Bạn trai của Noãn Noãn hai ngày trước đã rời khỏi Thành Đô nên may mắn tránh được trận động đất.
Tối hôm ấy, mẹ Noãn Noãn nhắc hai người họ tuyệt đối không ngủ quá say, lúc nào cũng phải chuẩn bị tinh thần để ứng phó với dư chấn. Những lời dặn
dò này chẳng có tác dụng thực tế nào vì Kỷ Ức hoàn toàn không thể nghỉ
nổi, cô cứ nhắm mắt là lại nghĩ đến Quý Thành Dương, bây giờ điện thoại
của anh đã không thể nào gọi được nữa mà trực tiếp rơi vào trạng thái
tắt máy.
Đêm khuya, một lần nữa xảy ra dư chấn dữ dội, tất cả mọi người trong nhà đều di chuyển ra ngoài sân.
Cô ôm đầu gối ngồi trên chiếc ghế nhỏ, im lặng nhìn Noãn Noãn, chẳng muốn
nói dù chỉ một từ. Bất lực, Kỷ Ức lúc này thấu hiểu sâu sắc hai chữ ấy.
Khi những tai họa giáng xuống bên cạnh và cảm nhận khi nhìn thấy trên
tin tức là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Cách đó không xa,
mẹ Noãn Noãn đang ngồi trò chuyên với ông ngoại Noãn Noãn. Họ đang nói
rằng năm nay có nhiều chuyện xảy ra quá, cuối tháng trước xảy ra tai nạn tàu hỏa ở Sơn Đông, số người chết len đến hàng trăm, sang tháng này
chưa được nửa tháng thì Tứ Xuyên lại xảy ra động đất... mẹ Noãn Noãn
trước nay vẫn có quan hệ tốt với Quý Thành Dương nên rất lo lắng, cuối
cùng ông cụ đã hơn tám mươi tuổi lại quay sang để an ủi.
Ti vi
đang chiếu trực tiếp cảnh cứu nạn, Kỷ Ức nhìn chăm chú không rời mắt,
chỉ sợ anh sẽ xuất hiện trong ống kinh, sợ rằng một người vừa được
khiêng ra từ góc nào đó chính là Quý Thành Dương. Nhưng cô cũng hy vọng
anh sẽ xuất hiện, cho dù chỉ là một dáng lưng, rằng anh bình an...
“Tây Tây.” Noãn Noãn cũng lo lắng vô cùng, nhưng thấy cô như thế thì không
khỏi xót xa, Noãn Noãn muốn phân tán sự chú ý của cô, “Lần này về nươc,
tớ đã đến thăm Từ Thanh, chị gái cậu ấy tiếp tớ.”
Lời của Noãn Noãn kéo cô về với hiện thực.
Người lớp trưởng đầy nhiệt tình đã qua đời khi còn rất trẻ ấy là nỗi tiếc
nuối trong lòng mỗi người bạn cấp ba cùng lớp. Sự qua đời của một người
bạn thân cùng tuổi mang đến một chấn động mà chỉ người trải qua mới hiểu được. Kỷ Ức khẽ nói: “Tớ chưa đi, không dám đi, tớ chỉ đến thăm cậu ấy cùng với mọi người trong lớp trước khi cậu ấy qua đời, lúc đó trông cậu ấy vẫn còn khỏe lắm.”
“Tớ cũng không biết vì sao lại muốn đi,
lúc đầu tớ cũng không dám, nhưng khi đứng trước mộ và nhìn ảnh cậu ấy,tớ cứ cảm thấy con người này dường như vẫn còn sống, hoàn toàn chẳng cảm
thấy cậu ấy đã đi rồi.” Noãn Noãn cũng dựa cằm vào đầu gối khẽ nói, “Tớ
vẫn còn nhớ rất rõ, lúc yêu cậu ấy, cánh tay cậu ấy run lên khi ôm tớ
trong nụ hôn đầu tiên, hôn xong còn nói chuyện với tớ cực kỳ ngại
ngùng...”
Kỷ Ức không biết phải nói gì.
“Lúc ấy sợ học hành dở dang nên hai đứa chỉ yêu một thời gian rồi chia tay. Bây giờ nghĩ lại, vẫn thấy đáng tiếc.”
Quý Noãn Noãn thì thầm, “Nếu cậu ấy vẫn luôn ở bên cạnh tớ rồi mới đi học
trường quân đội, thì tớ tuyệt đối có thể giúp đỡ cậu ấy rất nhiều, đưa
cậu ấy về Bắc Kinh, cậu ấy huấn luyện lính còn tớ làm người nhà quân
nhân cũng không tệ. Chắc ông nội tớ sẽ vui nhất, người nhà đều mong tớ
sẽ tìm chồng trong quân ngũ. Điều kiện gia đình cậu ấy cũng sẽ được cải
thiện rất nhiều.”
Đây là một giả thiết.
Kỷ Ức nhìn gương
mặt quay nghiêng của Noãn Noãn, nghĩ, nếu như lúc đầu Noãn Noãn không
chia tay với Tiêu Tuấn thì sao? Đó sẽ là một bước ngoặt cuộc đời như thế nào? Nếu như... người bạn thân thiết nhất từ nhỏ đến lớn của cô không
phải là Quý Noãn Noãn, Quý Thành Dương cũng sẽ không có cơ hội xuất hiện trong cuộc đời cô, quá trình trưởng thành của cô sẽ như thế nào?
Lúc ban đầu mọi người đều nghĩ rằng chỉ là bắt đầu một mối tình, nhưng thứ bị ảnh hưởng lúc nào cũng là cả cuộc đời con người.
Quý Noãn Noãn chỉ muốn tâm sự chứ không hề có tư tưởng trọng tâm gì.
Kỷ Ức vừa xem tin tức vừa thì thầm trò chuyện với bạn, cô liên tục gọi vào di động của Quý Thành Dương, nhưng vẫn là âm thanh thông báo đã tắt
máy. Chuông điện thoại bàn trong phòng khách cũng chưa từng ngừng reo,
mọi người ở các nơi gọi đên hỏi thăm, mỗi lần chuông reo, Kỷ Ức đều sẽ
giật mình để ý, và nghe thật kĩ xem ai gọi đến.
Một lần, hai lần, ...mười mấy lần...hai mươi mấy lần.
Đến cuối cùng, cô đã không còn đếm rõ được có bao nhiêu cuộc điện thoại gọi đến, nhưng khi chuông reo vang, cô vẫn nhìn không chớp mắt khi mẹ Noãn
Noãn nhấc máy nghe, sau đó bà kêu lên một tiếng với đầu dây bên kia:
“Cậu đang ở đâu? Có an toàn không? Cách Thành Đô bao xa?”
Kỷ Ức đứng bật dậy.
Mẹ Noãn Noãn nghe điện thoại một lát, sắc mặt bà cũng dịu đi, cuối cùng
mới để lộ nụ cười đầu tiên từ tối hôm qua đến giờ, sau đó bà quay người, vâ? Có an toàn không? Cách Thành Đô bao xa?”
Kỷ Ức đứng bật dậy.
Mẹ Noãn Noãn nghe điện thoại một lát, sắc mặt bà cũng dịu đi, cuối cùng
mới để lộ nụ cười đầu tiên từ tối hôm qua đến giờ, sau đó bà quay người, vẫy tay với Kỷ Ức: “Tây Tây, đến đây!”
Cô chạy đến,cầm lấy điện thoại: “A lô?”
Tim cô đập nhanh khiến lồng ngực bức bối, thậm chí cô bắt đầu không nhìn rõ mọi thứ trước mắt.
“Tây Tây.” Giọng nói của Quý Thành Dương truyền đến qua điện thoại, “Bây giờ anh rất an toàn.”
“Anh đang ở đâu?”
“Ở Đạt Châu.” Quý Thành Dương biết cô chắc chắn chưa nghe qua cái tên này, nên nhanh chóng bổ sung thêm, “Thuộc tỉnh Tứ Xuyên, nhưng không phải là khu vực chịu nạn chính. Hôm qua lúc động đất anh làm rơi mất điện
thoại, hơn nữa còn bận giúp di chuyển bệnh nhân. Ở đây loạn lắm, nên bây giờ anh mới có thời gian để gọi cho em.” Anh chỉ dùng vài câu để giải
quyết tất cả mọi câu hỏi.
“Anh đang ở bệnh viện à?” Kỷ Ức nắm bắt được trọng điểm.
“Ừ.” Quý Thành Dương không né tránh mà giải thích rõ ràng hơn, “Có một đối
tượng phỏng vấn đang ở trong này, sau động đất, ở đây hỗn loạn nên anh
tạm thời ở lại.”
Tim cô bắt đầu bình tĩnh lại.
Quý Thành
Dương đứng bên ngoài cửa sổ phòng bảo vệ bệnh viện, cầm điện thoại trong tay và lắng nghe giọng nói của Kỷ Ức, cảm giác bình an trong giây phút
này khiến nỗi căng thẳng cao độ suốt mười mấy tiếng đồng hồ qua đều tiêu tan hết.
Động đất xảy ra quá bất ngờ, anh lúc ấy đang ở trong
bệnh viện trò chuyện với hai cụ hơn một trăm tuổi. Động đất ập đến khiến tất cả mọi người đều sửng sốt. Y tá chạy vào, phỏng đoán rằng chắc do
sự cố nổ khí ga lớn và liên tục an ủi các cụ trong những phòng bệnh này, nói rằng sẽ điều tra rõ nguyên nhân. Sau đó khi đoán được là động đất,
mọi người đều hoảng hốt và vội vã di chuyển các bệnh nhân.
Những
bệnh nhân ở khoa này rất đặc biệt, họ đều là các cụ già từ bảy mươi, tám mươi đến hơn một trăm tuổi. Hầu hết người thân đều vắng mặt, chỉ có
những người chăm sóc là nữ giới nên khi giải tán bệnh nhân, họ không
thể cõng nổi các cụ mà đành phải dùng xe lăn để đưa từng người xuống
một...
Quý Thành Dương và hai người bạn của anh giúp cõng những
cụ già di chuyển khó khăn, mất gần một tiếng mới đưa được những người có thể rời khỏi phòng bệnh xuống dưới tầng.
Bốn giờ chiều, tin động đất Vấn Xuyên đã được xác nhận.
Có một số người nhà bệnh nhân đã đến và bắt đầu đưa những bệnh nhân đang nghỉ ngơi trên bãi có rời khỏi bệnh viện.
Tất cả các đường dây điện thoại đều xảy ra vấn đề mạng di động cũng rơi vào tình trạng ngừng hoạt động, mãi cho tới một tiếng trước, điện thoại của bệnh viện mới liên lạc được với bên ngoài. Tất cả các máy bàn đều có y
tá túc trực cầm danh sách bệnh nhân để liên lạc với người thân của từng
bệnh nhân.
Anh từ đầu đến cuối cứ đừng chờ bên cạnh, cho tới khi được cầm lấy điện thoại và nghe thấy giọng cô, mới có thể an tâm.
“Đợi đường được khai thông, anh sẽ lập tức về Thành Đô.” Quý Thành Dương bảo cô.
Lúc này, có rất nhiều phóng viên khỏe mạnh về thể chất, bình tĩnh về mặt
tinh thần đang liên tục đi vào khu xảy ra thảm họa, còn anh với tình
hình sức khỏe thế này thì điều thực sự nên làm là không trở thành gánh
nặng cho người khác. Kỷ Ức ở đầu dây bên kia đáp: “Vâng, chỉ cần anh ở
đó an toàn thì cứ ở lại thêm mấy ngày.. Anh có thật sự đang ở Đạt Châu
không?” cô sợ anh nói dối mình.
“Thật mà, tin anh đi, Tây Tây, anh rất an toàn.” Anh nói ngắn gọn.
Hai người bạn phóng viên đứng bên cạnh cũng đang chờ để gọi điện thoại báo
bình an cho người nhà nên Quý Thành Dương nhanh chóng kết thúc cuộc gọi
và đưa điện thoại cho bạn mình.
Tối hôm ấy, ba người họ rời khỏi bệnh viện.
Nguy cơ dư chấn khiến bệnh nhân trong cả tòa nhà đã bỏ đi mất tám, chín
phần, những người ở lại đều là những người không thể rời khỏi giường
bệnh vì những căn bệnh như nhồi máu não hay suy tim...và cả những cụ già neo đơn không có người nhà nữa. Nhân viên y tá ở lại cũng không nhiều,
từ tám giờ tối các bác sĩ và y tá liên tục phân thành những nhóm giải
cứu nhỏ và rời khỏi bệnh viện, họ còn không kịp trở về nhà mà đi thẳng
đến khu vực cứu nạn ở Vấn Xuyên. Ba người họ ngủ trong phòng bệnh, cùng
với đối tượng phỏng vấn buổi chiều.
Đêm khuya, khi y tá đi kiểm
tra phòng bệnh, phát hiện tình trạng của Quý Thành Dương không ổn nên
thu xếp máy thở oxy cho anh. Hai người lính già thời kì kháng chiến được phỏng vấn thấy tình trạng sức khỏe của Quý Thành Dương như vậy liền
quay sang quan tâm hỏi han anh.
Dần dần, mấy người họ lại bắt đầu trò chuyện.
Câu chuyện bị cắt ngang do trận động đất lúc chiều đã được bắt đầu lại giữa đêm khuya đang ngập tràn không khí thảm họa này.
Đây là hai người lính già kháng chiến không có người thân.
Họ xuất thân từ trường quân đội Hoàng Phố kì thứ Mười lăm và Mười bảy, đã
tham gia nhiều trận chiến. Khi họ biết anh từng là phóng viên mặt trận
liền nói với Quý Thành Dương rằng, khoảng nửa thế kỷ trước, họ đã từng
được một phóng viên mặt trận phương Tây phỏng vấn, chủ đề này khiến va
phóng viên họ rất hứng thú... Và thế là hết chuyện này đến chuyện khác,
họ bất giác đã nói chuyện đến ba, bốn giờ sáng.
Y tá đến kiểm tra phòng, nghiêm túc bảo mọi người không được nói chuyện nữa và chấm dứt cuộc trò chuyện của họ.
Hai ngày tiếp theo, Kỷ Ức tuy không còn khủng hoảng hoang mang như lúc ban
đầu, nhưng vẫn rất lo lắng về hoàn cảnh của Quý Thành Dương.
Trên ti vi cứ liên tục phát những tin tức cứu nạn, số dân đã chết và những
người binh lính hy sinh trong quá trình cứu nạn, con số tử vong không
ngừng tăng lên kích thích trái tim của mỗi người.
Trưa hôm ấy, lúc ăn cơm, Noãn Noãn giữa chừng ra ngoài nghe điên thoại thì bỗng rú lên một tiếng khi đang đứng ngoài cầu thang.
Tiếng kêu đầy mừng vui ấy khiến Kỷ Ức lập tức buông đũa, cô hoàn toàn quên
mất những người lớn bề trên đang ngồi cùng bàn ăn mà bật dậy khỏi ghế và chạy ra khỏi phòng ăn.
Tầng một, Quý Thành Dương đặt ba lô của mình xuống sàn nhà.
Cổ tay áo anh bị rách một đoạn khá dài, thấp thoáng để lộ ra làn da bên trong, đế giày cũng dính đầy bùn đất.
Anh ngẩng đầu nhìn trong bộ dạng bụi bặm như thế.
Kỷ Ức đi dép rồi cuống cuông chạy xuống, dẫm lên những bậc cầu thang gỗ,rõ ràng chỉ là từ tầng hai mà đường xuống lại trở nên dài đến thế, dài đến mức cô hoàn toàn chẳng còn chút nhẫn lại nào mà nhảy luôn xuống khi chỉ còn hai bậc thang cuối cùng và lao vào lòng anh.
Xộc vào mũi cô là mùi bụi đất ám vì ở ngoài lâu ngày, đó là mùi hương xa lạ khiến sống mũi cô cay cay.
Nhưng sức mạnh từ cánh tay thì lại cực kỳ thân thuộc.
Quý Thành Dương ôm cô vào lòng, chầm chậm vuốt lưng cho cô và thì thầm trò chuyện cùng cô.
Giọng anh rất khẽ,nên ngoaif Kỷ Ức ra chẳng ai khác nghe thấy.
Những người lớn trong nhà đi ra khỏi phong ăn, ông ngoại Noãn Noãn nhận ra
một số dấu hiệu tình cảm trong cái ôm này nên hỏi han mẹ Noãn Noãn. Còn
hai người đang bị chú ý thì một đã quên mất mọi thứ xung quanh, một bình tĩnh diềm nhiên đối mặt với ánh mắt của người lớn. Anh khẽ gật đầu với
mẹ Noãn Noãn đang đứng ở tầng trên, ra hiệu rằng anh đã bình an trở về.
“Mít ướt!” Anh tiếp tục khe khẽ khuyên nhủ, “Trên người anh bẩn lắm, nếu em khóc nữa thì mặt sẽ lấm lem đầy bùn đất đấy.”
“Cả khó ngửi nữa.” Kỷ Ức lẩm bẩm.
“Để anh đi tắm đã rồi đến tìm em sau.” Quý Thành Dương cười.
“Vâng.” Cô buông anh ra và rời khỏi vòng tay anh, cuối cùng cũng nhận ra mình
đang ở trong hoàn cảnh như thế nào. Quý Noãn Noãn đứng trên lầu nỗ lực
biểu hiện cô rât ngầu, mặt khác ôm lấy cánh tay của ông ngoại và kéo ông vào phòng ăn tiếp tục ăn cơm.
Quý Thành Dương mệt quá rồi.
Đường trở về không mấy thuận lợi, rất nhiều đường quốc lộ và cầu đều đang sửa chữa, khi anh và hai người bạn phóng viên chia tay, anh đã phải đi bộ
suốt bảy, tám tiếng đồng hồ mới tìm được một nơi mà giao thông chưa bị
đứt đoạn.
Anh ngày xưa thường xuyên phải bôn ba như thế vì tin tức mới, nhưng đây mới là lần đầu tiên anh nghĩ hết mọi cách để về “nhà”.
Khi anh tắm rửa xong và nằm trên ghế sô pha trong phòng làm việc, Kỷ Ức dựa bên người anh, cũng nằm xuống. Người cô nhỏ, với anh chẳng khác gì một
chiếc gối ôm cỡ lớn, mềm mái: “Có phải anh buồn ngủ không? Anh có muốn
ngủ không? Hay là anh vào phòng cho khách mà ngủ, ngủ ở đây không thoải
mái.” Liên tục mấy câu hỏi khiến cô giống một bà mẹ trẻ đang không ngừng càm ràm.
“Không buồn ngủ, chỉ mệt thôi.” Anh nhỏ giọng đáp. Tất
cả các khớp trên người anh đều đang tê rần rần đau đớn, cứ nằm yên tĩnh
như thế này là dễ chịu nhất, hơn hẳn việc phải phí sức di chuyển sang
một chỗ khác.
Anh nắm lấy tay cô: “Sao em bỗng nhiên đã lớn như thế này rồi?”
“Hả?” Kỷ Ức thoáng căng thẳng, cô ngóc đầu dậy: “Em già rồi à?”
Quý Thành Dương phụt một tiếng phì cười: “Là trưởng thành, chứ không phải
là già.” Anh không hiểu vì sao cô lại liên tưởng đến chữ “già”, nếu tính về tuổi tác, thì cô cũng coi như đã trưởng thành rồi, nhưng trong mắt
anh, cô vẫn chỉ là một cô bé con
Chỉ có điều khi anh nắm tay cô
như thế này, anh chợt nhớ rằng khi cô còn bé thì bàn tay này rất nhỏ,
khiến anh cảm thấy không thể nào tin được.
Quý Thành Dương bỗng chốc có chút cảm thán.
Kỷ Ức không biết anh đang nghĩ gì, cô cho rằng anh quá mệt nên không muốn
trả lời. Cô ngồi thẳng người lên, dùng lòng bàn tay phải miết nhẹ lên
chân anh từ đùi xuống tới mắt cá chân, lặp đi lặp lại cùng một động tác, tuy cách lớp vải quần, nhưng vẫn khiến cả người anh thoải mái hơn rất
nhiều: “Em đang làm gì thế?” Anh hỏi.
“Trước kia mỗi lần Triệu
Tiểu Dĩnh mệt, mẹ bạn ấy sẽ mát xa cho bạn ấy như thế này, Tiểu Dĩnh
từng làm thử cho em, dễ chịu lắm.” Đúng là rất dễ chịu.
Quý Thành Dương dang rộng cánh tay rồi đan vào nhau và gác ra sau đầu.
Trên đường đi đến Đạt Châu, hai người bạn phóng viên của anh, một đã là bố,
người còn lại thì vợ đang mang thai chuẩn bị chờ sinh. Câu chuyện của
hai người họ rất thú vị, người đã làm bố thì truyền thụ từng kinh nghiệm về sự phát triển, giáo dục của trẻ nhỏ, thậm chí cả về chuyện bỉm, sữa, nhà trẻ gần khu vực sống...cho người sắp làm bố. Người sắp làm bố lại
rất hứng thú ghi chép lại.
Cuối cùng người làm bố còn cảm thán
một câu: “Lúc chưa sinh ra thì không biết mình sẽ yêu thương con đến
thế, sau hai năm thì thật sự chỉ cần nhìn thấy con là sẽ thấy tâm trạng
dễ chịu. Thật sự hiểu được câu mà mọi người hay nói, nếu sau này có tên
đàn ông nào dám bắt nạt con, thì tôi quyết liều mình với nó.”
Hơn nữa một người đàn ông trưởng thành sẽ dùng một cụm từ rất sến súa như
“công chúa bé bỏng đáng yêu” để hình dung con gái mình một cách đầy tự
nhiên.
Có lẽ anh không có cơ hội để trải nghiệm cảm giác này.
Nhưng cô bé bên cạnh anh đây đã xuất hiện trong cuộc sống của anh từ khi mới
chỉ được mấy tuổi. Lúc ban đầu, anh cũng đóng vai trò phụ huynh, thậm
chí còn bế cô đến bệnh viện để băng bó, tiêm phòng. Trải nghiệm này rất
kỳ diệu. Còn nhớ những năm ấy, anh đã cảm thấy bản thân không phải là
một người thích hợp với hôn nhân.
Nhân phẩm gia cảnh còn tạm ổn,
nhưng suy nghĩ quá nhiều. Thế giới tinh thần của con người một khi quá
tham lam thì sẽ trở thành không thỏa mãn, không chịu bị trói buộc trong
những chuyện cơm áo gạo tiền đời thường. Nếu như không có Kỷ Ức, có lẽ
anh sẽ là một người theo chủ nghĩa độc thân kiên định.
Bây giờ vẫn y như vậy.
Nếu như không phải vì Kỷ Ức thì với sức khỏe và những gì anh đã trải qua thì anh cũng không nên làm lỡ dở của người khác.
Những người bị thương do động đất liên tục được chuyển đến bệnh viện tổng khu quân đội từ Bành Châu, Thậm Phương, Miên Trúc, Đô Giang Yến, Bắc Xuyên, Vấn Xuyên, Thanh Xuyên... Số người bị thương nặng không ngừng tăng lên, phần lớn binh lính được điều đi cứu nạn ở vùng trọng điểm.
Lúc
đầu phần lớn là điện thoại từ bên ngoài gọi tới để quan tâm hỏi han tình hình ông ngoại Noãn Noãn, về sau thì chủ yếu là người nhà gọi đi nhiều
hơn, ông cụ không phút giây nào là không lo lắng cho các cấp dưới cũ.
Ông ngoại Noãn Noãn vốn dĩ định về Bắc Kinh cùng với họ, nhưng vì động đất nên đã thay đổi lịch trình.
Noãn Noãn và mẹ cũng quyết định tạm thời ở lại cùng ông ngoại, nên cuối cùng chỉ có Quý Thành Dương và Kỷ Ức quay về Bắc Kinh. Đêm trước khi Quý
Thành Dương ra về, ông ngoại Noãn Noãn và anh ở trong phòng đọc sách nói chuyện đến đêm khuya, Noãn Noãn tò mò hỏi mẹ: “Ông ngoại và chú út thì
có gì để nói với nhau hả mẹ?”
Mẹ Noãn Noãn nói một câu đầy thâm
thúy: “Con người chú út con có thể sẽ không được bố vợ tương lai thích,
ông ấy sẽ cho rằng chú út con làm lỡ dở cuộc sống hạnh phúc của con gái
mình, nhưng những người lớn tuổi đã trải qua các cuộc chiến tranh có
tuổi tác cách hẳn một thế hệ thì đều thích chú ấy, và sẽ cảm thấy có
tiếng nói chung.”
Quý Noãn Noãn mang nguyên câu này nói lại với Kỷ Ức.
Ngày hôm sau, Kỷ Ức ngồi trên máy bay vừa lật báo vừa tò mò hỏi anh, anh nói những chuyện gì với ông cụ?
“Thì nói về... thiên tai nhân họa, tình hình quốc tế, dân sinh, rồi những
năm tháng đã qua.” Đầu Quý Thành Dương hơi nghiêng sang nhỏ giọng bảo
cô, “Và cũng nói về tình yêu nữa.”
Kỷ Ức khẽ chớp mắt, cô không hề che giấu sự tò mò trong ánh mắt.
“Ông kể cho anh nghe những phong hoa tuyết nguyệt thời chiến tranh, anh
chẳng có gì để đáp lại, nên đành phải mang chuyện của anh và em ra để kể ông nghe.” Quý Thành Dương giả vờ bất lực rồi khẽ thở dài, “Em đừng
thấy ông ngoại Noãn Noãn có vẻ nghiêm túc lắm, nếu ông cụ mà muốn hỏi
chuyện tình cảm của con cháu thì cũng có ngón nghề cả đấy.”
“Anh nói hết rồi à?” Bàn tay Kỷ Ức siết chặt tờ báo đầy căng thẳng, “Anh nói thế nào?”
Sẽ nói gì nhỉ?
Chuyện của họ trong mắt Quý Thành Dương như thế nào?
Con gái lúc nào cũng thế, họ chẳng bao giờ chán việc muốn tìm hiểu xem bản
thân mình trong mắt, trong trái tim đối phương ra sao, tình cảm của hai
người đã được định vị như thế nào...
Đương nhiên,Quý Thành Dương
không thể nào hiểu được phụ nữ đến mức độ này. Anh chỉ biết rằng, Kỷ Ức
rất thích nghe anh nói những chuyện này.
“Anh bảo rằng... Anh là
một người đàn ông đã hơn ba mươi tuổi, sức khỏe không tốt, tính tình
cũng bình thường, có lúc cũng rất ích kỉ, khuyết điểm không ít, ưu điểm
cũng bị bản thân hoang phí hết rồi. Em thì vẫn còn nhỏ, nếu như không
phải vì em đã quen anh từ bé, nếu như em có thể thông minh một chút thì
sẽ phát hiện ra rằng, thực ra con người tên Quý Thành Dương cũng vậy vậy mà thôi, rất không thích hợp để kết hôn. Tóm lại, chúng ta có thể bên
nhau là may mắn của anh.”
Đáp án nằm ngoài dự kiến.
Kỷ Ức không kịp định thần: “Anh nói như vậy thật ư...?”
“Thật chứ.” Anh cười, “Trước sau lệch khoảng vài chữ, không phải nguyên bản một trăm phần trăm, nhưng ý chính thì là như thế.”
Nói thật lòng, anh không phải là một người có sở trường phân tích bản thân, lại càng khó để đưa những suy nghĩ này chuyển hóa thành lời và biểu đạt ra ngoài. Vừa hay lúc này, tiếp viên hàng không đến hỏi về bữa trưa của hai người, làm cắt ngang cuộc trò chuyện ngắn ngủi.
Nào ngờ, sau khi tiếp viên đi khỏi, Kỷ Ức vẫn nhìn anh không chớp mắt.
“Đồ ăn trên máy bay không ngon lắm, em ăn một ít đi, đợi lát nữa máy bay hạ cánh chúng ta đi tìm chỗ nào ăn trưa.” Anh nói.
“Quý Thành Dương.”
“Ừm?” Anh phát giác ra sự kì lạ của cô, trong ấn tượng của anh, cô hình như chưa bao giờ gọi anh như thế này.
“Noãn Noãn bảo em làm phù dâu cho bạn ấy.”
“Nó có nói với anh.”
“Em đang đắn đo...”
“Sao thế?” Anh phỏng đoán một cách hợp lý: “Em không thích bạn trai của nó à?”
“Không phải!” Hiểu lầm này lớn quá, cô vốn định nói không phải vấn đề này,
nhưng mãi cũng chẳng nói ra được những gì mình muốn thể hiện, nên vội vã kết thúc cuộc nói chuyện. “Bạn ấy muốn cưới vào đầu thu, muộn quá.”
Vẫn còn bốn năm tháng nữa, vẫn còn lâu lắm.”
Nhưng cô muốn kết hôn với Quý Thành Dương trong thời gian đó, một người đã kết hôn làm sao có thể trở thánh phù dâu được nữa?
Rõ ràng Quý Thành Dương không lĩnh hội được suy nghĩ của cô, anh thấy cô
không muốn nói chuyện tiếp, có vẻ như đang giận dỗi, thì cũng chỉ cười
cười, chứ không nghĩ gì nhiều.
Kỷ Ức về đến tòa soạn, muốn chủ
động nói chuyện với chủ nhiệm về việc làm phóng viên ngoại trú. Dù sao
những việc chiếm chỗ như thế này, nếu cô không muốn đi thì phải nhanh
chóng thể hiện rõ thái độ ý đồ, tránh làm lỡ dở đối tượng được lựa chọn
khác.
Nhưng cô chưa kịp có cơ hội mở lời thì chủ nhiệm đã hẹn cô
đi ăn trưa, lúc ăn trưa chủ nhiệm chủ yếu hỏi han tình hình của cô khi ở Thành Đô, và cảm khái về thiên tai đột nhiên giáng xuống này. Khi bữa
ăn gần đến hồi kết thúc, chủ nhiệm bỗng nói: “Trước đây tôi không nắm rõ rình hình gia đình của em, nghe nói chuyện em làm việc ở đây cũng chỉ
là để rèn luyện thôi, em sẽ ra nước ngoài du học sớm phải không?”
Cô không kịp phản ứng, chỉ sững s
Chủ nhiệm tiếp tục nhiệt tình nói: “Làm việc ở tòa soạn chúng ta là kinh
nghiệm rất tốt, sau này nếu em cần thư giới thiệu thì có thể trực tiếp
đến gặp tôi, hoàn toàn không có vấn đề gì. Còn nữa, trước đây tôi có nói với em về danh sách phóng viên ngoại trú, chắc là chuyện đó sẽ phải
nhường lại cho người khác rồi.”
Kết quả không hẹn mà gặp.
Nhưng quá trình thì…
Cô loáng thoáng có cảm giác không lành, nhưng không dám nói với Quý Thành Dương.
Kết quả kiểm tra của anh lần này sau khi trở về không tốt lắm, thời gian
phẫu thuật đã được sắp xếp vào thứ Hai tới, tức là bảy ngày sau.
Trước đó, chuyện gì cũng không quan trọng.
Sau bữa trưa, cô đưa những tài liệu mà Hà Phi Phi cần đến tổ biên tập trong nước.
“Nghe nói chủ nhiệm các cậu giới thiệu cậu đi ngoại trú hả? Được lắm Kỷ Ức,
cậu chuẩn bị đi đâu thế?” Hà Phi Phi lật xem xấp tài liệu rồi ném lên
giá sách của mình và kéo tay cô: “Đừng đi Syria là được.”
“Tớ từ chối rồi.” Cô nói. “Không muốn đi.”
“Ồ, ồ.” Hà Phi Phi lập tức hiểu ý, “Đây là báo hiệu tin vui sắp đến đây.”
Một câu nói khẽ như thế nhưng vẫn bị người gần đó nghe thấy, họ là những
người mà Kỷ Ức đã quen từ khi còn thực tập nên lập tức xúm lại tra hỏi.
Kỷ Ức bị hỏi đến ngại ngùng, nhưng Hà Phi Phi thì cứ nghĩ rằng bản thân
là bà mai cho cô và Quý Thành Dương nên mỗi lần nhắc đến chuyện này là
đều đặc biệt nhiệt tình, mấy lần cô muốn ngăn cản cũng không thành công.
Hoạt động của phóng viên chiến trường mà tòa soạn tổ chức trước kia rất được hoan nghênh, còn những vị khách này là do mọi người tận dụng hết tất cả các loại quan hệ để mời đến, danh sách khách mời cũng được tập thể cùng lựa chọn, nên dĩ nhiên đều đã thuộc nằm lòng lý lịch của Quý Thành
Dương. Lúc này khi nghe thấy tên anh, họ đều rất ngạc nhiên, thế là Kỷ
Ức phải vội vã bỏ trốn.
Cô rời khỏi tổ biên tập tin tức trong nước và men theo những bậc cầu thang gỗ để đi xuống dưới, nhưng bước chân bỗng dừng lại.
Cách đó không xa, người đứng quay lưng lại với cô và mặc đồ Tây nghiêm chỉnh kia…
Cô chưa bao giờ nhìn thấy anh mặc đồ Tây, nên suýt nữa ngỡ rằng mình nhận nhầm người.
Quý Thành Dương đứng ở đó, nói chuyện với ba người bạn đồng nghiệp trong
tòa soạn, tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Tây Ban Nha, tiếng Quảng Đông và
cả tiếng bản xứ lẫn lộn bên trong. Bốn người họ trò chuyện rất say sưa,
tiết tấu rất nhanh, không hề có trở ngại nào về mặt giao lưu.
Kỷ
Ức cũng từng nói chuyện với những đồng nghiệp ngoại quốc của mình, cô
học chuyên ngành tiếng Anh, tiếng Tây Ban Nha là chuyên ngành thứ hai,
nhưng tiếng mẹ đẻ của đối phương là tiếng Pháp, tiếng Anh rất yếu, nhưng lại biết được vài câu tiếng Trung. Thế là khi hai người nói chuyện với
nhau sẽ dùng đủ loại ngôn ngữ xen kẽ nhau, nói chuyện mà cứ như một cuộc tranh cãi vừa uất ức vừa bức bối…
Về phương diện này, một người có chuyên ngành ngôn ngữ lại không sánh được với thạc sĩ triết học.
Kỷ Ức nhăn mũi, hoàn toàn không thấy mình đáng xấu hổ.
Cô đứng trên bậc cầu thang lén lút nhìn một lát thì bị anh phát hiện ra.
Quý Thành Dương gọi cô ra để giới thiệu với mấy người kia. Tuy đều làm
việc ở cùng một nơi, nhưng chỉ riêng ở tổng bộ Bắc Kinh đã có mười một
tổ quản lý, mười tổ phỏng vấn biên tập, nhân viên lên đến hàng nghìn
người, thậm chí đến người của bộ phận hành chính nhân sự cũng khó lòng
quen mặt tất cả mọi người được.
Mọi người qua lời giới thiệu của
Quý Thành Dương mới biết cô bé này cũng là đồng nghiệp trong tòa soạn.
Thế là sau khi trốn thoát khỏi vòng vây của tổ biên tập trong nước thì
lại bị “quan sát” ở đây.
Cũng may, Quý Thành Dương vốn định đến đón cô nên cũng không ở lại lâu.
“Anh đưa em đi xem bữa tiệc quyên góp ủng hộ nạn thiên tai.” Anh thấy không
còn nhiều thời gian liền bảo cô: “Em có thể về sớm mấy phút được không?
Có lẽ vẫn kịp ăn cơm.” Cô gật đầu rồi ra về cùng anh.
Năm xưa khi Quý Thành Dương đang làm việc, anh đến đây không ít lần nên rất thân
thuộc với các vị trí tổ nhóm. Lúc cô còn thực tập thì ngoan vô cùng,
không bao giờ chạy lung tung, thành ra lại chẳng thuộc đường bằng anh.
Anh vừa đi vừa nói cho cô nghe con đường nào sẽ đi đến đâu, chỗ nào dễ
bắt xe, quán ăn ở đường ra nào sẽ ngon hơn.
Kỷ Ức mím môi cười, gật đầu, rồi lại gật đầu.
Cảnh này quá giống với lúc đến trường nhập học, phụ huynh của những học sinh nội trú đều phải làm rõ tường tận tỉ mỉ các vấn đề từ lấy cơm ở đâu,
mua phiếu ăn như thế nào đến tắm giặt ra sao… sau đó mới dặn dò con cái
mình thật kĩ càng từng điều.
Từ đầu đến cuối, cô đều liên tục nhìn trộm sang anh đang đi bên cạnh. Một Quý Thành Dương khác lạ thế này.
Cô đã quen với việc anh ăn mặc giản dị, chưa bao giờ tưởng tượng đến việc
anh sẽ mặc nghiêm chỉnh thế này. Quý Thành Dương từ đầu đến cuối đều cảm thấy ánh mắt của cô hướng về mình, anh thấy buồn cười nhưng không vạch
trần. Mãi cho đến khi ăn xong bữa tối, hai người đến bãi để xe ngầm dưới lòng đất để lấy xe, anh cúi xuống cài dây an toàn cho cô, mới vờ như vô tình hỏi: “Tại sao em cứ nhìn anh mãi thế?”
“Không nhìn anh, mà
nhìn quần áo của anh.” Kỷ Ức lẩm bẩm, cô dùng ngón tay miết lên cổ áo
vest của anh rồi chạm vào cà vạt. Thắt cà vạt như thế nào nhỉ? Về nhà
phải lên mạng tra rồi luyện tập thật kỹ mới được. “Anh tự thắt cà vạt
đấy à?”
“Không phải.”
Không phải ư?
“Anh mua mấy
cái rồi nhờ mẹ Noãn Noãn thắt luôn từ đầu.” anh cười, thậm chí còn cảm
thấy cách làm này cực kì ổn vì rất tiện lợi, “Chưa bao giờ cởi ra, lúc
nào cần đến thì đeo vào là xong.”
Cô “Ồ” lên một tiếng, mọi sự khó hiểu đã tan biến, nhưng ngón tay vẫn mân mê cổ áo anh.
Động tác này không có bất kì mục đích gì, chỉ có phần muốn làm nũng nên mới
dính sát lấy anh. Anh rất vui, vì đây mới là cảm giác được yêu. Trong
quá khứ, bất kể là khi nhận được thư tình hay quà cáp thời thiếu niên
còn đi học hay những cô gái ở phòng biểu diễn, phòng tập thường chờ đợi, cho đến khi đã trưởng thành và được tiếp xúc với những người phụ nữ
hoặc kín đáo e dè, hoặc trực tiếp thể hiện mong muốn được tìm hiểu, anh
đều cảm thấy phiền phức, thậm chí là chống đối. Nhưng khi đối phương là
Kỷ Ức… thì từ đầu tới cuối anh chưa bao giờ cảm thấy khó chịu.
“Em thích nhìn anh mặc áo sơ mi và vest à?”
“Vâng.” Cô cười.
“Sau này ở nhà anh sẽ mặc cho em xem.” Khuỷu tay Quý Thành Dương gác trên
lưng ghế của cô, anh nhìn xuống và ánh mắt dừng lại trên bờ môi tươi tắn đỏ hồng. vì nghĩ đến những hình ảnh không phù hợp với thời điểm này nên nội dung trong lời nói cũng có chút ám chỉ.
Mặc ở nhà?”
“Mặc riêng cho em xem.”
Quý Thành Dương nhìn xuống môi cô đang mấp máy mà bắt đầu suy nghĩ xem vị
trí anh đỗ xe có đủ kín đáo hay không. Chiếc xe này nằm ở góc Đông Bắc
của bãi đỗ xe, cách cổng ra xa nhất nên rất ít xe sẽ đi tới đây. Khi anh đã gần như xác định được khả năng bị nhìn thấy là rất thấp liền ngồi
thẳng lên và vỗ vào chân mình, ra hiệu cho cô ngồi. Kỷ Ức không mấy an
tâm, anh liền nói: “Chân phải không sao, chân trái mới là chân bị gãy.”
Cô dùng cả tay và chân, vất vả lắm mới leo được sang và tìm một vị trí
dẽ chịu trên chân anh rồi ngồi xuống.
Trong xe phát đĩa CD mà cô đã thay trước khi đi Tứ Xuyên, tất cả đều là những bài hát tiếng Anh kinh điển từ xưa.
Bây giờ là bài “Right here waiting”, tên tiếng Trung là “Tình này sẽ đợi”.
Âm nhạc bắt đầu vào đến cao trào, cô kéo nhẹ cánh tay anh: “Nghe đi,
nghe đi!” Quý Thành Dương lấy làm lạ, nói thật những bài này đã cũ lắm
rồi, người thuộc thế hệ 7x đều đã từng nghe, nhưng một người đàn ông như anh thì chẳng sâu sắc tỉ mỉ đến mức nghiêm túc lắng nghe từng lời ca
trong mỗi bài hát.
Lúc này dưới sự ra hiệu của cô, lần đầu tiên anh để tâm đến đoạn cao trào của bài hát này.
Anh nghe một lát rồi bấm vào nút quay lại: “Lúc nãy anh không chú ý, để nghe thêm lần nữa.”
Kỷ Ức liếc đi chỗ khác đầy mất tự nhiên.
Còn anh, trong lúc chờ đợi, cúi xuống rất tự nhiên và chầm chậm hôn cô. Hai người trong không gian kín đáo và yên tĩnh này chẳng hề vội vã mà chỉ
vừa nghe lại bài hát từ đầu vừa hôn nhau. Anh mở mắt từ đầu đến cuối
nhìn cô, nhưng đồng thời cũng để tâm xem bên ngoài liệu có ai đi ngang
qua không.
Bài hát dần đi vào cao trào, cuối cùng cũng đã đến những câu mà cô muốn anh lắng nghe:
Wherever you go, whatever you do, I will be right here waiting for you.
Whatever it takes, or how my heart breaks, I will be right here waiting for you.
“Cho dù anh đi đến nơi đâu, cho dù anh có làm gì. em sẽ mãi đợi anh ở nơi đây.
Bất kể vận mệnh có thay đổi thế nào, cho dù có phải đau đớn biết bao. Em sẽ vẫn mãi đợi anh nơi đây.”
Cách thể hiện tình cảm của cô bé thường rất kín đáo, lúc đầu khi anh còn ở
Iraq, bài Angel mà cô đàn bằng piano cũng như vậy. Ánh mắt Quý Thành
Dương trở nên rất dịu dàng, qua tấm kính cửa xe, anh nhìn thấy có ô tô
đi ngang qua, có vẻ như đang tìm chỗ đỗ, nhưng anh không hề nhắc nhở cô.
Kỷ Ức không nhìn thấy, cô vẫn cuộn tròn trong lòng anh, ngẩng đầu lên,
tiếp tục những nụ hôn từng chút từng chút, không mục đích cùng anh.
Bữa tiệc quyên góp ủng hộ tối hôm ấy được tổ chức tại sảnh trường quay số một của đài truyền hình.
Quý Thành Dương dừng xe ở bên ngoài đài truyền hình, cùng cô đi bộ vào tòa
nhà qua cửa phía Tây, trên đường họ phải đi qua rất nhiều cổng kiểm tra
của nhân viên bảo vệ, rẽ lòng vòng bảy, tám lần mới vào được bên trong.
Lúc này, vẫn còn chưa đầy nửa tiếng nữa là bữa tiệc bắt đầu, trong sảnh
trường quay toàn là nhân viên chuẩn bị. Hai người họ đi vào trong, chưa
kịp tìm chỗ để ngồi xuống nghỉ ngơi thì đã có một người phụ nữ đi tới.
“Chị vẫn nhớ em.” Người phụ nữ ấy mỉm cười nói với Quý Thành Dương vài câu
rồi quay sang nhìn Kỷ Ức, “Em có còn nhớ chị không?” Kỷ Ức gật gật đầu,
thoáng thẹn thùng.
Lần đầu tiên Quý Thành Dương đưa cô đến đài
truyền hình đã nhờ người dẫn chương trình này chăm sóc cho cô. Chính cô
ấy đã nói cho Kỷ Ức biết chuyện Quý Thành Dương được lựa chọn làm “hoa
khôi của đài truyền hình” và cả chuyện Quý Thành Dương khi cò thực tập
đã nỗ lực trong vụ hồng thủy năm 98 mà nổi danh nữa.
“Chị nhớ lúc ấy em vẫn còn đang mặc đồng phục trường Phụ Trung cơ, chỉ là một cô bé
con, chà, chị già rồi, già rồi!” Người phụ nữ có chút buồn vì chợt cảm
thấy mình đã có tuổi, rồi vỗ vai Quý Thành Dương, “Lão Quý à, chúng ta
đều đã già rồi.”
Dường như người phụ nữ này không bao giờ hết chuyện để nói, cũng giống như ngày xưa.
Mãi cho tới khi mọi thứ xong xuôi chuẩn bị bắt đầu, cô ấy mới đứng dậy đi khỏi.
Đèn đuốc bắt đầu tối đi.
Kỷ Ức nhìn theo dáng lưng đang xa dần của người phụ nữ này mà chợt nhớ đến một người khác, cô vờ hỏi: “Hôm nay sao không nhìn thấy Lưu Vãn Hạ? Chị ấy không đến ư?” Quý Thành Dương bật cười: “Chắc đã đến rồi.”
“Sao đến mà lại không tìm anh mà chào hỏi thế?” Trong bóng tối, cô khẽ giọng hỏi.
“Không biết nữa.” Đôi mắt anh đen bóng, chứa đầy ý cười, “Có lẽ vì thấy em ở đây nên không qua chào nữa.”
Cô “Ồ” lên một tiếng, rồi lẩm bẩm: “Vì sao nhìn thấy em thì không đến nữa?”
Những câu hỏi tu từ đã biết rõ câu trả lời như thế này, rõ ràng là đang ghen.
Quý Thành Dương nhìn rõ những cảm xúc giận dỗi này của cô, nhưng anh cố
tình không trả lời. Thỉnh thoảng ghen tuông cũng rất thú vị, về điểm này anh chẳng cần thấy nào dạy cũng biết. Quả nhiên, mấy phút sau Kỷ Ức
liền không nhịn được phải ghé sát tới nói: “Dù gì… anh cũng không được
để cô ấy đến nhà chúng ta nữa đâu.”
Hóa ra cơn ghen vì Lưu Vãn Hạ ghé qua giữa đêm từ bao năm trước vẫn chưa kết thúc.
Anh cười, vẫn không đáp lời.
Kỷ Ức giật cổ tay áo anh.
Anh nghiêng đầu sang, thì thầm bên tai cô: “Một tháng trước cô ấy đã kết hôn rồi, em yên tâm chưa?”
Kết hôn ư?
Cô im lặng, cảm thấy hanhh động của mình khi nãy rất đáng xấu hổ nên ngồi
thẳng người lên và nhìn thẳng về phía trước không hề chớp mắt. Lúc này
Quý Thành Dương mới nhìn cô, thấy tâm trạng bực bội trong mắt cô, anh
rất muốn bảo cô rằng: Trên thế giới này người phụ nữ có thể không nghĩ
đến những điều kiện để chọn lựa, người phụ nữ có thể hiểu cho mọi việc
làm và suy nghĩ của anh, người phụ nữ thậm chí dù bị tổn thương vẫn có
thể kiên định bắt đầu lại từ đầu, bao dung đến thế và chờ đợi một người
đàn ông có tên Quý Thành Dương, từ đầu đến cuối chỉ có duy nhất một
người mà thôi.
Những chuyện này không phải chỉ nói miệng hay nghĩ trong đầu là có thể hoàn thành được.
Người khác, không làm được, mà cũng không có cơ hội để làm.
Thế nên, cô quan trọng tới mức nào.
Marguerite Duras(*) từng nói, “Tình yêu không chỉ là sự thân thiết về cơ thể,
không phải là một bát cơm một món ăn, mà là một mong muốn không bao giờ
chết, là giấc mơ anh hùng trong cuộc sống mệt mỏi này.”
Còn đối với anh, định nghĩa về tình yêu đơn giản hơn rất nhiều.
Tình yêu, chính là Kỷ Ức.
(*) Margurite Duras (04/04/1914 – 03/03/1996): Là một nhà văn và nhà sản xuất phim người Pháp.