Mấy cuộc gọi cô nhận được ngày hôm nay, đúng là càng
lúc càng kích thích tinh thần.
Giai Hòa nắm chặt di động, khựng lại vài giây rồi mới
nói: “Xin chào.”
Kiều Kiều làm điệu giương nanh múa vuốt, dùng khẩu
hình hỏi cô xem đó là ai, cô chỉ đặt ngón trỏ lên môi rồi xuống giường.
“Nãy giờ cô không nói gì, tôi còn tưởng mình bấm nhầm
số.”, Thiên Sở thoải mái nói, “Hơi đột ngột chút, đáng lẽ là người đại diện của
tôi sẽ liên hệ với cô, nhưng nếu là bạn của A Trạch thì tự mình gọi có lẽ tốt
hơn.”
Giọng nói của cô nàng rất êm tai, Giai Hòa vốn nghĩ
một ngôi sao ca nhạc như Thiên Sở thì mãi mãi không rời được phòng thu âm.
Nhưng chỉ qua một cú điện thoại này, cô liền hiểu được nguyên nhân khiến Thiên
Sở nổi tiếng nhanh đến vậy, không những thông minh biết cách lợi dụng scandal
mà bản thân cũng có chút “vốn liếng”.
“Thật ngại quá.” Giai Hòa vào toilet, nhanh chóng khóa
cửa lại, “Chắc là anh Dịch cũng nói với chị rồi, bạn tôi muốn tìm một người đại
diện cho nhãn hiệu mỹ phẩm nên có nhờ tôi, không ngờ lại có thể liên hệ được
với người nổi tiếng như cô, nên nhất thời không phản ứng kịp.”
Thật ra, điều không ngờ tới là, sau khi ăn sáng cùng
thần tượng xong lại nhận được điện thoại từ vợ trước của anh.
Không giống như việc phải đối mặt với rắc rối, Giai Hòa
lại có vẻ rất bình tĩnh. Xem ra mấy năm làm biên kịch không phải là không thu
được gì, ngoài những lúc đối mặt với thần tượng thì hơi khác lạ một chút, còn
với những ngôi sao khác cũng chỉ như một người qua đường.
Thiên Sở trầm ngâm một lát, “Tôi sẽ gửi cho cô cách
thức liên hệ với quản lý của tôi, nếu được, hy vọng có cơ hội hợp tác.” Bỗng
nhiên Thiên Sở nói xin lỗi rồi dừng lại, bên cạnh hình như đang có người thấp
giọng nói chuyện với cô nàng, vì điện thoại bị che lại nên không nghe rõ lắm.
Giai Hòa kiên nhẫn chờ, nhìn vào tấm gương trong
toilet để mình được tỉnh táo hơn.
Tình tiết thật ‘cẩu huyết’! Ngay cả người làm biên
kịch như cô đây còn không thể tiếp nhận loại tình tiết ‘cẩu huyết’ này…
Một lúc sau, cô ta mới buông tay ra và tiếp tục nói chuyện:
“Chị Mạch vốn đã tới hỏi tôi rồi, không ngờ A Trạch lại tự gọi điện cho tôi.”
Thiên Sở không nói tiếp, khẽ cười rồi mới nói: “Trong tuần này tôi sẽ đến Hoành
Điếm, mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm.”
Giai Hòa đáp lời, rồi nói cảm ơn mấy lần. Hình như
phía bên kia có việc bận nên cũng không nói nhiều nữa. Cúp điện thoại, cô mới
thở dài một hơi, đấm đấm ngực trấn định mình, lại chợt nhớ tới một vấn đề. Tuần
này đến Hoành Điếm? Gặp thần tượng? Chẳng lẽ muốn “gương vỡ lại lành”?
Cả đầu cô dày đặc dấu chấm hỏi, lại bị suy đoán to gan
này làm cho đờ ra. Người ngoài cửa đã không chờ được nữa, bắt đầu gõ cửa, “Mở
cửa, mở cửa.”
Giai Hòa vừa mở cửa ra, Kiều Kiều liền nhướn mặt lên,
cười hì hì mà nhìn cô, “Ôi chao, còn trốn vào toilet nghe riêng cơ đấy.”
“Thiên Sở.” Giai Hòa thành thật khai báo.
Kiều Kiều trừng mắt nhìn, lại trừng mắt lần nữa, “Truy
kích ngàn dặm? Hai người bọn em, rốt cuộc, ai là tình địch của ai nhỉ?”
Suýt chút nữa Giai Hòa thổ huyết, “Là vì chuyện tìm
người đại diện, còn nữa, cô ấy nói tuần này sẽ đến Hoành Điếm.”
“Hoành Điếm?” Kiều Kiều nheo mắt lại, “Quay phim ư?
Chiều nay chị sẽ bảo Tiểu Âu điều tra.”
Giai Hòa lại không nghĩ thế, lấy di động ra gọi cho
Tiêu Dư. Bên kia vừa nghe thấy tin này thì liền hét ầm lên, còn liên tục ép hỏi
Giai Hòa rằng có phải có gì đó với thần tượng không. Không đợi Giai Hòa trả
lời, cô nàng đã lập tức khẳng định, rồi bảo cô dùng mĩ nhân kế xin một lô chữ
kí, để phòng sau này thất nghiệp sẽ bán được lấy một mớ tiền…
Giai Hòa dở khóc dở cười chặn lời cô nàng lại, rồi bảo
cô ấy chờ thêm tin tức từ mình, lại dứt khoát cúp điện thoại, gục trên giường.
Tấm chăn bông vẫn ấm, cô vùi đầu nghe Kiều Kiều tra hỏi từng câu một, cố duy
trì trạng thái giả chết.
“Được rồi.” Kiều Kiều oán hận nhìn cô, “Em không nói
cũng được, chị đây cũng không thèm nói cho em biết tối qua đã thấy gì.” Chị vừa
nói vừa mặc quần áo, tiện tay lấy tờ giấy nhét ở khe cửa xem, “Em đừng cầu xin
chị đấy nhé.”
Giai Hòa hít thở sâu, tiếp tục giả chết.
Chẳng lâu sau, Kiều Kiều nói với cô rằng Thiên Sở đến
quay phim thật, tốc độ thăng tiến của cô ta bắt đầu vượt ngưỡng rồi.
Vừa tỉnh dậy, Giai Hòa đã nghĩ ngay đến chuyện này,
lại không kìm được muốn xem biểu hiện trên mặt Dịch Văn Trạch. Cuối cùng, cô
chỉ có thể cảm thán, thần tượng đúng là thần tượng, bình tĩnh vô cùng.
Bởi vì ba ngày phải về Hồng Kông, mấy hôm sau, gần như
tối nào Dịch Văn Trạch cũng tới vào lúc đã muộn.
Giai Hòa ở khách sạn, bắt đầu cảm thấy không quen với
sự nhàn rỗi. Cô cùng Đạo diễn Khương bàn về phân đoạn kịch bản tiếp theo, có
đôi khi ngồi tận bốn năm tiếng, đến lúc mệt mới đi dạo vởi tổ biên kịch. Cô
luôn đứng giữa một đám người để xem Dịch Văn Trạch diễn, hoặc là nghe đạo diễn
hướng dẫn, có đôi khi cùng mọi người trò chuyện, nhưng vì quá bận nên không
trao đổi gì nhiều.
Trên Weibo, thi thoảng Dịch Văn Trạch sẽ cập nhật vài
bức ảnh mới chụp, nhưng phần lớn đều không có ghi chú gì kèm theo.
Chỉ đúng một lần là có vẻ đặc biệt, anh chụp hình với
một suất cơm với đầy ắp đồ ăn, và nói rằng đùi gà là món tuyệt vời nhất hôm
nay. Giai Hòa nhìn chằm chằm cái đùi gà, cảm thấy rất quen mắt, nghĩ mãi mới
nhớ ra. Bữa cơm hôm đó, đáng lẽ là mọi người được cùng nhau ăn…Không ngờ mình
là fan của anh cũng được chấm mút chút chút, có thể cùng thần tượng ngồi
trong thời tiết nóng đến 45 độ gặm đùi gà.
Nghĩ nghĩ một chút rồi lưu hình lại. Giai Hòa phấn
khích kẹp tấm ảnh vào trong tập tài liệu, còn đặt tên “Cùng ăn đùi gà với thần
tượng.”
Cứ như thế, Giai Hòa quay về khoảng thời gian như khi
bắt đầu, lướt Weibo còn nhiều hơn cả xem người thật.
Một buổi tối, cô bàn chuyện với Đạo diễn Khương đến
tám giờ, bỗng nhiên ánh mắt Đạo diễn Khương lia ra ngoài cửa sổ, “Lại có tuyết
rồi.”
Giai Hòa cầm cái tách, quay đầu nhìn ra ngoài, quả
thực là có tuyết. Thời tiết năm nay cũng thật kì lạ, đã là tháng hai rồi mà vẫn
rét căm căm, hơn nữa lại có tuyết rơi.
“Hôm nay quay ngoại cảnh.” Đạo diễn Khương nâng cổ tay
nhìn đồng hồ, “Hai giờ chiều nay mới bắt đầu, bây giờ chắc là vẫn chưa quay
xong đâu, đi, đi xem thế nào.”
Giai Hòa không dám chậm trễ, vội vàng khoác áo rồi
theo Đạo diễn Khương lên xe đến trường quay.
Tuyết rơi không nhiều nhưng rất lạnh.
Lúc cô đến trường quay, thấy không ít người đang tụ
tập một nơi cùng uống nước ấm. Vì vừa từ khách sạn đi ra, trong xe lại có điều
hòa, nên vừa xuống xe cô đã thấy lạnh, lúc này mới phát hiện ra ghế ở đây đều
như được phủ thêm một lớp băng mỏng, vì vậy cô mới có chút luyến tiếc sự ấm áp.
Trong đầu cô lại cố nghĩ xem lúc này đang diễn cảnh gì, có khi nào lạnh quá mà
làm ảnh hưởng đến thần tượng không. Đang miên man nghĩ, bỗng một đôi giày đen
xuất hiện trước mắt cô.
“Lạnh thế này mà vẫn đến trường quay?” Dịch Văn Trạch
nói.
Chỉ bằng một câu của thần tượng, đầu óc có linh hoạt
thế nào đi nữa cũng thành ra rối mù, chẳng thể nghĩ được gì nữa.
Giai Hòa đút tay vào túi, khuôn mặt bị chiếc khăn
choàng che gần hết, chỉ lộ đôi mắt đen láy, nhìn Dịch Văn Trạch chăm chú mấy
giây rồi mới nói: “Đạo diễn Khương thấy tuyết rơi nên bảo là đến xem tiến độ
thế nào.”
“Em muốn uống chút nước ấm không?” Dịch Văn Trạch ôn
hòa hỏi, trên người vẫn mặc trang phục diễn nặng nề bức bí, nhưng nhìn qua thật
phong lưu phóng khoáng.
Giai Hòa lắc đầu, “Vừa rồi ở khách sạn cũng uống nhiều
rồi, không cần đâu, anh nhanh vào trong tránh gió đi.” Cô nói xong liền lui về
sau hai bước, nhường lối đi cho Dịch Văn Trạch, nhưng suýt chút nữa thì làm đổ
một cái ghế dựa, lại còn đá bay một cái đèn lồng…
Trong lòng thầm kêu rên, đúng là rất mất mặt.
Thật ra chỗ cô đứng cũng không ấm lắm, nhưng ít nhiều
có thể tránh được gió.
Lúc Dịch Văn Trạch đến gần, Kiều Kiều vừa khéo nhìn
thấy Giai Hòa, đang định đến chào, lại thấy Dịch Văn Trạch thì dừng bước, thừa
dịp anh đưa lưng về phía mình liền nắm tay làm kiểu cố lên với Giai Hòa. Giai
Hòa khóc không ra nước mắt, nhưng mặt thì vẫn căng cứng, không dám để thần
thượng nhìn thấy cảnh tượng sau lưng anh.
Đương nhiên, trên đời này có một Kiều Kiều thức thời
thì lại có một A Thanh không biết ý.
Dịch Văn Trạch vừa định đi, A Thanh liền cầm bình nước
lại, lấy ra hai cái cốc giấy, đưa mỗi người một chiếc. Giai Hòa muốn nói nhưng
đã muộn rồi, chỉ có thể đón lấy cốc lười ươi nóng hổi trong tay thần tượng,
đứng ngây ngốc. Tuyết rơi ngày càng nhiều, như thể đây chính là lần sau cuối
cho cả mùa đông, trút hết tất cả những gì mình có trong một lần.
“Vẫn chưa có cơ hội hỏi, chuyện của bạn em thế nào
rồi?” Dịch Văn Trạch cao hơn cô một cái đầu, vừa hay đứng chắn trước gió, ngăn
Giai Hoa với luồng không khí lạnh bên ngoài.
“Tôi đã liên lạc với người đại diện của cô ấy rồi, kế
tiếp còn phải nói chuyện xem thế nào.” Giai Hòa vô cùng cảm kích, nhưng vẫn dè
chừng với cái tên “Thiên Sở” này, “Cám ơn anh.”
“Không cần phải khách sáo như vậy, đều là chuyện làm
ăn của công ty, nếu có thể ưu tiên đến bạn bè là tốt rồi.”
Dịch Văn Trạch nói xong lại nói với A Thanh vài câu,
bảo cô ấy rót chút nước cho nhóm fan. Giai Hòa thấy anh nói thế mới phát hiện
ra, vì hôm nay quay ngoại cảnh nên ở phía xa có mười mấy người hâm mộ, đương
nhiên hơn một nửa là của Dịch Văn Trạch. Vì phải đi quay phim ngay nên anh
không qua chào họ, không giống như nhiều nam diễn viên hay chạy ra “diễn trò”
với fan, nhưng chỉ bằng hành động rót nước này đã đủ thấy anh yêu quý fan đến
mức nào.
Lúc này, đạo diễn đã yêu cầu tiếp tục. Anh đưa chiếc
cốc cho A Thanh, đi đến khu vực chiếu sáng trung tâm, trầm giọng phối hợp
với Liêu Tĩnh, bắt đầu diễn cảnh tình cảm mặn nồng. Giai Hòa chăm chú xem, A
Thanh đứng bên cạnh rót thêm nước ấm cho cô, đang rót được một nửa thì khẽ kêu,
thấp giọng nói: “Trời ạ, sao cô ta lại đến đây?”
Giai Hòa giật mình, theo phản xạ nhìn theo tầm mắt của
A Thanh sang phía bên kia.
Một cô gái mặc chiếc áo lông dài màu hồng nhạt thản
nhiên đứng một chỗ, bên cạnh còn có một nữ trợ lý, đang tiếp điện thoại. Vì cô
ta đeo khẩu trang, quàng một chiếc khăn, lại đang đứng ở một góc tối nên lúc
này chẳng có mấy người để ý đến, nhưng Giai Hòa chỉ liếc mắt một cái là đã nhận
ra.
Dù sao cô cũng hát ca khúc của Thiên Sở nhiều như vậy,
thân hình này, ánh mắt này, thật dễ dàng nhận ra.