Vạn cây rừng nối nhau, suối nước róc rách trong Sơn Thủy cốc hoà cùng màu xanh bát ngát của những thảm cỏ, hoa tươi như gấm, xa xa là thác nước như dải Ngân Hà vuột khỏi chín tầng mây mà treo ngược xuống, tạo nên từng màn sương trắng. Nơi sơn thanh thuỷ tú này thật sự rất yên bình.

Tuy rằng một tháng nay Tô Tinh đã quen với những cảnh tượng như trong thơ ca của Lương Sơn đại lục, nhưng nhìn khung cảnh này vẫn nhịn không được mà dừng chân ngắm nhìn thật lâu.

- Công tử xem đến choáng váng rồi sao?

Tống Lộ trêu đùa.

Tô Tinh nhún nhún vai.

Đi dọc theo con đường nhỏ không bao lâu liền thấy một cái gò đất nổi lên, có bốn người đang nghị luận ở gần đó.

Càng đến gần, thanh âm nói chuyện của bọn họ cũng rõ ràng hơn.

- Mẹ nó, thật sự là một chuyến đi vô ích, phế tích này thì có tâm pháp chó má gì chứ.

- Đã sớm cảnh cáo ngươi không nên tin tưởng mấy cái vật trong truyền thuyết kia rồi, mấy trăm năm đã trôi qua thì còn có cái vật gì còn có thể đợi ngươi đến để phát hiện đây?

- Con bà nó.

Nhìn đoàn người Tô Tinh đang đến, bốn người kia cũng dừng thảo luận, trao đổi ánh mắt với nhau. Tô Tinh đánh giá những người này, ba nam một nữ, đều là tu sĩ có tinh lực, tu vi ít nhất đều đạt Tinh Trần trung kỳ, trong đó có một đạo sĩ cầm một cây phất trần nhìn qua có thể thấy là người có tu vi cao nhất trong bốn người, mơ hồ cảm nhận được có lẽ lão đã đạt đến giai đoạn Tinh Trần hậu kỳ đại thành rồi.

Chỉ thấy đôi ưng mục của lão sáng lên nhìn Lâm Anh Mi, khiến người ta có cảm giác mất tự nhiên.

- Các ngươi cũng là người thám hiểm sao?

Tống Lộ cất tiếng chào hỏi.

Thấy nàng không có pháp lực dao động, mấy tên vị tu sĩ này cũng chỉ thản nhiên nhìn thoáng qua, ánh mắt của đạo sĩ cầm phất trần đều tập trung trên người Tô Tinh và Lâm Anh Mi.

- Vị này đạo hữu này cũng nghe danh Sơn Thủy cổ tích mà đến phải không?

Đạo sĩ cười hỏi.

Đạo hữu?

Lần đầu tiên bị người ta xưng hô như vậy, Tô Tinh còn có chút không kịp thích ứng, hắn bèn cười nói:

- Vừa lúc đi ngang qua đây, thuận tiện đến xem chút thôi.

- Đối với đám Tinh Trần tu sĩ chúng ta, loại cổ tích nho nhỏ này quả cũng rất trọng yếu, đáng tiếc đạo hữu sẽ phải thất vọng rồi.

Đạo sĩ lắc đầu tiếc nuối.

- Nghe nói Sơn Thủy cổ tích này ít nhất cũng có năm trăm năm lịch sử, ta cũng không hy vọng lắm.

Tô Tinh lơ đễnh đáp.

- Đạo hữu quả là có tâm trạng tốt!

Đạo sĩ sờ râu dê gật gù.

Tô Tinh không muốn cùng lão lãng phí nước miếng, ba người kia dùng ánh mắt không tốt, tràn ngập dục vọng và dã tâm nhìn Lâm Anh Mi, khiến Tô Tinh cực kỳ căm ghét.

Lâm Anh Mi thần sắc lạnh như băng, đôi mắt từ đầu đến cuối cũng chưa liếc qua bọn họ một cái.

- Ta đi vào trước nhìn một chút.

Tô Tinh đánh mắt qua Lâm Anh Mi rồi đi nhanh về phía trước.

Ba gã tu sĩ trong lòng có quỷ nhìn thoáng qua, sau đó tránh ra nhường đường.

Tô Tinh nhếch mép cười với bọn chúng rồi cùng Tống Lộ, Lâm Anh Mi đi đến một ngọn núi của di tích.

Đợi cho bọn họ đi xa, ba gã tu sĩ cười gian trá, đều tự xuất ra pháp khí muốn đi vào di tích.

- Các vị không cần hành động thiếu suy nghĩ.

Đạo trưởng thản nhiên nói một tiếng làm cho bọn họ dừng bước.

- Tầm Thiên đạo trưởng, ngươi có ý gì?

Nữ nhân quay đầu lại, trên mặt lộ vẻ bất mãn.

- Hiện tại không phải là thời cơ tốt nhất để giết bọn chúng sao?

Một gã đầu bóng lưỡng cầm thiết chùy cười hắc hắc.

- Tên Tu sĩ Tinh Trần sơ kỳ một mình ta có thể giải quyết.

Gã nam nhân cuối cùng thản nhiên nói.

Tầm Thiên đạo trưởng lắc đầu, phất trần đảo qua, cười nói:

- Chẳng lẽ chư vị không phát hiện cô gái bên người hắn sao?

- Không phải chỉ là Tinh Tướng thôi sao?

Nam nhân châm biếm, trong mắt mang theo một tia ghen tị.

- Nguyên nhân vì cô ta là Tinh Tướng, cho nên mới muốn giết bọn chúng. Ai cũng biết nếu giết được Tinh Tướng sẽ có trợ giúp lớn cho tu vi, hơn nữa thậm chí còn có thể đi vào Nữ Lương Sơn đấy.

Thanh âm nữ nhân chua ngoa bất mãn.

Tìm Thiên Đạo cười dài nói:

- Cô gái đó chỉ sợ không phải Tinh Tướng bình thường.

- Tinh Tướng vốn đã không bình thường, khi kết hợp hoàn hảo với chủ nhân thì không nói, có điều hiện tại Tinh thiếu nữ này có vẻ đã ký khế ước cùng gã nam nhân trẻ tuổi què cụt đi cùng kia rồi, hắc hắc, cũng không có gì phải e ngại nữa, cho dù là Lâm Xung cũng có thể giết được.

- Chẳng lẽ Tầm Thiên đạo trưởng sợ hãi sao? Không có khả năng để đối phó với loại Hàng Tinh giả cùng Tinh Tướng này? Cơ hội như vậy so với mấy cổ tích còn hiếm hơn, ta cũng không muốn rời khỏi Sơn Thủy cốc này với hai bàn tay trắng đâu.

Mấy tên tu sĩ đã quyết tâm muốn bắt Tinh Tướng làm đồ dùng cúng tế.

Tầm Thiên đạo trưởng chậm rãi nói:

- Chi bằng chờ một chút, nhìn xem hắn có thể phá mê cục này hay không, truyền thuyết nói cổ tích trên Lương Sơn đại lục được tạo ra là vì có Tinh Tướng xuất hiện, nói không chừng có thể phá giải.

Ba người nghĩ một chút, cuối cùng gật đầu đồng ý, dù sao tên Hàng Tinh giả què chân kia không thể chạy thoát được rồi, muốn giết một tên Tinh Trần sơ kỳ thật sự là dễ như trở bàn tay, mấy người liền đi vào di tích.

- Anh Mi, xem ra thân phận của chúng ta đã bị phát hiện.

Tô Tinh nói khẽ với Lâm Anh Mi.

Thiên Hùng tinh mặt không chút thay đổi ừ một tiếng, tựa hồ đã đoán được chuyện này sẽ phát sinh.

- Chỉ là vài con kiến không đủ tạo ra uy hiếp.

Nghe Lâm Anh Mi nói vậy, Tô Tinh cũng liền cười, không nói gì nữa, ánh mắt trở về Sơn Thủy di tích.

Trong di tích có một bức bích hoạ hội tụ đủ cảnh quan núi sông, nhưng vì niên đại xa xôi, hơn nữa còn bị phá hỏng, bích hoạ bị phá phá bảy tám phần, nhưng mơ hồ vẫn có thể nhìn ra cảnh quần sơn, đền đài, thác nước, cây xanh.

Nhìn non là non, nhìn nước là nước.

Nhìn non không phải non, nhìn nước cũng không phải nước.

Cũng không biết bích hoạ này cùng châm ngôn kia có huyền cơ gì hay không.

Bởi vì biết Tô Tinh từng lấy góc độ quan sát không chê vào đâu được giải câu đố của Côn Ngô cổ tích, cho nên lúc này từ đáy lòng Lâm Anh Mi có chút chờ mong hiếm thấy, tâm tư của nàng cũng chẳng để ở di tích mà đặt toàn bộ trên người Tô Tinh, muốn nhìn thần sắc hắn mà đoán ra manh mối.

Chính khi nàng đang chăm chú nhìn, hắn bỗng nhiên nhăn mày, bước chân chậm dần, thản nhiên nói:

- Không biết các vị đạo hữu còn có chuyện gì?

Lâm Anh Mi và Tống Lộ cùng quay đầu lại.

Bốn cái bóng như âm hồn chưa tan đã từng gặp bên ngoài di tích hiện ra, trừ lão đạo sĩ, ba người kia đều trực tiếp lộ ra tia khinh miệt, đạo trưởng tiến lên cười nói:

- Không biết vì sao đùi đạo hữu lại bị thương, bần đạo biết một ít thuật chữa thương có thể giúp đạo hữu trị liệu.

- Không cần.

Tô Tinh cự tuyệt khiến Tầm Thiên đạo trưởng có chút bất ngờ.

Tuy rằng lão vốn tính sẽ không thật sự chữa cho hắn, nhưng mà nghe lời cự tuyệt dứt khoát cũng rất ngạc nhiên.

- Vêt thương nhỏ thôi, không việc gì.

Tô Tinh giải thích.

- Bần đạo pháp danh là Tầm Thiên đạo trưởng, không biết hai vị xưng hô như thế nào?

- Ta là Tô Tinh, nàng tên Anh Mi, kia là Tống Lộ.

Tô Tinh giới thiệu theo thứ tự.

Biết gần đây còn có một Tống gia thôn, đám tu sĩ này đều tự nhiên loại bỏ Tống Lộ, ánh mắt cả đám đều nhìn chằm chằm vào Lâm Anh Mi.

Tầm Thiên đạo trưởng mượn cơ hội này liền cùng Tô Tinh thân thiện đàm luận, làm bộ như quan tâm Tô Tinh vì sao lại bị thương.

Tô Tinh biết lão muốn tìm hiểu mình, khi còn là bộ đội đã sớm đọc thuộc lòng cuốn "Điều tra và phản trinh sát", cái trò này mà đem ra trước mặt hắn thật sự là quá non kém, hắn liền thuận thế lợi dụng ngược lại, dấu diếm dấu vết, hỏi bóng gió chuyện tình của cả đám.

Cuối cùng Tầm Thiên đạo trưởng cũng đã nhận ra, thần sắc biến đổi, cười hắc hắc nói:

- Nghe nói cao nhân đã lưu lại một câu thiên cổ châm ngôn trong này, hiểu được châm ngôn là có thể giải Sơn Thuỷ mê cục, trước hết chúng ta nên cẩn thận tìm quanh đây xem sao, nói không chừng có thể tìm được manh mối hữu dụng.

- Hay đấy.

Tô Tinh thản nhiên đáp lại, trên thực tế hắn vẫn chú ý vào bên trong di tích.

Mà thiết kế của Sơn Thủy di tích này càng khiến hắn cảm thấy thú vị.