Tiếu Hồng đến văn phòng
của vị hôn phu Lâm Trí Bác, hai người đã hẹn nhau sau khi hết giờ sẽ cùng đi
chọn áo cưới. Chẳng qua, cô ta tới sớm hơn 10 phút liền ngồi ở bàn công tác
chờ. Nhưng là, ánh mắt Tiếu Hồng đột nhiên dừng lại ở chồng hồ sơ, đặc biệt là
cái trên cùng. Trên bộ hồ sơ đó có ghi Lương Ưu Tuyền.
Tiếu Hồng tuy đã tuyệt
giao với Lương Ưu Tuyền nhiều nằm nhưng đối với cuộc sống của Ưu Tuyền vấn biết
rất rõ, nguyên nhân là… Cô ta cười trừ.
Vì thế, cô dựa theo bệnh
án tìm đến phòng bệnh Lương Ưu Tuyền đang nằm. Các y tá ở quầy tiếp tân biết
Tiếu Hồng là vợ sắp cưới của bác sĩ Lâm, cho nên dàn xếp để cô ta tự mình đi
thăm các phòng bệnh.
“Lương Ưu Tuyền, tôi thật sự đã coi thường
cô rồi! Cô lại nghĩ đến biến pháp giả ngây giả dại này để tiếp cận Lâm Trí Bác
sao?” Tiếu Hồng khẽ nhếch cằm, sải bước đi vào trong phòng,
dùng gót giày đá cửa phòng.
Lương Ưu Tuyền hạ tờ báo
xuống, nhìn Tiếu Hồng đang hừng hực khí thế. Tình huống này là sao đây? Cô rõ
ràng là người bị hại còn không thèm mắng cô ta hoành đao đoạt ái (cướp đoạt bạn
trai người khác), Tiếu Hồng ngược lại còn tìm đến hung hăng truy hỏi cô?
“Bệnh viện tâm thần hoan nghênh cô, mau
làm thủ tục nhập viện đi.” Lương Ưu Tuyền
lại giơ tờ báo lên. Cô thà đọc quảng cáo điều trị bệnh phù chân còn hơn là nhìn
khuôn mặt xấu xí của Tiếu Hồng.
Tiểu Hồng giận dữ bước
lên phía trước, giật tờ báo trong tay Lương Ưu Tuyền: “Cô muốn làm rõ
mọi chuyện sao? Tôi không có xin lỗi cô bởi từ đầu tôi cũng không phải người
thứ ba. Từ ban đầu người trong lòng Trí Bác vốn là tôi! Nhưng lúc ấy tôi cự
tuyệt, nên anh ấy mới theo đuổi cô. Không tin cô cứ đi hỏi anh ấy đi.”
Lương Ưu Tuyền trừng mắt,
thoáng có chút mộng mi. Hay là nói, một cỗ lửa giận dữ ở ngực, nhưng không biết
nên làm thế nào để phun ra.
“Cho nên…?” Lương Ưu Tuyền ngăn không cho ngón tay run run, cô
đang tức giận vô cùng, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Không đúng, không xem là
phẫn nộ, chính xác ra thì phải nói là nhục nhã.
Tiếu Hồng cười cười: “Cô có lẽ còn
chưa biết, tôi sẽ cùng Trí Bác đầu năm kết hôn. Cho nên cô không cần tiếp tục
làm mấy chuyện ngu xuẩn, ngoan ngoãn trở về làm cảnh sát đi.”
Lương Ưu Tuyền cũng không
biết mình bị làm sao, nhưng cô nhất quyết không được khóc. Đương nhiên, nước
mắt cũng không phải nhờ Lâm Trí Bác mà rơi ra, mà là vì suốt mười năm làm bạn,
từng hứa suốt đời làm bạn với nhau. Nhưng sau khi những sự việc kia phát sinh,
tuy cô rất hận Tiếu Hồng nhưng cũng không cùng cô ta tranh giành gay gắt. Dù
sao loại sự tình này một cây làm chẳng nên non. Lương Ưu Tuyền chỉ là vẫn không
hiểu được, tình yêu đến tột cùng là chiếc chìa khóa mở ra hạnh phúc hay là chất
độc dược có thể phát tác bất kì lúc nào.
“Thứ tình yêu giả dối đó là do tôi ngu dốt
mà tin tưởng, nhưng tình bằng hữu năm xưa cũng là giả sao? Tiếu Hồng cô làm tôi
ghê tởm. Cô lập tức cút đi cho tôi! Đừng ép tôi đánh cô.” Lương Ưu Tuyền cúi xuống cọ mũi, vì loại người này mà
khóc thì thật quá hoang đường.
Tiếu Hồng mặt không biến
sắc, thổi thổi đầu ngón tay, cười nịnh nói: “A, lúc trước cô hung hăng tát tôi
một cái, hại tôi ù tai một tuần. Tôi lúc ấy đã thề rằng nhất định phải bắt cô
trả giá. Cô là cảnh sát thì sao nào? Tôi cuối năm có giấy phép luật sư rồi.
Cảnh sát đánh thường dân kết cục thế nào cô nhất định biết rõ.”
“Cô ấy là bệnh nhân tâm thần, giết cô cũng
không bị tính là phạm pháp.” Tả
Húc đứng ở cửa cười nói. Hắn đã nghe hết cuộc đối thoại vừa rồi.
Lương Ưu Tuyền giật mình,
không nghĩ tới Tả Húc lại là người giúp mình giải vây. Cô tự giác thấy cảm
động. Lương Ưu Tuyền không thể không thừa nhận cô thuộc loại người có thể đánh
nhau nhưng lại hoàn toàn không biết cãi nhau.
Tiếu Hồng không nói nữa,
quay lại nhìn người vừa phát ngôn. Thấy Tả Húc ngũ quan xinh xắn liền sửng sốt
hai giây. Lại nhìn đến y phục của tả húc, cô không khỏi miệt thị cười: “A, anh ra cũng
là người có bệnh. Với vấn đề thần kinh như vậy mà vẫn muốn can dự vào việc của
người khác sao? Ah, thực xin lỗi. Anh có hiểu tôi đang nói gì không thể?”
Tả Húc ra vẻ ngốc nghếch,
nghiêng đầu: “Ôi
xin lỗi. Tôi quả thật không hiểu thú ngữ. Mời cô lần sau dùng tiếng người nói
chuyện với tôi được không?”
Lương Ưu Tuyền cười một
tiếng. Người này quả nhiên độc miệng.
Tiếu Hồng mặt chuyển
thành màu đỏ: “Nhìn
anh bộ dạng như vậy không ngờ cũng thuộc dạng đần độn!”
Tả Húc giơ tay: “Aha, thì ra cô
cũng nói tiếng người à? Những lời này tôi nghe đại khái hiểu, cô đần độn lại
tức giận đến mức thiếu máu lên não phải không? Cần cấp cứu sao? Đợi chút!…” Nói xong, hắn đi ra hành lang, hét lớn: “Hộ
lý! Có người tự xưng bị đần độn đang muốn té xỉu. Mau tới cứu người…”
Soái ca kêu gọi, đám y tá
làm sao có thể mắt điếc tai ngơ, hùng hục lao đến phía phòng bệnh.
“Babe à, người nào đần độn sùi bọt mép cần
cấp cứu?” Y tá hướng Tả Húc cười.
“Ừ…” Tả Húc
nhếch môi cười, chỉ Tiếu Hồng.
“Tiếu tiểu thư? Có chuyện gì?…” Nhóm y tá trừng to đôi mắt nhỏ, không khí dị thường
xấu hổ,
Tiếu Hồng tức giận đến
hoa dung thất sức (tức người đẹp cũng biến xấu đi), hướng Lương Ưu Tuyền đang
vui sướng khi thấy người gặp hoạn nạn, buông một câu: “Chuyện của tôi
với cô khi khác sẽ tính tiếp! Hừ!” Nói
xong, cô ta chen qua đám y tá kia, vội rời đi.
…
Một màn hài kịch rốt cục
đã kết thúc. Nhóm y tá ban nãy quay lại phòng tiếp tân, Tả Húc lại từng bước
khép cửa phòng lại.
Hắn tự lấy cho mình một
ly cà phê, nằm trên giường xem tin tức, tựa như cái gì cũng chưa từng phát
sinh.
Lương Ưu Tuyền suy nghĩ
nửa ngày, rốt cục cũng nói một câu: “Này, cám ơn anh.”
“Không khách khí.” Tả Húc biểu hiện thật sự thong dong.
Lương Ưu Tuyền gãi gãi
đầu, khó khăn mở miêng: “Anh
giúp tôi phân tích một chút đi. Vì sao cái gì tôi làm cũng đều thất bại như
vậy?”
“Cô cũng thấy đấy, tôi với ai cũng đều cay
nghiệt. Cớ sao bọn họ vẫn phục tùng tôi?”
“Bởi anh có thể giúp họ kiếm tiền.”
“Đúng. Người đối người luôn vì ‘lợi ích’.
Cô ở trong mắt cô ta với anh ta chính là người không có giá trị lợi dụng.”
Lương Ưu Tuyền cân nhắc
thật kĩ: “Không
đúng! Tình yêu cùng tình bạn chính là mối quan hệ không có lợi ích mà.”
“Lợi ích về mặt tinh thần, hiểu chưa? Cô
lúc trước yêu Lâm bác sĩ không phải là nhờ thích vẻ bề ngoài của anh ta sao?
Nội tâm anh ta lẽ nào cô thật sự hiểu được? Cô cùng cô gái kia trở thành bạn
bè, bởi vì muốn có người cùng tán gẫu, cùng bổ sung cho khuyết điểm cho nhau,
cùng đi dạo phố. Bọn họ không cần cô còn có người khác cần cô, không cần vì
thiếu đi mà phải hối hận, dù sao mấy người cũng đã lợi dụng lẫn nhau trên
phương diện tình cảm.” Tả Húc nhấp một ngụm cà
phê, cà phê hòa tan thật khó uống.(QLCC: chắc ý anh ấy là uống cà phê gói,
không phải cà phê phin đấy ạ).
“…” Ngụy
biện, tuyệt đối là ngụy biện, nhưng là cô lại không phản bác được.
Phút chốc, Lương Ưu Tuyền
nhảy xuống giường, hít thở thật sâu, đánh ra một bộ Quân Thể Quyền.
“…” Tả
Húc đang cầm laptop liền ngồi sát vào tường, tầm mắt dừng ở bức ảnh hắn cùng
Lương Ưu Tuyền tay trong tay trên thảm đỏ, tiêu đề thực chói mắt: “Vương
bài tổng giám đốc Nãi Đường bí mật cùng bạn gái tham gia lễ ra mắt phim”. Mới
có hai giờ ngắn ngủi mà lượt xem đã lên đến mấy chục vạn lần.
Tả Húc len lén trừng mắt
liếc Lương Ưu Tuyền. Nhờ ơn cô ta, hắn lại thành tiêu điểm rồi.
Chẳng qua hôm đó hắn cũng
không để ý lắm đến cách ăn mặc của Lương Ưu Tuyền, giờ có thời gian nhìn lại
thì đúng là… Chân rất dài, ngực rất nhỏ. Nói thật, hắn đối với các loại nữ nhân
trang điểm có phần nhàm chán. Huống chi trang điểm thì là mĩ nhân, nhưng khi
không trang điểm lại thành người qua đường. Thậm chí ngày nay đến những người
không trang điểm mà xinh đẹp thì cũng có khi là đi phẫu thuật.
“110, cô có thể đi biểu diễn đường phố
được rồi đó.”
Lương Ưu Tuyền vừa vặn
đánh tới chiêu thứ mười sáu trong Quân Thế Quyền ‘Kích eo khóa cổ’, dứt khoát
xông lên phía trước một bước lấy ghìm Tả Húc lại để luyện tiếp!
Tả Húc bị đánh bất ngờ,
thảm thiết kêu lên một tiếng, bị quật xuống một bên giường phùng mồm trợn mép.
Hắn rõ ràng là bị đánh oan, hắn là đang khen ngợi Lương Ưu Tuyền cơ mà. Đấy là
chưa nói đến, “biểu diễn” là đã đánh giá cao lắm rồi đấy.
“Tôi có phải rất vô dụng không? Đối mặt
Tiếu Hồng khiêu khích tôi một câu bật lại cũng không có.” Lương Ưu Tuyền nửa quỳ ở bên giường, một tay gắt gao
ghìm cổ Tả Húc, một bên thực chán nản nói.
Tả Húc lùi về phía sau
gập gập cổ, thử xem độ mềm dẻo, nói lời bình:“A…”
“A là sao?”
“Cup.” (cup
= mức độ ngực. A-cup = nhỏ nhất)
“? !” … Lương
Ưu Tuyền vẻ mặt đen sì, vứt hắn xuống đất, lại đạp cho hắn ba cái. Trước khi
đến căng tin liền nói cho hắn: tỷ đây không có ‘gánh nặng’ của một nữ nhân. (QLCC:
chỗ này không hiểu. lẽ nào là nói đến ngực?!)
※※
Trong phòng ăn
Lương Ưu Tuyền còn chưa
cắn được một miếng bánh bao, Lâm Trí Bác đã ngồi xuống trước mặt cô.
“Tiểu Tuyền, anh thay mặt Tiếu Hồng xin
lỗi em.” Lâm Trí Bác thái độ thành khẩn. Tuy rằng Tiếu Hồng ra
mệnh lệnh cho hắn tránh xa Lương Ưu Tuyền, không cho cô ta có cơ hội quyến rũ,
nhưng hắn không nghĩ mục đích của Lương Ưu Tuyền khi đến đây lại như Tiếu Hồng
nói. Dù sao cũng nhờ Tiếu Hồng nói hắn mới biết Lương Ưu Tuyền là một cảnh sát
hình sự.
Lương Ưu Tuyền nghĩ đến
lời Tiếu Hồng, càng thấy khuôn mặt Lâm Trí Bác trở nên dối trá. Cô bỏ miếng
bánh bao xuống, nói đều đều: “Hai người cho tôi một khoảng bình yên được
không? Đúng rồi, chuyển lời cho Tiếu Hồng, cám ơn cô ta đã cướp anh đem đi.”
Lâm Trí Bác thở hắt ra: “Em có biết điểm
nào của mình khiến đàn ông không chịu nổi không?”
Lương Ưu Tuyền nhún nhún
vai, rửa tai lắng nghe.
“Em thật sự quá mạnh. Đương nhiên, mạnh
không phải điểm xấu, chỉ là những việc con trai muốn dùng để thể hiện sức mình
thì toàn bị em làm mất. Ví dụ như lúc sơn tường cũng thế. Anh vẫn còn đang loay
hoay tìm cách pha nước sơn thì em đã sơn xong rồi. Mọi việc cứ như thế, khiến
anh cảm thấy mình là người dư thừa.” Lâm
Trí Bác đẩy đẩy gọng kính. “Nhiều năm như vậy anh vẫn luôn muốn
nói ra, nhưng em đến một cơ hội giải thích cũng không chịu cho anh.”
“Tôi có thể làm được thì sao phải nhờ ai
giúp đỡ? Anh cho rằng tôi giỏi sơn tường sao? Nhưng lúc ấy anh cũng đang lúc
thi nghiên cứu…” Lương Ưu Tuyền đập bàn đứng lên, muốn nói nhưng lại
thôi.“Được rồi. Lúc chia tay thì sẽ có rất nhiều lý do. Tốt nhất anh
nên quản chặt vợ chưa cưới của mình. Nếu lần sau cô ta còn tới làm phiền tôi,
tôi sẽ cho cô ta đi nằm viện.” Nói
xong, cô quay người rời đi.
“Em lúc nào cũng như thế này. Cứ không vừa
ý là lập tức phát hỏa, cũng không chịu tự mình tỉnh ngộ! Bạn trai ở trong mắt
em đến tột cùng là cái gì? Khi chuyện của anh với Tiếu Hồng vẫn còn mập mờ em
đã không nói hai lời quyết định chia tay, có cho anh cơ hội cứu vãn mọi chuyện
sao? Anh đứng dưới nhà em để xin lỗi, em té nước đuổi anh đi. Anh gọi điện
thoại em cũng không chịu tiếp. Anh ở trong mắt em là vật có cũng được mà không
có cũng không sao phải không? ! Ngay lúc anh bởi vì mất em mà đau khổ, chính
Tiếu Hồng ở bên an ủi anh. Em chính là một bước đem anh vứt cho Tiếu Hồng!” Lâm Trí Bác gào to. Hắn bất chấp những bệnh nhân đang
ngồi xung quanh, chỉ muốn nói cho rõ ràng.
Lương Ưu Tuyền đưa lưng
về phía hắn, không thể quay đầu lại, càng không thể cãi lại hắn. Vấn đề của cô
là như thế. Cô không thể cái gì cũng nhờ vả bạn trai, biết rõ chính mình không
nên quá mạnh mẽ nhưng cá tính không cho phép. Cô đời này tuyệt đối không làm
người thứ ba, cũng tuyệt đối không tiếp nhận một người yêu đã có quan hệ mập mờ
với một cô gái khác.
Vẫn là câu nói: để cho
người thứ ba xen vào thì dù có nói cái gì đi chăng nữa thì cũng đều là nhảm
nhí.
…
Trên đường trở về phòng,
Lương Ưu Tuyền bóp bóp bụng. Bị Lâm Trí Bác làm phiền ngay cả cơm trưa cũng
chưa kịp ăn. Cô chạy đến quầy bán đồ ăn vặt của bệnh viện mua hai hộp mì ăn
liền, mua cho cả Tả Húc.
Lúc cô đẩy cửa phòng ra
liền thấy Tả Húc nhanh chóng đóng máy tính lại, hành vi mờ ám.
“Lén lén lút lút. Anh vừa làm gì?” Lương Ưu Tuyền hồ nghi hỏi.
“Cô quản à?”
“Anh nói lại lần nữa xem!”
“Kiểm toán.”
“Nói dối.”
“…” Tả
Húc vừa muốn tắt nguồn, Lương Ưu Tuyền đã nhanh chóng cướp lấy máy tính mở ra
xem.
Cô nhìn thấy tại topic
tên “Bạn gái thần bí của Nãi Đường trong buổi ra mắt phim”, có “Mắt lé nói chân
tướng” bình luận như sau: Nãi
Đường có mù mắt mới đi coi trọng nữ nhân này. Mà cô ta có thể coi như nữ nhân
sao? Trước sau như một, tivi màn hình phẳng. A, tôi nhớ hình như đã gặp ‘cô ta’
ở bên Thái Lan thì phải. (QLCC: nhắc đến Thái Lan chắc ai cũng nghĩ
ra là muốn ám chỉ cái gì. Chính là phẫu thuật chuyển đổi giới tính đấy ạ.)
Lương Ưu Tuyền nhìn
xuống, bình luân kia vẫn còn ở khung bình luận chưa kịp gửi đi. “Mắt lé nói
chân tướng” chính là nick của Tả Húc! Lương Ưu Tuyền dùng mắt còn lại quét đến
thì thấy Tả Húc đang muốn chuồn đi theo đường cửa sổ, liền nắm chặt ống quần
hắn, mặc kệ hắn giãy dụa vẫn kiên quyết lôi hắn đến toilet, khiến Tả Húc ôm đầu
chờ bị đánh…
Lại nghe đến “xoẹt” một tiếng, Lương Ưu Tuyền mở rộng cổ áo.
“Mở con mắt chết tiệt của anh ra! Chị đây
rõ ràng có ngực!”
“…” Tả
Húc bám vào cánh cửa như bạch tuộc, khản cả giọng kêu “Tôi không
xem, cứu mạng cứu mạng, có người phi lễ~!…”
Lương Ưu Tuyền khóe miệng
khẽ nhếch, kéo đầu hắn ra búng mí mắt của hắn. Không muốn xem cũng phải xem!
Tả Húc cứ nghĩ trước mắt
mình sẽ xuất hiện hai ‘tiểu trân châu’ nhưng không ngờ trước mắt là chỉ có phần
trên chiếc áo lót màu trắng. Nói tóm lại cũng là có ngực. (không có ngực thì
sao lại mặc áo lót)
“Này! Hoặc là đừng cởi, hoặc cởi hoàn
toàn. Như thế này là cô có ý gì? Có biết mấy hành vi như thế này là lãng phí
thời gian người khác không hả?” Hắn
nghiêm túc hỏi. Đương nhiên, câu nói đó lôi theo hậu quả chính là mặt mũi bầm
dập bước ra ngoài toilet.