Sáng sớm, ngựa xe như nước, chỉ số không khí thành S còn chưa đạt tiêu chuẩn, Triệu Nhiễm Nhiễm cảm thấy bụi bậm xen lẫn trong không khí nóng bức quả thật làm cho người ta khó chịu muốn chết, hơn nữa bụng lại đúng hạn đánh chuông rồi, vì vậy liền ngoắc ngoắc người phía sau.
Giang Tiềm lập tức đánh tới.
"Anh không đói? Chúng ta đi ăn sáng nha?"
Giang Tiềm liền vội vàng gật đầu, lòng nói cô gái này thật là hiểu lòng người, còn cố ý chăm sóc bụng của anh.
Hai người ra khỏi khu nội trú, đi đến tiệm thức ăn nhanh Cửu Long cách đó không xa.
"Anh ăn cái gì cứ tự lấy về bàn."
Bánh thịt, bánh tiêu, sữa đậu nành, cháo nhỏ. . . . , Giang Tiềm thuận quá đi qua lấy đầy khay, nhìn lại Triệu Nhiễm Nhiễm, người ta đang nhíu mày đẹp, xuống tay nhiều lần lại do dự lui trở về, nửa ngày cũng chỉ lấy mấy cái bánh bao da vàng.
Giang Tiềm nhìn một lúc lâu, cũng không nghiên cứu ra được đó là món gì, "Sao lại màu vàng thế?"
"Bánh bao da đậu, ăn rất ngon đấy, anh có muốn lấy mấy cái không?"
Vì vậy, lại lấy thêm tám cái bánh bao da đậu, hai đĩa dưa muối nhỏ, một chén cháo gạo đen. Triệu Nhiễm Nhiễm tính toán một chút, cừ thật, nhiều món như thế đủ cho cô ăn một tuần rồi.
Bình thường xuống ca tối thường tới ăn hai cái bánh bao da đậu, mùa đông tốt nhất thêm một chén canh thịt dê nóng hầm hập, một hớp xuống bụng toàn thân đều ấm, hương vị vô cùng ngon. Nhưng giữa ngày hè uống canh thịt dê thì nóng thấy mồ, nên Triệu Nhiễm Nhiễm cũng lấy một chén cháo gạo đen, ăn từng chút từng chút với bánh bao.
Hương vị của bánh bao rất ngon, Giang Tiềm cơ hồ mở miệng liền ăn hết một cái, chợt nhớ tới ngồi đối diện anh là cô vợ nhỏ tương lai, trong lòng liền căng thẳng, lo lắng liếc đối diện một cái, trong lòng thấp thỏm vô hạn.
Kết quả anh phát hiện, người ta nhai kỹ nuốt chậm ăn thật ngon, căn bản không để ý tới tướng ăn của anh. Chờ ăn được năm sáu phần no bụng liền dừng chiếc đũa, lúc này trên bàn cũng không còn món gì.
Thật ra thì Triệu Nhiễm Nhiễm đã sớm nhìn thấy tướng ăn vô địch kia rồi, đầu tiên là lo lắng, sợ giao thông ở cổ họng anh bế tắc; nữa là im lặng, cô cũng không có giành với anh mà; cuối cùng mới có chút mới mẻ và tò mò, cổ họng to thế cũng không thấy nhiều.
Thấy anh ăn cũng đủ, liền lấy một bịch khăn giấy từ ba lô bên người đưa cho anh.
Khăn giấy thơm ngào ngạt, tuyết trắng tinh xảo, Giang Tiềm vui vẻ trong lòng, nhất thời liền mở ra, lại xếp thành hình vuông, xoa xoa mồ hôi trên trán, hít sâu một hơi chuẩn bị hỉ mũi, lại thấy Triệu Nhiễm Nhiễm cười híp mắt nhìn anh, anh liền hỉ ra từng chút từng chút, làm bộ xoa mồ hôi trên chóp mũi, "Hôm nay quá nóng."
Triệu Nhiễm Nhiễm nằm sấp trên bàn cười lên, một đôi mắt sáng trong cong cong, Giang Tiềm vốn có da mặt rất dày cũng cười ngây ngô theo, hai tai cũng dần đỏ lên.
Ra khỏi tiệm ăn nhanh, Triệu Nhiễm Nhiễm bị khách hàng chạm mặt đi tới va vào một phát, Giang Tiềm nghiêng người che chở cô ở phía sau, "Không có sao chứ?"
Cô lắc đầu một cái, ngẩng đầu nhìn người nọ, vẻ mặt lập tức trở nên giàu có hỉ cảm, há miệng, muốn chào hỏi.
Người nọ cũng thấy cô, nhưng trước khi cô mở miệng liền liếc cô một cái, lỗ mũi hướng trời ‘ hừ ’ một tiếng liền chạy lấy người rồi.
Triệu Nhiễm Nhiễm tức giận quá mức, nhỏ giọng mắng một câu, "Cái đồ nhỏ mọn, quen thói ngây thơ."
Giang Tiềm mặc dù không sáng tỏ, nhưng không có hỏi gì.
"Nhiễm Nhiễm, em mệt không?"
Gật đầu.
"Vậy về nhà của anh đi, anh đang ở nhà của chiến hữu, không có người khác."
". . . . . . Có được hay không?"
"Dễ dàng dễ dàng, thật dễ dàng."
Vậy còn có thể làm sao, đi đi.
Lúc này người trên xe buýt cũng không coi là nhiều, hai người vừa lên xe vừa đúng có hai ghế trống kế nhau. Sau khi Giang Tiềm ngồi xuống, bàn tay liền giữ chặt đầu Triệu Nhiễm Nhiễm nhấn lên vai một cái, "Em ngủ đi, tới chỗ anh gọi em."
Anh cũng không lạ gì.
Trải qua đêm trước, Triệu Nhiễm Nhiễm đã quen ngủ trên vai anh, vì vậy, cô thật sự ngủ thiếp đi.
Giang Tiềm cách cô rất gần, gần đến có thể đếm rõ lông mi của cô, anh nghe thấy tiếng tim mình càng đập càng vang, thủ thỉ thù thì gọi tên cô, "Nhiễm Nhiễm?"
Không có động tĩnh, đang ngủ say, gương mặt dính dính cứ như trứng gà đã bóc vỏ. Giang Tiềm không tự chủ được nín thở, nghiêng đầu cách gần hơn một chút, giơ tay lên đâm đâm gương mặt của cô, ngón tay cái nhẹ nhàng mơn trớn cằm của cô, cảm giác dịu dàng tinh tế khiến anh hơi mất hồn.
"Nhiễm Nhiễm?" Anh lại thử dò xét kêu một tiếng, cẩn thận, lòng tràn đầy tò mò tiếp tục đâm hai má người ta, mềm mại trơn bóng thật thoải mái.
Kết quả anh vừa nhỏ giọng gọi người, vừa đâm vừa sờ lên, trong chốc lát liền khiến Triệu Nhiễm Nhiễm vẫn còn ngủ tức giận, chỉ thấy cô nhắm mắt lại chu miệng, "Triệu Trí Lược,muốn bị đánh có phải không?"
Giang Tiềm vui vẻ, nhìn lại chỗ mới vừa bị anh đâm, sợ hết hồn, gương mặt da mỏng thịt mềm của Triệu Nhiễm Nhiễm bị anh đâm đỏ bừng, còn hơi có vết bầm.
Giang Tiềm rất im lặng, đâm vậy mà cô vẫn chưa tỉnh.
Giang Tiềm cũng rất rầu rỉ, không có chuyện gì đâm mặt trứng nhỏ của người ta làm gì, thật muốn bị đánh.
Chờ Triệu Nhiễm Nhiễm có ý thức thì cảm giác có người đang kéo cô, cô mở mắt ra nhìn, Giang Tiềm đang kéo hai cái cánh tay cô khoác lên lưng mình, bắp thịt căng thẳng ở phần lưng nói rõ lúc này anh đã coi như hết sức dịu dàng, còn vừa xin lỗi tài xế và hành khách gấp gáp trong xe.
Cụ bà nói: "Không có chuyện gì, bây giờ người thương vợ cũng không nhiều."
Cụ ông nói: "Cẩn thận về sau bị vợ ăn sạch sành sanh."
Trời xanh mây trắng, liễu xanh lá xanh, cô gái không hề trang điểm, môi hồng răng trắng, Giang Tiềm cảm thấy Triệu Nhiễm Nhiễm càng đẹp mắt hơn.
Xem không đủ rồi đấy!
Chung cư không lớn, nhưng trang trí rất đẹp, khắp nơi đều có màu xanh hoà thuận vui vẻ, bên ngoài chung cư sơn đỏ, hợp vào nhau đặc biệt hài hòa.
"Chỗ này xinh đẹp quá Giang Tiềm, nhà của anh hai em hình như cũng ở đây, không biết có phải là cái chung cư này không."
"Anh chị em thật nhiều, là anh hai nào?"
"Con của cậu lớn, anh ấy cũng làm lính."
"Thân thích nhà em làm lính cũng nhiều."
Đều là đồ ngốc, cũng không nghĩ sâu.
Trước khi lên lầu Giang Tiề dẫn cô vào cửa hàng tạp hóa dưới lầu, để cho cô lựa chút đồ ăn vặt mang theo.
Anh vậy là đang dụ dỗ cô như con nít, Triệu Nhiễm Nhiễm cảm thấy rất hưởng thụ, trong lòng vui vẻ lên.
Cô thật không có khách sáo, chọn rất nhiều món ăn ngon, nhìn Giang Tiềm trả hóa đơn xong, đột nhiên nghĩ ra một việc vô cùng chuyện quan trọng.
Trong hai ngày tới dì cả sẽ đến thăm rồi, cô không chuẩn bị bao thuốc nổ.
Mặc dù Triệu Nhiễm Nhiễm trên sinh lý là một người da mặt mỏng, nhưng về mặt tinh thần thì da mặt rất dày, cô suy nghĩ một chút trong túi xách có năm đồng tiền xu, vì vậy liền tự nhiên xòe tay ra với Giang Tiềm giống như lúc vòi tiền Triệu Trí Lược, "Cho em mượn 10 đồng."
Vốn là cô chỉ muốn mượn hạt vừng, kết quả người ta đưa cô một trái dưa hấu, Giang Tiềm tùy tùy tiện tiện liền thả thẻ tiền lương vào trong tay cô, "Này cho em."
Qàu lớn quá!
"Em lấy thẻ tiền lương của anh làm gì?"
"Để ở chỗ em, muốn mua gì mua, anh không cần đâu."
"Em không muốn thẻ tiền lương, em muốn mượn 10 đồng." Triệu Nhiễm Nhiễm ném củ khoai lang phỏng tay ra, lại luống cuống tay chân tiếp về, "Em đã nói em không muốn rồi, sao anh còn ném về?"
"Nghe lời, không phải còn muốn mua đồ sao." Giang Tiềm vui vẻ vừa nói chuyện vừa đẩy cô vào trong, cũng không cho cô cơ hội phản bác.
Kết quả hôm đó, bao thuốc nổ rốt cuộc không có mua được, tiệm tạp hóa không cho cà thẻ.
Ngoài phòng trời nắng chan chan, bên trong phòng gió mát phất phơ, chỗ này thật không tệ, gió lùa còn thoải mái hơn máy lạnh, Triệu Nhiễm Nhiễm hưởng thụ lập tức ngủ thiếp đi.
Cũng đừng trách cô không phòng bị gì với ai, vốn là phát triển muộn, từ nhỏ lại sinh hoạt trong hoàn cảnh đơn thuần, bởi vì Triệu Trí Lược luôn làm sứ giả hộ hoa che chở, cho nên cũng không bị ai sàm sỡ bao giờ. Đến trung học, cũng có gặp nhiều chàng trai, nhưng lại là ngành nghề có tỷ lệ 1 nam 30 nữ, nói cho cùng, tính tình bản thân cộng thêm hoàn cảnh đã tạo thành cô bé ngốc Triệu Nhiễm Nhiễm hôm nay.
Giang Tiềm ở phòng bếp làm cơm trưa, dùng sức nhào bột mì xong, liền lấy cán đè ra, lặp lại vài lần rồi cắt mỏng, sao đó giũ mở sợi mì, nguyên liệu mì sốt tương coi như chuẩn bị xong.
Giang Tiềm cũng không phải là người ở cao, mới vừa đi lính, anh cũng từng làm ở ban cấp dưỡng, luyện được tay nghề nấu mì ngon cực kỳ, đặc biệt là làm da sủi cảo, tốc độ một người có thể cung cấp cho ba người gói.
Giang Tiềm làm sợi mì xong liền nghĩ đến tánh tình của mình, vì vậy buồn.
Trước kia anh đã làm không ít chuyện nhân thần cộng phẫn, thiếu niên mười bảy mười tám tuổi không gây chuyện ngủ không yên, hai năm trước khi đi bộ đội đặc chủng, anh ở trong đoàn pháo binh cơ hồ bị người phiền chó ghét.
Gây phiền cho người khác tới trình độ nào đây?
Nói thế này, anh thấy heo trong chuồng heo ở sân sau ban cấp dưỡng khá mập, cảm thấy đuôi heo khẳng định ăn cực kỳ ngon, vì vậy anh cầm dao cắt đi từ trên người heo sống.
Dù công phu của anh đoạt giải vô số, nhưng tuyệt đại đa số chiến hữu sinh hoạt với anh đều phiền anh, chỉ là cũng có mấy người ánh mắt đặc biệt kiểu Viên Lãng thức Bá Nhạc, tỷ như Khuông đội ở bộ đội đặc chủng. Năm đó anh còn là lính cấp thấp, tùy tùy tiện tiện ở một buổi giao lưu hữu nghị, dám đánh rụng một cái răng của Khuông Vĩ - đội trưởng Khuông mạnh nhất bộ đội đặc chủng, đêm đó anh trực tiếp bị máy bay trực thăng đón đi.
Ở bộ đội đặc chủng ngây người bảy năm, Khương đội vừa làm cha vừa làm mẹ, đốc thúc anh huấn luyện, quan tâm tiền trình của anh, cuối cùng dọn dẹp một tên đáng ghét thành một người lợi hại, kết quả người ta lại bị thương chuyển về phía sau, thuận lợi vui vẻ trở về pháo đoàn.
Nhưng Giang Tiềm thì người đi trà không lạnh, mọi người nhớ kỹ anh, vì vậy Khuông Vĩ lại quan tâm đến chuyện lớn cả đời anh, cố ý nhờ bạn học ở trường quân đội - đoàn trưởng Ngô ở pháo đoàn, nhờngười nhà phí tâm giúp anh giới thiệu một đối tượng.
Đoàn trưởng Ngô về nhà thuận miệng nhắc tới với đoàn trưởng phu nhân, đoàn trưởng phu nhân lại thuận miệng nhắc tới với chị gái - Triệu phu nhân, Triệu phu nhân suy nghĩ một chút liền nhớ ra, thì ra là cậu trai kia, sao còn chưa có đối tượng đây?
Nếu như Triệu phu nhân biết Triệu lão gia sẽ đưa con gái mềm mại nhà mình đi làm vợ người ta, ban đầu nói gì bà cũng sẽ không lắm miệng, nhưng đã lắm miệng rồi, thì kết quả là có cục diện hôm nay —— Triệu Nhiễm Nhiễm ngủ ở phòng ngủ, Giang Tiềm làm mì ở phòng bếp.
Giang Tiềm có chỗ nào thô thì cũng không thô như thần kinh của anh, anhkhông tới biết cái gì gọi là không xứng đôi. Nhưng kể từ khi gặp phải Triệu Nhiễm Nhiễm, anh lại học hiểu tự ti.
Bàn về tướng mạo, người ta là tiên nữ hạ phàm, vậy anh chính là vượn người Thái Sơn vào thành.
Bàn về trình độ học vấn, người ta tốt nghiệp đại học thành tích ưu tú, anh tốt nghiệp trung học lại còn thất bại nhiều lần.
Bàn về gia đình, người ta có một người mẹ làm chủ tịch ngân hàng và ba là đội trưởng hình cảnh, nhà anh chỉ làm ăn mua bán nhỏ.
Bàn về. . . . . .
Giang Tiềm mặt ủ mày ê không nghĩ nữa, nếu như mấy chuyện đó cô và người nhà của cô đều không để ý, vậy đối với anh thì họ cũng chỉ còn lại có một yêu cầu —— nhân phẩm trung hậu.
Giang Tiềm liền cầu xin người khác, van xin Khuông Vĩ chớ nói ra mấy chuyện mất mặt kia.