Biệt quán Vũ Dã có rất nhiều phòng trống, bình thường đều có người phụ trách quét tước. Vì vậy việc có người một người khách đột ngột đến ngủ lại cũng không làm cho người hầu luống cuống tay chân. Chính là thiếu tướng Vũ Dã đã đặc biệt ra lệnh, do đó tự nhiên họ sẽ không dám chậm trễ với vị khách này, mọi thứ đều phải được thay mới hoàn toàn. Lúc này chỉ nghe thấy tiếng guốc gỗ dẫm trên sàn nhà vang lên vội vã.
Lúc ở trên xe Phồn Cẩm đã cảm thấy dị thường mệt mỏi. Vào phòng, lại nhìn thấy đám người hầu bận rộn, cô ngồi trên sô pha cảm nhận cơn buồn ngủ không ngừng ập tới, vì vậy Vũ Dã Thuần Nhất bèn chủ động bảo cô đi rửa mặt nghỉ ngơi.
Phồn Cẩm không gật đầu, cáo từ với Kim Bích, lúc trở lại phòng, cô nằm vật lên giường, không hề muốn nhúc nhích thêm nữa. Định lấy lại tinh thần, nhưng lại lực bất tòng tâm, cuối cùng cô cũng buông tha, cởi giày chui vào chăn bông cuộn lại thành một đống. Thân thể chạm vào ngón tay lạnh lẽo của mình, cô không nhịn được run lên.
Mùa đông ở Thượng Hải rõ ràng ấm áp hơn so với Thiên Tân, nhưng cô lại càng cảm thấy rét lạnh.
Trong lúc mơ mơ màng màng, chỗ bên cạnh bỗng lõm xuống. Ngay sau đó, một hơi thở với hương vị quen thuộc bao vây bốn phía. Phồn Cẩm đang ngủ say hơi nhíu mày, thân người xích qua một bên, lại không ngoài ý muốn bị kéo trở về. Một cánh tay bá đạo đã trườn lên eo cô.
Một tay của Vũ Dã Thuần Nhất chống trên giường, một tay đặt trên eo Phồn Cẩm, nheo mắt nhìn đôi mày đang nhíu chặt của cô, mặc kệ cô có đang có ý thức hay không, hắn vẫn xoa mạnh trên trán cô, khiến cô khó chịu mà nhẹ rên rỉ. Cô vẫn không tỉnh lại, nhưng ý thức mơ hồ giãy dụa lưng mình, chạm vào người hắn, khiến cổ họng Vũ Dã Thuần Nhất nóng lên. Bàn tay giữ chặt thân mình không an phận của cô lại. Đôi môi hắn phủ lên, một đường dọc theo chân mày của cô mà đi xuống, cuối cùng đi tới đôi môi ấm áp đầy đặn của cô, trằn trọc nhẹ cắn. Bàn tay thon dài lòn vào áo lót cô chưa kịp cởi ra, chạm vào thân mình lạnh lẽo của cô, hắn nhíu mày. Người phụ nữ này thể chất thiên hàn, hai năm nay, dù đã bồi dưỡng thế nào cũng không thấy hiệu quả.
Thỉnh thoảng mới ấm áp lên được một chút mà thôi.
Cởi chiếc áo bành tô trên người mình ra, hắn xốc chăn lên chui vào gần cô. Đôi chân dài đè nặng lên người dưới của cô, cánh tay lain ôm chặt cô từ phía sau, chậm rãi cọ xát. Dần dần mới ấm hơn chút ít.
Lúc này, không biết có phải là do hắn giam cầm thân thể khiến cho Phồn Cẩm cảm thấy khó chịu hay không, cô theo bản năng xích sang một bên, thân người phòng bị cuộn lại như hình hài thai nhi. Lưng lại đối diện với thứ nóng bỏng cứng rắn kia của hắn.
Vũ Dã nhẹ cười một tiếng, rốt cục không không chế được khô nóng trong người, tinh tế lần tìm xuống phía dưới……
Phồn Cẩm trải qua giấc mộng thật dài, trong mộng sương khói lượn lờ, có một bóng người xoẹt qua, cô càng muốn nhìn rõ, thì lại càng không thể nhìn được, mãi cho đến lúc cô tuyệt vọng ngồi trên mặt đất, hình ảnh đang xoay vần bỗng nhiên dừng lại. Một bóng dáng như đã từng quen thuộc từ màn sương trắng dần bước ra.
Càng ngày càng gần, rốt cục cũng chạm đến đôi mắt đen như mực kia, cùng với đó là sự dịu dàng tràn đầy trong nó.
Nụ cười quen thuộc kia, tựa như ánh mặt trời chiếu lên mặt cô, ấm áp vô ngần.
Hắn vươn tay về phía cô, một đôi bàn tay rắn chắc, cảm xúc chân thật.
Phồn Cẩm vui sướng nâng tay, muốn bắt lấy, nhưng trong nháy mắt, bóng hình kia liền biến mất, cơ hồ ngay tại thời điểm đầu ngón tay cô chạm đến, hắn lại lập tức biến mất!
Cô định đứng dậy đuổi theo, nhưng cố gắng thế nào cũng không được, cô không thể đứng dậy được, vì vậy cứ liều mạng vươn tay, liều mạng muốn chạm đến, liều mạng mở tay ra, liều mạng……
Lúc này bàn tay lại bị mạnh mẽ bắt lấy. Cô thậm chí cảm giác được đau đớn do vết kén trên bàn tay người bắt lấy tay mình tạo nên. Sức mạnh nặng nề kia tựa như cứng rắn đem cô xé nát, giằng kéo, khiến cô không thể chạy trốn.
Lúc Phồn Cẩm tỉnh lại, nhìn thấy hình ảnh thối nát mình bị thân người hắn đè lên chiếu ra từ gương, đầu của Vũ Dã đang tiến đến gần, mồ hôi dính dớp dính vào da thịt cô, Phồn Cẩm dường như có thể nghe thấy tiếng thở dốc hư thoát của mình. Muốn cử động tay lại phát hiện nó đang bị hắn nắm chặt lấy.
“Mơ gì vậy?” Vũ Dã Thuần Nhất bất ngờ hỏi bên tai cô, trong giọng nói còn dẫn theo một hơi thở bất ổn.
Cô kinh hãi, hắn có thể nhìn thấy cô đã mơ gì hay sao?
“Không… có!” Thật đúng là cô không thể nhớ nổi vừa rồi mình mơ thấy gì, lại càng không hiểu vì sao mồ hôi lạnh lại đổ ra trên trán.
Thân người chỉ cảm thấy mệt mỏi, đau nhức vô cùng.
Vũ Dã ngẩng đầu, hơi nheo mắt nhìn cô, ánh mắt tìm tòi kia khiến tim cô đập càng nhanh, không dám nhìn thẳng vào, chỉ có thể trốn tránh. Cho rằng sẽ bị ép hỏi, nhưng cuối cùng hắn lại chỉ lau mồ hôi trên trán cô, sau đó lăn người qua, ôm cô như cũ, thản nhiên nói, “Ngủ đi!”
Hiển nhiên, cô vẫn không thể quen được với những cái ôm quá cường thế của hắn, muốn thoát khỏi, nhưng lại bị ôm càng chặt. Bất đắc dĩ, cô đành phải thỏa hiệp, có lẽ là do quá mệt, cô dần dần thiếp đi.
Bỗng giật mình, giống như nghe thấy tiếng súng ở nơi xa xôi. Cô không hề sợ hãi, sống trong thời thế loạn lạc, một ngày không nghe thấy tiếng súng nào mới đúng là kỳ quái.