Editor: Lam

“Vũ đấy à!” Tuy thị lực của bà Lục không tốt nhưng cách cả một khoảng sân bà vẫn thấy được cháu trai mà mình vẫn luôn mong nhớ. Bà khẽ run run xúc động đứng lên muốn đi ra nghênh đón.

“Bà nội, bà đừng đi ra!” Lục Thành Vũ gấp rút chạy như bay tới đỡ lấy bà, “Cháu đã trở về, bà ơi, cháu rất nhớ bà. Gần đây bà có khỏe không? Thân thể bà thế nào rồi ạ?”

“Tốt, tốt, vẫn tốt lắm!” Bà nắm lấy tay cháu trai, gật đầu liên tục, nước mắt đầy mặt, “Bà rất nhớ cháu! Nhớ cháu không biết cháu ở bên ngoài thế nào? Ngủ ra làm sao? Buổi tối bà nhớ đến nỗi không ngủ yên được.”

“Bà nội!” Lục Thành Vũ vô cùng áy náy, cùng cụ bà nói chuyện một hồi, cậu thấy sắc trời dần tối bèn đứng lên nói, “Bà nội, cháu đi làm cơm nhé, qua năm mới chúng ta phải ăn một bữa thật ngon mới được!”

Cậu nhấc quà Tết đồ tể Vương cho lên – vài thanh xương ống không còn lại bao nhiêu thịt đi xuống phòng bếp. Kết quả vừa nhìn đã thấy trên bàn bày đầy đồ Tết.

Cậu tiện tay lật lên xem, có thịt muối lạp xưởng và một giỏ trứng gà, còn có một bao kẹo sữa thỏ trắng.

Cậu lại nhìn xung quanh, nhà cửa sáng sủa sạch sẽ, mặt đất rõ ràng đã được quét dọn qua, bên ngoài nhà chính dán câu đối, trên cửa có dán chữ ‘Phúc’.

Cậu cầm kẹo sữa lên, ký ức dưới đáy lòng bị khơi lên, trong lòng cậu khẽ run, “Bà nội ơi, những thứ này là của ai tặng đấy ạ? Nhiều thật đấy…”

“Là Đường Tâm Duyệt đem tới…” Bà Lục mắt mù nhưng tâm không mù, bà bật ngón tay cái tán thưởng không ngớt, “Cả nhà họ đều là người tốt. Đứa bé Tâm Duyệt kia cũng rất tốt, vừa hiểu chuyện lại tài giỏi. Nếu con bé có thể trở thành vợ của cháu trai bà thì thật tốt biết bao… Thật đáng tiếc…” Vẻ mặt bà đầy tiếc nuối.

Trong nháy mắt, tâm trạng kích động cuồn cuộn của thiếu niên như bị đông lại, yết hầu chuyển động dữ dội. Cậu khom lưng đứng đó, thiếu niên vốn bướng bỉnh kiêu ngạo trải qua sự mài giũa của xã hội đã trưởng thành hơn rất nhiều, đã có vài phần dáng vẻ của người lớn.

Khóe miệng cậu hiện lên nụ cười khổ, cúi đầu lẩm bẩm, “Là con, là do con không xứng với người ta…” Tuy mất mác nhưng thiếu niên rất nhanh đã thu lại cảm xúc của mình, “Bà nội, con đi nấu cơm đây.”

Cậu cũng chỉ có thể quý trọng người bên cạnh thôi.

———— ta là phân cách tuyến đáng yêu——–(⑅っˇ◡ˇ)っ——-

Qua hết năm mới, Đường Tâm Duyệt tiếp tục đến nhà họ Lý làm người giúp việc. Ngẫu nhiên cô sẽ lơ đãng thấy đồ tể Vương độc ác đánh Lục Thành Vũ. Đường Tâm Duyệt một mặt thầm chửi rủa mình nhiều chuyện, một mặt lại không nhịn được khuyên Lục Thành Vũ kiếm cớ bỏ công việc này, ra ngoài đổi một công việc khác.

Lần này Lục Thành Vũ không nói năng lỗ mãng nói cô xen vào việc của người khác nữa. Chẳng qua đôi mắt u tối kia không còn sáng ngời, cậu phức tạp nhìn cô chằm chằm, “Tôi sẽ nghĩ cách.”

Đường Tâm Duyệt cau mày, cô cảm thấy khó hiểu, có chỗ nào đó là lạ.

“… Lục Thành Vũ.” Cô cố gắng dịu dàng uyển chuyển khuyên nhủ, “Trong cuộc sống, con đường của mỗi một người không giống nhau, có rất nhiều đường để lựa chọn. Thế nhưng có đường là ngõ cụt. Một khi đã đi lên thì sẽ không thể quay lại được.”

“Cậu chớ đi lầm đường.” Cô thành khẩn mà chân thành nhắc nhở.

Một năm qua, cô tiếp xúc với Lục Thành Vũ cũng không ít. Hiện tại cô cũng không có quá nhiều thành khiến về việc sau này cậu ta sẽ trở thành tội phạm giết người. Trong mắt cô, Lục Thành Vũ là một người hiền lành, hiếu thuận, thông minh lại có thể chịu cực chịu khổ, cho dù tuổi trẻ khí thịnh, quật cường cố chấp thì đó cũng không phải là tật xấu gì lớn.

Đời này, từ tận đáy lòng cô hi vọng đối phương sẽ không rơi vào kết cục như trước.

Lục Thành Vũ nhìn cô một cái thật sâu, cậu ám chỉ nói, “Có người, từ trước đến nay ông trời chỉ cho một con đường.”

Đường Tâm Duyệt cau mày.

Hai người tách ra sau cuộc đối thoại không mấy vui vẻ. Không tới nửa tháng sau, vào một ngày nào đó Đường Tâm Duyệt muốn đến chỗ đồ tể Vương mua thịt thuận tiện nhìn thử hướng đi của Lục Thành Vũ thì không ngờ lại thấy một đám người vây quanh trước cửa tiệm. Họ đang tranh nhau mà nói, bàn luận sôi nổi.

Trong lòng cô lập tức căng thẳng. Chẳng lẽ Lục Thành Vũ đã xảy ra chuyện?

“Xin nhường đường một chút!” Đường Tâm Duyệt vất vả chen qua đám người, cô thấy đồ tể Vương duỗi thẳng hai chân ngã ngồi dưới đất, ông ta lấy tay che sau ót, chửi rủa vang trời, “Thằng nhóc con chết bằm kia! Ngày thường quen dùng mánh lới trộm cắp, tôi là thầy phải dạy dỗ nó, mấy người nhìn thử đi! Nó dám đánh trả đẩy tôi ngã đây này! Ôi, ôi, đầu của tôi!”

Tên đồ tể cao lớn vạm vỡ lại ngồi dưới đất kêu gào, chỉ trời mắng đất, mắng học trò không bằng heo chó.

Quần chúng vây xem không biết rõ cũng đứng ra bênh vực ông ta, “Đúng, lại dám đánh thầy dạy của mình, kẻ học nghề này thật xấu xa!”

“Vết thương của ông có nặng không đấy? Báo cảnh sát đi.” Có người tốt bụng đề nghị.

Vừa nghe thấy có người muốn báo cảnh sát, đồ tể Vương liền nhanh nhẹn bò dậy, “Này, cũng không nghiêm trọng thế đâu.” Ông vừa tức giận nói, vừa hung ác nhìn về phía mặt đất chửi thề, “Thằng nhóc con chết bằm kia mau cút đi, đừng để tao thấy mày nữa!” Vẻ mặt lại thay đổi thành dáng vẻ chân thành tốt bụng, “Đúng rồi, tôi cũng nhắc nhở mấy người, kẻ học nghề ấy tên Lục Thành Vũ, là nông dân từ trên núi xuống, là đứa u ám không đáng yêu nhất. Các người cũng để ý một chút, đừng có tốt bụng chứa chấp nó, coi chừng bị rắn cắn ngược lại đấy!”

Mọi người vây xem rối rít nói, “Chuyện đó sao có thể chứ, nếu nhận ra nó bọn tôi nhất định sẽ đưa nó tới trước mặt ông anh cùng nhau dạy dỗ nó lại.”

“Anh Vương đúng là một người tốt, còn nhớ đến nhắc nhở chúng ta.”

Ánh mắt Đường Tâm Duyệt lạnh lẽo, dù đồ tể Vương có đổi trắng thay đen thì cô cũng có thể đoán được hơn phân nửa là do ông ta đánh đập quá dã man, Lục Thành Vũ cuối cùng không chịu nổi nữa mới phản kháng đẩy ngã ông ta. Ông ta còn trả đũa, kiên quyết muốn phá hủy danh tiếng của Lục Thành Vũ, khiến cậu không thể nào lưu lại trấn nhỏ.

Cô lặng lẽ quan sát bốn phía, ánh mắt nhạy bén phát hiện ở xa xa có người núp sau bức tường, bóng người lộ ra nửa cái đầu nhìn về phía bên này.

Khoảng cách quá xa, cô không thấy được vẻ mặt của cậu ta. Là sợ hãi sẽ gây ra chuyện lớn nên chỉ đứng từ xa hoảng sợ ngóng nhìn?

Hay là… Đây vốn là sự trả thù mà cậu ta đã oán hận chất chứa từ lâu? Lúc này trong mắt cậu là sự sảng khoái sau khi trả thù ư?

Đường Tâm Duyệt không biết. Cô chỉ có thể khẳng định là Lục Thành Vũ có thể sẽ lại bước lên con đường cũ của đời trước.

Mà kẻ đầu têu trước mắt vẫn còn đang ăn nói bừa bãi.

Trong lòng cô bùng lên một cơn tức không nén được, trên mặt Đường Tâm Duyệt giả vờ kinh ngạc, “Ơ, sư phụ Vương à, người học nghề mà ông nói có phải là người gầy gầy cao cao, không cười đúng không?”

“Là cháu đấy à…” Đồ tể Vương vừa thấy cô liền cười toe toét mặt mày vui vẻ, gật đầu liên tục, “Chính là cái thằng nhóc đó đấy! Cháu cũng đã gặp mặt mấy lần rồi đó.”

Đường Tâm Duyệt đáp, “Đã gặp qua, mỗi lần cậu ấy cân đều rất chính xác… Có điều, có lần cháu thấy ông ở trong sân sau vừa tát vừa đá cậu ấy, mắng cậu ấy không biết động tay động chân, làm hại ông kiếm ít tiền.”

Mọi người xôn xao, ánh mắt rối rít nhìn về phía đồ tể Vương.

“Con nhỏ chết tiệt này, mày nói cái gì vậy!” Trên mặt đồ tể Vương có chút không nén được giận, ông nổi giận đùng đùng trừng về phía Đường Tâm Duyệt.

Đường Tâm Duyệt dường như bị dọa sợ lùi về sau hai bước, gần như muốn khóc, “Cháu.. cháu có sao nói vậy thôi!” Rồi vội vàng chui vào trong đám người, thoáng cái không thấy bóng dáng.

Cô nói giống như vô tình lộ ra, không biết là ai nhỏ giọng lẩm bẩm phụ họa, “Nhớ lại mỗi lần tôi đến đây mua thịt, cậu trai ấy đều cân rất chính xác…”

Lần này cho dù đồ tể Vương có nói gì thì những người khác cũng đã có lòng nghi ngờ, ánh mắt nhìn ông ta đều thay đổi.

“Các người đừng có nghe con nhóc chết tiệt kia nói bậy!” Đồ tể Vương tức muốn chết, muốn lôi kéo người để giải thích. Người xung quanh thấy ông ta thở hổn hển đều ‘ồ’ lên một tiếng giải tán.

Sau sự kiện này, Đường Tâm Duyệt không đến chỗ đồ tể Vương mua thịt nữa. Cô cũng không thấy Lục Thành Vũ ở trấn trên, chắc do cậu ta không thể lưu lại ở trong trấn nên đã đi đến địa phương khác.

Đường Tâm Duyệt ở nhà Lý Văn Tĩnh làm bốn năm, mãi đến khi cô sắp 16 tuổi. Đứa bé cũng đã 4 tuổi, mấy năm qua Lý Văn Tĩnh rất hài lòng về cô, quan tâm cô rất nhiều, chị ấy cố ý để cô tiếp tục ở lại làm việc.

Đường Tâm Duyệt cũng tính tới tháng 10, lấy được chứng minh thư sẽ đến vùng duyên hải giàu có đi làm. Hơn nữa đến lúc đó em trai em gái cũng phải lên cấp 2 rồi, số tiền chi tiêu sẽ không ít, chỉ có ra ngoài làm việc mới có thể kiếm được nhiều tiền hơn.

“Chị Duyệt Duyệt ơi, chữ này đọc thế nào ạ?” Một buổi chiều mùa hè, Đường Tâm Duyệt đang phơi quần áo trên ban công.

Ánh nắng nhỏ vụn xuyên qua quần áo mỏng manh lay động, mạ lên mái tóc cô một tầng ánh sáng màu vàng.

Thiếu nữ trổ mã trở nên duyên dáng yêu kiều, tóc cột đơn giản thành đuôi ngựa để sau ót, lộ ra vẻ nhẹ nhàng khoan khoái hào phóng; làn da trắng nõn như sứ, ánh mắt dịu dàng trầm tĩnh, có sự thành thục ổn trọng mà các bạn cùng lứa không có.

“Chị Duyệt Duyệt ~~” Từ trong phòng ngủ, Phạm Oánh Oánh cầm cuốn truyện thiếu nhi chạy đến. Bé ôm chân cô nũng nịu đòi cô dạy bé học chữ.

Đường Tâm Duyệt chỉ tay giải thích cho bé, “Chữ này đọc là ‘wāi’(歪) (xiêu vẹo), em nhìn phía trên là chữ ‘bất’ (không) (不), phía dưới là một chữ ‘chính’ (ngay ngắn) (正), bất chính (không ngay ngắn), chẳng phải là ‘wāi’(歪) (xiêu vẹo) à? Giống bộ quần áo này này…” Cô đong đưa áo sơ mi trước mặt, “Thế này là ngay ngắn (chính), còn nghiêng thế này là không ngay (bất chính).”

“Không ngay ngắn (不正) là xiêu vẹo (歪)…” Phạm Oánh Oánh nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, ánh mắt bé sáng lên, “Em hiểu rồi, không ngay ngắn (不正) là xiêu vẹo (歪)! Em nhớ rồi!”

Đường Tâm Duyệt cười khen ngợi, “Oánh Oánh thật thông minh.”

“Ăn cơm thôi.” Lý Văn Tĩnh từ trong phòng bếp bưng thức ăn ra thấy một màn này hiểu ý cười một tiếng, gọi hai người tới ăn cơm trưa.

Mấy năm nay Đường Tâm Duyệt cũng không lơ là việc học. Cô nhờ Lý Văn Tĩnh tìm người mượn sách giáo khoa cấp 2 để tự học, còn biết đúng lúc dạy dỗ kiến thức cho Oánh Oánh.

Phạm Oánh Oánh hiện tại mới 4 tuổi cũng đã biết bài vè phép tính nhân và hai mươi bài thơ Đường, chữ cũng đã biết chừng một trăm từ. Nhân viên bệnh viện không khỏi khen Oánh Oánh thông minh, khen hai vợ chồng biết dạy con.

Lý Văn Tĩnh được vẻ vang lại càng quan tâm Đường Tâm Duyệt nhiều hơn.

Cơm nước xong xuôi, Đường Tâm Duyệt đi rửa chén. Lý Văn Tĩnh mang đứa bé đi ngủ trưa, phải nghỉ ngơi hơn 1 giờ.

Đường Tâm Duyệt không có chuyện gì làm, cô bèn đi ra ngoài đường dạo một hồi.

Mấy năm nay cô dành dụm được chút tiền, chi tiêu ăn mặc trong nhà cuối cùng cũng không còn túng thiếu nữa. Em trai em gái thường xuyên có thịt ăn, có sữa uống, cơ thể lớn lên ngày càng tốt. Bản thân Đường Tâm Duyệt do được nhà họ Lý bao ăn bao ở, không giống kiếp trước phải bận bịu học bài còn phải làm công ở nhà ăn, do dinh dưỡng đầy đủ nên cô dậy thì cũng rất tốt, mới 16 tuổi đã cao 1m65. Đời trước mãi tận khi đến lớp 12 cô mới miễn cưỡng cao 1m60 đó thôi.

Do đó cô mới phát hiện, hóa ra bản thân cô vì giấc mơ vào đại học mà thân thể đã bị tủi thân đến nhường nào.

Mà tâm trí và tầm mắt mở mang khiến cô nhìn xa hơn, hóa ra muốn lên đại học không phải chỉ có một biện pháp duy nhất.

Nhà nước đối với việc thi vào trường cao đẳng không có hạn chế tuổi tác. Chỉ cần bạn nguyện ý thì đều có thể tham gia thi vào trường cao đẳng.

Thế nên cô một khắc cũng không buông bỏ việc học tập.

“Duyệt Duyệt.”

“Tiểu Duyệt ra ngoài phơi nắng đấy à.”

Dọc đường đi ngang qua, hàng xóm quen thuộc sôi nổi chào hỏi cô. Còn có người chưa từ bỏ ý định tiến lên truy hỏi, “Tâm Duyệt à, khi nào cháu qua dạy con nhà dì đi. Đứa trẻ nhà dì đúng là con nít quỷ, giày vò chết dì rồi!”

Đường Tâm Duyệt cười cười, “Dì Vương à, trẻ con tinh nghịch là lanh lợi đó. Lần trước cháu thấy con dì chơi cùng đứa trẻ nhà khác, con dì còn chỉ huy bọn nhỏ lớn hơn nó xoay vòng vòng nữa cơ, sau này con dì nhất định có tài làm ông chủ.” Cô chỉ thay đổi cách thức khen ngợi con trai đối phương, không hề đề cập đến việc đổi chủ.

Có người phụ nữ nào không thích người khác khen con mình đâu, dì Vương vừa nghe liền cười híp cả mắt, ngoài miệng còn cố tình oán trách, “Ai nha, lanh lợi gì chứ, chỉ biết quậy phá thôi! Lần trước dì mua cho nó đồ chơi, nó lại kiên quyết phá ra rồi mới lắp ráp về như cũ!” Sau đó bà bắt đầu kể sự tích huy hoàng của đứa con mà mình đã thuộc như lòng bàn tay.

“Thật thông minh!” Đường Tâm Duyệt cười phụ họa. Trước đó cô có nhờ dì Vương giúp cô dò hỏi có thầy dạy nghề nào muốn tuyển học đồ không, cũng bởi vì người ta thích lôi kéo tán dóc với cô mà cô có thể kiên nhẫn lắng nghe. Thường xuyên qua lại quen thuộc, người ta mới chịu giúp đỡ.

Chờ dì Vương trò chuyện thỏa thuê, hài lòng tạm biệt, Đường Tâm Duyệt mới đi đến cửa hàng mua ít kẹo về cho em trai em gái.

Cô chợt phát hiện nơi đó có đầy ắp người bu lại, đông nườm nượp, vô cùng náo nhiệt.

Mấy tấm quảng cáo treo khắp nơi, Đường Tâm Duyệt nhìn mấy chữ màu đỏ: Vé số thể thao Trung Quốc.

Cô đứng ở đấy, chung quanh là người dân đứng trước trạm vé số chật như nêm cối. Trên tay từng người đều nắm chặt tiền giấy hoặc ít hoặc nhiều, trên mặt mang theo sự hưng phấn và kích động, họ ôm giấc mộng viển vông một đêm làm giàu.

Đường Tâm Duyệt bỗng chốc lấy lại tinh thần, cô dùng sức nắm chặt nắm tay. Tâm tình lập tức đung đưa gợn sóng.

Phía chính phủ đã chính thức phát hành vé số từ thiện thể thao, nó xuất hiện rồi.