Ác Hán

Chương 35: Phá Khương khó khăn

Đổng Phi cùng đám người đuổi theo đại đội nhân mã, điểm qua nhân số của cuộc chiến vừa qua thì có ba người chết trận, không có người bị thương. Tổn thất sáu con ngựa, bất quá có thể bổ sung.

Chiến tích như vậy đối với đám người Đổng Triệu mà nói thì quả thực rất hoàn mỹ, nhưng ở trong mắt của Đổng Phi lại có chút thất bại. Đối mặt với một đám ô hợp như vậy, một phương không chuẩn bị mà tới, một phương lại chủ động nghênh chiến mà vẫn tổn thất nhân thủ.Vì Kế hoạch của Đổng Phi thì loại chiến đấu kiểu này sau này còn có rất nhiều. Bây giờ là bắt đầu, mãi cho đến khi thoát ly hiểm cảnh, có thể bình an đến Hà Hoàng khu thì có thể còn lại bao nhiêu người? Đổng Phi có chút do dự.

Thở dài một hơi, Đổng Phi giục ngựa chạy theo đại đội nhân mã.

Khuôn mặt hắn âm trầm làm cho Đổng Triệu đang cao hứng cũng không dám nói lời nào, chỉ biết đi theo phía sau Đổng Phi. Dựa theo kế hoạch của Đổng Phi thì bọn họ vẫn hướng tới mục tiêu là tích núi đá.

Đi được một đoạn Đổng Phi chợt dừng ngựa, nhìn bầu trời đêm suy nghĩ, khoé miệng lộ ra chút ý cười.

“Công tử, ngài cười cái gì?”

Lục Y giục ngựa tiến lên hỏi. Câu hỏi này cũng có rất nhiều người muốn hỏi nhưng bọn họ lại không có dũng khí để hỏi.

Đổng Phi không yên lòng trả lời: “Lục Y, ngươi nói thế nào nếu Hàn Toại chứng kiến nhiều thi thể như vậy thì sẽ thế nào?”

“Chắc là rất tức giận.”

“Không, không chỉ là tức giận. Đổng Triệu, vừa rồi hình như ta nghe thấy bọn khương nhân hô là Tiểu vương bọn họ đã chết?”

“Đúng rồi, ngài nhắc ta mới nhớ, hình như bọn họ có kêu như vậy.”

“Tiểu vương là ai?”

Đổng Triệu cũng không quen thuộc nhiều về Đốt đương khương, cho nên cũng đem ánh mắt chuyển về hai gã tướng lĩnh của một trăm khương nhân, hai người kia đầu tiên là ngẩn ra, sau đó chợt tỉnh ngộ , khuôn mặt hiện lên vẻ sợ hãi cùng với vui mừng, “Thiếu chủ, hay là người mà ngài giết chính là tiểu vương gia của Đốt đương khương?”

Bởi vì Bắc Cung Bá đem bọn họ đưa cho Đổng Phi nhưng lại không cho bọn họ thân phận chính thức. Đám người Phá khương sau khi thương lượng liền quyết định nhận Đổng Phi là thiếu chủ. Dù sao bọn họ đã không có nhà để về, nhận Đổng Phi làm thiếu chủ là lựa chọn duy nhất. Nếu không bọn họ cũng chỉ có đường đi làm mã tặc, làm cái công việc bữa đói bữa no cực khổ này.

Nhưng Đổng Phi vẫn chưa đáp ứng đám Phá khương nhân xưng hắn là thiếu chủ.

Đổng Phi lắc đầu, “Ta cũng không rõ ràng, nhưng dù sao thời điểm ta giết người đích thật là có người kêu như vậy.”

“Thiếu chủ, tiểu vương chính là một loại xưng hô, Đốt đương vương tên gọi là Vương Vi, tương lai người thừa kế chính là tiểu vương. Nếu bọn họ xưng hô như vậy thì nhất định chính là tiểu vương, thiếu chủ, người mà người giết chính là người thừa kế của Đốt đương vương.”

“A?”

Đổng Phi cũng giật mình không nhỏ. Vận khí này quả thật ngay cả tường thành cũng không ngăn cản được. Bất quá ý niệm vừa qua. Hắn nhìn Lục Y cười nói: “Hàn Toại chỉ sợ không phải tức giận mà là hắn đúng là muốn chó cùng rứt dậu… Chậm đã, ta giết Đốt đương khương tiểu vương vậy Đốt đương khương vương há bỏ qua cho ta? Hàn Toại vốn là người trung gian, hắn muốn chứng minh lập trường của mình nói không chừng hắn sẽ tự mình mang binh truy giết chúng ta…. Lục Y, có thể hay không?”

Lục Y đi theo Đổng Phi mấy năm học binh thư nên cũng có chút suy đoán. Nghe xong câu hỏi của Đổng Phi, nàng suy nghĩ một lát gật đầu nói : “Nếu đúng là Đốt đương khương tiểu vương thì Hàn Toại rất có thể là sẽ làm như vậy.”

Đổng Phi đưa tay lên, lớn tiếng quát: “Toàn quân lên ngựa!”

“Chủ công, ngài muốn….”

“Nếu như Hàn Toại đuổi theo thì hắn nhất định có thể tính ra hướng đi của chúng ta. Đến lúc đó bọn hắn cùng với Đốt đương khương liên thủ, chúng ta trước có lang, sau có hổ, chỉ sợ khó thoát khỏi hắn tính kế. Không được, chúng ta không thể cứ như vậy đi tích núi đá.”

“Nếu không đi tích núi đá thì chúng ta đi đâu bây giờ?”

Đổng Phi nhắm mắt lại trầm ngâm một lát, sau đó mở mắt lớn tiếng quát: “Đi Tây Hải, chúng ta đi Tây Hải!”

“Đi Tây Hải?”

“Không chỉ muốn đi Tây Hải mà chúng ta còn phải đi thật nhiều nơi, chúng ta phải làm càng loạn càng tốt, để cho Hàn Toại không rõ hành tung của chúng ta….Đổng Triệu, truyền mệnh lệnh của ta, mọi người lập tức chuyển hướng, chúng ta hướng về Tây Bắc xuất phát.”

Đổng Triệu tuy rằng chưa rõ dụng ý của Đổng Phi, nhưng mệnh lệnh của hắn không có chút chần chờ phát ra.

Ở trên mình ngựa, Đổng Triệu lập tức hạ lệnh xuống.

Lục Y kỳ quái hỏi : “Công tử chúng ta làm sao mà nhiễu loạn?”

“Không chỉ nhiễu loạn mà chúng ta càng phải cướp, giết…. Chỉ có làm cho Hàn Toại bị chọc giận thì chúng ta mới đục nước béo cò.” Nói xong hắn nhìn thoáng qua thì thấy mọi người đang có vẻ rất phấn chấn.

Bão tuyết tuy rằng có thể cản trở đường đi của bọn họ nhưng cũng cung cấp thời gian cho bọn họ nghỉ ngơi. Cho nên tuy rằng chạy cả đêm nhưng không ai biểu hiện sự mệt mỏi. Đổng Phi thầm nghĩ rất tốt, nhưng không biết bọn các ngươi có thể chống trụ được bao lâu.

Mọi người một đêm chạy hết sức, trời vừa hửng đông thì gặp một doanh địa của Phá Khương. Đổng Triệu phái ra thám mã, rất nhanh chóng có được tư liệu của doanh địa, đó là một đàn du mục, nhân số ước chừng khoảng hai ba trăm người, nữ có, nam có, cùng với tám trăm con trâu, tựa hồ rất là giàu có.

Đổng Phi nhìn đám Phá khương nhân, “Biết doanh địa này là của ai không?”

“Biết, bọn họ là người của Bắc Cung Ngọc, tiểu thiếp của Bắc Cung Ngọc hình như là nữ nhi của thủ lĩnh doanh địa này.”

“Một khi đã như vậy chúng ta không cần phải khách khí!’

Đổng Phi ngẩng đầu nhìn sắc trời, trời đã tiếp cận buổi trưa. Khương nhân có hai bữa cơm. Tính thời gian thì chính là giờ phút này đang ăn cơm. Hắn không hề do dự nhìn Đổng Triệu cùng với hai gã tướng lĩnh của một trăm gã Phá khương nói : “Truyền mệnh lệnh của ta, vọt vào doanh địa phàm những người chống cự, giết! Ta nghĩ mọi người cũng đều đã đói bụng!”

Ba người Đổng Triệu đều ngồi trên ngựa lĩnh mệnh. Bọn họ mỗi người mang theo ba mươi người hét lên ầm ỹ hướng về phía doanh địa phóng tới. Đổng Phi cùng với Lục Y, Đổng Thiết chậm rãi mang theo bảy người đi tới.

Xa xa truyền đến từng tiếng hét vang trời.

Tượng Long cùng đi theo Sư tông thú có chút xao động. Hiển nhiên là chúng nó cảm nhận được hơi thở của chiến trường.

“Đổng Thiết, Lục y, các ngươi mang theo bảy người bọn họ xem chừng ngựa, ta nghĩ từng này ngựa chỉ sợ là không đủ.”

Không hiểu được ý tứ của Đổng Phi thì Đổng Phi đã thúc tượng long nhanh như gió xông ra ngoài.

Trong doanh địa còn có ánh lửa, lại truyền đến những tiếng kêu thảm thiết, cùng với thanh âm va chạm của binh khí với tiếng người hô ngựa hý cũng một chỗ có vẻ phá lệ náo nhiệt. Đổng Phi phát hiện, khi hắn nghe loại thanh âm này thì máu trong người cũng sôi sục lên.

Hắn thích loại cảm giác này, có thể không cố kỵ giết chóc đó cũng là một niềm lạc thú. Nhận đao giơ cao lên, hắn ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, phóng ngựa chạy thẳng vào doanh địa. Đối diện hai gã phá khương cầm đao lên định chém, Đổng Phi cười lớn, nhận đao giống như con rắn đang tìm mồi, chỉ nghe hai tiếng đang thì hai thanh đao của đối phương đã bị nhận đao đẩy ra. Tượng long giống như hiểu ý Đổng Phi, hí lên một tiếng đột nhiên tăng tốc.

Đổng Phi thuận thế chém ra hai đao, tiếng gió kêu lên vù vù, liền chém hãi gã Phá khương rơi xuống ngựa.

Một đường giết đi vào, nhận đao giống như Tử thần liêm đao, đao đến nơi nào thì người ngã, ngựa đổ, huyết nhục bay tứ tán. Giống như Đổng Phi suy đoán, đám Phá khương nhân này đang nấu cơm, căn bản không có chút phòng ngự. Trên thực tế thì ai ở địa bàn của mình mà để phòng chứ?

“Ai hàng không giết, ai hàng không giết!”

Theo thanh âm của đám người Đổng Triệu hô lên thì tiếng đánh nhau trong doanh địa càng thêm vô lực.

Rốt cục một thanh âm già nua quát lên: “Ta đầu hàng, không cần giết, không cần giết…. Tất cả mọi người đều là người Phá khương vì sao phải giết hại lẫn nhau?”

Đổng Phi đem đao chém đứt đầu ngựa của một gã khương nhân, máu tươi bắn tung toé lên người của hắn. Hắn mặc một thân khôi giáp đã bị máu nhuộm thành máu đỏ sẫm, nhận đao giơ lên, hắn cao giọng quát: “Đổng gia binh sĩ dừng tay”

Đối phương theo nhau vất binh khí xuống, trong doanh địa toàn là thi thể. Đổng Phi sai người nhóm tù binh lại một khối, ước chừng có khoảng hai trăm người, trong đó còn có mấy chục tiểu tử .

“Các ngươi là ai? Chẳng lẽ không biết đây là lãnh dịa của Phá khương vương sao? Còn có các ngươi, vì sao lại dẫn theo người ngoài tới sát hại tộc nhân của mình?”

“Ô Mã, ngươi có nhận thức được ta là ai không?”

Gã tướng lĩnh của một trăm Phá khương giục ngựa tiến đến, căm tức nhìn lão nhân đang nói chuyện kia.

“Ngươi là….. Khí Nhân, ngươi không phải đã… cùng chết với Đại vương? Tại sao lại ở chỗ này?”

“Nhận được sự quan tâm của con rể tốt của ngươi mà mỗ bây giờ còn sống. Nhưng hôm nay ta muốn giết một người răn trăm người, phàm những người phản bội đại vương cùng với vương phi đều không được chết tử tế, mà bọn ngươi chính là tấm gương.”

Người được kêu là Khí Nhân lớn tiếng quát lên, làm cho toàn bộ doanh địa lặng ngắt như tờ.

Đổng Phi cho một trăm người đi thu thập chiến mã đồng thời da trâu đều cướp đi hết cùng với tất cả thực vật cùng với quần áo.

“Ngươi kêu là Khí Nhân có đúng không ?”

“Bẩm thiếu chủ, đúng vậy.”

“Ngươi nói không sai, phản tặc không được chết tử tế, ngươi nói rất hay. Ngươi đi với bọn họ thu thập chiến mã, chuyện này đối với chúng ta rất hữu dụng.

Khí Nhân nhìn Đổng Phi, từ con mắt híp và dài của hắn cũng không đoán được chút gì. Hắn có chút muốn mở miệng nhưng định nói lại nuốt trở vào. Bèn vội vàng hành lễ sau đó mang người rời đi.

“Vị anh hùng này, ta không biết ngài là ai. Nhưng chúng ta đã đầu hàng, xin ngài hãy buông tha phụ nữ và trẻ em có được không.”

Ô Mã hướng tới Đổng Phi khẩn cầu, mà Đổng Phi nhìn đám tù binh này trên mặt lại hiện ra nụ cười rất quỷ dị.

“Anh hùng!”

“Lão nhân, yên tâm đi, ta không giết những người không có sức phản kháng, bất quá ta sẽ giết ngươi.”

“Chỉ cần ngài có thể buông tha bọn họ thì Ô Mã nguyện kiếp sau làm trâu làm ngựa……”

Lời còn chưa dứt thì nhận đao mang theo một chút dư quang xẹt qua trước mắt lão. Đầu Ô Mã liền bị chặt bỏ, thân hình đang đứng thẳng tắp đột nhiên ngã úp xuống, máu theo đường cổ phu ra tung toé. Đổng Phi khẽ vuốt nhận đao, miệng hô lên: “Giết!”

Đổng Triệu nghe được lập tức hô người xông vào chém giết.

Vốn nghe được Đổng Phi không giết tù binh, nào ngờ xuất hiện tình huống như vậy. Các Tráng hán đứng ở hàng thứ nhất còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đám người Đổng Triệu ùa lên chém thành bãi thịt. Đổng Phi giục ngựa hướng về phía đầu của Ô Mã, lấy mũi của Nhận đao chỉ cắm vào đầu của lão, “Lão nhân, nhớ kỹ một câu nói, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc…. Hắc hắc, đừng trừng mắt nhìn ta, ta không nuốt lời. Ta chỉ giết ngươi, còn những người khác đều không phải ta giết… Ngươi nhắm mắt đi.” Đao vung lên, thủ cấp của Ô Mã bay thẳng ra ngoài doanh địa.

“Đổng Triệu, một cái bất lưu… Những tiểu nhãi con này một người cũng không thể buông tha, nếu không tương lai sẽ thành hoạ lớn.”

“Vâng!”

Đổng Phi dục ngựa ra ngoài doanh địa, lúc này Khí Nhân mang theo đám người đã trở

về cùng với mấy chục thớt chiến mã đang lặng lặng chờ.

“Thiếu chủ, mục tiêu kế tiếp….”

“Tiếp tục đi Tây Bắc, chúng ta mang theo bọn họ tiếp tục đi nhiễu loạn, giết một cái doanh địa bọn họ không theo tới , nhưng ta không tin giết một ngàn người, một vạn người thì bọn họ sẽ không chạy tới đây…. Nói cho mọi người nắm chặt thời gian nghỉ ngơi. Không quản mệt mỏi, chúng ta cũng phải tiếp tục đi tới….Chỉ cần qua được cửa ải này thì mọi người có thể sống tốt, nếu không chỉ có một đường chết.”

“Còn muốn giết nữa sao?”

“Vẫn tiếp tục giết, giết cho tới khi bọn họ sợ hãi, làm cho bọn họ mất đi khả năng suy đoán thì chúng ta mới có cơ hội thoát thân,”

Đổng Phi nghiến răng nghiến lợi trả lời. Ánh mắt nhìn về phía Kim Thành, ánh mắt dài và nhỏ biến thành một mảnh âm hàn. Hàn Toại, Bắc Cung Ngọc đây chỉ là bắt đầu! Đây là nhóm bút trái thứ nhất mà ta thay tỷ phu đòi lại, còn có thứ hai bút , thứ ba bút….Các Ngươi một ngày không chết, ta Đổng Phi một ngày không dừng tay, cho đến khi lấy được hai cái đầu chó của các ngươi.