2 tiết buổi sáng kết thúc, hắn trở lại văn phòng, vừa nhìn messages inbox trong điện thoại liền thấy đầy tin, toàn bộ đều là tin nhắn do Hạ Kiệt gửi tới.
Đầu tiên là mấy câu chuyện hài, sau đó là mấy câu yêu thương sến sụa, tiếp theo là vô số oán giận, sao anh không trả lời em, trả lời em đi mà. Hắn bắt đắc dĩ cầm lấy điện thoại bàn, vừa được kết nối thì kíp nổ bên đầu kia liền được nhấn nút bùng phát.
“Sao giờ mới chịu gọi điện cho em?”
“Anh có tiết, vào lớp, điện thoại di động để văn phòng.” Quý Thụ Thành nhẹ nhàng khuyên bảo. “Em rảnh lắm sao, sao cứ nhắn tin cho anh miết thế.”
“Bận chứ, hiện tại đang viết tài liệu, chuẩn bị họp, bạn học của anh quá ngạo mạn tàn bạo rồi, vừa vào công ty liền làm một hạng mục lớn. Em thật mệnh khổ.”
“Vậy anh không quấy rầy em nữa …”
“Đừng mà …” Y lập tức nói. “Vừa nói chuyện với anh em vừa có thể làm đó.”
“Anh cũng cần sửa giáo án.”
Điện thoại bên kia im lặng 1 lát, nói: “Trưa nay muốn ăn gì?”
Quý Thụ Thành liền cười ra tiếng: “Mới 9h hơn đã nghĩ tới ăn trưa?”
“Trưa nay cùng nhau đi ăn được không?”
“Anh là chủ nhiệm lớp, trưa không được ra ngoài.”
“À …” Hạ Kiệt thất vọng cực kỳ, nhưng lại lập tức chấn tác tinh thần. “Em vừa online mua được 4 phiếu tham quan vườn bách thú, đặc biệt có lời, chủ nhật này dẫn hai nhóc quỷ đi đi.”
“Cuối tuần này … Tuần sau tụi nhỏ phải thi học kỳ rồi.”
“Cái gì? Sao em không biết?” Hạ Kiệt kinh hãi, bất quá tính tính ngày thì cũng nên tới rồi. Sao mà y lại không chú ý nhỉ? (Là do tác giả quên đó ~~~) “Vậy thằng nhóc nhà em chắc không có vấn đề gì chứ, hai ngày qua cứ chơi miết.”
“Đợt này bài thi là dạng đề mở, ôn tập cũng tạm ổn, không thành vấn đề.”
Hạ Kiệt thở phào nhẹ nhõm, đến giờ họp, người bên cạnh cứ tốp năm tốp ba đi vào phòng họp, Đại Minh kêu y một tiếng, y liền đẩy đẩy phần văn bản cho gã rồi kêu gã đi trước: “Em phải cúp máy rồi, nhớ xem tin nhắn của em đó.”
Quý Thụ Thành cúp máy, mới vừa mở ra giáo án, thì có tin nhắn tới: “Một con chuột lớn lỡ vào cửa hàng bán hoa, bị một con mèo tam thể đuổi bắt, con chuột phát hiện không có đường nào trốn, liền cầm lấy đại một bó hoa hồng chuẩn bị phản kháng, mèo nhỏ nhìn thấy lập tức cúi đầu ngượng ngùng mà nói: Kỳ quá đi, người ta còn nhỏ!”
Quý Thụ Thành nhịn không được mỉm cười, thế nhưng trong điện thoại không có nhắn lại câu gì chế nhạo cả, chỉ nhắn: “Họp ngoan đi, cẩn thận bị trừ tiền.” Chỉ chốc lát sau lại có tin: “Em nhớ anh mà!”
Quý Thụ Thành chợt thấy nóng người, nghĩ hoài cũng không biết phải nói lại thế nào cho phù hợp, liền nhắn, “Đã biết”.
Buổi trưa thì có 2 tiết trống, đang ngồi sửa lại giáo án, may là điện thoại di động không mở tiếng, nên mấy tin nhắn quấy rầy mới không làm phiền hắn.
Buổi trưa cơm nước xong, đang trên online tra xét lại lịch chạy của xe lửa, học sinh sắp thi rồi, thằng tư đang ở Bắc Kinh cũng sắp trở về nhà, ngày 1/5 nó gọi điện về có bảo đang bận rộn làm đề cương luận văn gì đó, hỏi nó chuyện công việc thì nó lại ấp úng, nói chẳng rõ, thật đáng lo mà. Lại mở ra trang web trường của nó, các công ty hàng không lớn đã sớm kết thúc thông báo tuyển dụng. Không biết thằng nhỏ này sẽ lái chiếc máy bay nào đây.
Chợt bên tai truyền tới một trận gió lạnh, vừa quay đầu lại, thì thấy cô giáo Lý đang nhìn chòng chọc cái cổ chính mình: “Thầy Quý, trên cổ anh sao có nhiều điểm đỏ vậy.”
“A!” Không đau không ngứa, không có cảm giác gì hết mà, chẳng lẽ …. Hắn đỏ mặt nói lắp: “Chắc, chắc là muỗi chích đó, mùa hè mà.. haha….”
Cô giáo Lý có tâm cơ gật đầu, nói: “Thì ra là thế, thì ra là thế.”
Quý Thụ Thành bị trúng tim đen, liền cúi đầy tiếp tục viết giáo án.
“A~~~~~”
Lại xảy ra chuyện gì, Quý Thụ Thành bị dọa thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Ngón tay cô giáo Lý chỉ vào màn hình máy tính của hắn, hai sinh viên phiêu lượng như dương quang đứng sánh vai nhau trước nền dã ngoại lâm sơn bối thủy, sáng lạn mỉm cười, cô hưng phấn hỏi: “Là ai vậy? Đẹp trai quá đi.”
“Đây là em tư cùng bạn học nó.” Còn tưởng là ở chỗ nào trên người lòi ra cái gì chứ, Quý Thụ Thành âm thầm lau mồ hôi. Hình ảnh vừa rồi là do hắn vô ý mở ra từ mail của mình. A Hiếu rất thích đi dã ngoại, hai tháng hè năm ngoài đều ngâm mình ở đất hoang Hoa Sơn. (1)
“Em trai thầy, vóc người tốt thật nha, coi thắt lưng này nè, coi cơ thể này nè …” Nhìn bằng cặp mắt lang soi thấy mồi thèm chảy nước miếng.
Trời đất ơi …. “Học viện Hàng không dân dụng có khóa huấn luyện thể năng mà.”
“Gạt người, bọn họ hai người tương lai không phải là phi công sao?”
“Đúng vậy!” Nếu nói đúng ra thì từ 6 tháng năm cuối thì thằng nhóc này đáng lẽ phải tìm được việc trong một công ty hàng không nào đó rồi.
“Ngầu quá nha, vậy bạn học của cậu ta cũng vậy à?” Tiểu Lý chảy cả nước miếng khi thấy mấy người đẹp trai, không, phải nói là chảy nước miếng khi thấy cánh tay của cái người đẹp trai bá đạo kia đang quàng qua vai của Tiểu Quý.
“Ừ, trong khoa phi hành chỉ có hai đứa nó là người tỉnh Ninh Ba thôi.” Phạm Anh Minh, là hàng xóm ở khu nhà cũ, cũng là người bạn thân nhất của A Hiếu, lại nói từ tiểu học đến tận đại học, hai đứa nó quả là từ nhỏ đến lớn cũng không có tách ra.
Đang nói thì nữ trưởng lớp trong lớp chạy tới cáo trạng: “Thầy Quý ơi, Hạ Đống hái quả sơn trà trong vườn trường, lớp chúng ta sẽ bị trừ điểm thi đua.”
Lại nữa rồi! Hai cây sơn trà trong vườn trường chính là từ lúc thành lập trường được trồng tới giờ, hằng năm đều có thể nở ra quả sơn trà trăm cân, to như quả bóng bàn, lúc trưởng thành thì vàng óng ở ngay trên đầu tụi nhỏ mê hoặc chúng, tránh không được việc tụi nhỏ đi hái trộm. Nhưng chưa có đứa ngốc nào dám ngay ban ngày ban mặt mà hái trộm hết! Tên nhóc này sao lại giống cha nó, chẳng để cho người khác sống yên ổn vậy hả?
Chạy tới vườn trường, nhóc đó vẫn chưa leo xuống, hai tay nhóc ôm lấy thân cây run rẩy, bước chân loạn xạ, nhưng không giẫm lên được cành cây phía dưới. Đi tìm bảo vệ xin mượn cái thang, bắt cho nhóc để nhóc leo xuống. Nghe thấy tiếng phê bình nghiêm túc của thầy hiệu trưởng, biết được đã làm ra chuyện rắc rối, ngay tiết học trưa phát thanh phê bình giáo dục. Trên mặt Hạ Đống bị cành cây văng trúng tạo ra hai nét đỏ nhợt nhạt, bị mắng tới tối tăm mặt mũi, cúi đầu đứng ở góc văn phòng, nét mặt quen thuộc bỗng nhiên khiến Quý Thụ Thành nhớ tới hình dạng mỗi khi A Hiếu còn nhỏ làm ra lỗi gì, đã trải qua nhiều năm, nó cũng đã trưởng thành thành một nam tử hán rồi.
Rốt cục khi nào nó mới về Ninh Ba nha?
***************
Vừa mới vào cửa nhà Quý Thụ Hiếu liền hắt xì, lén lút gọi: “Em về rồi nè? Có ai ở nhà không?”
Sau khi thấy trong phòng lạnh tanh chẳng có bóng dáng người, mới thả hành lý xuống đặt mông ngồi ở sofa. Xe lửa ghế ngồi một ngày đêm thật không phải dành cho người.
“Đã về rồi?” Bên tai bỗng nhiên vang lên thanh âm sâu thâm khó lường, đang định thở dài thì chợt bị nghẹn lại ngay giây phút nghe thấy câu nói đó, cậu vỗ ngực quay đầu lại: “Anh ba, làm em sợ hết hồn, sao hồi nãy anh không đi ra?”
“Tao đang ngủ, bị mày đánh thức, mày về cũng không báo trước với mọi người một tiếng. Anh hai ngày nào cũng ngóng mày.”
“Ồ!” Quý Thụ Hiếu thở dài, hai mắt vô thần ngã vào đệm dựa đờ ra.
Không thích hợp, nói đúng hơn là không có sức lực, Quý Thụ Lễ rót cho cậu chén nước: “Chuyện tìm việc của mày thế nào rồi, bên trường còn phải đi học nữa không?”
A Hiếu cười haha, vò đầu nói: “Em định ở Ninh Ba làm việc, đã nói chuyện xong với phía sân bay rồi.”
Quý Thụ Lễ trừng mắt nhìn: “Chỗ đó có sắp xếp ký túc xá không?”
“Không biết nữa, có thể phải ở nhà.” Vừa nhìn thấy anh ba nhíu mày, cậu luống cuống. “Không được sao, kỳ thực cũng không khác lúc em nghỉ hè là bao, bình thường A Hành cũng đâu có về nhà.”
“Tốt nhất là không nên, anh hai gần đây đang tìm hiểu đối tượng, có lẽ sắp tái hôn …” Quý Thụ Lễ yếu ớt nói. “Tao tiếp tục ngủ đây, tối nay phải tăng ca, 7h nhớ gọi tao.”
Bỏ lại thằng em tư đang mở to miệng, cậu chậm rãi đóng cửa phòng, bịa chuyện dọa thằng nhóc đó, ai kêu nó khiến anh hai cứ phải hao tổn tâm trí.HẾT CHƯƠNG 15