Cơ hội trời cho như vậy, Tô Tinh làm sao có thể nhân từ với địch nhân được.

Thân hình Lâm Anh Mi nhoáng lên một cái, thương phong lạnh lẽo phóng tới.

- Đừng có khinh thường ta!

Lưu Thanh Nhi tức giận đỏ bừng mặt, liều mạng nhấc đao bổ tới.

Lâm Anh Mi cùng Lưu Thanh Nhi đao thương va chạm, tia lửa bắn ra tung toé.

Ngay khi hai người đang chăm chú giao đấu, một thân ảnh áo hồng bỗng nhiên xuất hiện, chỉ thấy nàng kia thân ảnh phiêu dật, như nhảy múa giữa đao thương kiếm ảnh, tiếp theo một vật giống như Thái Cực đồ xuất hiện nơi tay, Lâm Anh Mi và Lưu Thanh Nhi liền bị đẩy ta xa hơn mười mét mới dừng lại.

Một màn này làm đám người Tô Tinh vô cùng ngạc nhiên.

- Bọn muội muội, phải tương thân tương ái, không nên đánh nhau a!

Thiếu nữ thân mặc một chiếc váy lụa được chế tác tinh xảo, làm nổi bật thân thể thon dài, uyển chuyển thướt tha, da thịt trắng hơn tuyết, vô cùng mịn màng, dung nhan tuyệt sắc diễm lệ khuynh thành, có thể gọi là hoạ quốc ương dân. Tuy rằng nàng ta không cố ý, nhưng cơ hồ lộ ra một cỗ uy nghiêm khiến người khác không dám khinh nhờn.

- Tránh ra, đừng có cản trở ta!

Lâm Anh Mi ánh mắt phát ra hàn quang, đằng đằng sát khí.

- Hàn Tinh Lãnh Nguyệt thương?! Không nghĩ tới lại gặp được Lâm Anh Mi muội muội ở đây. Ahh, đó là nam nhân của ngươi sao?

Thiếu nữ thần bí che miệng, giật mình đánh giá Tô Tinh đang đứng phía sau Lâm Anh Mi.

Đó là tốc độ của con người sao?

Lâm Anh Mi thậm chí còn chưa kịp có phản ứng gì thì thiếu nữ đã xuất hiện trước mặt Tô Tinh.

Một làn hương hoa quỳnh đập vào mũi khiến hắn rung động.

- Ngươi rốt cuộc ký khế ước với Lâm muội muội như thế nào vậy?

Thiếu nữ cười tủm tỉm nói.

- Thiếu chủ mau tránh ra!

Lâm Anh Mi xoay người lại, quát một tiếng rồi đâm ra một thương.

Thiếu nữ thân nhẹ như cánh én, bay ngược về phía sau, thoải mái tránh được công kích của Lâm Anh Mi.

- Ngươi đến tột cùng là sao gì?

Lâm Anh Mi nắm chặt trường thương, toàn thân cảnh giác như lâm đại địch, ngắn ngủi vài giây vừa rồi, nàng có thể biết được thiếu nữ trước mặt có thực lực rất mạnh mẽ.

Đối phương chỉ cười mà không đáp, sau đó nhìn thảo nguyên rộng lớn xung quanh nói:

- Vừa rồi ở trên núi, ta cảm nhận được lực lượng rất mạnh, không thể tưởng được lại là hai vị muội muội đang tranh đấu, thôi thì nể mặt mũi tỷ tỷ một chút, tạm thời đình chiến đi.

- Ngươi có tư cách gì mà ra lệnh cho ta?

Thiên Dị tinh Lưu Thanh Nhi bá đạo nói.

- Có vẻ như ta vừa cứu các ngươi một mạng đó.

Thiếu nữ cười nói tiếp:

- Bằng không ngươi cùng Hàng Tinh giả của ngươi đã sớm chầu Diêm Vương rồi.

Nghe vậy, Lưu Thanh Nhi cùng Tuân Hoặc đều sa sầm mặt.

Tuân Hoặc cũng biết bởi vì gã bị trọng thương khiến cả Lưu Thanh Nhi cũng bị liên lụy, nếu đánh tiếp chỉ sợ lành ít dữ nhiều, lập tức liền chắp tay nói:

- Tại hạ xin nghe lời các hạ.

Lưu Thanh Nhi cũng hừ một tiếng, thu hồi Chích Luyện Cửu Ngục đao.

- Vị này Tinh giả này có ý kiến gì không?

Ánh mắt thiếu nữ dừng lại trên người Tô Tinh, khoé miệng nở nụ cười, hiển nhiên là không quan tâm lắm đến câu trả lời của hắn.

- Đánh không lại ngươi thì chỉ có thể đồng ý thôi chứ biết làm gì hơn.

Tô Tinh chép chép miệng.

Thiếu nữ vui vẻ cười rộ lên:

- Như vậy là đúng lắm, có gì thì đợi lên Nữ Lương Sơn làm một trận thư hùng không phải tốt hơn sao?

- Thật đúng là "ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng".

Lưu Thanh Nhi cười lạnh.

- Thiếu chủ!

Lâm Anh Mi khẽ cau mày, nắm chặt trường thương, có chút không cam lòng.

Tô Tinh lắc đầu, cầm tay nang kéo lại, trước mắt xem ra thiếu nữ thần bí thích xen vào việc của người khác này bản lĩnh phi phàm, cho dù Thiên Hùng tinh cùng Thiên Dị tinh liên thủ cũng chưa chắc đã là đối thủ của nàng ta, cho dù không đồng ý cũng không làm gì được, chỉ là đáng tiếc phải bỏ qua cơ hội tiêu diệt kẻ thù ngàn năm có một. Đưa mắt nhìn hai người Thiên Dị tinh vừa tránh được một kiếp, Tô Tinh cảm thấy tiếc nuối không thôi. Lần này Hàng Tinh giả phe đối phương sơ hở mới chiếm được ưu thế, chỉ sợ sau này cũng không có cơ hội tốt như vậy nữa, thậm chí nếu gặp lại, đối phương đã bắt được bài phe mình thì chỉ sợ càng thêm nguy hiểm.

- Thương thế của nàng sao rồi?

Tô Tinh nhìn Lâm Anh Mi toàn thân loang lổ vết máu, vừa rồi nàng tiếp đỡ một chiêu "Cửu liên hoàn Địa Hỏa quỷ trảm" của Lưu Thanh Nhi cũng không thoải mái như hắn tưởng.

Lâm Anh Mi lắc đầu, khoác lên người một kiện trường bào mới.

- Hai vị nếu không có ý kiến gì, Tiểu Nhi còn có một việc muốn mời hai vị muội muội hỗ trợ.

Thiếu nữ tự xưng Tiểu Nhi cười ha hả nói, nàng nói là "mời" nhưng xem ra cũng không cho ai từ chối cả.

- Chúng ta giúp gì được cho ngươi?

Tô Tinh hỏi.

- Tiểu Nhi vừa tìm được một cái di tích Côn Ngô từ thời Thái cổ ở trên núi này, nhưng mà đáng tiếc là bên ngoài có một đạo cấm chế, cần có ba Tinh thiếu nữ mới có thể mở được. Tiểu tỷ đang rầu rĩ đây.

- Nếu là Côn Ngô cổ tích, vậy cũng không ngại giúp ngươi một lần!

Lưu Thanh Nhi hừ một tiếng.

Tô Tinh thấy Lâm Xung cũng tâm động, liền gật đầu đáp ứng.

Đoàn người bắt đầu đi lên núi, bởi vì có người dẫn đường nên cũng khá thuận lợi.

Màn đêm buông xuống, mọi người đều tự tách ra tìm nơi nghỉ ngơi.

Tô Tinh tựa vào một tảng đá lôi Ngân Kiếm ra lau chùi, âm thầm luyện tập cách truyền lực lượng vào viên đạn.

Lâm Anh Mi tuần tra một vòng rồi ngồi đối diện hắn, nhìn cái vũ khí màu bạc loang loáng quái dị kia mà đáy lòng thập phần khó hiểu, cái hình dạng vũ khí như thế này nàng chưa gặp qua bao giờ thì không nói, nhưng căn bản là trên đó không hề cảm nhận được pháp lực dao động, nhìn qua thì hoàn toàn là một cục sắt vụn, nhưng chính là Tô Tinh dùng cái cục sắt vụn này mà đục một lỗ trên người một tên Hàng Tinh giả Tinh Trần hậu kỳ, vì thế cũng khiến Lâm Anh Mi chú ý đến nó.

Lực xuyên thấu kia tựa hồ còn lớn hơn mấy cái Tinh Vân pháp khí cấp thấp, có thể phát ra liên tục với tốc độ rất nhanh, hơn nữa cũng không cần dùng thần niệm khống chế.

Vị thiếu chủ này chẳng những ăn mặc cổ quái, cả vũ khí cũng cổ quái nốt.

- Anh Mi, nàng có biết cô gái kia là Tinh Tướng gì không?

Tô Tinh lau súng xong rồi nhìn lên Tiểu Nhi đang nhàn nhã nằm trên một cành cây gần đó tò mò hỏi.

Lâm Anh Mi nhìn thoáng qua, ngữ khí có chút đắn đo:

- Nàng ta không sử dụng Thiên mệnh vũ khí, cho nên cũng không cách nào biết được thân thể của nàng, nhưng dưới tình huống không có khế ước mà có thể khiến ta cảm thấy áp lực như vậy thì trong đám Tinh tương chỉ có một số người làm được thôi, nhưng mà nếu ai đó khác gặp được kỳ ngộ cùng cơ duyên thì lại là một chuyện khác. Vì thế không thể võ đoán được.

- Có khả năng là Tống Giang không?

Tô Tinh cười hỏi. Thiên Khôi tinh Tống Giang a, chính là người đứng đầu Lương Sơn Bạc đó.

- Tống Giang?!

Giọng nói của Lâm Anh Mi có chút khinh thường.

- Hiện giờ thiếu chủ nên cân nhắc một chút sau khi đến di tích cổ là hơn.

Lâm Anh Mi nhìn hai người Lưu Thanh Nhi, khuôn mặt lộ ra vẻ ngưng trọng.

- Thiên Dị tinh Lưu Đường tuyệt sẽ không ký khế ước với tên Tinh giả vô dụng kia, chỉ sợ gã đó còn có thứ gì đó đủ để cho Xích Phát Quỷ động tâm.

- Sau khi tiến vào di tích thì tìm cơ hội tách chúng ra.

Tô Tinh nói.

Lâm Anh Mi gật đầu, không phản đối hắn.

Bên kia, có hai người cũng đang nhỏ to bàn luận, Lưu Thanh Nhi lạnh lùng nhìn Tuân Hoặc:

- Lần này ngươi thiếu chút nữa đã hại ta!

Tuân Hoặc khó khăn nói:

- Pháp khí của tên kia thật sự rất quỷ dị, lần sau ta tuyệt đối sẽ không sơ hở như vậy.

- Hừ, tốt nhất là như vậy.

Lưu Thanh Nhi nhìn chằm chằm vào thiếu nữ thần bí rồi liếc mắt một cái.

- Hôm nay xem ra chúng ta không may, chờ thương thế lành hẳn nhất định phải toàn lực chém giết Lâm Anh Mi cùng Hàng Tinh giả của ả, không thể sai sót lần nữa được, kiện Tinh Vân pháp khí kia của ngươi hiện giờ cũng nên lấy ra nữa đi, đối phó Lâm Anh Mi xem ra không thể coi thường được.

Tuân Hoặc nhìn Tô Tinh, ánh mắt tràn đầy sát khí:

- Tên Tinh Trần sơ kỳ kia, ta nhất định sẽ băm ngươi thành vạn mảnh.

- Tốt nhất là thế!

Lưu Thanh Nhi mặt không chút thay đổi nói.

Hai ngày sau, mọi người rút cuộc cũng hữu kinh vô hiểm mà đi tới đích: Côn Ngô cổ tích!