Nhan Sắc Sắc nằm mơ cũng không ngờ Sở Dạ thế mà lại đồng ý với yêu cầu của nàng, nhớ lần đầu tiên nàng thổ lộ, hắn trực tiếp quăng ra hai chữ "Cố gắng !". Lần này cũng là hai chữ "Y ngươi"(theo ý nàng). Gã đàn ông này chỉ có một bài ca mãi?
Hai ngày sau tiệc sinh nhật, phải khen lực ảnh hưởng của Sở Dạ không phải tầm thường, ngày thứ ba, Nhan Sắc Sắc bị đưa khỏi cửa. Có điều ngồi trên kiệu không phải là Nhan Sắc Sắc mà là Ảnh. Nhan Sắc Sắc trước ngày thành thân một hôm đã bị Sở Dạ đưa ra ngoài.
"Tê, da đầu bị kéo đau quá !" Tuy rằng trong lòng Nhan Sắc Sắc vui sướng nhưng vẫn cảm thấy kết hôn là chịu tội, nàng căn bản không hề nghĩ rằng mình đã lập gia đình, lại còn gả cho một người đàn ông sống cách ngàn năm trước, trời ạ, nàng cảm thấy mình đang nằm mơ.
"Tiểu thư người ráng chịu một chút, hôm nay nhất định phải biến người thành một cô dâu xinh đẹp nhất. Ai ai ai, ngọc cài tóc, mũ phượng. . . . . . ?" Thành Nhân sốt ruột đến ồn ào, tám người bu quanh Nhan Sắc Sắc rối rít. Nhan Sắc Sắc bị tức đến phải cười châm biếm.
Cô nàng biến thành quái vật, áp bức đến khi Nhan Sắc Sắc cầu xin tha thứ, van lơn nhìn Thành Nhân, "Mũ phượng có thể không mang được không? Nặng tới cổ tôi phát đau, hình như đầu cũng không còn của tôi nữa. Đặt lên thêm lần nữa là ta quăng đó."
"Phì phì phì, cái gì thêm một lần, thành thân chỉ có một ngày, cả đời chỉ có một lần."
Nhan Sắc Sắc bĩu môi, biết thời phong kiến thập phần kiêng kị nói những câu không may trong ngày kết hôn, cũng biết mũ phượng không thể không mang, nhắm mắt lại tùy ý người hầu không ngừng « nói lời hay ý đẹp ».
Cũng ngày này, Tịch Mặc Dương trốn Trương Đình Đình chạy đến chợ chờ kiệu Nhan Sắc Sắc đi qua, đến khi nhìn thấy đội ngũ khổng lồ rước dâu, Tịch Mặc Dương cũng hoảng kinh, đằng sau có hộ vệ, chung quanh là dân chúng, nhiều người như vậy, nếu thật sự phải đánh chắc chắn không hay, nhưng. . . . . .
Y nghĩ, nếu thật sự không đánh lại nhưng cũng có thể gặp mặt Nhan Sắc Sắc, cùng nàng nói chuyện cho rõ, vậy là kiếm trong tay cũng chém tới. Tiến lên, y phát hiện rất nhiều người không muốn đánh nhau với y, chỉ nhìn y rồi lẳng lặng lui lại, Tịch Mặc Dương thầm hừ lạnh, hoá ra Sở Dạ cũng chỉ đến mức này, cứ nghĩ đều là cao thủ, không ngờ . . . . . Lại lầm bầm.
Nhưng dù nhiều người vẫn là mất một chút công phu. Cỗ kiệu đỏ càng lúc càng gần, người trong kiệu vẫn trấn tĩnh ngồi yên, chung quanh không có một bóng người, giống như đang chờ hắn cướp người.
"Xin lỗi. . . . . ."
Tịch Mặc Dương thấp giọng nói.
Xốc rèm kiệu . . . . . .
"Là nàng . . . . . ?"
o0o
"Ha ha, đúng vậy, là ta!" Trương Đình Đình ra khỏi kiệu, giương mắt, cười nham hiểm. Sáng sớm hôm nay đã bị Sở Dạ mời đến Dự vương phủ, Vương gia yêu cầu cô ta ngồi vào kiệu, cảm thấy quái dị, hắn chỉ nói một câu "Đến lúc đó ngươi sẽ biết." Cô ta cảm thấy dù sao phô trương như vậy cũng không có hại cho cô ta, không ngờ. . . .
"Chàng nên cho ta một lời giải thích mới phải?" Giọng nói tuy rất kịch liệt, nhưng không che giấu được nỗi bi thương.
"Không cần giải thích, như nàng đã thấy." Tịch Mặc Dương trầm ngâm một lát rồi nói.
Trương Đình Đình cười lạnh một tiếng, cô ta làm sao không thể so với Nhan Sắc Sắc? Tự nhận là diện mạo không tồi, thân thế bất phàm, vì sao tất cả những người mình thích đều thích người kia? Đầu tiên là Sở Dạ, sau lại thêm Tịch Mặc Dương, nếu sớm nói cho cô, cô sẽ chết tâm, nhưng. . . . . . Bây giờ, cô đã yêu thương Tịch Mặc Dương, người đàn ông luôn đối xử với cô khi nóng khi lạnh.
Mà y lại đến cướp cô dâu của người khác.
"Nếu như vậy. . . . . ."
Trương Đình Đình vẫn không có cách nào thốt câu còn lại, "Ngươi cho ta hưu thư[32] đi!" Lại nói thành, "Ta cho ... chàng một cơ hội nữa." Nói ra lời này, ngay cả Trương Đình Đình cũng thấy vớ vẩn, dù cho y bao nhiêu cơ hội, chỉ cần là Nhan Sắc Sắc kết hôn, y sẽ nghĩa vô phản cố[33] chạy tới, bất luận chịu thương tổn thế nào cũng muốn ngăn cản nàng lập gia đình.
"Chúng ta về nhà đi!" Con ngươi Tịch Mặc Dương càng sâu, thở dài, "Ta nên phủ nhận hay buông tay đây?"
Trương Đình Đình mừng rỡ, đồng ý rồi, trước mắt mọi người theo Tịch Mặc Dương đi.
"Giờ lành đến, tân lang tân nương bái thiên địa."
Người nhà họ Nhan tham dự đương nhiên là Nhan lão gia, phần Nhị phu nhân, Dự vương Sở Dạ căn bản là không mời, mời đến cũng muốn xua ra ngoài.
Lễ cuối cùng cũng xong, đáng chờ mong nhất đương nhiên là động phòng, Nhan Sắc Sắc có cảm giác cả người nàng đang đổ mồ hôi.
"Nhập phòng!"
Mấy chữ giống như tình thiên phích lịch[34] đánh vào thần kinh Nhan Sắc Sắc, chết ngắc.
Lảo đảo vài cái đã bị người nâng đi vào.
Động phòng như thế nào hả trời? Nghĩ nghĩ, một thân đầy mồ hôi lạnh.
"Tiểu thư, đừng lộn xộn. . . . . . Khăn voan này phải là tân lang tự mình mở ra." Thành Nhân nhắc nhở Nhan Sắc Sắc.
"Vậy vợ hắn đói bụng thì sao?"
"Cứ để đói đi!"
"Cô. . . . . ."
"Dự vương đến. . . . . ."
Nhan Sắc Sắc vừa muốn nói lại bị này câu nói ‘ Dự vương đến’ làm cho kinh hoảng, trong lòng như có con gì chạy loạn.
Sở Dạ đúng theo quy củ mở khăn voan, dịu dàng cười, tay đưa qua một chén rượu, ánh mắt bình tĩnh như nước, trong lòng Nhan Sắc Sắc lạnh đi vài phần, đương nhiên nàng cũng lớn mật nhận chén rượu, cố không tỏ vẻ lo lắng.
Rượu hợp cẩn, hay còn gọi là uống rượu giao bôi, một ngụm rượu coi như đã thành hôn. Rượu tuy không nhiều lắm, nhưng rất mạnh, là loại trân quý mười năm ở Dự vương phủ. Nhan Sắc Sắc uống một chén đã say, nói gì đến thứ rượu nặng thế này? Chỉ sau một hớp, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm hồng hào.
Ở thế kỷ 21, có một lần Nhan Sắc Sắc và bạn học chè chén say sưa đến mức say không còn biết gì, còn nhớ rõ ngày đó là một buổi tối mùa hè. Một đám học sinh mới mười lăm mười sáu tuổi chạy đến khách sạn làm loạn để chúc mừng tốt nghiệp, trong đó có một nam sinh thầm mến Nhan Sắc Sắc đã lâu, cố ý ép nàng uống rượu, ‘thịnh tình’ không thể chối từ, Nhan Sắc Sắc uống hết, chỉ một lúc sau đã gây hoạ.
Lúc ấy, hai mắt Nhan Sắc Sắc mê ly, sắc mặt cũng càng ngày càng hồng nhuận, môi mềm như chờ người khác tới nếm, đúng vậy, nàng say. Khi chạy ra ngoài đụng một cậu bé, Tiểu Chính[35] mới chỉ mười hai mười ba tuổi, có lẽ là chạy tới tìm anh trai hay mẹ, Nhan Sắc Sắc ôm Tiểu Chính đè lên mặt đất, miệng còn gào lên, "Hôm nay đại gia cao hứng, em à, theo chị đi!"
Tiểu Chính bị doạ hoảng, khóc lớn, thời điểm đám bạn học của nàng chạy tới, tất cả đều kinh hãi, quần Tiểu Chính đã bị kéo ra, tội nghiệp nằm co ro trên mặt đất, trên lưng là đầu sỏ gây chuyện ―― Nhan Sắc Sắc. Nàng còn như không đáng thương hề hề nói với bạn bè: "Ôi. . . . . . Bé không theo chị thì làm sao bây giờ?" Cậu bé kia ít nhiều cũng động tâm, chỉ đành tự hỏi bản nhân.
Lúc đầu là nàng muốn đi vệ sinh, không ngờ lại phát sinh chuyện này. Khi tỉnh rượu, hỏi nàng, cái gì cũng không biết, còn cho rằng mấy người bạn gài bẫy nàng.
Lúc này Nhan Sắc Sắc cũng đã say. . . . . .
"Sắc Sắc. . . . . . ?"
"Ừ?"
Thành Nhân và người hầu trong phòng đã lui xuống.
"Nàng say rồi. . . . . ." Giọng nói Sở Dạ rất nhẹ, chậm rãi vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng.
Nàng đã nằm ở trên giường, hai mắt mê ly nhìn hắn cười, đột ngột nhảy dựng lên nói với hắn: "Tôi không say, đến đây, cụng ly!"
Dứt lời, ngửa đầu lại uống một chén rượu.
Sở Dạ đau lòng nhìn nàng.
Hai người ngồi trên bàn, đối diện nhau, Nhan Sắc Sắc uống hơn mười chén rượu, mặt càng đỏ rực, Sở Dạ sờ hai má nóng ấm của nàng, đứng dậy, chậm rãi đến gần nàng, có thể thấy rõ lông mi thật dài và đôi môi đỏ mọng tinh tế.
o0o
Ánh nắng tươi sáng.
Nhan Sắc Sắc đã ngủ thẳng giấc đến lúc mặt trời lên cao, có lẽ vì đêm qua uống rượu, đầu nàng cháng váng mờ mịt, mở mắt chỉ thấy một cô bé nhỏ tuổi áo xanh hầu hạ nàng, thấy nàng đã tỉnh vội chạy đến đỡ nàng.
"Sao tôi lại ở đây?" À! Hôm qua đã kết hôn, đây là phòng tân hôn của nàng.
Cô bé không phản ứng lại, nhìn Nhan Sắc Sắc đưa tay di di thái dương, vội vàng nói:
Nhan Sắc Sắc đột nhiên nhớ đến cái gì, trong lòng đột nhiên hoảng kinh, có thể nàng sốt ruột, nhìn thấy Vương gia «da trơn thịt mềm», đẹp trai bức người nên không cầm lòng nổi, bắt hắn . . . . . .
"Tôi đã làm gì?" Nhan Sắc Sắc đột nhiên có dự cảm không hay, "Vương gia. . . . . . Vương gia anh ta không sao chứ?" Lúc nói câu này giọng nàng rất nhỏ, mặt cũng trở nên hồng hồng, ông trời à, đêm qua thú tính nổi lên không biết nàng đã làm ra chuyện gì!
"Hôm nay xem ra Vương gia rất mỏi mệt."
Mỗ nữ mặt càng đỏ hơn.
"Đêm qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nói hết chi tiết!" Nhan Sắc Sắc cũng không cố giữ mặt mũi, phải biết rõ ràng mình đã gây ra loạn gì.
"Cả buổi tối Vương gia bị Vương phi ép tới thảm thương." Nói đến đây, cô bé dừng một chút, tư tưởng bất thường của Nhan Sắc Sắc bắt đầu nghĩ ngợi mấy chuyện lung tung. Nha hoàn nói tiếp: "Đêm qua nô tỳ và mấy tỷ muội sau khi đi ra, đứng ngây ngốc ở cửa, đột nhiên Vương phi la lên một tiếng, chúng nô tỳ liền đi vào, nhìn thấy Vương phi ói ra khắp người Vương gia, Vương gia đang vỗ lưng cho người."
Nhan Sắc Sắc thầm mắng: Bình thường thì cố không chịu thua kém, đến thời cổ đại thì ói ra? Hẳn là mượn rượu dê mỗ nam.
"Vương gia muốn đi thay quần áo, người thà chết túm chặt quần áo Vương gia không chịu cho người đi, vừa khóc vừa gọi tên Vương gia."
Nhan Sắc Sắc hết nói, tình cảnh nàng khi đó còn chưa đủ hù doạ người ta sao, lại còn khóc lóc. Nếu Nhan Sắc Sắc tỉnh táo, nhìn thấy dáng vẻ hết thuốc đó của nàng nhất định phải tự tát mình một cái cho tỉnh.
"Vương gia không còn cách nào đành phải ở lại với Vương phi, nhưng là Vương phi vẫn không buông tha, bắt Vương gia phải hát cho người nghe « bài hát ru con » gì đó, Vương gia làm sao mà hát? Vậy là Vương phi hát, hát vài câu thì ngủ." Cô bé sợ nàng xấu hổ không dám nhìn người khác, nuốt câu "hát mấy canh giờ" vào, đổi thành "hát vài câu."
Nhan Sắc Sắc thở phào một hơi, hoàn hảo Vương gia còn trong sạch, nếu không nàng xấu hổ chết đi.
"Vương gia chăm sóc người một đêm, sáng sớm đã bị gọi đến hoàng cung, trước khi đi gọi Thủy Bích đến chăm sóc Vương phi."