Kể từ lúc gặp Mộ Thiện ở Cục dân chính, Đinh Hành không nghĩ đến chuyện tình cảm, tập anh trung hết tinh thần vào việc làm ăn. Tuy anh không phải là thiên tài trong lĩnh vực tài chính như Trần Bắc Nghiêu nhưng cũng thông thạo và có nhiều kinh nghiệm vận hành kinh tế thực thể, đặc biệt là ngành bất động sản. Thêm vào đó, tình cảm thất bại khiến lòng tự trọng của Đinh Hành bị tổn thương, càng khiến anh làm việc càng quyết đoán mạnh mẽ hơn.
Chỉ sau mấy tháng, Đinh Hành đã thành công trong việc tách rời hoạt động kinh doanh chính đáng của Lữ thị và hoạt động buôn bán ma túy. Anh lợi dụng dã tâm của một số nguyên lão, để bọn họ độc lập kinh doanh ma túy, anh chỉ cần giám sát tổng thể, bọn họ mỗi năm nộp một tỷ lệ lợi nhuận nhất định là được.
Động thái này lập tức có hiệu quả, một số thành viên cũ của Lữ thị như cá gặp nước, tận lực phát triển thị trường ma túy. Đinh Hành một mặt là người chỉ đạo ở phía sau, mặt khác trực tiếp tham gia những vụ làm ăn chính đáng quy mô lớn. Anh còn khống chế phần lớn thế lực hắc đạo của Lữ thị và Dung Thái trước kia. Đến tháng năm, Đinh Hành chính thức thành lập tập đoàn Dung Hành, hoạt động độc lập với Lữ thị.
Lữ Hạ vẫn đang du học ở Mỹ, Đinh Hành mỗi tháng đều gọi một cuộc điện thoại cho cô. Nghe Đinh Hành nói anh tặng 20% cổ phần của tập đoàn Dung Hành cho cô, ở đầu kia điện thoại, Lữ Hạ trầm mặc trong giây lát rồi cất giọng xúc động: "Anh đúng là người tốt."
Nhận được lời mời gặp gỡ của Trương Ngân Thiên, Đinh Hành không mấy bận tâm. Tất nhiên anh từng nghe qua danh tiếng lẫy lừng của ông ta ở đại lục, nhưng suy nghĩ của anh cũng giống Trần Bắc Nghiêu, anh không cho rằng mình phải nương nhờ bóng cây cổ thụ là Trương Ngân Thiên, anh cũng không muốn sản nghiệp do một tay anh gây dựng bị ông ta nuốt mất. Đây là thành phố Lâm, anh cũng không sợ Trương Ngân Thiên làm gì anh. Nhận lời hội kiến, chỉ vì anh nể mặt người được gọi là Bố già mà thôi.
Thế nhưng Đinh Hành không ngờ, cuộc gặp gỡ với Trương Ngân Thiên có nhiều gặt hái hơn anh tưởng tượng.
Trương Ngân Thiên hẹn gặp Đinh Hành tại một quán trà có tiếng. Khi Đinh Hành tới nơi, trong ngoài quán trà trừ đám thuộc hạ của Trương Ngân Thiên không một bóng người. Đinh Hành để người của anh ở bên ngoài, một mình anh đi vào phòng riêng.
Ánh nắng đầu hạ nhàn nhạt, Trương Ngân Thiên mặc áo sơ mi ngắn tay màu xanh kiểu Tôn Trung Sơn, ông ta ngồi trên một chiếc ghế tre đơn giản. Ông ta hơi mỉm cười khi nhìn thấy Đinh Hành. Diện mạo nho nhã của ông ta lập tức chiếm được cảm tình của Đinh Hành. Đồng thời, Đinh Hành cũng chú ý đến một cô gái trẻ ngồi cách bộ bàn ghế làm bằng tre khoảng bốn năm mét, cô gái ngồi bên cửa sổ lặng lẽ nhìn ra bên ngoài.
Đinh Hành ngồi vào vị trí, Trương Ngân Thiên nhấc ấm trà ông ta vừa pha rót đầy chén cho Đinh Hành: "Nghe danh Đinh thiếu đã lâu, quả nhiên là một nhân tài hiếm thấy."
Đinh Hành khách sáo đáp lời, sau đó anh đi thẳng vào vấn đề: "Trương tiên sinh hôm nay hẹn tôi đến đây, không biết muốn bàn chuyện gì?"
Trương Ngân Thiên lộ vẻ tán thưởng: "Đinh thiếu là người thẳng thắn, tôi cũng không vòng vo tam quốc. Tôi nghe nói ở thành phố Lâm hiện nay, Đinh thiếu và Trần Bắc Nghiêu kẻ tám lạng người nửa cân, cạnh tranh gay gắt trên thị trường bất động sản ở toàn bộ khu vực Tây Nam. Tôi đang muốn tìm một đối tác ở khu vực này, không biết Đinh thiếu có hứng thú không?"
Đinh Hành im lặng một vài giây, anh đột nhiên bật cười: "Trần Bắc Nghiêu đã từ chối tiên sinh?"
Trương Ngân Thiên gật đầu: "Đúng vậy, vào ngày hôm qua."
Ông ta là Bố già, vừa "xuất binh đã gặp bất lợi" nhưng ông ta không hề giấu giếm, thậm chí còn thẳng thắn thừa nhận. Điều này khiến Đinh Hành có cái nhìn khác về Trương Ngân Thiên. Có điều, Đinh Hành cũng biết trên đời này không có chuyện há miệng chờ sung, anh mỉm cười: "Trần Bắc Nghiêu là người tinh tường như vậy, cậu ta đã từ chối tiên sinh, tại sao tiên sinh nghĩ tôi sẽ nhận lời?"
Ngữ khí của anh không mấy khách khí, Trương Ngân Thiên hơi bực mình nhưng ông ta không để lộ ra bên ngoài. Ông ta từ tốn cầm ly trà đưa lên miệng uống một ngụm rồi mỉm cười: "Ban đầu tôi cũng không tin, nhưng Trần Bắc Nghiêu nói thẳng sẽ rửa tay gác kiếm, không muốn dính vào mấy vụ này. Tôi nghe nói, cậu ta muốn một cuộc sống ổn định cùng cô Mộ Thiện". Bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Đinh Hành, ông ta biết mình đã chọc đúng nỗi đau của anh, ông ta tiếp tục lên tiếng: "Sức hút của cô Mộ Thiện phải nói là quá lớn, nếu không một mãnh hổ của khu vực Tây Nam như Trần Bắc Nghiêu sao có thể cự tuyệt miếng mồi ngon dâng đến tận miệng."
Đinh Hành nheo mắt, đồng từ của anh chuyển động, như chế nhạo, như suy ngẫm. Tất nhiên phản ứng của anh không lọt qua con mắt tinh tường của Trương Ngân Thiên, ông ta nói tiếp: "So đi tính lại, tôi vẫn muốn hợp tác với Đinh thiếu hơn. Trần Bắc Nghiêu đã mất hết ý chí chiến đấu, nhưng Đinh thiếu thì khác. Đinh thiếu vẫn còn mối thù giết cha, mối hận cướp vợ. Tôi thích những người trong lòng mang nặng nỗi thù hận, bởi chỉ những người đó mới làm được việc lớn. Đinh thiếu hợp tác với tôi, có sự ủng hộ của tôi, vị trí lão đại của thành phố Lâm tự nhiên sẽ thuộc về Đinh thiếu. Một khi giết chết Trần Bắc Nghiêu, Đinh thiếu vừa trả được thù nhà, Mộ Thiện cũng sẽ trở thành người của Đinh Thiếu, Đinh thiếu thấy thế nào?"
Mỗi câu nói của Trương Ngân Thiên đều trúng chỗ hiểm của Đinh Hành. Ông ta tưởng Đinh Hành sẽ bị kích động, nào ngờ sắc mặt anh vẫn bình thản như nghe chuyện không liên quan đến bản thân.
Điều này khiến Trương Ngân Thiên tán thưởng Đinh Hành. Trước đó, ông ta nghe nói Đinh Hành bị Trần Bắc Nghiêu chơi vài vố. Hôm nay gặp mặt, ông ta cảm thấy Đinh Hành không thua kém Trần Bắc Nghiêu. Ý định hợp tác với Đinh Hành càng mãnh liệt hơn.
"Tiên sinh muốn gì?" Đinh Hành cất giọng lãnh đạm.
Trương Ngân Thiên mỉm cười: "Tôi không thiếu tiền nên sản nghiệp của Đinh thiếu tôi sẽ không động đến. Tôi còn có thể trợ giúp Đinh thiếu mở rộng thị trường ma túy ở những khu vực khác trong cả nước. Tôi lớn hơn Đinh thiếu vài tuổi, nếu Đinh thiếu không chê, có thể gọi tôi một tiếng đại ca. Từ nay về sau, việc làm ăn ở khu vực Tây Nam, phiền chú lưu ý giúp tôi. Tất nhiên, nếu đại ca tôi xảy ra chuyện gì, cũng cần người của chú tương trợ."
Lời nói kín kẽ đâu vào đấy, Đinh Hành trầm tư suy nghĩ rồi lên tiếng: "Tiên sinh nói giúp tôi lật đổ Trần Bắc Nghiêu, vậy tiên sinh định hạ thủ thế nào?"
Khi anh hỏi câu này, Bạch An An ngồi bên cửa sổ đột nhiên quay đầu, mắng nhỏ một tiếng: "Vô liêm sỉ!"
Đinh Hành đưa mắt nhìn Bạch An An, Trương Ngân Thiên không hề tỏ ra tức giận, ông ta quay sang cô rồi cười với anh:"Cô bé hơi nóng tính, chú đừng để ý. Tôi làm việc thích đơn giản gọn nhẹ, đánh giặc phải bắt vua giặc trước, Trần Bắc Nghiêu chú cứ yên tâm giao cho tôi xử lý là được."
Đinh Hành im lặng vài giây rồi gật đầu: "Tôi cần suy nghĩ vài ngày."
Việc Trương Ngân Thiên lưu lại thành phố Lâm thu hút sự chú ý của cả hai giới hắc bạch đạo, mọi người đều thận trọng quan sát nhất cử nhất động của ông ta.
Trong những ngày này, thị trường cổ phiếu sôi động, Trần Bắc Nghiêu kiếm không ít tiền. Châu Á Trạch không hiểu về cổ phiếu, bị Trần Bắc Nghiêu điều đến bộ phận bất động sản làm việc. Anh ta quả nhiên không phụ lòng mong đợi của mọi người, kiếm được vài miếng đất ngon ở những khu vực lân cận. Châu Á Trạch rất vui mừng, đi đâu cũng khoe anh ta tìm thấy mùa xuân thứ hai trong sự nghiệp, anh ta còn bắt đám đàn em cùng anh ta học tập kiến thức nhà đất. Chỉ có điều trong quá trình đó, Châu Á Trạch thỉnh thoảng vẫn sử dụng bạo lực. Trần Bắc Nghiêu biết anh ta bản tính khó đổi, phanh xe cũng cần thời gian hòa hoãn, chỉ dặn dò anh ta đừng làm quá đáng.
Một ngày, Châu Á Trạch nhận được nguồn tin có vài nhân vật lạ mặt trong giới giang hồ đến thành phố Lâm, anh ta lập tức gọi điện thông báo với Trần Bắc Nghiêu.
"Nghe nói là sát thủ do Đinh Hành thuê." Châu Á Trạch nghiến răng ken két: "Chắc là gần đây mấy miếng đất bị thua về tay em nên thằng đó nuốt không trôi cục tức. Lão đại, ở Tam giác vàng có cơ hội tốt như thế mà sao anh không giải quyết hắn?"
Lúc nhận điện thoại của Châu Á Trạch, Trần Bắc Nghiêu đang đứng ở cửa phòng tắm, ngắm nhìn tấm thân mềm mại hấp dẫn và gương mặt vừa thẹn thùng vừa tức giận của Mộ Thiện. Nghe câu chất vấn của Châu Á Trạch, anh thầm nghĩ, mạng sống của Đinh Hành làm sao sánh bằng một nụ cười của Mộ Thiện, tuy nhiên câu này không thể nói thẳng với Châu Á Trạch. Anh rời khỏi phòng tắm đi đến bên cửa sổ: "Cũng không nhất định là Đinh Hành". Do có sự tồn tại của Mộ Thiện, anh nghĩ Đinh Hành cũng giống anh, sẽ không động thủ một cách trắng trợn lộ liễu.
Châu Á Trạch không hiểu ý, nhưng Trần Bắc Nghiêu nói thì anh ta tin, anh ta phỏng đoán: "Chắc là Trương Ngân Thiên."
Trần Bắc Nghiêu dặn dò: "Mấy ngày này phải theo dõi chặt chẽ, đừng để xảy ra chuyện."
Vài ngày sau, quả nhiên như Châu Á Trạch nói, Trần Bắc Nghiêu gặp hai vụ ám sát. Lần thứ nhất có người nhân lúc xe Trần Bắc Nghiêu dừng lại trước đèn đỏ liền rút súng bắn tỉa. Trải qua vô số lần gặp nguy hiểm, đám vệ sỹ Trần Bắc Nghiêu thuê đều có thân thủ hàng đầu trong nước. Bọn họ phản ứng nhanh, bắn trúng tay kẻ đó và bắt trói vào cốp sau xe. Còn một lần xe của Trần Bắc Nghiêu phát hiện bị gài bom. Trước khi xuất phát, vệ sỹ đều kiểm tra xe kỹ càng nên mới kịp thời phát hiện.
Tên sát thủ âm mưu ám sát Trần Bắc Nghiêu bị Châu Á Trạch cho người chặt đứt gân tay rồi ném khỏi thành phố Lâm. Châu Á Trạch cằn nhằn, thả hổ về núi sẽ để lại hậu hoạn, nhưng Trần Bắc Nghiêu chỉ giải thích: "Tôi đã hứa với chị dâu chú sẽ không giết người." Đến lúc này, Châu Á Trạch mới thật sự tin Trần Bắc Nghiêu quyết tâm hoàn lương. Nếu là trước đây, người có tính cách lạnh lùng, có thù tất báo như Trần Bắc Nghiêu chắc phải dóc từng miếng thịt của tên sát thủ đó.
Sau mấy sự kiện bị tấn công liên tiếp, Trần Bắc Nghiêu tạm thời trải qua những ngày bình an. Tuy anh muốn rửa tay gác kiếm, nhưng không có nghĩa anh chịu ngồi im chờ chết. Anh và một số tâm phúc thương lượng, quyết định tung đòn trả đũa, để đối thủ biết khó mà tự rút lui trước khi hai bên trở mặt.
Trần Bắc Nghiêu lặng lẽ thu mua cổ cổ phiếu của tập đoàn lớn nhất do Trương Ngân Thiên làm chủ, sau đó tung ra ồ ạt khiến cổ phiếu của ông ta rớt giá ba ngày liền. Bước tiếp theo, anh gọi điện cho Trương Ngân Thiên, nói thuộc hạ không hiểu biết nên mới chơi cổ phiếu của Trương thị. Trương Ngân Thiên cười cười, cho biết khoản tiền bị thiệt hại chẳng thấm vào đâu. Ông ta còn khen Trần Bắc Nghiêu "anh hùng xuất thiếu niên", một lần nữa biểu thị thái độ muốn hợp tác với anh, dường như mấy vụ ám sát anh không hề liên quan đến ông ta.
Bên cạnh đó, Trần Bắc Nghiêu liên lạc với tướng quân Quân Mục Lăng ở Thái Lan. Kể từ vụ nhả tiền lần trước, Trần Bắc Nghiêu vẫn giữ liên lạc với Quân Mục Lăng. Hơn nữa chú của Trần Bắc Nghiêu ở Hongkong cũng có mối quan hệ với Quân Mục Lăng nên Trần Bắc Nghiêu vừa mở miệng, Quân Mục Lăng lập tức nhận lời. Vài ngày sau, việc kinh doanh ma túy của Lữ thị ở trong nước liên tiếp xảy ra vấn đề, thiệt hại một món tiền lớn. Trần Bắc Nghiêu tất nhiên không trực tiếp gọi điện cho Đinh Hành, anh chỉ thông qua người của Quân Mục Lăng gián tiếp cảnh cáo Đinh Hành.
Có lẽ không ngờ hành động trả đũa của Trần Bắc Nghiêu lại vừa nhanh chóng vừa thâm độc như vậy, anh không dùng thủ đoạn ám sát hay bạo lực, mà chỉ dùng các biện pháp trừng phạt kinh tế, mấy tuần sau đó, Trương Ngân Thiên và Đinh Hành đều im hơi lặng tiếng. Trương Ngân Thiên thậm chí còn đề cử Trần Bắc Nghiêu làm phó chủ tịch Thương hội toàn quốc, nhưng Trần Bắc Nghiêu viện cớ chối từ. Hai bên gần như đạt được thỏa thuận ngầm, nước sông không phạm nước giếng.
Những cuộc đọ sức này, Mộ Thiện không hề hay biết. Trần Bắc Nghiêu có chủ ý riêng nên giữ bí mật với cô. Mộ Thiện ngày ngày vẫn đi làm bình thường, tối về cùng Trần Bắc Nghiêu trải qua những giây phút ngọt ngào. Cô không hề hay biết, chỉ trong một thời gian ngắn, Trần Bắc Nghiêu lặng lẽ đẩy lùi kẻ địch nguy hiểm.
Nhiều năm sau khi nhớ lại khoảng thời gian này, Mộ Thiện thường đặt ra giả thiết, nếu lúc đó cô biết tình hình nguy hiểm đến mức nào, nếu cô có thể dự đoán tương lai, liệu cô có đề nghị Trần Bắc Nghiêu ra nước ngoài lánh nạn một thời gian, hay cô vẫn không lên tiếng, để tất cả đi đến kết cục vốn có của có?
Vào một buổi chiều, Mộ Thiện mới nhận ra bầu không khí khác thường xung quanh Trần Bắc Nghiêu. Nhưng Trần Bắc Nghiêu đã không thể quay đầu.
Hôm đó, Mộ Thiện từ công ty về nhà lúc ba giờ chiều, cô ngồi trong phòng ngủ đọc sách. Gần đây Mộ Thiện toàn tâm toàn ý chuẩn bị sinh con, công ty của cô có người của Trần Bắc Nghiêu trông coi nên cô không cần phải đến công ty cả ngày như trước mà chỉ quyết định những hạng mục quan trọng.
Mộ Thiện đang đọc say mê, dưới lầu thấp thoáng có tiếng gọi "Chị dâu". Thanh âm rất quen thuộc, chắc là của một vệ sỹ trông nhà. Nhưng Mộ Thiện cảm thấy hơi kỳ lạ, nếu vệ sỹ tìm cô, họ sẽ gọi điện thoại nội bộ hoặc đứng ở chân cầu thang gọi toáng lên, chứ không phải tiếng gọi vọng từ nơi nào đó rất xa như vừa rồi.
Mộ Thiện buông quyển sách, nhìn ra cửa.
Một người phụ nữ không biết đứng ở cửa từ bao giờ.
Đó là một cô gái trẻ, thân hình mảnh mai, diện mạo xinh đẹp. Một cô gái đột ngột xuất hiện trong nhà khiến Mộ Thiện không khỏi ngạc nhiên. Nhìn diện mạo của cô ta, tim Mộ Thiện đập mạnh. Cô gái này rất xinh đẹp nhưng cũng rất quen thuộc, rất kỳ quái.
"Cô là ai?" Mộ Thiện hỏi, cô đoán có lẽ là Châu Á Trạch dẫn về.
Cô gái vẫn đứng ở cửa phòng mỉm cười với Mộ Thiện. Sau đó không đợi Mộ Thiện có hành động khác, cô ta lập tức tiến vào phòng, động tác của cô ta rất nhanh nhẹn.
Đến lúc này Mộ Thiện mới có phản ứng, cô quay đầu nhìn hình ảnh của mình ở trong gương.
Người phụ nữ trong gương da trắng môi đỏ, mắt đen lay láy, diện mạo xinh đẹp.
Giống hệt cô gái vừa xuất hiện.
Cô gái đó có gương mặt rất giống Mộ Thiện, tại sao lại như vậy?
Trên đời này liệu có chuyện đáng sợ hơn gặp người phụ nữ giống hệt mình ngay trong ngôi nhà của mình? Mộ Thiện nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt, khóe mắt cô ta đầy ý cười, nhưng gương mặt lạnh lẽo vô cùng. Mộ Thiện quay người cầm máy bộ đàm hét lớn: "Người đâu..."
Miệng cô lập tức bị bịt chặt.
Người phụ nữ đó có tốc độ nhanh như gió, rõ ràng vừa rồi cô ta đứng cách Mộ Thiện hai mét, vậy mà chỉ một giây sau cô ta đã áp sát lưng cô, một tay bịt chặt miệng cô, một tay tóm hai tay cô và quăng mạnh người cô vào tủ quần áo ở bên cạnh.
Đầu Mộ Thiện đập vào cạnh tủ, đau đến mức choáng váng. Đến khi cô định thần, hai chân hai tay cô đã trói chặt, người phụ nữ kia đồng thời xé băng dính dán vào miệng cô. Mộ Thiện sợ đến mức hồn bay phách tán, cô chỉ có thể mở to mắt nhìn người phụ nữ khoanh tay trước ngực, đưa mắt dò xét cô từ trên cao.
Cộc, cộc. Có người gõ cửa phòng, tiếng một vệ sỹ vọng vào: "Chị dâu, có chuyện gì không ạ?"
Người phụ nữ đi ra phía cửa, cô ta chỉ mở hé cánh cửa, mỉm cười và hạ thấp giọng nói với vệ sỹ, thanh âm của cô ta tương đối giống Mộ Thiện: "Không có gì." Nói xong cô ta lập tức đóng cửa. Bước chân của người vệ sỹ ở bên ngoài mỗi lúc một xa dần.
Trong phòng chỉ còn lại hai người phụ nữ.
Cô gái đó lại đi đến trước mặt Mộ Thiện, cô ta cất giọng ôn hòa trong khi ánh mắt hết sức lạnh lẽo: "Yên tâm đi, tôi sẽ không giết cô, tôi đến đây để giết Trần Bắc Nghiêu."
Mộ Thiện kinh hãi, tuy cô không biết người phụ nữ này làm thế nào để có gương mặt giống cô, nhưng cô không khó đoán ra ý đồ của cô ta. Cô ta dựa vào gương mặt này mới thuận lợi lọt vào trong ngôi biệt thự, đến khi Trần Bắc Nghiêu trở về...Tim Mộ Thiện thắt lại.
"Sao cô có sợi dây đeo tay này?" Người phụ nữ túm tay Mộ Thiện, giọng cô ta trầm xuống.
Trên tay là sợi dây Tầm ép cô đeo. Mộ Thiện không lên tiếng, chỉ nhìn người phụ nữ bằng ánh mắt sợi hãi. Người phụ nữ "hừ" một tiếng, ném tay cô xuống rồi mắng một câu: "Phiền phức quá."
Ở cự ly gần, Mộ Thiện mới có dịp quan sát kỹ nữ sát thủ, cô phát hiện cô ta không giống cô hoàn toàn. Nữ sát thủ có vẻ thấp hơn Mộ Thiện một chút, gương mặt tuy giống nhưng nhìn kỹ vẫn có điểm khác biệt. Nếu cô ta đóng giả cô để ám sát Trần Bắc Nghiêu, liệu anh có phát hiện ra không?
Mộ Thiện không biết, người phụ nữ này tên Tô Ẩn Hạ, là một sát thủ nổi tiếng trong và ngoài nước. Cô ta có biệt tài hóa trang thành người phụ nữ khác. Cô ta chuyên ra tay trong lúc giao hoan với đàn ông, khi đối phương đạt đến đỉnh cao khoái lạc nên không hề phòng bị. Vì vậy, cô ta đạt tỷ lệ giết người thành công rất cao.
Lần này, có người bỏ số tiền lớn mời cô ta từ Malaysia tới Trung Quốc. Cô ta chỉ biết đó là một vụ ám sát bình thường, nhưng bây giờ lại dính dáng đến Tầm. Nghĩ đến danh tiếng của Tầm trên trường quốc tế, nghĩ đến tin đồn sợi dây đeo tay này không bao giờ rời khỏi Tầm, người đắc tội Tầm sẽ có kết cục bi thảm, cô ta không khỏi toát mồ hôi lạnh.
Tô Ẩn Hạ đột nhiên nảy ra ý định giết người diệt khẩu. Nếu Mộ Thiện còn sống, sau này Tầm biết chuyện cô ta hôm nay động thủ, như vậy cô ta cũng khó thoát chết. Nghĩ đến đây, cô ta trừng mắt với Mộ Thiện, ánh mắt lộ vẻ hung dữ.
Mộ Thiệt giật mình khi bắt gặp ánh mắt của nữ sát thủ. Cô đoán cô ta và Tầm có mối ân oán nào đó nên cô ta mới có ý định giết cô khi nhìn thấy sợi dây đeo tay của Tầm. Mộ Thiện thầm rủa Tầm. Thấy nữ sát thủ thò tay vào túi quần, Mộ Thiện giật mình hoảng hốt. Trong lúc không biết làm thế nào, cô đột nhiên bật cười.
Tô Ẩn Hạ vốn có tính cảnh giác cao độ, cô ta nghi hoặc nhìn Mộ Thiện: "Sao cô lại cười?"
Mộ Thiện lắc đầu, biểu thị cô không thể mở miệng. Tô Ẩn Hạ rút một con dao găm kề vào cổ Mộ Thiện, đồng thời cô ta kéo miếng băng dán trên miệng Mộ Thiện.
"Tầm cử cô đến đây? Sao anh ta không tự mình đến?" Mộ Thiện vờ như không để ý đến sát khí trong mắt cô ta.
Tô Ẩn Hạ nhìn cô không lên tiếng.
"Dù anh ta giết chết Trần Bắc Nghiêu, tôi cũng không đi theo anh ta, bảo anh ta đừng hy vọng viển vông." Mộ Thiện nói: "Anh ta cho cô bao nhiêu tiền? Cô tha cho chúng tôi, chúng tôi sẽ cho cô gấp mười lần."
Tô Ẩn Hạ mỉm cười: "Tôi cũng có đạo đức nghề nghiệp." Nói đến đây, cô ta chợt nhớ ra người thuê cô ta đã dặn đi dặn lại, không được động đến Mộ Thiện. Trong lúc nóng ruột cô ta suýt hủy hoại danh tiếng của mình. Nghe Mộ Thiện nói, Tô Ẩn Hạ đoán Mộ Thiện và Tầm có mối quan hệ không bình thường, nếu không tại sao Tầm lại tặng Mộ Thiện sợi dây đeo tay? Bây giờ cô ta giết Trần Bắc Nghiêu, có lẽ Tầm sẽ cám ơn cô ta nữa đằng khác.
Nghĩ đến đây, Tô Ẩn Hạ như trút gánh nặng trong lòng. Cô ta lại dán miệng Mộ Thiện và bỏ cô vào trong tủ quần áo. Mộ Thiện không biết bản thân thoát chết trong gang tấc, cô tưởng nữ sát thủ giết chết Trần Bắc Nghiêu rồi quay lại giết cô, trong lòng kinh hãi vô cùng.
Thật ra Mộ Thiện không sợ chết, nhưng nghĩ đến chuyện lát nữa Trần Bắc Nghiêu trở về, anh coi nữ sát thủ là cô...sau đó chết trong tay cô ta, Mộ Thiện không dám nghĩ tiếp.
Tô Ẩn Hạ là sát thủ chuyên nghiệp, cô ta dùng băng dính cuộn quanh người Mộ Thiện vài vòng, khiến cô không thể động đậy, không thể dùng lưng hay chân đập vào thành tủ để phát ra tiếng động. Làm xong những việc này, Tô Ẩn Hạ cười cười, đóng cửa tủ và ngồi xuống giường.
Toàn thân Mộ Thiện bất động, may mà tầm mắt của cô ở đúng khe tủ, có thể miễn cưỡng theo dõi động tĩnh trong phòng. Tô Ẩn Hạ ngồi xuống giường một lúc, cầm quyển sách của Mộ Thiện lật vài trang rồi lại cau mày ném sang một bên. Sau đó cô ta đứng dậy đi sang tủ quần áo ở bên cạnh. Một lúc sau, Tô Ẩn Hạ lại xuất hiện trong tầm nhìn của Mộ Thiện. Lần này cô ta thay bộ váy ngủ của Mộ Thiện, đúng kiểu hai dây để lộ bộ ngực trắng ngần mà Trần Bắc Nghiêu yêu thích.
Mộ Thiện cảm thấy tức ngực.
Chiều mỗi lúc một muộn, người Mộ Thiện ở trạng thái co quắp nên cô vừa đau nhức vừa mệt mỏi. Đã mấy tiếng đồng hồ trôi qua, toàn thân Mộ Thiện bải hoải rã rời. Khi cô nhìn ra bên ngoài, Tô Ẩn Hạ đã tắt hết đèn trong phòng, cô ta chỉ bật ngọn đèn ở đầu giường, làm cả căn phòng trở nên u tối. Mộ Thiện càng cảm thấy lo lắng, cô chỉ sợ Trần Bắc Nghiêu không nhận ra sự khác biệt giữa hai người.
Dường như phát giác ánh mắt của Mộ Thiện ở trong tủ, Tô Ẩn Hạ đột nhiên quay đầu nhìn về bên này, cô ta nhếch miệng cười rồi nằm xuống giường. Cô ta giơ tay kéo dây áo xuống, để lộ đỉnh đồi đầy đặn trắng ngần. Sau đó Tô Ẩn Hạ cầm quyển sách của Mộ Thiện, nhưng cô ta không đọc sách mà nhìn lên trần nhà, ánh mắt vô cùng phấn khích.
Đúng lúc này, ngoài cửa có tiếng bước chân vô cùng quen thuộc đối với Mộ Thiện. Trong lòng Mộ Thiện vừa đau đớn vừa sợ hãi, nhưng cô chỉ có thể mở to mắt nhìn cánh cửa phòng nhẹ nhàng đẩy ra, Trần Bắc Nghiêu đi vào.
Tay anh vẫn cầm điện thoại, thần sắc bình thản như thường lệ. Anh nói nhỏ một câu: "Tôi biết rồi, cám ơn" rồi cúp điện thoại. Sau đó anh ngẩng đầu nhìn người phụ nữ nằm trên giường rồi tiến lại gần cô ta.
Nước mắt Mộ Thiện trào ra, tầm nhìn trở nên mơ hồ. Cô thấy Trần Bắc Nghiêu ngồi xuống giường, Tô Ẩn Hạ như con rắn cuốn lấy người anh, cô ta ôm chặt thắt lưng anh, đặt môi lên cổ anh. Trần Bắc Nghiêu giang hai tay ôm eo cô ta, vùi mặt vào mái tóc dài của cô ta hít một hơi sâu như mọi ngày.