Yêu Em! Tomboy Lạnh Lùng!

Chương 9: Hái bảo bối

Cô...có sao không? 

-K... Không sao...xin lỗi... 

*Flash back*

Cô và nhỏ đang đi trên sân trường,chợt thấy một chú chim non đang nằm trước mặt,cô đặt chú chim lên tay mình, ngước lên cái cây gần đó... 

Cái cây rất cao,và tổ chim thì ở cành cao nhất. 

Không nghĩ ngợi,cô liền nhảy phóc lên cây,mặc kệ nhỏ có la ó:

-Băng Băng nguy hiểm lắm!

-Không sao!Sắp...tới rồi... -cô với tay 

-Mau xuống đi!-nhỏ cứ la

-Được rồi!-cô đặt được chú chim vào tổ thì... 

*Rắc*

-Rồi xong...-nhỏ lấy tay che mặt

-A!-cô chỉ "a" một tiếng rồi nhắm mắt rơi tự do

Đúng lúc anh và cậu bước tới, anh nghe tiếng động, liền ngước nhìn lên...thấy cô đang rơi, lập tức phóng như tên lửa lấy hai tay đỡ...

Phút chốc,cô nằm gọn trong bàn tay anh...định hồn lại,anh hỏi cứng miệng hỏi cô:

-Cô...có sao không? 

...............

*End Flashback*

Cô nhảy ra khỏi tay anh:

-Xin lỗi!-rồi quay qua nhìn nhỏ và cậu... cả hai đang...che mặt...

-Mấy người cứ tiếp tục.Tụi này không thấy gì hết á!

*Bốp**Bốp*

Cả hai liền bị cốc vào đầu...hai người này cứ bị đánh mà chẳng bao giờ rút kinh nghiệm... 

*Lộp bộp**Ào ào*

-Mưa rồi! -cậu đưa tay hứng mưa 

-Mưa lớn đấy! Chạy thật nhanh về lớp thôi!-nhỏ cũng đưa tay hứng

-Ừ!-anh nói rồi xoay qua cô-Cô không sao chứ? 

-Không sao!-cô khoanh hai tay rồi ngước lên cây nhìn chăm chú

-Ta đi thôi!-nhỏ thúc

-Mọi người đi trước đi!-cô cứ nhìn lên cây

-Em làm gì?-cậu ngoái đầu nhìn

-Lâu rồi không tìm bảo bối,nhân lúc mưa sẽ có nhiều lắm-cô nói mà mắt cứ ngước lên 

-A!Đúng rồi! Mưa lớn sẽ có rất nhiều bảo bối, hay chúng ta cùng đi!-nhỏ kéo kéo cậu

-Bảo bối?-anh và cậu tất nhiên không biết

-Thiên Ái!-cô gọi

-Rõ!-nhỏ lập tức chạy đi lấy dù,sáng chỉ cần nhìn lên trời là cô có thể biết hôm nay mưa hay nắng rồi,nên liền gọi nhỏ kia đem theo dù-Lúc sáng chúng ta chỉ đem hai cây!

-Được rồi! Hai người về lớp đi!-cô nói với anh và cậu

-Không được! Bọn anh sẽ đi cùng! Phải không Phong?-cậu cười

-Ừ!-anh chỉ nói ngắn gọn

Vậy là cả bọn cùng đi,nhỏ đi chung dù với cậu và tất nhiên cô cùng với anh,dĩ nhiên là cậu và anh là người cầm dù. Sau sân trường Shining là cả một "khu rừng" toàn cây là cây,họ đem theo cả giỏ để đựng bảo bối. 

Cô ngước lên,định nhảy lên cây nhưng bị cả ba ngăn lại:

-Mày vừa ngã từ cái cây kia! Định làm tao sợ nữa à? -nhỏ nắm tay cô

-Lúc đó do sơ ý thôi! Dù sao cây này cũng không cao mấy!-cô lấy tay nhỏ ra

-Để tôi!-anh đặt tay lên vai cô

-Anh biết bảo bối là gì sao? -cô hỏi,giọng nói vô cảm xúc

-Để tao lấy cũng được mà!-nhỏ tranh luận

-Cứ như này sẽ tới tối!-cô nói súc tích,rồi nhảy lên cây

Một lúc sau, 

Cô xuống dưới,đựng cả một giỏ nấm

-Mộc nhĩ?-cậu nhìn vào giỏ rồi hỏi ngu ngơ

-Ừ! 

Sau một hồi lâu,cả bọn ra về với một giỏ đựng đầy mộc nhĩ,mưa cũng đã tạnh... 

Về nhà cô,Nguyễn gia...

-Mộc nhĩ dùng làm gì?-anh bỏ tay vào túi quần

-Cứ đợi đi sẽ biết!-nhỏ cười híp mắt 

30p sau, 

Cô và nhỏ bước từ trong bếp ra một nồi chè mộc nhĩ,hương thơm ngào ngạt, để trước mặt anh và cậu. 

-Hai người ăn thử đi! -cô bỏ bao tay ra

.....

-Ngon thật đấy! -cậu vừa ăn vừa tấm tắc khen

-Ừ!-anh thì cứ bỏ vào miệng liên tục

-Tất nhiên rồi!Băng Băng làm món này là không ai cưỡng lại được đâu a~-nhỏ vịn vai cô

-Lần sau bọn anh sẽ cùng đi hái bảo bối với các em!-cậu cười nhe răng

-Để được ăn ké à?-cô chống cằm

-Tất nhiên là...đi theo bảo vệ các em rồi!-cậu đang nói thì cứng miệng, cố gắng tìm vế sau

Cô và anh chỉ biết lắc đầu,ăn như hạm mà cả bốn người chẳng bao giờ mập,có lẽ kiếp trước họ đã cứu cả dải ngân hà rồi... 

Ăn uống xong...cả bọn ra ngoài phòng khách, ngồi trên sofa

-Vết thương của cô không sao chứ? -anh hỏi cô

-Vết thương?-cô ngơ ngác, nhìn xuống chân mình,là lúc rơi từ trên cây xuống,mặc dù là mặc đồng phục nam sinh,ít hay nhiều vẫn có vài vết thương nhẹ-Không sao!

-Haizz-anh thở dài, rồi bước vào bếp

Một lát sau, anh trở ra với cái hộp y tế trên tay,cúi xuống dán băng y tế cho cô làm cô đỏ cả mặt:

-Tự tôi làm được! 

Anh mặc kệ, cứ tiếp tục dán cho cô... Thân mật quá mức rồi a~.Nhỏ và cậu mỗi lần gặp cảnh này thì chỉ có xì xào với nhau, sau đó lại cười như đúng rồi vậy...