Ác Hán

Chương 76: Hối tiếc không kịp

Người nọ một thân ăn mặc kiểu văn sĩ, chỉ là trên đầu mũ mão không thấy, tóc tai tán loạn rối tung, đúng là Hoàng Thiệu.

Đổng Phi đánh giá nửa ngày, lại không nhớ rõ đã gặp qua hắn ở nơi nào, liền hỏi: "Ngươi là ai, như thế nào biết ta?"

"Tại hạ Hoàng Thiệu, người Ích Châu Ba Tây, từng gặp qua tướng quân đại triển thần uy tại Kim thành."

Đổng Phi càng thêm kỳ quái: "Ngươi nếu là người Ích Châu, vì cái gì chạy tới Kim thành? Hôm nay vì sao lại tới muốn giết tiên sinh?"

"Ta..."

Thái Ung được thiếu niên dìu đi tới, "Đổng gia Tiểu ca, hắn là phụng mệnh đám người Trung Thường Thị , Phong Tư tới giết ta."

Phong Tư? Trung Thường Thị?

Đổng Phi tự nhiên có nghe nói qua cái tên Phong Tư. Hắn lão tử Đổng Trác, chuyện mờ ám hối lộ Thập Thường Thị hắn cũng biết.

Còn nữa, cái tên Thập Thường Thị, có thể nói là cả thiên hạ đều biết.

Chỉ là Đổng Phi không rõ, Thập Thường Thị vì cái gì muốn giết Thái Ung? Hơn nữa, nếu là Thập Thường Thị muốn giết Thái Ung, vì cái gì để cho những người này ra mặt? Nhìn cách ăn mặc của những người này, rõ ràng chính là tặc binh khăn vàng , Thái Bình giáo đồ. Thập Thường Thị cùng với tặc binh khăn vàng liên kết với nhau sao? Đáng tiếc, trong bình thư đối với loạn khăn vàng giảng thuật cũng không nhiều, Đổng Phi cũng nghĩ không ra còn có một đoạn tình tiết như vậy.

Chần chờ chỉ chốc lát, cánh tay Đổng Phi đột nhiên ra sức, đao phong lạnh như băng dán trên cổ Hoàng Thiệu , lưu lại một đạo vết máu nhàn nhạt.

Hoàng Thiệu toàn thân mềm nhũn, ngồi rụp trên mặt đất.

Đổng Phi hỏi: "Ta hỏi ngươi nói, ngươi phải nói chi tiết... Ngươi là Thái bình giáo đồ? Ắt hẳn biết Đại Hiền lương sư?"

Hoàng Thiệu mắt lộ vẻ hoảng sợ, thất thanh nói: "Ngươi..."

"Ta hỏi ngươi, trước đây ngươi tới Kim thành, sao lại cấu kết cùng với Hàn Toại, cùng nhau khởi sự?"

"Làm sao ngươi biết?"

"Bây giờ là ta hỏi ngươi, không phải ngươi hỏi ta!"

Thái Ung hoảng sợ mở to hai mắt nhìn, dụng ánh mắt bất khả tư nghị nhìn Đổng Phi, nhìn Hoàng Thiệu, cuối cùng lại quay ra nhìn vào ánh mắt của thiếu niên bên cạnh.

"Ta lại hỏi ngươi, Trung Thường Thị Phong Tư kia, cùng các ngươi cấu kết phải không?"

Hoàng Thiệu chưa trả lời, nhưng trong mắt biểu lộ vẻ hoảng sợ, lại đủ để thuyết minh hết thảy. Đổng Phi không có hỏi lại, bởi vì tùy tùng sau khi lục soát xong, tiến đến báo cáo nói, không có kẻ nào sống sót. Có hay không có người sống cũng không còn trọng yếu, Hoàng Thiệu này, tất phải là nhân vật trọng yếu của Thái Bình giáo, biết được sự tình như vậy, cũng đã không để cho Đổng Phi thất vọng.

Mệnh tùy tùng giám sát chặt Hoàng Thiệu, Đổng Phi đang muốn mở miệng hỏi.

Thái Ung lại mở miệng trước, "Hiền chất, ngươi sao biết, hắn là Thái Bình giáo đồ? Ngươi làm sao biết được, Thái Bình giáo muốn khởi sự?"

Ngôn ngữ lúc này đã thân cận rất nhiều, từ “tiểu ca” đến “hiền chất”, từ ý nghĩa nào đó mà nói, thuyết minh Thái Ung đã tin tưởng Đổng Phi.

Đổng Phi âm thầm kêu khổ, chẳng lẽ lại nói là hắn bởi vì quay về quá khứ, biết là ắt hẳn phát sinh khởi nghĩa của giặc khăn vàng ... .

Do dự một chút, hắn nói: "Không dối gạt tiên sinh, mới năm trước, Thái Bình giáo từng truyền giáo tại Lâm Thao, ta lúc đó cảm thấy được bọn họ bụng dạ khó lường, cho nên muốn giải tán bọn chúng, cũng không nghĩ là bọn chúng phản kháng. Những người đó, đều là búi tóc rối tung, lấy khăn vàng quấn trán, cho nên... Từ đó ta hộ tống tỷ tỷ đi tới Kim thành trước, không nghĩ gặp phải Hàn Toại âm thầm hãm hại."

Hắn đem chuyện gặp được ở Tây Lương nói một lần, nghe xong Thái Ung cùng với thiếu niên kia không ngừng hít lạnh, nhìn Đổng Phi với ánh mắt khác hẳn.

Cuối cùng, Đổng Phi nói: "Sau khi ta từ Kim thành về tới Lâm Thao, mới biết được triều đình đã bổ nhiệm Hàn Toại làm thái thú Kim thành, tây bộ Đô úy. Phụ thân khuyên ta không thể hành động theo cảm tình, nhưng ta lại không cam lòng. Những người thiện lương bị hàm oan mà chết, người làm ác lại tiêu dao tự tại, ta không cam lòng... cho nên ta sai người hỏi thăm tin tức, từ đó mới biết một vài chi tiết về Thái Binh giáo."

Nghe rất hợp lý, không có gì sơ hở.

Thái Ung chần chờ một lát, đột nhiên đặt câu hỏi: "Hiền chất, ngươi xem đại thế thiên hạ ngày nay sẽ như thế nào?"

Đổng Phi nhất thời choáng váng...

Đại thế thiên hạ, đại thế của thiên hạ cùng với hắn có cái rắm quan hệ? Hắn tự nhiên biết đại thế thiên hạ, chẳng lẽ là nói Đại Hán bị tiêu vong ... nói ra, chỉ sợ Thái Ung cũng chẳng thèm nói hai lời, lập tức kéo hắn tới quan phủ vấn tội. Hắn điên rồi? Choáng váng? Nhưng Thái Ung hỏi ra lời này, tuy khó nhưng lại không phải không là một cái kỳ ngộ. Trả lời tốt, nói không chừng còn có thể được sự trợ giúp của Thái Ung.

Đổng Phi nghĩ nghĩ, nói: " Đại thế thiên hạ, Phi cũng không biết. Chỉ là Thái Bình giáo chính là một liều độc dược, sớm hay muộn sẽ tạo thành uy hiếp với triều đình. Nếu triều đình không sớm phòng bị cho kịp, chỉ sợ những người này sẽ trở thành con sâu làm rầu nồi canh, làm cho giang sơn rung chuyển."

"Sẽ rung chuyển như thế nào?"

"... có lẽ sẽ làm triều đình suy sụp . Phi là một giới vũ phu, đối với việc này không rõ ràng cho lắm."

Thái Ung thâm ý nhìn Đổng Phi một cái, "Hiền chất, ngươi quả nhiên là rất cẩn thận... Ha hả, cùng phụ thân ngươi giống nhau."

"Phụ thân ta?"

"Phụ thân ngươi họ Đổng ở Hà Đông, thân là cận giáo úy, Hà Đông Thái Thú, nói chuyện làm việc cũng phi thường cẩn thận. Kỳ thật, cái nguy của Thái Bình giáo, Ung cũng có thể cảm thấy, trong triều không ít chí sĩ hiểu biết đều có thể nhìn ra, chỉ tiếc Hoàng Thượng bị Hoạn Yêm che mắt... Ung kỳ thật cũng rất kỳ quái, Hoạn Yêm vì sao phải thay Thái Bình giáo nói chuyện? Hiện giờ, xem như đã biết đáp án."

"Cái gì đáp án?" Đổng Phi nhịn không được hỏi.

"Thái Bình giáo cùng với Hoạn Yêm cấu kết, chuyện tình mưu đồ , chỉ sợ không nhỏ."

Đổng Phi còn muốn thỉnh giáo, đột nhiên nghe bên ngoài tiếng người hô ngựa hý. Theo sát sau chỉ thấy Lưu Vọng, Đổng Thiết vội vàng đi vào.

"Hiền đệ, Bá Dê tiên sinh không có việc gì chứ?"

Thái Ung vừa thấy, không nhận biết người đang nói, nhịn không được nhìn Đổng Phi .

Đổng Phi vội vàng giới thiệu nói: "Tiên sinh, đây là bằng hữu của ta sau khi rời Toánh Xuyên đã kết bạn, Lưu Vọng Lưu đại ca, cũng là người Trần lưu."

"A... Đa tạ tráng sĩ đã lo lắng, Ung đều không có việc gì."

Nào biết Lưu Vọng thấy được Thái Ung, không khỏi lệ nóng quanh tròng, cấp bách bước tới hai bước quỳ gối trước mặt Thái Ung, "Nghe tên tiên sinh đã lâu, Vọng chỉ hận mình xuất thân ti tiện, không thể nghe tiên sinh dạy bảo. Hôm nay có thể thấy tiên sinh, vọng cuộc đời này đủ rồi, cuộc đời này đủ rồi."

Không nghĩ tới Lưu Vọng, còn có cá tính như vậy.

Đổng Phi biết Thái Ung rất có danh tiếng, lại là không nghĩ rằng, danh vọng đáng sợ đến như thế. Cùng với Lưu Vọng quen biết, thời gian tuy rằng không lâu, nhưng cũng biết người này là ngông nghênh thành tính. Không ngờ nhìn thấy Thái Ung, phản ứng đến bậc này, thật sự là ngoài dự đoán mọi người.

Đồng thời lại không thể không cảm thán: Oai danh sĩ phu, quả nhiên là không giống bình thường.

Thái Ung vội vàng nâng Lưu Vọng, liên thanh nói: "Tráng sĩ xin đứng lên, tráng sĩ xin đứng lên..."

"Người đâu, đem vật phẩm của tiên sinh đưa lại đây." Lưu Vọng hét lớn một tiếng, sau đó lại nhìn Thái Ung nói: "Vọng ở trên đường, thu thập được vật phẩm của tiên sinh, thế mới biết tiên sinh có nguy hiểm. Đáng tiếc Vọng không giống vũ dũng được như Đổng hiền đệ, cho nên chỉ có thể thu thập những thư từ rơi rớt trên sơn đạo... Đều ở trong này, thỉnh tiên sinh xem qua, có hay không thiếu cái gì?"

Thái Ung mừng rỡ, cũng không để ý gì tới lễ nghĩa, chạy tới phía trước xem xét.

Đổng Phi nhìn sắc trời, lại nhìn trạm dịch đã biến thành biển lửa, nhịn không được nói: "Tiên sinh, chúng ta hay là trước hết rời nơi này. Tìm một chỗ an toàn tha thồ hàn huyên. Phi lo lắng, những kẻ đó tà tâm chưa dứt, lại quay đầu trở lại."

Thiếu niên cũng đồng ý với đề nghị của Đổng Phi, "Lão sư, Đổng tráng sĩ nói không sai."

Sở dĩ xưng Đổng Phi là tráng sĩ, bởi vì lúc này đây Đổng Phi còn chưa có công danh gì trong người, vẫn chỉ là một giới bạch đinh. Thái Ung vì mất rồi lại tìm thấy cho nên mừng như điên , tỉnh ngộ lại, liên tục gật đầu nói: "Hiền chất nói không sai, chúng ta tới Quản thành trước."

Nói xong, Thái Ung nhịn không được nhìn thoáng qua đám cháy, lộ ra vẻ buồn bã.

"Chỉ tiếc đám tùy tùng của ta..."

Đúng vậy, những người đi theo Thái Ung, ngoại trừ thiếu niên này, tất cả đều đã táng thân trong biển lửa.

Tuy nói mạng người ti tiện, nhưng Thái Ung vẫn cảm thấy phi thường khổ sở. Đứng thẳng một lát sau, lúc này mới cùng với thiếu niên đi lên xe.

Đổng Thiết, Mã Tung mang theo ba mươi gã hầu cận ở phía trước mở đường.

Lưu Vọng thì ngồi trong xe ỷ chăm sóc cho Thái Ung. Đổng Phi cùng với hai mươi gã hầu cận của Thành gia tại phía sau áp trận, đoàn người trong bóng đêm, hướng phía Quản thành.

Trên đường, thiếu niên kia cùng với Đổng Phi giục ngựa đồng hành.

"Tại hạ Cố Ung, tự Nguyên Thán, người Ngô quận , là đệ tử của lão sư."

Đổng Phi vốn đang ung dung ở trên ngựa, nghe được thiếu niên mở miệng, suýt nữa té lộn cổ xuống dưới.

Phi thường, không ngờ là người phi thường!

Hắn mở to hai mắt nhìn thiếu niên kia, "Tiên sinh, tiên sinh chính là Cố Ung Cố Nguyên Thán?"

Không biết rằng, thiếu niên này so với hắn chỉ là lớn hơn hai tuổi. Mà từ “tiên sinh”, chỉ là cách xưng hô đối với những người tài học xuất chúng, cực kỳ nổi danh. Cố Ung ngẩn ra, sau khi xác nhận rõ là Đổng Phi không phải đang đùa bỡn hắn, không khỏi cười nói: "Ung thực không dám nhận hai chữ “tiên sinh”."

Cố Ung, Cố Ung...

Trong sách bình có đề cập qua người này, đó là nguời phi thường của Đông Ngô, Giang Đông vọng tộc.

Nếu như nói Thái Ung là danh nhân của mạt niên Đông Hán, thì Cố Ung này có thể coi là người phi thường trong thời Tam Quốc. Đầu Đổng Phi có điểm tê tê, thầm nghĩ: Thật sự là vận khí tốt, không nghĩ tới ở chỗ này, có thể gặp được một người phi thường.

Đột nhiên nhớ tới một sự kiện, "Cố..."

Đổng Phi không biết nên xưng hô đối phương như thế nào. Cố Ung liền cười nói: "Hiền đệ chớ khách khí, ngươi là ân nhân cứu mạng của Ung, không ngại cứ xưng tự của ta, Nguyên Thán."

"Nguyên Thán huynh trưởng, Phi có một chuyện thỉnh giáo."

Cố Ung nói: "Chuyện gì?"

"Hôm tại Toánh Xuyên lúc gặp nhau, ta từng thấy bên cạnh tiên sinh còn có một người, như thế nào không thấy ? Chớ không phải là, vừa rồi xảy ra sự tình….?"

Cố Ung ngẩn ra, chợt kịp phản ứng, cười ha ha.

"Hiền đệ nói , hẳn là tiểu sư đệ của ta? Ha hả, yên tâm, hắn không có việc gì ... Phụng Hiếu vốn là người Toánh Xuyên, lão sư để hắn ở lại Toánh Xuyên phụng dưỡng song thân thuận tiện học tập. Bất quá nói thật, ý nghĩ và trí tuệ của tiểu sư đệ ta, nếu là theo lời nói của hắn, có thể... ai.. ân tình lần này của hiền đệ, tương lai ta chắc chắn chuyển cáo cho Phụng Hiếu, đa tạ."

Phụng Hiếu, Phụng Hiếu, Phụng Hiếu...

Cái tên này như thế nào nghe quen tai như vậy?

Đổng Phi nơm nớp lo sợ hỏi: "Nguyên Thán huynh trưởng, tiểu sư đệ của ngài, gọi là gì?"

"A, hắn họ Quách, tên một chữ Gia, tự là Phụng Hiếu. Quách Gia Quách Phụng Hiếu... Hiền đệ, ngươi làm sao vậy? Hiền đệ!"

Cố Ung phát hiện, Đổng Phi ở trên ngựa hai mắt đăm đăm, thật lâu không nói gì.

Không khỏi trong lòng kỳ quái, tiểu sư đệ của ta kia thanh danh chẳng có, làm sao có uy lực như vậy, lại làm cho mặt mày của gã giống như ma vương này trắng bệch ra như thế, chẳng lẽ là choáng váng? Đẩy nhẹ Đổng Phi, lúc này mới khiến Đổng Phi tỉnh táo lại.

"Uổng, uổng chết ta rồi!"

Đổng Phi đấm ngực rống lớn kêu: "Ta thật sự là có mắt không tròng, không ngờ, không ngờ trơ mắt nhìn thiên tài ở bên mình đi mất, hối, hối chết ta đi ..."