Tướng Quân Hảo Khi

Chương 30: 30 Tín Nhiệm


Ngày hôm sau.
Thẩm Tinh Phong bắt đầu làm việc trong viện tử.
Trải qua ba năm làm nô lệ cực khổ trong Huấn hình ti, những việc này Thẩm Tinh Phong làm rất quen tay.
Thu Tứ mới đầu còn ngăn Thẩm Tinh Phong lại, vị tiểu công tử này thân phận cao quý, nếu như để Tiêu Kì Hàn biết cậu ở đây phải giặt y phục, chắc chắn là sẽ rất tức giận.
Nhưng cô không ngờ tới thái độ Thẩm Tinh Phong lại vô cùng kiên quyết.
Cô ngăn không cho Thẩm Tinh Phong làm việc trong viện tử, bữa trưa và bữa tối ngày hôm đó Thẩm Tinh Phong nhất định không động đến dù chỉ một miếng.
Cuối cùng, Thu Tứ cũng chỉ đành mặc cậu làm gì thì làm.
Ngày Nguyên đán, Tiêu Kì Hàn đột nhiên tới đây.
Vừa vào liền nhìn thấy Thẩm Tinh Phong ngồi trên chiếc ghế nhỏ giặt y phục, trông thấy hắn liền lạnh lùng đứng dậy quay đầu lại không thèm để ý.
Xuân Ý sợ Tiêu Kì Hàn trách phạt, vội vàng quỳ xuống đất giải thích, "Hầu gia, chúng ta không dám sai cậu ấy làm những việc này, chính là công tử tự mình.....không cho cậu ấy làm, cậu ấy liền không ăn cơm, thật không liên quan đến chúng nô tì...."
Tiêu Kì Hàn có chút mệt mỏi cau mày lại.
"Biết rồi, cứ để cho cậu ấy muốn làm gì thì làm.

Đừng để cho cậu ấy không vui là được, cậu ấy khó dỗ lắm."
Cả Xuân Ý và Thu Tứ đều kinh ngạc.

Biểu cảm đó, dường như có chút bất lực và cưng chiều.
Bên ngoài đều đồn đãi Tiêu Kì Hàn và phu nhân tình cảm sâu nặng, ân ái có thừa, nhưng mà bộ dạng như vừa rồi, bọn họ chưa từng thấy Tiêu Kì Hàn thể hiện với bất kì ai.
Tiêu Kì Hàn bước vào trong phòng.

Thẩm Tinh Phong đang ngồi trước bàn, trước mặt cậu là một quyển sách, ánh mắt lại ngơ ngẩn ngắm những đóa hoa mai bên ngoài cửa sổ.
Tiêu Kì Hàn một thân khí lạnh bước vào bên trong, "Ta mang tới cho ngươi cái này, là quà mừng năm mới cho ngươi."
Tiêu Kì Hàn bước tới, nhẹ nhàng đặt hộp quà tinh xảo trên tay xuống trước mặt cậu.
Thẩm Tinh Phong cúi đầu lạnh lùng liếc qua, vươn tay tới mở chiếc hộp ra.
Bên trong hộp là một bội kiếm.
Thân kiếm bằng bạc, được trạm khắc tinh xảo với kì lân và những họa tiết tốt lành.
Chuôi kiếm được khảm bằng bảo thạch màu đỏ rực rỡ, mũi kiếm ánh lên màu đỏ hừng hực đốt cháy đôi mắt của Thẩm Tinh Phong.
"Ngự Tâm...."
Thanh âm Thẩm Tinh Phong run lên.
Bội kiếm của Thẩm Tinh Phong, tên là Ngự Tâm.
Là món quà mà phụ thân tặng cho khi cậu mười tuổi.
Phụ thân hy vọng cậu sẽ luôn luôn bình thản, tâm như gió tự do tự tại, nhưng không mất đi sự khắc chế.
Trong trận chiến cuối cùng hai năm trước, Thẩm Tinh Phong bị bắt, Ngự Tâm cũng biến mất không chút dấu vết.
Tiêu Kì Hàn chậm rãi cầm thanh kiếm trong hộp gỗ lên sau đó nhẹ nhàng đưa nó cho Thẩm Tinh Phong, "Vật về với chủ."
Thẩm Tinh Phong run run nắm chặt Ngự Tâm trong tay.
Viền mắt cậu cũng ửng đỏ.
Cậu xúc động nắm chặt Ngự Tâm, ngón tay vuốt ve từng họa tiết trên thân kiếm, mũi có chút chua xót.
Ánh mắt Tiêu Kì Hàn dịu dàng nhìn cậu, nhịn không được đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt cậu.
Đôi mắt Thẩm Tinh Phong run lên sau đó ôm kiếm tránh ra.
Giống như một chú sư tử con đầy cảnh giác,nhe răng nghiến lợi, toàn thân co lại, phòng bị rất cẩn thận, đôi mắt trừng lên nhìn hắn chằm chằm.

Tay Tiêu Kì Hàn lơ lửng giữa không trung, khóe môi có chút cứng lại.

Hắn rút tay về, gật gât đầu, "Ngươi thích là tốt rồi."
"Tiêu Kì Hàn, để ta đi." Thẩm Tinh Phong khàn khàn giọng nói.
Tiêu Kì Hàn chậm rãi ngồi xuống ghế, lật xem cuốn sách mà Thẩm Tinh Phong đang đọc, "Tinh Phong, ở đây không tốt sao? Không có người sẽ đánh ngươi, lại cũng không bị bỏ đói, ngươi lẻ loi đơn độc một mình, rời xa ta thì biết đi đâu?"
"Có tay có chân, tự nhiên sẽ sống được, dù có tệ thế nào thì cũng có thể đi xin ăn được."
Thẩm Tinh Phong cười lạnh, "Ta còn nghe thấy...."
Tiêu Kì Hàn cau mày, "Nghe thấy cái gì?" Viền mắt Thẩm Tinh Phong đỏ hoe, "Bọn họ gọi ta là Liễu công tử."
Tiêu Kì Hàn không nói gì.
Thẩm Tinh Phong đi đến trước mắt hắn: "Liễu Thuận A, hai mươi tuổi, cháu trai của Liễu Mẫn - Trấn Viễn Tướng quân đã mất cách đây ba mươi năm trước.

Tiêu Kì Hàn, đây là thân phận mới mà ngươi sắp xếp cho ta đúng không?"
Tiêu Kì Hàn gập sách lại, ngẩng đầu lên nhìn cậu, "Có gì không tốt sao?"
"Vậy Thẩm Tinh Phong bị ngươi giết tính là cái gì?"
Tiêu Kì Hàn nở nụ cười ấm áp: "Nếu như ngươi nguyện ý, ta lúc nào cũng đều có thể kêu ngươi như vậy, Tinh Phong."
Thẩm Tinh Phong trợn tròn mắt tức giận.
Cơn giận bao trùm lấy cậu, bùng cháy dữ dội, cậu rút Ngự Tâm ra khỏi vỏ, chĩa thẳng mũi kiếm vào Tiêu Kì Hàn.
Tiêu Kì Hàn đứng dậy, bàn tay hướng về phía Thẩm Tinh Phong, "Vết thương của ngươi vẫn chưa lành, đưa kiếm cho ta, cẩn thận làm bản thân bị thương." (Hehe vẫn cưng chiều ẻm lắm ạ:)
Thẩm Tinh Phong đâm kiếm về phía Tiêu Kì Hàn.

Tiêu Kì Hàn nhẹ nhàng tránh đi, sau đó nắm lấy cổ tay Thẩm Tinh Phong một cách dễ dàng.
Thẩm Tinh Phong liền cắn hắn một ngụm.
Tiêu Kì Hàn đau đớn mà cau mày, một vài giọt máu rỉ ra từ mu bàn tay.
Màu máu đỏ như mực, đại não Tiêu Kì Hàn trong chốc lát mất đi lý trí.
Hắn nắm lấy chuôi Ngự Tâm ném sang một bên sau đó bế Thẩm Tinh Phong lên, ném cậu lên trên giường sau đó nặng nề đè lên trên người cậu.
Một bàn tay ấm áp mạnh mẽ ấn vào cổ Thẩm Tinh Phong.
"Ngươi nháo đủ chưa?!" Tiêu Kì Hàn tức giận đến tím mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thân phận? Con trai bại tướng tiền triều, thân phận này có gì đáng để tự hào?! Ba năm khổ cực ngươi cảm thấy vẫn chưa đủ sao? Ngươi cho rằng ta nguyện ý thế này sao? Nếu như ta không đáp ứng với Tướng quân......"
Tiêu Kì Hàn thở nặng nhọc, viền mắt đỏ lên, bả vai run rẩy thở hổn hển.
Thẩm Tinh Phong giật giật y phục Tiêu Kì Hàn, "Ngươi đáp ứng với cha ta điều gì?"
Tiêu Kì Hàn nghiến răng, không nói gì nữa, trực tiếp xé y phục Thẩm Tinh Phong, tách hai chân cậu ra...
Thẩm Tinh Phong dùng lực giãy dụa, "Đừng đụng vào ta! Ngươi đã có thê tử rồi!"
Động tác của Tiêu Kì Hàn chợt dừng lại.
Thanh âm Thẩm Tinh Phong suy yếu, "Đừng làm điều có lỗi với thê tử ngươi, cũng đừng sỉ nhục ta."
Tiêu Kì Hàn cúi đầu, hôn nhẹ lên đuôi mắt cậu, khàn khàn giọng nói, "Cô ta không phải thê tử của ta, tin ta, có được hay không?"
Thẩm Tinh Phong nắm chặt cánh tay hắn, giọng nói có chút run run, "Ta còn có thể tin tưởng ngươi sao?"
"Có thể, vĩnh viễn đều có thể..."
Tiêu Kì Hàn chặn môi cậu lại.
Minh Lan ôm kiếm đứng bên ngoài sững sờ.
Xuân Ý đột nhiên từ đâu chạy tới, "Minh thị vệ, ngài nhìn thấy Hầu gia không? Ta muốn tìm Hầu gia, ta có...."
Minh Lan im lặng, âm thanh trong phòng trả lời thay hắn.
Những tiếng rên rỉ, thở hổn hển từ bên trong truyền ra ngoài khiến sắc mặt người nghe thấy cũng phải ửng đỏ.
Hầu gia và tiểu công tử đang...đang...."
Minh Lan cười lạnh hai tiếng.

Đến khi trời tối, Tiêu Kì Hàn y phục chỉnh tề từ trong phòng bước ra.
Thần sắc hạnh phúc thoải mái hiếm có.
Xuân Ý và Thu Tứ quỳ dưới hành lang.
"Chăm sóc tốt cho cậu ấy." Thanh âm Tiêu Kì Hàn khàn khàn phân phó, "Mấy ngày tới đừng để cho cậu ấy mệt."
Trong lòng Xuân Ý đầy ắp suy tư.
Thu Tứ cúi đầu đáp: "Vâng thưa Hầu gia."
Cơ thể Thẩm Tinh Phong hiếm khi phải chịu tra tấn như thế này, cậu không thích ứng được, đến buổi sáng thứ hai liền phát sốt.
Thu Tứ đi tìm đại phu, sắc cho cậu hai chén thuốc, đến buổi tối, không những không thuyên giảm, sốt lại càng cao hơn.
"Công tử, để nô tì đắp khăn lạnh cho người, người đắp lên sẽ cảm thấy thoải mái hơn." Thu Tứ quỳ gối trên đầu giường, đem khăn lạnh đắp lên trên trán cho cậu.
"Ta không sao." Thẩm Tinh Phong nở nụ cười yếu ớt.
Thu Tứ chỉ biết cười gượng: "Nô tì thấy tinh thần công tử không tồi, là Hầu gia làm cho người cảm thấy vui vẻ sao?"
Thẩm Tinh Phong cười nhạt không nói gì.
Tiêu Kì Hàn nói, hắn thực tâm không có ý định kết hôn với người phụ nữ đó, hắn nói người phụ nữ đó có tư tâm, bọn họ kết hôn chỉ là cho có lệ.
Cơ thể cậu vốn không thoải mái nhưng trong tim lại ấm áp.

Thu Tứ sờ sờ trán Thẩm Tinh Phong, "Sao lại sốt cao như vậy chứ, hay là nô tì phái người đến Hầu phủ báo Hầu gia qua đây xem xem?"
Cả người Thẩm Tinh Phong không có chút khí lực nào, mơ mơ hồ hồ mà thiếp đi.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cậu nghe thấy Xuân Ý và Thu Tứ nói chuyện với nhau.
"Hầu gia hôm nay thực sự không tới sao? Công tử lần này bệnh nặng, thỉnh Hầu gia đến thăm, người cũng đã như vậy rồi, sao còn không đến xem một cái chứ...."
Xuân Ý hừ lạnh một tiếng, "Phu nhân được chuẩn đã mang thai một tháng, Hầu gia vui mừng còn không kịp, toàn tâm toàn ý đặt trên người phu nhân, làm gì có thời gian mà đến đây...."
Mắt Thẩm Tinh Phong nhấp nháy, vừa nghe thấy lời này liền tỉnh lại..