*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
“A Kiệt, A Kiệt, rời giường, rời giường!” Hạ Đống bò lên giường, không ngừng vỗ vỗ mạnh vào gấu bự ngủ đông đang cuộn tròn trong chăn kia.
“Nhóc quỷ, phải gọi ba.” Hạ Kiệt kéo chăn ra lộ cái đầu tổ chim, nhìn đồng hồ ngay giường ngủ, 7h30. “Muốn chết à, sớm thế gọi ba dạy làm gì? Hôm nay là chủ nhật mà.”
“Nhưng hôm nay ba nói dẫn con đến trường báo danh mà.” Hạ Đống nghiêm trang nói.
Hạ Kiệt chợt tỉnh táo lại, quên mất, hôm nay chính là ngày đứa nhóc con đến trường, tham gia cuộc thi xếp lớp, chính là đại sự. Y lập tức lật chăn bông, chết tiệt, lạnh thiệt mà, liền run rẩy khoác thêm áo lông. “Sữa bò mang chưa?”
“Mang rồi, bánh quẩy bánh nướng con cũng mua luôn rồi, để trong bếp đó, ba mau nhanh đi.”
“Vậy con ăn trước đi.” Bàn chân trần vừa đặt lên sàn nhà, Hạ Kiệt liền hít sâu 1 hơi, đáng chết, vớ để đâu rồi, ở bên cạnh gối tìm thấy được 1 cái, “Hạ Đống, ở ngăn kéo phía trước lấy đôi vớ cho ba đi.”
Hạ Đống ngậm bánh nướng từ cửa nhô ra. “Ngăn kéo đã hết vớ rồi, không phải hôm qua ba mang toàn bộ đến tiệm giặt quần áo rồi sao?”
“Chết tiệt.” Không tìm nữa, trực tiếp mang một chiếc này vào chân luôn, tuy rằng chân trái có chút lạnh buốt. Liền nhanh chóng chạy vào buồng vệ sinh.
“A Kiệt, hôm qua dì Tiểu Tuyết có gọi điện cho ba, kêu ba tối nay gọi lại cho dì đó.”
Hạ Kiệt lung tung đánh răng, không trả lời, Tuyết tiểu thư mà tìm y thì có chuyện gì cơ chứ, nhiều lắm chỉ là nghe cô ấy lải nhải mấy cái nhàn ngôn toái ngữ trong công ty, không có ý nghĩa.
10 phút sau, cái đầu được vuốt keo bóng láng, mang cravat, khoác bộ vét vào, hình tượng hoàn toàn đổi khác. Thuận tiện cầm lấy sữa bò một ngụm uống, tay cầm lấy bánh quẩy rồi lập tức phất tay xuất phát. Hạ Đống mang túi sách, nhanh chóng xuống lầu đợi y. Chung cư mà họ ở khá cũ, cũng không có gara, chiếc Santana đời cũ của Hạ Kiệt đậu ngay ven đường, trời ạ, khí trời tháng 2 cực kỳ lạnh, y thở ra một luồng khí trắng, kéo cao cổ áo rồi mở cửa xe.
“Cuộc thi hôm nay có chắc chắn không? Hôm qua ôn tập xong hết chưa?” Hạ Kiệt ngáp 1 cái, đêm qua vẽ sơ đồ game, thức tới 3h sáng, nên mới quên mất chuyện sáng nay. Hạ Đống lười biếng thắt dây an toàn, từ cái hộp dưới kính xe lấy ra một bao kẹo cao su đưa cho y: “Ba cứ yên tâm, tuyệt đối không thành vấn đề. Nhai cái này đi, miệng ba đầy mùi.”
Thằng nhóc quỷ, có mùi thì cũng giống cái mùi trong miệng con thôi, Hạ Kiệt cố sức vò đầu nhóc con, sau đó khởi động xe.
May hôm nay là chủ nhật, trên đường không có kẹt xe, trường học từ xa dần hiện ra, cuối cùng cũng không đến muộn. Thế nhưng con đường vào cổng trường có chút khó đi, con đường không tính là nhỏ, chỉ là bị mấy chiếc xe máy cùng người chen bịt kín cả lối, hôm nay là ngày báo danh, nên người đặc biệt đông.
Mất 5 phút lại chỉ đi được có 10m, vậy khi nào mới tới được cổng trường. Không còn cách nào khác, đi tới cũng không được mà đi lùi cũng không xong.
“A Kiệt, dừng ở đây luôn đi.”
Hạ Đống mang túi sách vào người rồi đẩy cửa xe. Nhưng ngay lúc đó, phía bên phải chợt có một chiếc xe máy chạy tới, phản ứng chậm trước việc đẩy cửa xe của nhóc, nên liền đụng mạnh vào cửa xe. Hai mẹ con béo ú liền té ngã nhào xuống đường.
“Điên à, lái xe kiểu gì vậy hả? Bộ mắt mù hả?” Bà mẹ béo ú linh hoạt xoay người đứng lên. Một tay kéo mạnh Hạ Đống từ trên xe xuống, hét lớn với Hạ Kiệt.
Lại dám động tới con trai tôi, Hạ Kiệt không vui, lập tức cởi dây đai bước xuống xe, kéo con trai mình lại, từ trên cao nhìn xuống vị bác gái: “Nói cái gì chứ, bà đụng vào cửa xe tôi tôi còn chưa bắt bà bồi thường. Thấy rõ không hả, chỗ này là chỗ đỗ xe, tôi cũng có nhá xi nhang, chỉ là bà tự dưng chạy ào tới, tôi hoài nghi phanh xe của bà thắng không ăn, đầu óc cũng không được linh mẫn.”
“Này cậu có thấy không hả, cậu lái nguyên cái xe hơi to đùng, chúng tôi là xe máy, sao tự dưng lại chạy lên đụng.”
“Rõ ràng là bà tự chạy tới rồi đụng, tôi đã đậu ngay ngắn xong rồi.” Hạ Kiệt nhịn mà nói.
“Này câu trai trẻ, không có lý do tự tìm lý do, rõ ràng là cậu sai, hiện tại xe tôi cũng bị hư, cậu phải bồi thường tiền sửa.”
“Xe của bà chỉ là bị ngã, mắc gì phải trả tiền cho bà.” Người này mặt mũi chẳng có, nói chuyện không chút đạo lý.
“Hai mẹ con tôi bị té trầy xước, phải bồi thường tiền thuốc men.”
“Cả hai mẹ con bà béo như heo, trầy xước được chỗ nào?”
Hai người càng cãi càng hung, như chuẩn bị đánh nhau luôn. Người qua đường liền bu lại xem.
Bỗng nhiên, trong đám người chạy ra một người, nâng xe máy đang ngã sấp kia lên, kéo đứa bé đang té ngồi dưới đất lên: “Sáng sớm đường chật, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, mọi người đều lùi 1 bước, nhanh chóng xử lý, không nên cãi nhau vô vị.”
Quý Thụ Thành cầm lấy túi xách rớt dưới đất, hỏi học sinh: “Có bị thương ở đâu không? Tiền Nam.”
“Ai u, thầy Quý, còn làm phiền thầy.” Bà béo xấu hổ, vỗ vỗ cát dính trên người con mình.
“Tôi thấy xe của chị cũng không có vấn đề gì, mau reng chuông rồi, để cho tụi nhỏ vào trường trước đã.”
Hạ Kiệt liền nhớ tới chính sự, đưa tay lên nhìn đồng hồ, sắp không kịp, liền vội vã thấp giọng xin lỗi không chút thành tâm, vẻ mặt bà mẹ béo kia có chút không vui, nhưng lại phải chú ý tới mặt mũi vị thầy chủ nhiệm đang đứng bên cạnh, hừ vài tiếng, Hạ Kiệt cũng không tiếp tục dây dưa, kéo con trai mình chạy vào trường học.
Chỗ giáo vụ đã có 7,8 gia trưởng đang đứng đợi cùng con mình. Trường tiểu học Đan Phượng là một trường có tiếng ở tỉnh Ninh Ba này, hằng năm đều có khá nhiều học sinh thi đầu vào, yêu cầu trúng tuyển cực kỳ khắc nghiệt.
“Cậu là cha của Hạ Đống?” Chủ nhiệm phòng giáo vụ nhìn sổ hộ khẩu 1 chút, lại nâng mắt cẩn thận quan sát 1 chút, sao thấy người này nhìn chỉ mới có 25, 26 tuổi thôi mà.
“Phải phải, cho phép hỏi thầy họ gì?” Hạ Kiệt vẻ mặt mỉm cười, cực lực bảo trì tư thái tao nhã.
“Tôi họ Chu. Năm nay người báo danh khối lớp ba tương đối nhiều. Chúng tôi chỉ có hai danh ngạch mà thôi, cho nên dựa vào thành tích mà xếp. Các bạn nhỏ theo thầy vào phòng học kế bên để làm trắc nghiệm nhỏ hai môn, văn và toán, người lớn đứng ngoài chờ.”
Hạ Kiệt vội vã nhìn mấy đứa trẻ chung quanh, đều tựa tựa nhau, không đứa nào nhìn qua thông minh hơn con mình cả, không thành vấn đề.
“Con trai, con trai, nào … Một … Hai … Ba!” Y nâng cánh tay lên.
“Cố gắng lên!” Hạ Đống nhịn không nổi phải đập tay với y. “Ba à, ba giống con nít quá!”
Hừ, thằng quỷ con.
Đứng ngồi không yên tại cửa chờ hơn 1 tiếng, so với cuộc thi của chính mình còn thấy khẩn trương hơn. Cuối cùng, cửa phòng học mở ra, một đám nhỏ liền ào ra, Hạ Đống đi cuối cùng, cùng một đứa bé gái khác đi bên cạnh thầy chủ nhiệm giáo vụ. Y liền đi qua.
Thầy Chu kéo một bạn nhỏ đang chạy ngang qua lối hành lang; “Tiểu Diệp Tử, đến lầu ba nói cha con kêu toàn bộ chủ nhiệm lớp xuống đây đi, cần phải rút thăm xếp lớp.”
Cậu bé này có đôi mắt thật to, đen láy đặc biệt hữu thần, cùng với khuôn mặt tròn tròn, nhìn qua rất dễ thương. Bé dạ 1 tiếng rồi chạy đi.
Một lát sau, bốn thầy cô bước vào phòng giáo vụ, 3 nữ, 1 nam. Dẫn đầu chính là thầy Quý hồi nãy đứng ngay cổng trường giải vây cho y. Một lát sau, thầy Chu gọi phụ huynh bước vào, cô bé đi cùng được phân vào lớp 3/4, Hạ Đống thì vào lớp 3/3, chủ nhiệm lớp kiêm giáo viên dạy Văn là thầy Quý, Quý Thụ Thành.
“Thầy Quý, chúng ta thật có duyên!” Hạ Kiệt nho nhã lễ độ vươn tay.
Quý Thụ Thành nghiêm túc nhìn y, ánh mắt bỗng nhiên ngừng lại ở dưới chân trái của y, Hạ Kiệt không hiểu nhìn theo, ống quần chân trái còn chưa xắn xuống hết, lộ ra phần cổ chân trơn tới chói mắt, y xấu hổ cọ cọ đẩy ống chân quần xuống.
Quý Thụ Thành mỉm cười cùng y bắt tay, nói: “Sau này hy vọng quý phụ huynh có thể phối hợp cùng chúng tôi.”
Quả nhiên là phong thái người dạy văn, thanh âm cực kỳ nhu hòa.
Chủ nhiệm lớp cũng không quá hoan nghênh mấy đứa nhỏ được xếp vào giữa chừng như vậy, nhất là mấy khối lớp cao. Không phải do chính tay mình một tay dạy dỗ, mấy đứa nhỏ này khó tránh khỏi trường hợp khó quản giáo, cũng không thân thiết. Nếu mấy đứa nhỏ này vốn thi vào mang thành tích cao, chính là vận khí, còn nếu ngược lại là dạng không thông minh, nghịch ngợm, hoặc có phụ huynh nuông chiều thì lại khá phiền phức.
Vận may của Quý Thụ Thành cũng muôn hình vạn trạng, lớp hắn chủ nhiệm hầu như năm nào cũng có học sinh xếp vào giữa chừng, vừa vào thì trong lớp lại chật đi. Thế nhưng xem ra năm nay không tệ lắm, đã thấy qua bài trắc nghiệm của Hạ Đống, phần toán khá tốt ngoại trừ phần tính nhẩm có vài câu sai, nhưng hầu hết đều tính ra. Bài viết Ngữ văn cũng không tồi, câu nói lưu loát, nội dung có bài bản hẳn hoi. Chính là chữ viết có chút rồng bay phượng múa, bài viết cũng đầy mấy lỗi về dấu ngắt câu hoặc là bị lập từ. Dù sao sơ ý cũng là bệnh chung của tụi nhỏ.
Chỉ mong đừng quá mức hoạt bát. Trong lớp nam đã nhiều hơn nữ tới 4 em, kỷ luật đã thành vấn đề lớn lắm rồi.
Đáng tiếc trời không như ý nguyện, Hạ Đống vừa vào lớp liền tỏa ra sức sống vô cùng, nhóc này cực kỳ lanh, đi học luôn luôn giành quyền trả lời câu hỏi, khi tan học, có muôn vàn trò chơi, hấp dẫn rất nhiều bạn học, nào là yoyo, nào là xoay tre chong chóng, nào là trò phú ông (1), ngay cả đứa bé béo hồi báo danh bị đụng trúng kia cũng đi theo sau mông nhóc đòi chơi cùng.
Máy vi tính trên bàn trong lớp hắn mới vài ngày đã bị nhóc tìm tới phá, 3 tuần sau, chủ nhiệm lớp là hắn mới phát hiện ổ D của hắn chợt có phần mềm trò “Đại Thoại Tây Du”, tìm hiểu 1 chút liền lòi ra nhóc con này cài.
Người khi quá thông minh sẽ rất dễ lười biếng, hắn nghĩ cách tăng thêm bài tập cho nhóc, tập viết chữ thì nhiều thêm mấy dòng, học thuộc lòng thì chắc không ép được nhóc rồi. Thế nhưng dù thế nào thì tổng thành tích của nhóc luôn đứng trong top 5 của lớp. Thực sự vừa khiến người ta vui vừa khiến người ta lo mà.
Đóng lại sổ báo cáo thành tích của nhóc, Quý Thụ Thành đang nghĩ tới việc tiếp xúc với phụ huynh của nhóc, trong hộp bút của nhóc thiếu bút máy, trưa mang cơm tới trường lại quên mang muỗng, sổ báo bài hằng ngày cũng thiếu chữ ký phụ huynh. Ba của nhóc — cái vị gặp hồi hôm báo danh kia, nhìn qua còn khá trẻ, rốt cục có biết chăm sóc trẻ nhỏ hay không, cần phải tìm cơ hội đi thăm gia đình 1 lần mới được. Thế nhưng cứ mỗi khi gọi điện về nhà thì luôn không có ai tiếp máy. Vào lúc đầu khai giảng muôn ngàn chuyện cần làm, dần dần hắn cũng tạm gác lại.
Sáng hôm đó hắn không có tiết, đang ngồi trong văn phòng sửa bài văn của tụi nhỏ, bỗng nhiên trưởng lớp vội vã chạy ào hô to: “Thầy Quý ơi, thầy Quý ơi, Hạ Đống tiêu chảy ra quần rồi.”
Quý Thụ Thành vừa nghe lập tức theo cô bé chạy đến phòng học, vừa mới đẩy cửa, đã nghe thấy mùi hôi, toàn bộ mấy đứa nhỏ trong lớp đều đang bịt mũi cười đùa chọc ghẹo, cô giáo dạy nhạc nhíu mày mở cửa sổ.
Hạ Đống đang xui xẻo kia mặt không cảm xúc ngồi ở chỗ mình không nhúc nhích, dù sao cũng là đứa nhỏ 10 tuổi, lúc này chẳng còn chút tinh thần ngày thường, cứ cúi đầu, khuôn mặt trắng bệch, môi mím chặt. Quý Thụ Thành cố nén cười, kéo nhóc ra khỏi phòng học vào WC, đang vào mùa đông, quần soóc tận cùng bên trong cùng quần bông dày đều ẩm ướt, dính đầy phân, toàn bộ đều cởi sạch, hai cánh mông trơn bóng nhỏ nhắn của Hạ Đống đáng thương run rẩy, hắn mỉm cười đem quần lông tận cùng bên ngoài của nhóc cho nhóc mặc lại, tạm thời ứng phó.
Dẫn nhóc đến văn phòng, Quý Thụ Thành rửa tay, cầm điện thoại gọi cho phụ huynh nhóc.
Quý Tiểu Diệp học lớp 2 tiết học ít, đang ngoan ngoãn ngồi ở ngay bàn cha mình làm bài tập, bé hiếu kỳ nhìn Hạ Đống 1 chút, nhẹ nhàng hỏi: “Anh làm chuyện xấu, bị thầy la hả?”
Hạ Đống mặt muốn khóc, lặng lẽ dịch về phía tường, gắt gao kéo sát quần mình, dường như làm thế để giảm bớt mùi hôi.
Bên kia vừa tiếp máy, Quý Thụ Thành đã nâng giọng: “Ba của Hạ Đống, sao cậu lại vô trách nhiệm như thế, hiện tại con của cậu mặc một cái quần trong mùa đông lạnh lẽo đến vậy, lẽ nào cậu không lo bé bị cảm mạo … Phải, tôi biết cậu bận công tác, nhưng dù bận cũng không thể bỏ mặc bé … Cậu như vậy sao xứng làm ba hả … Xin mời cậu lập tức tới trường ngay.”
Quý Thụ Thành tức giận cúp máy, bình thường hắn ít khi nào tức giận tới mức lớn tiếng với người khác, chỉ là người ba này thực sự khiến người ta chịu không nổi mà. Đứa nhỏ bị biến thành bộ dạng này, cũng do y không biết cách dạy dỗ, cũng không biết cách sắp xếp thời gian làm việc và nghỉ ngơi hợp lý mà thành ra.
*********************
Hạ Kiệt bất đắc dĩ cúp máy, đẩy cửa phòng họp tiến vào, các quản lý của các bộ môn còn đang chờ y để nghe tiếp hơn phân nửa bài báo cáo còn lại. Trò chơi này là do tổ của bọn họ mất tới 2 tháng khắc phục khó khăn mới đạt được thành quả, nhìn ông sếp Trần Đào đang mang vẻ mặt vô cùng kinh ngạc ngồi bên cạnh, ho khan một tiếng kề sát lỗ tai ông nói: “Sếp Trần à, con tôi ở trường gây chút chuyện, thầy chủ nhiệm của nó kêu tôi phải lập tức tới trường, bên này xin ngài hỗ trợ giúp.”
“A!”
Không chờ Trần Đào phản ứng, y liền trối chết thu thập văn kiện, nhanh như chớp chạy trốn.HẾT CHƯƠNG 02