Chân trời dâng lên, bóng mặt trời từ từ buông xuống, ánh sáng chói mắt rơi vãi khắp nơi trên mặt đất, trong ngày hôm nay màu đỏ là màu chủ đạo, vì hôm nay cũng là ngày Tịch công tử đón dâu, trong thành ngoài thành đều là những người đến mừng, nghe đồn đại tiểu thư của Nhan đại nhân vẫn chung tình với Tịch công tử, hai người còn có một đoạn giai thoại.
Chỉ tiếc thiếp có ý chàng vô tình, hôm nay cưới chính thê chặt đứt dây tình, hết thảy tình nghĩa ngày xưa hóa thành hư ảo. Có tiếc hận, có vui mừng, có ghen tuông, lại nghe nói có cả chết chóc. Tóm lại rất náo nhiệt.
Tịch công tử muốn kết hôn, đại tiểu thư Nhan Sắc Sắc của Nhan phủ tự nhiên là biết, ai ngờ nàng lại một mạch uống thuốc độc, thiếu chút nữa đi gặp Diêm Vương, có lẽ người yêu thành thân, nàng hẳn là đã thành người ngây ngốc, nằm ở trên giường rơi lệ! Đại tiểu thư Nhan phủ cũng là một tiểu mỹ nhân, chỉ tiếc không chịu làm thiếp, tình yêu và sự nghiệp, bên khinh bên trọng, Tịch công tử sau khi lòng vòng suy tính, kết quả hôm nay tân nương là con gái yêu của đương kim Thừa tướng!
"Ô ô ô, tiểu thư, cho dù Tịch công tử vô tình bạc nghĩa, nhưng người cũng không nên lấy tính mạng ra đùa giỡn! Hôm nay giữa lúc người ta thề nguyền bái phỏng, người sao lại trèo cây thắt cổ tự tử? Cây kia còn cao như vậy, đúng là dẫn dụ người ta mà, Thành Nhân thật muốn chém cái cây này, ai khiến nó đuổi phượng hoàng, để quạ đen đến sống!"
Trên giường, người vẫn không nhúc nhích, trên gương mặt tái nhợt lộ ra một giọt nước mắt, bị ánh mặt trời chiếu tới, phát ra ánh sáng trong suốt.
"Nói bậy, không chừng là do Tịch công tử đó có mắt không tròng, không nhìn thấy chân tình của tiểu thư, cho nên mới bị hồ ly mê hoặc, nếu nhìn thấy tiểu thư, khẳng định mê chết đi! Hừ, sớm muộn sẽ có một ngày hắn vì lựa chọn hôm nay mà trả giá đắt!"
Người vú già vẫn chăm sóc Đại tiểu thư Nhan phủ lúc này đi tới, nhìn thấy tiểu thư vẫn không nhúc nhích, tim như dao cắt, tiểu thư là băng sơn mỹ nhân, đối xử với người lạnh như băng, nhưng lòng của nàng rất tốt, có lẽ tính cách không được người yêu thích, cho nên mới đến nỗi Nhan lão gia không yêu thương, bây giờ nam nhân hằng ái mộ cũng bỏ chạy cùng người khác, thật sự là trời xanh đố kỵ hồng nhan mà!
Nhan Sắc Sắc chỉ cảm thấy đầu cháng váng mờ mịt, mở to mắt nhìn, thấy một tiểu nha đầu và một bà vú, bộ dáng như đang vội về chịu tang thiên hạ, ngây ngẩn cả người.
"Tiểu thư?"
Nhan Sắc Sắc ngất! Kiểu xưng hô này thật đúng là cố làm người ta gặp xui xẻo mà, nàng mà tính tiểu thư cái gì, không biết trước khi vào cửa câu lạc bộ đêm Hongkong khai báo thế nào, cuối cùng lại thăng cấp nàng thành ‘tiểu thư’?
o0o
Hơn nữa loại đối xử này tuy nói rất đáng kính trọng, nhưng một lão bà còn thêm một Tiểu cô nương, hai người mặc xiêm y ngày xưa, tuy rằng nàng cũng thích trang phục cổ xưa, nhưng đứng trước mặt là người mặc cổ trang chân thật, vẫn phải trợn tròn mắt.
"Tôi là Nhan Sắc Sắc." Nhan Sắc Sắc đối với kiểu xưng hô kỳ cục này vẫn vô cùng khinh bỉ.
"Đúng vậy, Nhan Sắc Sắc chính là tiểu thư, tiểu thư người làm sao vậy? Thành Nhân tự nhiên biết đây là khuê danh của tiểu thư." Thành Nhân tuy đang nghi hoặc vì sao tiểu thư lại nói như vậy, nhưng so với dự đoán của thầy thuốc, tiểu thư tỉnh lại sớm hơn ba ngày, trong lòng thật sự vui mừng .
"Thành Nhân à? A,. . . . . . Bây giờ là ngày mấy tháng mấy năm mấy?" Nhan Sắc Sắc nghĩ nàng đang nằm ở bệnh viện tâm thần, cho nên còn phải nhìn xem mấy người kia đầu óc còn tỉnh táo không.
" Đại Viêm năm thứ bảy."
Nhan Sắc Sắc ngây ngẩn cả người, Đại Viêm? Triều đại nào đây? Nàng đang ở đâu? Nàng không phải là đang ở trong nhà ma sao? Sau đó bị một thằng nhóc giả ma dọa hôn mê, Nhan Sắc Sắc không sợ trời không sợ đất duy nhất chỉ sợ quỷ, là nàng cứ thế bị quỷ giả hiệu dọa đến xuyên qua? Ối tía má ơi, nếu thầy dạy võ mà biết, không chừng đánh nàng té ghế!
"A, ha ha, lấy gương cho tôi!" Nhan Sắc Sắc vẫn mỉm cười, nhưng nụ cười có chút cứng ngắc.
Trong lòng Nhan Sắc Sắc đột nhiên bắt đầu nảy sinh một ý nghĩ, bắt đầu hoảng kinh, lúc trước còn cười giễu mấy ông đạo diễn viết kịch bản phim xuyên qua không có đầu óc, thế nào lại tới lượt nàng xuyên qua?
Tình hình bây giờ làm sao mà cười nổi nữa!
Gương đồng nhìn không rõ lắm, nhưng cũng coi như tạm chấp nhận được, xem này thân mình gương mặt của nàng chỉ khoảng mười sáu tuổi, ba nghìn sợi tơ mượt rơi nhẹ trên áo ngoài, đường tóc dịu dàng, mặt chưa điểm trang, nhưng lại khiến kẻ khác nhìn mà khó quên. Nhan Sắc Sắc thầm hô lên trong lòng, may mà không phải là xấu xí không chịu nổi hoặc là khuynh quốc khuynh thành. Bằng không thì chỉ tổ chuốc lấy rắc rối! Dù sao nàng thế này thì đố kẻ nào dám nói nàng bại hoại dụ dỗ người ta.
Đang lúc Nhan Sắc Sắc sững sờ, chợt nghe tiếng khèn, tiếng pháo nổ, có thể nói là vô cùng náo nhiệt, Nhan Sắc Sắc cảm thấy tò mò, muốn đi xem, dù sao người phong kiến kết hôn, nàng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng vừa xoay người, lại va vào một người khác, muốn đi nhìn ngó cũng vô phương.
Là Thành Nhân và Trương thẩm, tỏ vẻ đang muốn nói lại thôi.
"Tiểu thư, hôm nay là ngày vui của Tịch công tử và Trương tiểu thư."
Trương thẩm cắn răng nhìn vẻ mặt khoái trá của tiểu thư, trong lòng đau xót, tiểu thư có phải đang rất khổ sở không? Nghĩ vậy chân mày không khỏi nhíu lại, không khí tưng bừng như cũng trở nên uất ức, Thành Nhân nhìn Nhan Sắc Sắc, cúi đầu.
o0o
"Tiểu thư, người đang buồn lắm, phải không? Tuy nói Tịch công tử diện mạo bất phàm, nhưng thiên hạ thiếu gì đàn ông, dù rằng làm chính thê của Tịch công tử thì cũng có gì hay ho, người thấy có đúng không? Cho nên người có thể cầu lão gia giúp người tìm một hôn sự khác, lúc đó, tiểu thư cũng có thể thoải mái, vui vẻ bước ra ngoài, người đừng giận nữa, sức khoẻ tiểu thư không tốt, người nghỉ sớm đi!"
Thành Nhân nhẹ giọng khuyên nhủ, thanh âm hơi thấp thỏm, coi bộ chỉ sợ là không muốn nói, người tình giờ đã thành người cũ của Nhan Sắc Sắc và Nhan Sắc Sắc bây giờ có còn gì quan hệ? Không phải chỉ còn là người xa lạ, dù sao ngươi không cưới ta, ta tội gì phải vì ngươi thủ tiết?
Kiệu hoa đi ngang qua con đường đến cửa thành, hồi môn ba dặm, người chúc mừng bảy dặm, đây là cảnh tượng náo nhiệt nhất trong năm, Tịch công tử là nam nhân nổi danh nhất trong thành, gia tài bạc triệu, nhân sinh cũng tốt, là người mà phần đông nữ nhân yêu mến, hôm nay bốn phía khoa trương, phô bày tình yêu với tân nương.
Phía tây cửa thành, một nữ tử áo trắng, ánh mắt mang theo lãnh đạm lại pha chút tò mò, tóc đen dùng một sợi dây trắng buộc hờ, cắm một cây trâm ngọc, áo trắng như tuyết, dưới ánh mặt trời, vẻ mĩ mạo làm cho người ta hít thở không thông, vẻ đẹp kỳ ảo khó nói thành lời, nụ cười thản nhiên, nhưng làm cho người ta nhìn không ra vui sướng hay bi thương, theo lý thuyết nàng là bi thương, nhưng sao nàng lại có thể cười? Còn nói là vui sướng, sự lãnh đạm cũng khiến người ta có thể cảm thấy được.
"Nhìn đi nhìn đi, đó không phải Đại tiểu thư Nhan phủ sao?"
Kiệu chậm rãi tiến lại, không biết ai kêu lên một tiếng, bởi vì bên cạnh Nhan Sắc Sắc là một nữ tử cũng mặc áo trắng, dáng vẻ nhu thuận động lòng người, người khác liếc mắt một cái có thể nhận ra đây là nha hoàn luôn theo bên người Đại tiểu thư Nhan phủ, chỗ nào có nàng chỗ ấy nhất định có mặt tiểu thư nhà nàng, mỹ nhân đứng cạnh nàng nhất định là Nhan đại tiểu thư.
Nghe đồn, Đại tiểu thư Nhan phủ rất đẹp, chỉ là ít người gặp qua, hôm nay dưới ánh mặt trời, quả nhiên xinh đẹp phi phàm, giống như thiên tiên hạ xuống trần gian.
Đám người như sôi lên vì phấn khích, tiểu thư Nhan phủ hôm nay tới đây là để phá hôn lễ hay trực tiếp đấu đá với tiểu thư phủ Thừa tướng cướp chú rể? Chuyện một nữ tử xông vào đoạt tân lang thật sự là chuyện người ta không thể tưởng tượng, nhất thời, toàn bộ cảm xúc : Cảm phục, phỉ báng, tò mò, lạnh lùng ... Nổi lên. Tóm lại, mọi ánh nhìn dính chặt trên người Nhan Sắc Sắc.
o0o
"Thành Nhân, bọn họ người nhiều như vậy nhìn ngó tôi làm chi? Trên mặt tôi dính bẩn à?" Nhan Sắc Sắc bất giác đưa tay sờ sờ mặt.
"Tiểu thư, bọn họ nghĩ đến người muốn cướp tân lang." Thành Nhân hạ giọng.
Nhan Sắc Sắc rùng mình một chút, cướp tân lang? Chế độ phong kiến thật đúng là cởi mở mà, nữ tử có thể cướp chồng, thật ra nàng cũng muốn cướp, nhưng mà bên kia đến đây hình như không ít người, tốt nhất đừng trêu chọc vào.
Kiệu lớn tám người nâng quả nhiên là danh bất hư truyền, nhìn kiểu này, giống như đang đi bái hương cầu phật, đội ngũ đón dâu chậm rãi giống như là một đội quân đang duyệt binh, mặc toàn màu trắng, sáu người phía trước vừa bước vừa thổi khèn, nói thật, như là đang vội về chịu tang!
Nhan Sắc Sắc nhìn thấy tân lang mặc hỉ phục, mà ánh mắt hắn cũng nhìn về phía Nhan Sắc Sắc, trong lúc hai viên đá đánh lửa mài vào nhau toé lửa, Nhan Sắc Sắc bĩu môi, "Tôi không thích mấy thứ nhăng nhít mà nữ sinh vẫn si mê, thật sự là làm bọn hắn thất vọng rồi!"
Tịch công tử cảm thấy kỳ quái, ánh mắt của nàng thế nhưng không hề dừng lại trên người hắn, như một người xa lạ bình thường.
Trong lòng đau xót!
Dương liễu xanh xanh, dòng nước lơ đãng, vạt áo xanh xanh, lòng ta dằng dặc.
Tân lang té!
Hỉ nương vừa thấy, khèn Xô-na không thổi, chiêng trống không gõ, đoàn người cũng không về phía trước, toàn bộ người đều hành lễ một cách chăm chú vào nữ tử áo trắng, quýnh lên, rống lên trong họng, "Đi đi, hôm nay là ngày vui của tiểu thư phủ Thừa tướng, không nên để vị tiểu thư không biết tên kia làm hỏng, qua giờ lành không tốt."
"Đúng vậy đúng vậy, người này xem ra chưa chết tâm với Tịch công tử, cho nên mới đến phá hôn lễ, người như vậy cũng không nên nhìn đến."
"Cũng không hẳn, cho dù xinh đẹp vẫn bị người vứt bỏ, có thể làm gì nữa, còn không phải không giữ được người..."
"Đừng nói như vậy, danh tiếng của Nhan tiểu thư, không phải những kẻ dong chi tục phấn các ngươi có thể bình luận."
Nhưng lời bênh vực vừa thốt ra, rất nhiều nữ tử liếc mắt nhìn Nhan Sắc Sắc đầy khinh khi.
Nhan Sắc Sắc lúc này có chút luống cuống, không phải nàng chỉ muốn đến xem hôn lễ thôi sao? Có cần khinh bỉ nàng không? Cô nãi nãi không thèm mấy ánh mắt trừng trừng của các ngươi, trừng trừng, trừng trừng, tròng mắt rơi ra ta không chịu trách nhiệm lượm lại.
"Tiện nhân, ngươi đến đây, phá hôn lễ của người ta là tính cái gì?"
"Đi xuống, đi xuống. . . . . ."
". . . . . ."
o0o
Nhan Sắc Sắc hết chỗ nói rồi, bà chị đứng chỗ này có cản trở gì các người sao? Thật là, không phải chỉ nhìn một màn hôn lễ, bây giờ mà rời đi chẳng khác nào nhận thua, mặt mũi không còn, nói không đi thì đám người kia có để yên không, thật sự là hoang mang mà, cái này không được, cái kia cũng không được, thần linh ơi, ban xuống đây một người cứu ta đi!
"Tiểu thư, làm sao bây giờ?"
Thành Nhân kéo tay áo Nhan Sắc Sắc.
Làm sao bây giờ? Thây kệ chứ sao!
"Tôi không có ý gì, chỉ muốn nhìn hôn lễ mà thôi, các ngươi nên cưới cứ cưới, nên gả cứ gả, nên chân chó[1] cứ chân chó, nên mắng cứ mắng." Nhan Sắc Sắc nhã nhặn nói.
"Đừng hy vọng Tịch công tử sẽ thích ngươi."
"Đúng đúng, Tịch công tử sao có thể thích loại nữ nhân không biết tự hổ thẹn như ngươi."
Nhan Sắc Sắc bó tay, con mắt nào của nàng ta thấy mình không biết thẹn? Vu khống nói xấu người, thật sự là vô cùng đáng giận mà.
"Ta chỉ đưa Sắc Sắc đến đây nhìn một chút, học hỏi chút đỉnh khi chúng ta thành thân, để cho các vị hiểu lầm, thật sự là có lỗi." Thanh âm thản nhiên, nhẹ nhàng mà như ra lệnh tất cả mọi người không nói thêm nữa, ánh mắt chăm chú nhìn về phía tây.
Phía tây, ánh nắng chiều dần buông, soi nhẹ lên thân người hai nữ tử mặc đồ trắng, một người không nhiễm bụi trần, một người sáng trong như tuyết. Những kẻ khác nhất thời không thể dời tầm mắt. Thời gian dường như dừng lại, Nhan Sắc Sắc nghiêng đầu, một nam tử áo trắng tuấn mỹ, gương mặt lộ nét tươi cười, trong lúc nhất thời không khí như ngưng tụ. Nhan Sắc Sắc nhìn thấy nam tử kia ôm lấy nàng, ngây người, thoắt chốc đã quên giãy ra, cũng quên giải thích, mặc y tùy ý nói năng.
Ai cũng không ngờ công tử bí ẩn lại xuất hiện ở đây, Sở công tử nổi tiếng chính là tầng lầu cao nhất, vẫn là người tình trong mộng của mọi tiểu thư khuê các, nữ nhân sùng bái y, nam nhân ngưỡng mộ y, cuối cùng đã có đối tượng, không ngờ lại là một nữ tử bị vứt bỏ, tan nát cõi lòng, ảo tưởng tan biến, tính toán chết bởi sinh non.
Vốn tưởng Tịch công tử thành thân, vẫn còn lại Sở công tử độc thân, bây giờ Sở công tử cũng đã thành hoa có chủ, có còn để cho người sống nữa không? Trong trời đất yên lặng, bắt đầu có người nức nở.
Tịch công tử ngấm ngầm đanh mặt, nhìn lướt về hướng Nhan Sắc Sắc cưỡi ngựa phía trước. Khèn trống lại náo nhiệt, mọi thứ lại như cũ, mành kiệu bị xốc lên, một cơn gió thổi tung khăn voan, một đôi mắt phẫn nộ nhìn về đôi nam nữ áo trắng phía tây đang đi xa dần, trong lòng thê lương.
o0o
"Đa tạ công tử ra tay cứu giúp, tiểu nữ vô cùng cảm kích!" Nhan Sắc Sắc cũng lấy lại tinh thần, cúi đầu tạ ơn, có lẽ nàng hơi lễ tiết thái quá, nhưng nàng không biết lễ nghi phong kiến, tốt nhất vẫn theo lời thoại trong phim thì hơn.
"A!" Nam tử áo trắng cười khẽ, ánh mắt lướt qua bàn tay nhỏ bé của Nhan Sắc Sắc, không biết tự lúc nào đã nắm lấy vạt áo trắng của y.
Vẻ mặt Nhan Sắc Sắc xấu hổ, thật ra có muốn lợi dụng cũng nên đợi thời cơ, không thể trước mặt nhiều người như vậy làm trò đùa giỡn phụ nam nhà lành, mà thật ra cũng không thể coi là đùa giỡn, có điều nam tử này cũng không thể coi là nhà lành, cũng không thể xem như phụ nam. Đợi chút… hắn nói hắn muốn thành thân với nàng ?!
Thành Nhân đứng bên cạnh Nhan Sắc Sắc ho khan, nữ hài tử không thể tùy tiện nói những lời này, Nhan Sắc Sắc bĩu môi, nói với Thành Nhân đầy khinh thường, "Tôi hiểu, như vậy là không nên, nhưng mà đầu năm đầu tháng rụt rè cái P[2], tóm được hoàng tử bạch mã tuyệt đối không buông tay, tuy rằng tên này chưa hẳn là hoàng tử cũng không có ngựa trắng, nhưng bộ dạng không tồi, có thể cho vào mục lưu trữ."
"Giọng hơi lớn."
"Ai nói lớn, dù sao cũng không phải người ngoài."
". . . . . ."
Mỗ nữ đỏ mặt, mỗ nam ôn nhu nở nụ cười, mỗ nha đầu bó tay…
Thật ra Thành Nhân muốn nói, ‘Tiểu thư, giọng người hơi lớn, hơn nữa công tử áo trắng đang nghe lén’, chỉ tiếc Nhan Sắc Sắc một hơi đã cướp lời nói trước.
Trong góc tối, bốn bóng đen lắc đầu.
"Phong, ngươi xem mị lực chủ nhân vẫn lớn như vậy, chỉ sợ tiểu thư kia động lòng."
"Mạc, thật ra, ta nghĩ vị tiểu thư này sẽ đúng mực thôi. Ảnh, ngươi thấy sao?"
"Trần ca ca, người nói đi?"
". . . . . ."
Khinh bỉ!
Nam tử áo trắng không đáp lại, ôn nhu cười, phẩy tay áo bỏ đi, trên mặt hờ hững, ánh mắt lạnh như băng, Nhan Sắc Sắc trong lúc khoảng khắc vô tâm vô tình bắt gặp.
Nhìn thấy bóng dáng rời đi, trong lòng tự giễu, "Dung mạo như thế há lại là hạng người tục tằn? Là chính mình quá mức trầm mê thôi!"
Kêu thầm một hơi, ngửa đầu nhìn trời, hoá ra bầu trời phong kiến cũng không xanh lắm!