“Đây là sao?” – Thành Vân hỏi – “Mảnh đất lớn như thế chỉ trồng có vài cây thế này thôi à?”

A Nam nói: “Không có ai chăm sóc.”

Anh vừa nói vừa đi xuống, lại nhắc nhở Thành Vân cẩn thận. Mấy cây còn lại cũng không tươi tốt, nhánh cây khô héo, còn có cây xiêu vẹo như sắp ngã. Sau khi họ đến gần, A Nam lay thử một thân cây, rơi xuống vài chiếc lá.

Thành Vân không nhịn được nói: “Chốn này cũng quá nghèo nàn rồi.”

A Nam khẽ nói: “Lẽ ra có rất nhiều cây. Ở đây không ít người trồng Dương Mai, lúc trước trong nhà cũng trồng được vài năm.”

“Có kiếm ra tiền không?”

“Cũng tạm.”

Thành Vân đứng bên cạnh cây, vừa trông ra cảnh núi xa xăm vừa tán gẫu với anh: “Đã kiếm ra tiền sao bây giờ không làm nữa?”

“Tôi không ở nhà, ba tôi cũng thường xuyên đi ra ngoài, rừng cây trong nhà đều do anh tôi chăm sóc…”

Anh bỏ lửng câu nói, Thành Vân đã đoán được phía sau: “Sau khi chị dâu anh bỏ trốn anh ta không chăm sóc nữa hả?”

Đó cũng là một biến cố lớn trong nhà nhưng khi A Nam nhớ lại vẻ mặt vẫn thản nhiên. Thành Vân không biết là thời gian đã làm phai mờ tất cả hay là chính bản thân anh là người lạnh nhạt. Chẳng biết tại sao, Thành Vân hi vọng anh là trường hợp trước.

A Nam im lặng một hồi lại nói: “Anh tôi rất yêu chị ta.” – Nói xong anh lại bổ sung một câu – “Rất yêu, rất yêu…”

Thành Vân không lên tiếng, A Nam vỗ vỗ cây Dương Mai khô héo, nói: “Chị ta không phải là người trong bản chúng tôi, anh tôi quen chị ta ở ngoài. Sau khi gả đến đây chưa đến một năm thì đã bỏ đi, nói gì cũng không chịu ở lại.”

A Nam thuận tay bẻ một nhánh cây nhỏ, lại nói: “Sau khi chị ta bỏ đi, anh tôi vẫn tìm chị ta trong núi rất nhiều ngày không trở về nhà. Sau đó trong nhà cảm thấy bất ổn, người cả bản đổ xô đi tìm giúp. Lúc tìm được anh tôi đã dựa vào rừng cây Dương Mai này ngất xỉu. Người trong bản đưa anh tôi đến bệnh viện, sau khi tỉnh lại thì đầu óc đã như vậy. Bình thường không sao, chỉ có lúc nghĩ đến vợ thì anh tôi mới phát bệnh. Nếu không ai nhắc thì anh tôi sẽ không nghĩ đến.”

A Nam nhìn về phía Thành Vân: “Người trong bản rất chiếu cố đến anh tôi, không bao giờ nhắc đến người đàn bà kia trước mặt anh ấy.”

Thành Vân nói: “Không tìm thấy người đàn bà đó hả?”

“Vẫn không có tin tức.”

“Không có báo cảnh sát à?”

“Báo rồi, cảnh sát nói không tìm được.”

Thành Vân à một tiếng, móc ra một điếu thuốc trong túi áo, châm lửa.

“Cũng đúng, phụ nữ thật sự đã muốn đi thì sẽ không thể nào tìm được.” – Cô nhả khói thuốc, ánh mắt lơ đãng nhìn vào nơi cách đó không xa.

Nơi đó là một con  kênh, hai bên đều là đường dốc, trong kênh có dòng nước nhỏ đang chảy. Nó không rộng, chỉ chừng hai mét. Điểm cuốn hút Thành Vân không phải là con kênh này mà là kiến trúc trên  nó. Vài tấm gỗ bắc qua dòng nước nhỏ, bên dưới có vài cây cột đội kết cấu bên trên nhô lên giống như một chiếc cầu.

Nhưng nó khác với cầu bình thường là  bên trên có những đỉnh chóp nhọn, giống như vài ngọn tháp nhỏ.

“Đó là gì?” – Thành Vân hất hất cằm.

A Nam nhìn về phía cô ra hiệu, trả lời: “Cầu  Phong Vũ.”

Thành Vân khẽ đọc lại cái tên này một lần: “Cầu  Phong Vũ…”

Cô quay đầu lại nói với A Nam: “Anh kiểm tra cây Dương Mai xong chưa?”

“Sao hả?”

“Đến đó xem thử.”

A Nam nói: “Đó là một cây cầu cũ, không có gì để xem.”

Thành Vân đã cất bước, vừa đi vừa nói: “Căn cứ theo tiêu chuẩn của bản anh, cây cầu cũ này có thể xem là thắng cảnh loại A đó.”

“…”

Thành Vân bước đi từ từ, A Nam nhìn theo bóng lưng cô một hồi cuối cùng cất bước đi theo.

Thoạt nhìn cầu Phong Vũ không xa, nhưng đi đến quả thật hơi tốn công sức. Thành Vân dụi điếu thuốc đã hút xong, vịn cây mọc bên sườn núi đi xuống.

A Nam ở phía sau cô nói: “Cô cẩn thận một chút.”

Thành Vân ừ, kéo tay áo lên, bắt lấy thân cây đi xuống sườn dốc. Đi xuống dốc khá mất thăng bằng, cô cất từng bước từng bước, bắt lấy một cây khác vịn chắc lại.

Lúc cô đang tìm một chỗ để đặt chân, trong tầm mắt bỗng xuất hiện một bàn tay.

Thành Vân ngước mắt, liếc nhìn người đàn ông vừa mới vượt qua cô từ trên xuống dưới.

“Tôi dìu cô đi.” – A Nam nói.

Thành Vân nhoẻn môi, thẳng người dậy, đưa tay ra. A Nam nắm tay cô. Anh rất quen thuộc con đường này, đi xuống dốc vững vàng, nhờ có anh dìu mà Thành Vân rất dễ dàng đi xuống sườn núi.

Đến khi xuống bên dưới, A Nam buông tay cô ra, nhưng Thành Vân chẳng hề thả tay ra ngay mà đổi thành cô nắm tay anh, trọng lượng lập tức nặng hơn rất nhiều. Thành Vân không nắm lâu, chỉ nhẹ nắm một cái rồi thả ra.

A Nam giơ tay lên, thấy Thành Vân đang nhìn anh như cười như không, anh nhanh chóng dời ánh mắt đi. Thành Vân đi ngang qua anh, bước đến cây cầu  Phong Vũ.

Chả trách sao A Nam nói đây chỉ là cây cầu cũ. Đúng là cũ thật, thân cầu làm bằng gỗ, đã khá lâu năm, mà giữa khe hở những tấm ván còn mọc đầy cỏ dại. Chắc hẳn cây cầu này đã lâu không có ai đi. Nhưng nó không hề có vẻ “không có gì để xem” như A Nam nói.

Thành Vân đi lên cầu, nhìn dòng nước nhỏ bên dưới. Thật ra thì một con kênh nhỏ như vậy chỉ cần bắc vài tấm ván qua là được, cần gì xây cầu? Cây cầu tuy nhỏ nhưng không phải loại được tùy tiện xây lên. Thành Vân ngẩng đầu nhìn kết cấu phức tạp của đỉnh cầu.

A Nam ở bên cạnh nói: “Nghe nói mấy người xưa trong bản xây, gần cả trăm năm rồi.”

Thành Vân quay đầu lại, thản nhiên nói: “Đột nhiên làm hướng dẫn viên du lịch, tôi không thích ứng kịp đâu.”

A Nam im lặng. Thành Vân ngồi lên thành cầu: “Giỡn thôi! Trò chuyện một chút đi. Cây cầu này dùng để làm gì?”

“Che mưa che gió.”

“Hữu hiệu không?”

“Hữu hiệu.”

Mây che kín mặt trời, bầu trời tối đi một chút. Thành Vân tựa vào cột gỗ, cho dù không mang giày cao gót, chân của cô thoạt nhìn vẫn thon dài như cũ. Cô hơi hất cằm lên, đầu tựa vào cột nhìn A Nam.

“Mẹ anh mất bao lâu rồi?”

A Nam nói: “Mười mấy năm rồi.”

“Ba anh không tục huyền sao?”

A Nam liếc nhìn cô, ừ thật khẽ.

Thành Vân khẽ cười: “Tôi nên nói đàn ông nhà anh đều si tình hay là nên nói duyên số đàn ông nhà anh quá kém nhỉ?”

A Nam cũng tựa vào thành cầu, thuận miệng nói: “Không biết.”

Thành Vân vuốt vuốt tóc, châm một điếu thuốc.

“Vậy còn anh?” – Thành Vân lẳng lặng nhìn A Nam – “Bây giờ anh vẫn còn chờ bạn gái anh sao?”

A Nam quay đầu. Gió thật to. Thành Vân chắc là sẽ cảm thấy lạnh, bởi vì tóc cô vẫn chưa khô hẳn. Lúc gió thổi tóc cô bay lên dường như có vẻ hơi nặng nề. Cuối cùng lọn tóc còn ẩm ướt nhẹ nhàng dính vào khóe môi đang cười của cô, đuôi tóc hơi ướt, đen tuyền như nhung.

Cô yên lặng, đợi câu trả lời của anh. Một hồi lâu A Nam khẽ nói:

“Tôi không đợi cô ấy…”

“Vậy tại sao không tìm cô gái khác?”

A Nam quay đầu lại, nhìn sàn cây cầu, thản nhiên nói: “Không vì sao cả.”

“Bạn gái trước đây của anh thế nào?”

“Rất xinh đẹp.”

“Xinh đẹp cỡ nào?”

“…”

A Nam không biết đang suy nghĩ gì, Thành Vân từ từ đứng dậy đi đến gần anh, khẽ nói: “So với tôi thì sao…”

Một cơn gió núi thổi từ đầu bên này qua đến đầu bên kia, xuyên suốt cả cầu Phong Vũ. A Nam chăm chú nhìn mặt đất, giống như ở khe hở tấm ván gỗ có hoa nở vậy.

“Cô ấy rất đẹp.” – Anh lại nói.

Thành Vân đứng bên cạnh anh, giọng nói điềm nhiên như không.

“Đã bảy năm rồi, căn bản là anh đã quên mất cô ta trông như thế nào. Đừng có tự mình đơn phương nữa.”

A Nam im lặng.

“Nói cho tôi nghe về bạn gái của anh đi, nghe nói cô ta lừa tiền anh à? Lừa bao nhiêu tiền?”

“… Không bao nhiêu.”

“Anh còn nhớ cô ta không?”

A Nam im lặng, ánh mắt như nhìn xuyên qua sàn cầu, trôi về phía hư vô. Qua một hồi mới chậm rãi cất lời: “Cô ấy là nhiếp ảnh gia, lúc đó đến Quý Châu chụp một bộ tác phẩm về dân tộc thiểu số. Khi đó chúng tôi quen nhau, sau đó cô ấy rời đi.”

Câu chuyện rất đơn giản. Thành Vân lơ đãng thoáng liếc mắt: “Nghệ thuật gia.”

Cô giơ tay lên khẽ nghịch tóc bên tai của A Nam. Vừa bị chạm vào nơi nhạy cảm trên tai, A Nam quay đầu lại. Đường nét anh dường như sâu hơn thường ngày. Tay Thành Vân không buông xuống, hương thơm trên người cô lượn lờ giữa hai người họ. Không biết mùi hương kia được gì thúc đẩy, càng lúc càng nồng.

“Trong bảy năm này anh từng có bạn gái khác không?”

Tiếng nói cô càng ngày càng khẽ, nhưng lại càng lúc càng rõ ràng. Giống như đã lọc hết tất cả tạp âm không cần thiết, từng chữ đều dội thẳng vào tai anh. A Nam cúi sát đầu không nói lời nào.

Thành Vân ung dung nói: “Anh không tìm bạn gái có phải là vì không quên được cô ta đúng không?”

“… Cô gái đó có độc.”

Qua thật lâu sau, A Nam nói một câu không đầu không đuôi.

Thành Vân không nghe rõ, liền nhìn về phía anh. A Nam lại nói lần nữa: “Cô gái kia có độc.”

Cô gái kia có độc. Nghe qua dường như hơi buồn cười. Nhưng vào tình cảnh này, anh nói ra lời bình như vậy ngụ ý cũng chẳng phải là chuyện gì đáng cười cả. Trong đó có vài phần oán giận, vài phần bất đắc dĩ, thậm chí trong đó chôn giấu vài phần khen ngợi. Tất cả đều được nghe thấy rõ ràng.

Nhưng Thành Vân không buồn để ý. Anh đã trải qua chuyện thế nào, cô không để ý cũng không có hứng thú. Toàn bộ sức chú ý của cô đều đặt ở nơi khác.

Ngón tay Thành Vân trượt xuống khỏi mái tóc khô cứng của A Nam, chạm vào lỗ tai anh lần nữa. Vành tai anh mềm mại, vừa chạm vào đã khẽ nhúc nhích.

Trong nháy mắt tay cô bị nắm lấy. Tay anh rất lớn và nóng hơn tay cô. Thành Vân nhìn tay anh, lại nhìn ánh mắt anh, thản nhiên nói: “Làm đau tôi rồi.”

Giọng nói cô vẫn giống với khi nãy, vẻ mặt cũng không thay đổi, khiến người ta không phân biệt được thật giả trong đó.

A Nam thật sự nắm quá chặt, tay của anh đang run lên. Anh nhìn cô chằm chằm. Cô cũng nhìn vào mắt anh, ánh mắt rất rõ ràng.

Dòng nhiệt nóng sẽ không mãi mãi chuyển động dưới lòng đất, mây đen cũng không mãi mãi đè nặng phía chân trời. Luôn luôn có một ngày núi lửa sẽ phun trào, trời sẽ trút mưa to.

Thành Vân bỗng cười lên, hơi nhích đến gần. Cô híp mắt, mày cũng nhẹ cau lại. Tiếng nói khẽ khàng vang lên bên tai anh mang theo hơi ẩm lại có chút nũng nịu.

“Cứng quá đi…”

Cứng quá đi. Tay của anh, cơ thể của anh, con người của anh. Cứng quá đi…

Chỉ trong tích tắc, A Nam đẩy cô đến cây cột, anh kề sát vào cô, hơi thở phả lên mặt cô. Một hơi lại một hơi, anh thở hổn hển, sắc mặt âm trầm giống như một con dã thú mất kiềm chế.

Dưới người họ kề sát vào nhau. Thành Vân ngẩng đầu lên trong vòng tay kiên cố của A Nam. A Nam cúi người, kề sát vào nửa gương mặt cô. Hơi thở của anh vẫn khẩn trương như  vậy, giống như một chiếc quạt máy nho nhỏ thổi ra hơi nóng. Cô cảm giác được tóc gáy trên cổ anh cũng rung động theo từng hơi thở của anh.

Cô ngửi thấy hương vị trên người anh, thơm đến bất ngờ. Cô hít vào, gió mát nơi chóp mũi khiến cô nhớ lại vùng đất tuyết quê nhà.

Bạn từng thấy vùng đất tuyết chưa? Tuyết mới vừa rơi thường mềm mại, sáng óng ánh dưới ánh mặt trời. Cả vùng bình nguyên trống trải chẳng có gì cả.

Bước đầu tiên cất lên bao giờ cũng rất sảng khoái. Lập kế hoạch tỉ mỉ, vẽ sẵn ý tưởng trong đầu, sau đó biến thành thực tiễn, đi từng bước từng bước tạo ra hình ảnh mình muốn, thật sảng khoái biết bao!

Thành Vân nghiêng mặt, nhẹ nhàng cọ vào mặt anh, lọn tóc bên tai anh hơi cứng, chúng cạ lên gò má cô. Anh càng cứng rắn, cô lại càng mềm mại. Thân thể Thành Vân dần dần nóng lên, cô giơ tay ôm chặt eo anh.

Nhưng khi thân thể họ sắp sát vào nhau thì anh bỗng đẩy cô ra.

Thật ra thì cô cũng không bị đẩy ra, bởi vì sau lưng cô là cây cột. Là anh lui về sau vài bước mới kéo ra khoảng cách giữa hai người.

Cô nhìn anh. Anh thở hổn hển, sắc mặt thâm trầm, đôi môi mím chặt, khuôn mặt ngăm ngăm thoạt nhìn có chút nghiêm trọng. Anh nhìn thẳng vào Thành Vân, tựa như đang suy nghĩ điều gì.

Thành Vân tựa vào cột cầu, khẽ nói: “Nói đi, muốn nói gì?”

A Nam không nhanh chóng đáp lời, bởi vì bản thân anh cũng chưa biết là mình muốn nói gì. Hai người cứ thế đứng thật lâu, rốt cuộc A Nam từ từ lắc đầu, nói một câu tiếng Động.

“Tôi nghe không hiểu.”

A Nam bạnh hàm, cắn răng nói với Thành Vân: “Cô còn độc hơn cả cô ấy…”

Núi non vắng lặng, trời đất yên tĩnh.

… Cô còn độc hơn cả cô ấy.

Vẻn vẹn hai phút đồng hồ, Thành Vân cũng không biết mình đang nghĩ gì. Cuối cùng cô gật gật đầu, cài chặt lại áo khoác, hờ hững nói: “Đi thôi.”