Nhà hàng người đến người đi, tràn ngập các loại âm thanh, Cố Thiến Thiến không cao hứng, tuy nàng ta không phải cái dạng đại tiểu thư nũng nịu, quán ăn khuya ven đường cũng đi rồi nhưng hiện tại không giống. Huống hồ nàng vốn dĩ nói đi lại không đi, đây không phải là vả mặt sao?
Nàng ta luôn luôn không thích che dấu cảm xúc, cũng không muốn giả dạng thành cô bé thục nữ điềm tĩnh, rầu rĩ ăn một lát liền không kiên nhẫn, gọi nhân viên tạp vụ nói hải sản xử lý không được sạch sẽ.
Cố Thiến Thiến lải nhải với nhân viên tạp vụ, ồn ào làm Hứa Huyền Thụy càng thêm tâm phù khí táo[1], anh muốn thanh tĩnh một chút nhưng lại không thể rời khỏi chỗ này, vì thế nói với Tề An Trạch: "Cậu dẫn cô ta đi đi."
[1] Tâm phù khí táo: trong lòng không yên.
Tề An Trạch rất muốn ở lại xem cảnh tượng lát nữa Hứa Huyền Thụy gặp mặt tình địch, nhưng hắn cũng biết tình huống hiện tại thật đúng là không thích hợp để xem náo nhiệt, bởi vậy hắn khuyên Cố Thiến Thiến rời đi.
Cố Thiến Thiến thấy Hứa Huyền Thụy không đi, rất là khó hiểu, Tề An Trạch nói anh có chuyện phải xử lý. Tề An Trạch là quân sư của nàng ta, cho nên cũng không tiếp tục rối rắm, thành thật đi theo Tề An Trạch rời đi.
Hai người cùng nhau rời khỏi nhà hàng, Cố Thiến Thiến hỏi: "Vì sao lại kêu tôi rời đi?"
"Tâm tình cậu ấy đang không tốt." Tề An Trạch nói thật lòng.
"Vì sao tâm tình anh ấy lại không tốt? Tâm tình của tôi cũng không tốt, chẳng lẽ bởi vì vừa rồi tôi cãi nhau cùng người khác?" Cố Thiến Thiến suy đoán.
Thì ra nàng vẫn là có chút tự mình hiểu lấy, tuy rằng sự thật không phải như vậy, Tề An Trạch vẫn là nói theo: "Đúng vậy, cậu ấy không thích lúc ăn cơm bị quấy rầy." Hắn chưa nói dối.
"Anh ấy... sẽ không chán ghét tôi chứ?" Cố Thiến Thiến ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc.
Tề An Trạch không nói được những lời làm tổn thương phụ nữ, hắn trấn an: "Kỳ thật cũng không nghiêm trọng như vậy, nhưng mà, tôi cảm thấy cô với cậu ấy không thích hợp lắm, nếu không cô đổi mục tiêu đi?" Con đường tình yêu của Hứa Huyền Thụy đã đủ nhấp nhô, hắn cảm thấy làm anh em tốt, vẫn là không cần thêm loạn nữa, bằng không hắn giỏ tre múc nước công dã tràng, bị tình cảm làm cho tổn thương rồi thay đổi tính hướng thì tiêu đời.
Tuy rằng chỉ số thông minh của Hứa Huyền Thụy cao hơn hắn một chút, nhưng đối với tình yêu, hắc hắc, hắn Tề An Trạch mới là người thạo nghề.
Chỉ tiếc tình yêu rất khó giúp được, chuyện hắn có thể làm, chính là không làm trở ngại anh. Chung Ngưng cái loại tính cách này, chỉ sợ sẽ bởi vì sự tồn tại của Cố Thiến Thiến mà lùi bước, hắn vẫn là khuyên Cố Thiến Thiến lui đi.
Nhưng Cố Thiến Thiến nói: "Chúng tôi không phải là không thích hợp, hẳn nên gọi là bổ sung cho nhau. Anh ấy buồn chán như vậy, chính là cần một cô gái nhiệt tình hoạt bát tựa ánh mặt trời như tôi làm bạn, chúng tôi sẽ là đôi tình nhân phù hợp nhất." Nàng tự tin tràn đầy, biểu tình chí tại tất đắc[2].
[2] Chí tại tất đắc: mang nghĩa thắng lợi đã được nắm chắc trong tay.
Tề An Trạch đột nhiên cảm thấy khó giải quyết, hắn có nghe nói qua về tính cách của Cố Thiến Thiến một ít, biết nàng ta cực kỳ tùy hứng, bá đạo không nói lý.
Nếu để Hứa Huyền Thụy biết hắn đã từng cổ vũ hơn nữa trợ giúp Cố Thiến Thiến theo đuổi anh, anh có thể đánh hắn một trận hay không?
Trong lòng Tề An Trạch cực kì rối rắm, muốn khuyên Cố Thiến Thiến, nhưng nàng lại đảo qua khói mù, một lần nữa bốc cháy ý chí chiến đấu, nói với hắn: "Nếu hôm nay anh ấy không cao hứng, hôm nào đó tôi lại đến tìm anh ấy sau. Tôi đi đây, tạm biệt." Vừa vặn có taxi ngừng ở ven đường, hành khách vừa xuống, nàng liền bước lên.
Tề An Trạch nhìn chiếc xe rời đi, trong lòng chua xót.
Chột dạ, hắn từ bỏ cơ hội về quán hải sản xem náo nhiệt, bắt một chiếc xe taxi về công ty, vì xem náo nhiệt, hắn chưa lấy xe của mình.
Tại quán hải sản, Hứa Huyền Thụy cũng chả có tâm tư để ăn cái gì, một bàn hải sản lớn căn bản không nhúc nhích chút nào, nhớ tới mấy ngày trước cùng Chung Ngưng đi ăn hải sản, cô từ bắt đầu hưởng thụ mỹ vị cho đến gian nan nuốt, cuối cùng anh mở miệng nói rời đi, bộ dáng cô như trút được gánh nặng, anh đều cảm thấy thú vị.
Nhưng những hình ảnh thú vị đó lúc này có khả năng lại đang diễn ra ở nơi cách đây không xa, người thưởng thức lại đổi thành một tên đàn ông khác.
Tề An Trạch kêu anh bình tĩnh, hiện tại anh không muốn bình tĩnh.
Anh gọi nhân viên tạp vụ tính tiền, thuận tiện tính luôn cả phòng Chung Ngưng.
Tính tiền xong, liền có thể chạy đi bắt người, vì thế anh đi đến phòng Chung Ngưng, không chút do dự gõ cửa.
Bên trong truyền tới giọng nam "Mời vào", Hứa Huyền Thụy mím chặt môi, âm thầm nghiến răng, kéo then cửa mở cửa.
Chung Ngưng nhìn thấy Hứa Huyền Thụy thình lình xuất hiện, trái tim bùm nhảy loạn, cô kinh ngạc mở miệng: "Hứa... tiên sinh."
Hứa Huyền Thụy nhìn thoáng qua tên đàn ông xem mắt kia trước, ánh mắt lạnh lùng, sau đó chuyển hướng sang Chung Ngưng, ngữ khí vẫn là lạnh. "Ăn no chưa?"
Chung Ngưng mím môi, trong lòng rất nhanh liền thoải mái, "Ăn no rồi."
"Ăn no liền cùng tôi về nhà."
"Về... về nhà..." Chung Ngưng có chút không hiểu ý của hai từ này.
Trong thời gian ngắn ngủn, Thiệu Dương đã đại khái phân tích ra quan hệ giữa Chung Ngưng cùng người đàn ông đột nhiên xuất hiện hơn nữa mang theo địch ý này. Người cạnh tranh đã tìm tới cửa, nhưng hắn nhìn ra mình vẫn còn cơ hội, mặc dù vừa rồi Chung Ngưng ám chỉ là không có cảm giác với hắn, nhưng với vị này chắc cũng không có cảm giác đặc biệt.
"Vị tiên sinh này, anh quấy rầy chúng tôi, hình như không được lễ phép lắm." Thiệu Dương cười mỉm, rất có phong độ mà chỉ ra sai lầm của Hứa Huyền Thụy.
Hứa Huyền Thụy nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, nói: "Cô ấy nói đã ăn no." Cho nên hai người kết thúc hẹn hò! Anh không muốn nhiều lời với Thiệu Dương, quay sang nói với Chung Ngưng: "Đi thôi."
Thiệu Dương ra tiếng ngăn lại, "Vị tiên sinh này, anh thật ngang ngược, có đi hay không phải do Chung Ngưng tự mình quyết định."
Từ tối hôm qua Hứa Huyền Thụy đã bắt đầu suy nghĩ lại, biết chính mình thường xuyên bởi vì không muốn nhiều lời vô nghĩa mà khiến người ta cảm thấy anh lạnh lùng không có thiện ý. Hiện tại trong lòng anh không được bình tĩnh cho nên lại biến trở về bộ dáng trước đây. Anh điều chỉnh ngữ khí, hỏi Chung Ngưng: "Cô... có muốn cùng đi hay không?"
Nhìn hai người đàn ông đang giương cung bạt kiếm, Chung Ngưng bất lực. Vừa rồi cô đã uyển chuyển ám chỉ cùng Thiệu Dương không có khả năng, liền chờ cơm nước xong rồi đường ai nấy đi, hiện tại Hứa Huyền Thụy chặn ngang một chân, sự tình tức khắc trở nên phức tạp.
Nhưng dựa vào tình huống trước mắt, vẫn là đi trước thì hơn.
"Được, cảm ơn Hứa tiên sinh." Chung Ngưng khách khí nói, sau đó giải thích với Thiệu Dương: "Hứa tiên sinh là đồng nghiệp của tôi... tôi và anh ấy tiện đường nên sẽ ngồi nhờ xe về, bữa ăn này để tôi mời anh..."
"Không cần, tôi chưa bao giờ để phụ nữ trả tiền..." Thiệu Dương vẫn duy trì phong độ như cũ.
"Tôi đã thanh toán rồi." Hứa Huyền Thụy ở một bên nói. Anh không thích Chung Ngưng khách khí, cũng không thích cô nói nhiều như vậy với tên đàn ông xem mắt kia.
Chung Ngưng: "..."
Thiệu Dương: "..."
"Muốn tôi dẫn cô đi sao?" Hứa Huyền Thụy không kiên nhẫn.
Cùng Hứa Huyền Thụy ra khỏi phòng, Chung Ngưng cũng không nhìn anh, bước nhanh về phía trước. Hừ! Phá hư buổi hẹn hò của cô còn mang bộ dáng người khác phải xin lỗi mình, dựa vào cái gì, cô cũng không phải là bạn gái anh. Hiện tại đã không tự do, nếu như đồng ý làm bạn gái anh, chẳng phải là bị quản chặt chẽ sao?
Hứa Huyền Thụy đi đến bên người Chung Ngưng, nghiêng đầu nhìn cô, hỏi: "Sao cô lại đi nhah như vậy?"
Chung Ngưng không muốn để ý đến anh, lập tức đi đến ven đường.
Hứa Huyền Thụy thấy cô tựa như đang tức giận liền dừng bước, một lát lại đuổi theo, giữ chặt tay cô.
Chung Ngưng phủi tay, nhưng bị anh bắt được, không dễ dàng buông ra.
"Cô đừng tức giận." Ngoại trừ lời này, Hứa Huyền Thụy không biết nên nói cái gì, nhưng anh xác thật không muốn nhìn thấy Chung Ngưng tức giận.
Chung Ngưng thừa nhận mình đang tức giận, chỉ là cô cũng không biết mình rốt cuộc đang giận cái gì, cứ cho là do Hứa Huyền Thụy quấy rầy cô ăn cơm với Thiệu Dương, nhưng cũng coi như không quá phận. Cô có chút ảo não, "Tôi không có giận."
"Tôi đưa cô về nhà."
"Tôi không muốn về nhà." Cô xác thật không muốn trở về, hiện tại lòng cô quá loạn, cần phải phát tiết.
"Vậy cô muốn đi đâu? Tôi đi với cô."
"Xin anh đừng có đi với tôi, đi với Cố tiểu thư đi." Chung Ngưng không chút suy nghĩ liền nói ra lời này, nói xong liền lập tức hối hận. Sao cô lại nhắc đến Cố tiểu thư, giống như cô đang ghen.
Quả nhiên, Hứa Huyền Thụy coi như làm cô ghen, thần sắc đều giãn ra, nét mặt biểu lộ ý cười. "Cố tiểu thư cùng Tề An Trạch đi cùng nhau, không cần tôi đi chung."
Chung Ngưng kinh ngạc, "Tề tổng không phải đã có bạn gái rồi sao?" Cô đã gặp qua Du Mạn hai lần, cô rất thưởng thức cô ấy, là một người rất có tài văn chương.
Hứa Huyền Thụy đã lĩnh ngộ được đầy đủ cái chất xúc tác mà Tề An Trạch nói chính là lừa người. Một người đàn ông đang thích một người phụ nữ lại ở bên một cô gái khác, ở trong mắt phụ nữ gần như là tội ác tày trời.
Anh nhìn thấy Chung Ngưng cùng tên đàn ông xem mắt kia ở bên nhau liền tức giận, Chung Ngưng cho rằng anh ở bên Cố Thiến Thiến cũng tức giận cho nên...
Đến nỗi Tề An Trạch bị Chung Ngưng hiểu lầm là người ngoại tình, Hứa Huyền Thụy cũng không quan tâm, hiện tại anh là sợ, nếu Chung Ngưng hiểu lầm anh, như vậy rất có khả năng cô sẽ lựa chọn tên kia.
"Không phải cô nói người kia không thể trở về nhanh như vậy sao?" Hứa Huyền Thụy còn đang canh cánh trong lòng.
Chung Ngưng vừa muốn mở miệng cãi cọ, đột nhiên lại chuyển biến, thử nói với Hứa Huyền Thụy: "Hứa tiên sinh, hiện tại là thời gian tan tầm, nếu tôi không tôn kính với anh, anh cũng sẽ không ghi thù, sẽ không lấy công trả thù riêng, đúng không?"
Hứa Huyền Thụy nhíu mày, cho nên cô định làm việc gì đó không tôn kính với anh sao?
Cô sẽ làm gì? Hứa Huyền Thụy thực chờ mong. Anh nghiêm túc gật đầu, đồng thời tập trung tinh thần, thời thời khắc khắc nghênh đón "Khiêu chiến" của cô.
"Nói nhớ giữ lời." Chung Ngưng không tin tưởng anh lắm.
Loại cảm giác không được tín nhiệm này, kỳ thật cũng không tồi, loại cảm giác kì quái này xuất hiện đại khái là vì người nói lời này nhìn rất ngốc, tựa như anh giơ cá khô dụ con mèo của mẹ anh, con mèo đó lại không chút do dự liền đớp lấy.
"Ừm, nếu cô động thủ đánh tôi, tôi cũng sẽ không tức giận." Dù sao cô cũng sẽ không đánh được.
"Tôi không có khuynh hướng bạo lực." Chung Ngưng nói.
"Có tôi cũng không sợ." Hứa Huyền Thụy rất tự tin.
Lối đi bộ người đến người đi, Thiệu Dương đã ra khỏi quán hải sản, nhìn thấy Chung Ngưng cùng Hứa Huyền Thụy đang đứng, Hứa Huyền Thụy còn bắt lấy tay cô, hắn có hơi kích động, nhưng nhìn thấy Chung Ngưng cười, vì thế, hắn cười khổ một chút, xoay người rời đi.
Được quyền miễn tội, Chung Ngưng cười nói: "Vậy được. Hứa tiên sinh, hiện tại tôi còn độc thân, tôi tự do, phải, nếu tôi có quen anh đi chăng nữa, cũng vẫn là tự do. Cho nên muốn gặp ai thì gặp. Anh hung hăng như vậy, một chút đạo lý cũng không có."
"Ừm, tôi đồng ý với cô, về sau cô quen tôi rồi, tôi sẽ không can thiệp vào tự do của cô."
Lời này... Cô đỏ mặt, giận dữ nói: "Tôi cũng chưa đồng ý quen anh."
Hứa Huyền Thụy biết cô thẹn quá thành giận, không biết vì sao, anh lại thích nhìn bộ dáng này của cô, đáng yêu hơn bộ dáng dịu dàng ngày thường. Anh cố ý chọc cô, "Ba ngày vẫn chưa hết, không cần phải gấp gáp đồng ý."
"Hứa Huyền Thụy tôi không muốn nói chuyện với anh nữa!" Quả thực không thể dây dưa với anh, tâm mệt.
"Bằng không đi chơi bóng với tôi đi." Hứa Huyền Thụy đề nghị, anh cảm thấy hiện tại Chung Ngưng cần phát tiết, phát tiết xong, có lẽ sẽ không giận nữa.
Tề An Trạch nói phụ nữ là muốn được dỗ dành, nhưng anh sẽ không dỗ. Kỳ thật anh đã nghĩ ra phương pháp, chỉ tiếc hiện tại còn chưa có đặc quyền, không thể sử dụng, vẫn là để sau này rồi dùng.
Chung Ngưng nhận lời đề nghị của anh, hai người về nhà đổi đồ thể thao, sau đó cùng đến sân tennis.
Hứa Huyền Thụy khả năng đánh bóng rất tốt, nhưng Chung Ngưng không sợ, hiện tại cả người cô ngưng tụ sức bật, cô muốn nỗ lực đánh đánh đánh!
Hứa Huyền Thụy biết khả năng đánh bóng Chung Ngưng cũng không tồi, nhưng dù sao cũng là phụ nữ, thể lực có chênh lệch với anh, ngay từ đầu anh đã có ý nhường cô, lực đạo dùng rất vừa phải. Chung Ngưng lại không chút khách khí, mỗi một quả đều là ra sức đánh. Lực đạo của quả thứ nhất làm Hứa Huyền Thụy có chút ngoài ý muốn, nhìn thấy ý chí chiến đấu của cô sục sôi, anh cảm thấy bất đắc dĩ.
Liên tục đánh nửa giờ, Hứa Huyền Thụy thấy thể lực Chung Ngưng không đủ, nói: "Nghỉ ngơi một lát đi."
"Không, tiếp tục đánh, còn nữa anh có đang đánh với tôi không vậy? Anh dùng sức chút đi." Mỗi lần cô ra sức đánh qua, anh đều nhẹ nhàng đánh trở về, thật là làm người ta khó chịu, cô muốn nhìn thấy bộ dáng anh mồ hôi đầy đầu thở hổn hển, mệt chết anh.
Cô đã nói vậy, Hứa Huyền Thụy đương nhiên không thể để cô thất vọng, kế tiếp liền không khách khí với cô. Kết quả. Chung Ngưng mệt đến thở hồng hộc mồ hôi ướt đẫm.
"Không đánh nữa." Hứa Huyền Thụy nói.
Tuy rằng rất mệt, nhưng Chung Ngưng cảm thấy loại cảm giác vui sướng tràn trề này rất tốt, rất sảng khoái, cô không muốn kết thúc. "Nghỉ ngơi một chút, lát nữa tiếp tục?"
"Nếu lại tiếp tục, ngày mai cô sẽ không rời được giường đấy." Bình thường không hay vận động, đột nhiên một ngày vận động với cường độ mạnh, mấy ngày kế tiếp cơ bắp sẽ đau nhức.
Nói xong, Hứa Huyền Thụy vặn nước khoáng ra, vừa định uống thì nhìn thấy Chung Ngưng bởi vì tay ướt mà trượt tay, không vặn ra được. Anh đưa chai nước trong tay cho cô, sau đó rút chai nước cỉa cô, một chút liền vặn ra. Sau đó giơ lên uống.
"Đó là của tôi!" Chung Ngưng bị một loạt động tác nối liền của anh làm cho phát ngốc.
"Đều là chưa uống..." Một chữ cuối cùng, thanh âm Hứa Huyền Thụy rất nhẹ, ấn đường nhăn chặt, lộ ra một tia thống khổ.
Chung Ngưng thấy thế, lập tức lo lắng hỏi: "Anh làm sao vậy?"
"Không sao."
Không sao mà nói chuyện còn gian nan như vậy, ghét nhất loại người cậy mạnh. "Tôi không thèm quan tâm nữa!" Giọng nói của cô không tốt.
Hứa Huyền Thụy ngẩn ra một chút, sau đó chậm rãi lên tiếng: "Đau dạ dày."
"Anh chưa ăn cơm?"
"Lúc nãy tâm tình không tốt, không có tâm trạng ăn." Hơn nữa vừa rồi còn vận động kịch liệt, nước khoáng lạnh kích thích nên đột nhiên bị co rút đau đớn một chút, hiện tại đã giảm bớt không ít.
Vì sao tâm tình không tốt, Chung Ngưng lập tức hiểu rõ, tâm đột nhiên trở nên mềm mại, ngữ khí cũng tốt hơn một ít. "Vậy bây giờ đi ăn chút gì đó đi."
"Không đi, tôi muốn về tắm rửa. Hiện tại tôi đã khá hơn nhiều rồi." Anh không thích tắm ở phòng tắm sân vận động.
Không thoải mái còn không để ý, Chung Ngưng không thèm chú ý đến anh nữa.