Nhà cha mẹ Giang Tiềm là một thành phố nhỏ trực thuộc thành phố H, tên là thành phố MDJ (gọi tắt là thành phố M), anh nói đó là một thành phố du lịch vô cùng nổi tiếng, có các danh xưng như ‘thành phố tuyết Thành’ ‘ đất lành’. Triệu Nhiễm Nhiễm thật sự chỉ mới nghe nói về chỗ đó thôi, đó là do đây là quê của một nam minh tinh mà cô rất thích, cho nên cô mới biết chút.
Giang Tiềm nhất thời không vui lòng rồi, cần gì nhờ người khác mới biết chứ, mặt trắng nhỏ kia có cái gì tốt, đàn ông sinh sống ở địa phương nào, thì đó chính là quê hương thứ hai của người đó.
Từ phi trường thành phố S bay đến thành phố H, lại từ thành phố H bay đến thành phố M, chờ tới Giang Tiềm nhà thì đúng lúc là cơm tối. Triệu Nhiễm Nhiễm vừa nhìn thấy tòa nhà trước mắt liền sửng sốt, dù cô không hiểu rõ thành phố M, cũng mới vừa được Giang Tiềm cho biết, đây là giải đất phồn hoa ở trung tâm thành phố, mà nhà Giang Tiềm thì là một biệt thự nhỏ tinh xảo yên tĩnh ở chỗ này.
Thì ra. . . . . . Đây là con nhà giàu? !
Chàng lính ngốc mặc đồ lính tay áo ngắn, cô nàng khờ mặc áo sơ mi quần lửng, trong tay còn xách hành lý và quà tặng, trên người rõ ràng có vẻ long đong mệt mỏi sau con đường dài. Hai người này đứng trước cánh cửa sắt đen nhánh, nhìn thế nào cũng như nhà quê, y như thân thích từ nông thôn đến xin việc.
"Giang Tiềm, nhà anh giàu quá nha!"
Nhiễm Nhiễm của anh không có vui mừng, cũng không có mất hứng, chỉ hơi kinh ngạc. Giang Tiềm vui mừng khoác vai cô, hôn một cái lên mặt, "Chỉ làm ăn nhỏ thôi, nhiều lắm là khá giả, mẹ anh thích khoe khoang thôi."
"Còn gạt em."
Triệu Nhiễm Nhiễm đẩy anh, anh lại không da không mặt dán lên, chỉ sợ cô tức giận. Không đợi đẩy ra, sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng ho khan đặc biệt giả đặc biệt cố ý, ‘ è hèm. ’
Hai người vội vàng tách ra, Triệu Nhiễm Nhiễm quay đầu lại, thấy một người đàn ông trung niên chắp tay sau lưng, mặc áo thể thao Nike mùa hè, mặt nghiêm túc. Mặt đen, thật là đen, màu sắc và vẻ mặt đều đen. Nhìn lại Giang Tiềm, vẻ mặt cợt nhã vừa rồi không còn, còn tỏ vẻ nghiêm nghị không biết sợ nhìn thẳng vào mắt người nọ.
Triệu Nhiễm Nhiễm ngốc lăng, tầm mắt quét qua lại nhìn trên mặt hai người. Thưởng thức từ cấp bậc mặc quần áo, thì đây là hai người không tồi, nhưng sao Giang Tiềm lại tỏ vẻ mặt đấu tranh với cha anh thế nhỉ. Triệu Nhiễm Nhiễm hơi sợ, cẩn thận kéo kéo tay của anh, "Giang Tiềm. . . . . ."
Lúc này Giang Tiềm cúi đầu nhìn cô, đường cong trên mặt lập tức nhu hòa, mất tự nhiên sờ lỗ mũi giới thiệu, "Nhiễm Nhiễm, đây là cha anh." Sau đó lại ngẩng đầu lên càng thêm mất tự nhiên giới thiệu Triệu Nhiễm Nhiễm với cha anh, ". . . . Đây là, đây là người yêu của con, Triệu Nhiễm Nhiễm."
Triệu Nhiễm Nhiễm lập tức lộ ra lúm đồng tiền nhỏ, lễ phép gọi, "Chào bác."
Cha của Giang Tiềm tên là Giang Nhất Vũ, sau khi về hưu thì làm huấn luyện viên võ thuật trong hiệp hội võ thuật ở thành phố, văn hóa không cao, từ nhỏ chưa từng học hành gì, giáo dục con trai thì luôn chỉ nói quả đấm không nói đạo lý. Ông ấy có tính tình đặc biệt của một người đàn ông Đông Bắc như ngay thẳng, dễ nổi nóng, bị hiểu lầm thì tình nguyện chịu cũng không nguyện ý giải thích nhiều. Dù ông cảm thấy kiêu ngạo về con trai, nhưng ngoài mặt cũng không biểu đạt ra, có lúc người khác khen Giang Tiềm, ông còn phải chê bai mấy câu.
Chỉ là nhiều người thích mềm không thích cứng, Giang Tiềm lại cứng rắn, cho nên hai người cho tới bây giờ đều đối chọi nhau, nhưng cô bé Triệu Nhiễm Nhiễm này, ngọt ngào gọi người, còn lộ ra lúm đồng tiền dí dỏm, Giang Nhất Vũ liền không được tự nhiên rồi. Lúc nãy có phải hơi nghiêm túc không? Có hù sợ con dâu không? Ai, làm sao lại không có con gái chứ! Nhưng hàng năm xị mặt quen rồi, với lại ở trước mặt con trai cũng khó thả lỏng, cho nên mặt ông vẫn không chút thay đổi ‘ ừ ’ một tiếng với Triệu Nhiễm Nhiễm, chắp tay sau lưng mở cửa chính ra đi vào trước.
Triệu Nhiễm Nhiễm vẽ vòng tròn trong lòng, xem đi, ba chồng tương lai quả nhiên không thích cô, không chỉ không có nụ cười, còn không nhiều lời. Kéo kéo tay Giang Tiềm, "Hay là em đến khách sạn nhé, chờ anh thương lượng với người nhà xong rồi mới gặp mặt họ."
"Đừng nha." Giang Tiềm nắm chặt tay của cô, giống như sợ cô chạy, "Đã sớm thương lượng xong, mẹ anh từ mấy tháng trước đã bắt đầu chuẩn bị hôn lễ, chỉ chờ hai ta trở lại liền làm. Ba anh luôn như vậy, Nhiễm Nhiễm đừng nghi ngờ, nơi này chính là nhà của em."
Thấy cô vẫn còn có chút do dự, Giang Tiềm không nói hai lời liền kéo tay của cô vào cửa, không cho cô cơ hội phản kháng. Đi vào trong sân, Triệu Nhiễm Nhiễm ngạc nhiên thấy ở sát tường rào có trồng ít rau cải, ba chồng tương lai của cô đang ở đó đào cái gì.
"Giang Tiềm, ba anh đang làm gì thế?"
"Thứ đó rất quý, còn quý hơn cả anh." Giang Tiềm lôi kéo cô đi vào trong biệt thự nhỏ, vào cửa liền ném hành lý một cái, hô to một tiếng, "Mẹ, mẹ xem con dẫn ai về nè."
Tiếng nói vừa dứt, liền nghe mấy tiếng nồi chảo rớt lẻng kẻng. "Tiểu tử thúi giờ con mới về." Tiếp theo từ trong phòng bếp có một người phụ nữ trung niên chạy ra, mặt mũi lão luyện, vóc người hơi mập, tóc búi bóng loáng tinh tế, bên hông buộc tạp dề, đã bị giặt đến trắng bệch. Bà xoa xoa tay trên tạp dề, nụ cười đầy mặt kéo Triệu Nhiễm Nhiễm, "Nhiễm Nhiễm à, ơ, cô bé này thật là đẹp mắt, mau cho mẹ xem thật kỹ."
Mẹ? Mẹ? ! Quả nhiên là mẹ con nha!
So sánh với ba chồng tương lai, thái độ của mẹ chồng tương lai rõ ràng nhiệt tình đến đỉnh điểm, tiếng 'mẹ' này mặc dù khiến Triệu Nhiễm Nhiễm đỏ mặt, nhưng trong lòng còn rất cảm động, "Chào cô."
"Ngoan ngoan ngoan, cô bé này thật tốt."
Trước kia Giang Tiềm luôn nói trong nhà chỉ là làm ăn nhỏ. Trên đường về hôm nay thì nói cho cô biết thêm một số điều. Mẹ anh tên Tôn Kính Hồng, năm xưa làm công nhân ở trong công xưởng, sau khi sanh anh không lâu liền theo hai người bạn buôn bán vật liệu xây dựng, trước sau làm hai mươi mấy năm, hiện tại tinh lực không đủ, chỉ coi chừng công ty không lớn không nhỏ nguyên thủy nhất. Não Triệu Nhiễm Nhiễm vốn là chuyển chậm, làm sao nghĩ sâu, cho rằng làm ăn nhỏ chính là làm ăn nhỏ, làm ăn nhỏ hai mươi mấy năm trước như bà chính là rất lớn, dù công ty hiện tại không lớn thì cũng rất giàu. Nhìn Tôn Kính Hồng ăn mặc mộc mạc tới cực điểm, Triệu Nhiễm Nhiễm hiểu, nhà giàu mới nổi không nhất định phải mặc lên người, bên trong có hàng là được.
Tôn Kính Hồng từ trong tủ lạnh bưng ra một trái dưa hấu to như làm ảo thuật, "Nhiễm Nhiễm mau ăn dưa hấu giải nhiệt, trời nóng như vậy thật khó cho các con."
Triệu Nhiễm Nhiễm còn chưa thoải mái mấy, Giang Tiềm vui lên, trực tiếp cầm đút tới trong miệng cô, rồi lấy thêm một miếng, Tôn Kính Hồng mới vừa cảm thấy con trai đã biết hiếu thuận, nhưng chưa kịp nhận, thì người ta đã tự mình ăn, vẫn là tính tình gấp gáp đó.
Triệu Nhiễm Nhiễm quan sát cẩn thận, thận trọng cầm miếng dưa hấu đưa cho Tôn Kính Hồng, "Cô, ngài cũng ăn."
Tôn Kính Hồng vui mừng, vừa ăn vừa cảm thán, "Con trai, con nói mẹ nuôi con có ích lợi gì, còn không biết yêu thương mẹ bằng con dâu, con. . . ."
"Hí. . . . Đói bụng đói bụng, vội vàng ăn cơm." Giang Tiềm không nhịn được khoát tay.
"Con. . . . ."
Hai mẹ con này sau khi gặp nhau chưa nói câu nghiêm chỉnh nào, đã đấu khẩu rồi. Triệu Nhiễm Nhiễm lại kéo Giang Tiềm, "Nói chuyện đàng hoàng chứ."
Người khác bị oán giận mới biết thu lại, vẻ mặt cợt nhã cầm miếng dưa hấu cho mẹ anh, "Mời ngài ăn dưa hấu."
"Con muốn mẹ no chết à, không ăn."
Giang Tiềm liền vuốt tay, nháy mắt với Triệu Nhiễm Nhiễm. Xem đi, cứ như vậy.
Cơm tối thật phong phú, Tôn Kính Hồng vừa gắp đồ ăn vào dĩa nhỏ trước mặt Triệu Nhiễm Nhiễm tràn đầy, còn vừa oán giận cô ăn quá ít. Không phải khách sáo, là thật oán giận, chân mày cũng nhíu lại, thỉnh thoảng còn nói cô mấy câu, chỉ một lát đã biến từ mẹ chồng nhiệt tình thành một người mẹ ruột chỉ tiếc rèn sắt không thành thép rồi.
Triệu Nhiễm Nhiễm không có khẩu vị cũng phải nghe lời mẹ chồng, no đến dạ dày cũng đau, trong lòng lại thoải mái không ít. So với mẹ chồng không nói nặng mà lại có vẻ xa cách, thì cô càng thích mẹ chồng oán trách nhưng rất đau lòng quan tâm, lại không có cự ly gì. Cô cũng biết quan hệ mẹ chồng nàng dâu từ các chị em rồi, giống như loại hình đối đầu nhau như Trương Lam và mẹ Dương Chấn Chấn, hay là mấy người chị họ của cô ngoài mặt rất nhiệt tình với mẹ chồng, nhưng âm thầm lại tính toán riêng. Triệu phu nhân từng nói, quan hệ mẹ chồng nàng dâu tốt nhất là giống như mẹ con, con dâu không đúng mẹ chồng cần phải nói một chút, giáo dục giáo dục, nào có mẹ ruột không mắng con, nhưng cũng không có mấy đôi mẹ chồng nàng dâu có thể chân chánh đạt tới cái cảnh giới kia. Lúc này Triệu Nhiễm Nhiễm cảm thấy, mẹ chồng tương lai của cô phát triển theo khuynh hướng mà mẹ cô nói, quá không xem cô là người ngoài.
"Nhiễm Nhiễm, ăn miếng dưa leo non này xem, ba con biết các con muốn trở về kết hôn, cố ý trồng muộn nửa tháng, nếu không đã sớm héo."
Giang Nhất Vũ lại giả ho khan vài tiếng.
Triệu Nhiễm Nhiễm nghe được hai chữ ba con liền đỏ mặt lên, nghe tiếng ho khan của Giang Nhất Vũ liền khẩn trương. Tôn Kính Hồng lôi kéo cô nhỏ giọng nói, "Tính tình thế đó chứ trong lòng vui mừng lắm, cả ngày hôm nay đều không ngồi yên, thấy chiều mà hai con còn chưa về, đã đi ra ngoài đón vài chuyến." Nói xong vỗ nhẹ nhẹ mu bàn tay Triệu Nhiễm Nhiễm, Tôn Kính Hồng sức tay lớn, nhẹ nhàng cũng rất đau, "Mẹ không khuyên được hai con lừa này, rỗi rãnh con hãy khuyên nhủ Giang Tiềm, đừng luôn giận dỗi cha nó."
Giang Nhất Vũ cầm đũa gõ mâm một cái, lại ho một tiếng.
Tôn Kính Hồng trừng mắt nhìn ông, "Khụ cái gì khụ, trong nhà thật vất vả thêm miệng ăn, cuối cùng có thêm người chịu cơn giận của cha con ông với tôi rồi, còn không cho tôi nói chơi."
Giang Nhất Vũ tức trợn mắt, cái bà này, mái tóc dài kiến thức ngắn, không chấp bà.
Cơm nước xong Giang Tiềm muốn lôi kéo Triệu Nhiễm Nhiễm trở về phòng, nhưng cô nào dám, liền chạy vào phòng bếp giúp đỡ rửa bát. Tôn Kính Hồng cũng không có khách sáo, vừa làm việc vừa chỉ huy, tay chân lanh lẹ vô cùng, sai khiến Triệu Nhiễm Nhiễm xoay quanh.
"Nhiễm Nhiễm à, món ăn mẹ làm con ăn quen không?"
Mặc dù người Đông Bắc khẩu vị nặng, thích mấy món hầm, nhưng Triệu phu nhân luôn luôn thích nhạt, chỉ có Giang Tiềm ở thì mới thêm chút tương dầu vừng. Tôn Kính Hồng là người Đông Bắc điển hình, mùi vị món ăn cũng nặng, nói thật, Triệu Nhiễm Nhiễm thật có chút khát nước muốn uống nước, nhưng cô không dám nói thật, "Ăn thật ngon."
Tôn Kính Hồng cười cười không nói, đưa cho cô một ly nước lọc ấm áp, "Khát nước rồi, người tuổi trẻ không cần cứ uống nước đá, không tốt cho sức khỏe."
Triệu Nhiễm Nhiễm ngượng ngùng cười.
"Giang Tiềm cố ý dặn dò trong điện thoại nói con ăn lạt, nhưng mẹ muốn con thích ứng nhà chúng ta. Nhiễm Nhiễm à, chờ khi nào con ở ngoài mà vẫn nhớ đến món ăn của mẹ, thì khi đó con mới hoàn toàn xem nhà chúng ta thành nhà của mình."
Triệu Nhiễm Nhiễm cảm thấy những lời này nói rất đúng, lại nghĩ tới Giang Tiềm quả thật thật thích mấy món vị nồng, vì sau khi kết hôn có thể khiến Giang Tiềm ăn thoải mái, cô liền lập tức liền quyết định bái sư.
Có động lực này cũng bởi vì một nhân tố khác, trước khi trở lại, Giang Tiềm dẫn cô đến nhà Tưởng Thị Phi một chuyến, Vương Đan mang thai hơn năm tháng rồi, vẫn còn làm việc nhà, trên bàn cơm đều là món ăn Tưởng Thị Phi thích, cơm cũng bới ra tới nơi, chỉ kém chưa có đút vào miệng anh, Tưởng Thị Phi muốn giúp cô ta, cô ta cũng chết không cho.
Lần đó Giang Tiềm còn chọc cô, "Xem, bà xã như người ta phục vụ ông xã thật thoải mái, em phải học." Triệu Nhiễm Nhiễm thật không thích, bèn giành lấy món ăn trong chén Giang Tiềm mà ăn, Giang Tiềm liền vừa nói chuyện phiếm với Tưởng Thị Phi vừa giành lại chọc cô chơi. Triệu Nhiễm Nhiễm thấy Vương Đan ân cần gắp thức ăn cho Tưởng Thị Phi, hơn nữa trong mắt còn lộ vẻ khinh miệt mình rõ ràng.
Triệu Nhiễm Nhiễm cảm thấy hai người này thấy thế nào cũng không giống hai vợ chồng, giống như là Vương Đan cố ý lấy lòng Tưởng Thị Phi, mà Tưởng Thị Phi rõ ràng có chút không thích ứng. Nhưng cô vẫn hạ quyết tâm học nấu, cũng không biết tại sao, chỉ là không muốn nghe Giang Tiềm nói Vương Đan tốt thôi.
"Mẹ, vậy ngài rỗi rãnh dạy con làm món ăn Giang Tiềm thích ăn nhé?"
Tôn Kính Hồng cười híp mắt nhìn cô, "Ừ, cuối cùng gọi mẹ, bên này không phải gọi dì thì gọi thím, gọi cô nghe thật không thoải mái."