Chưa nhìn thấy người đã nghe thấy tiếng. Đây là phong cách trước giờ của Vân đại thiếu gia, cho người ta cảm giác kẻ ở trên cao nhìn xuống, phong thái đứng ngoài thế tục.
Ở thủ đô này, Vân đại thiếu gia có thân phận đặc biệt, bản thân Vân đại thiếu gia là người có quốc tịch nước ngoài, thứ nữa, vị Vân Trí Quang này không tham dự vào công việc của bất kỳ một cơ chế nào, gã chỉ quan tâm một chuyện, chính là kinh doanh. Điểm này khiến cho Vân đại thiếu gia bớt đi rất nhiều đối thủ. Trên cơ bản, con cháu các nhà quyền quý ở thủ đô cùng Vân Trí Quang quan hệ rất tốt. Nếu Vân Trí Quang đã không có uy hiếp gì đến sự phát triển của bọn họ trong cơ chế, vậy bọn họ cũng không cần phải đắc tội Vân Trí Quang, bởi vì, đắc tội gã, đồng nghĩa với đắc tội với thủ tướng Vân Ba đứng sau lưng gã.
- Lão tam, đã lâu không gặp. Thế nào? Bây giờ phải đi à? Sao thế? Người anh em này tiếp đãi không được chu đáo sao?
Ánh mắt Vân Trí Quang vừa đảo về phía lô ghế riêng, cười nói.
Nhiếp Chấn Bang lúc này thản nhiên liếc qua chủ nhiệm Hứa gì đó, nói với Vân Trí Quang:
- Không muốn ăn nữa nên về, hôm nay bị đám người kia làm mất hứng, không có tâm tình, không dông dài nữa, thôi đi trước đây.
Lúc này, trong lô ghế riêng, nét mặt chủ nhiệm Hứa đầy vẻ kinh ngạc. Chủ nhiệm Hứa trước đây là nhân viên của Ủy ban Kế hoạch dưới cấp tỉnh.
Ủy ban Kế hoạch là tiền thân của Ủy ban Cải cách Phát triển. Năm đó, lúc Nhiếp Chấn Bang ở thủ đô hô mưa gọi gió, chủ nhiệm Hứa vẫn còn ở địa phương, đương nhiên không biết rõ sau khi hắn được điều nhiệm đến Ủy ban Kế hoạch Quốc gia, Nhiếp Chấn Bang đã sớm không còn ở thủ đô.
Lúc nãy, khi nghe Vân Trí Quang gọi Nhiếp Chấn Bang là Lão Tam, chủ nhiệm Hứa đột nhiên nhớ lại, từ tiền thân của Ủy ban Phát triển là Ủy ban Kế hoạch Quốc gia đã sinh ra mấy nhân vật lớn. Phó Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Ba Thục hiện nay, Chủ tịch tỉnh Nhiếp Quốc Uy, lúc còn ở bộ ủy, nghe mấy người chủ nhiệm Hoàng nói Nhiếp Quốc Uy có một người con trai rất giỏi, con trai thứ ba nhà họ Nhiếp hơn hẳn người thường, tiền đồ rộng lớn, chẳng phải là nói đến vị trước mắt đây sao?
Nghĩ đến đây, trên trán chủ nhiệm Hứa có chút mồ hôi lạnh. Mấy năm nay, bản thân có chút đắc ý vênh váo. Bây giờ nghĩ lại, không phải chưa từng gặp qua nhân vật lợi hại, chỉ là người ta không ai thèm so đo với mình mà thôi.
- Lão Doãn, ông thật không có lòng thành, thân phận của Chủ tịch Nhiếp cũng giữ bí mật với tôi. Cha anh ta Nhiếp Quốc Uy là lãnh đạo cũ của Ủy ban Cải cách Phát triển chúng tôi. Ông đây không phải là muốn đẩy tôi xuống đài hay sao?”
Chủ nhiệm Hứa thấp giọng nói bên tai bộ trưởng Doãn.
Bộ trưởng Doãn lúc này cũng một vẻ mặt oan uổng, bối cảnh thật sự của Nhiếp Chấn Bang đúng là ông ta không rõ ràng cho lắm. Xong việc, cho người tìm hiểu một chút, tin tức nhận được cũng không bao nhiêu, bị chủ nhiệm Hứa nói như vậy, bộ trưởng Doãn cũng thấp giọng nói:
- Chủ nhiệm Hứa, ông không nói, tôi cũng không biết chuyện này mà.
Bên này, Vân Trí Quang gật đầu mỉm cười nói:
- Lão Tam, anh đã nói như vậy tôi cũng không giữ anh lại nữa. Lần này anh ở khu thủ đô bao lâu? Lúc nào rảnh nhớ qua tụ tập với anh em một chút.
Nhiếp Chấn Bang bước ra cửa chính cổ bảo, hít mạnh một hơi, cái gì có thể nhẫn nhịn được chứ cái này thì không thể. Biểu hiện vừa rồi của chủ nhiệm Hứa cũng hoàn toàn chọc giận Nhiếp Chấn Bang. Cho tới nay, Nhiếp Chấn Bang đều rất khiêm tốn cẩn thận, xử sự làm người chưa từng ngông cuồng kiêu ngạo. Lần này, Nhiếp Chấn Bang làm như thế đủ thấy sự oán giận trong lòng Nhiếp Chấn Bang lớn đến mức nào.
- Chủ tịch, chúng ta đi như vậy có hay không…?
Lưu Cao Hoa ở bên cạnh có chút bận tâm nói.
Dù sao, lần này đến đây là để chạy dự án, cứ như vậy mà đi, dự án này còn có thể có manh mối sao?
Nhiếp Chấn Bang khoát khoát tay tỏ vẻ không hề gì, trầm giọng nói:
- Lão Lưu, không phải lo lắng, chuyện này trong lòng tôi tự có tính toán. Ủy ban Cải cách Phát triển cũng không phải một mình họ Hứa kia có thể làm chủ. Mặt khác, qua hai ngày nữa, Chủ tịch tỉnh Kiều sẽ đích thân đến thủ đô, việc tiếp theo cứ để chủ tịch tỉnh Kiều bọn họ đau đầu đi.
Đang chuẩn bị rời khỏi, một âm thanh từ cửa chính cổ bảo truyền tới:
- Chủ tịch Nhiếp, Chủ tịch Nhiếp, xin chờ một chút.
Nhìn theo hướng âm thanh, hai người chủ nhiệm Hứa và Bộ trưởng Doãn nhanh chóng chạy tới. Bộ trưởng Doãn lúc này đã đến bên cạnh Nhiếp Chấn Bang, hạ giọng nói:
- Chủ tịch Nhiếp, chủ nhiệm Hứa nói, việc lúc nãy thật là ngại quá, lần này chủ nhiệm Hứa làm chủ, mở tiệc chiêu đãi anh, xem như chịu lỗi.
Lúc này, chủ nhiệm Hứa cũng đi tới, mỉm cười nói:
- Chủ tịch Nhiếp, thật là ngại quá, anh xem chuyện lần này, chúng ta đúng là không đánh không quen biết. Sớm biết Chủ tịch Nhiếp là con trai của lãnh đạo cũ thì khách sáo như vậy làm gì? Chỉ một cuộc điện thoại là xong thôi mà.
Nhiếp Chấn Bang cũng không ngờ, chủ nhiệm Hứa này lại sát phạt quyết đoán như thế. Trực tiếp xin lỗi trước mặt đoàn người thành phố Vọng Hải, việc này đối với một cán bộ cấp thứ trưởng như chủ nhiệm Hứa mà nói, là chuyện không dễ dàng gì.
Người này là một nhân tài, chỉ bằng một điểm co được giãn được này đã không thể coi thường. Đối với loại người như chủ nhiệm Hứa, Nhiếp Chấn Bang cũng không sợ hắn trả thù, chỉ là đã đắc tội với sói, không biết sẽ giở ra ít thủ đoạn nhỏ gì đối phó mình, tuy nói không quan trọng, nhưng cũng là một mớ phiền phức.
Nghĩ đến đây, Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:
- Chủ nhiệm Hứa, ông khách sáo quá. Không nói ra, chủ yếu là không muốn mượn danh tiếng lão ba làm việc, vừa rồi tôi hơi nóng nảy một chút, mong chủ nhiệm Hứa thứ lỗi mới phải.
Đây là giúp chủ nhiệm Hứa dưới xuống thang. Lúc này, trên mặt chủ nhiệm Hứa cũng lộ ra nụ cười nhẹ, Nhiếp Chấn Bang có thể đi đến bước này, quả nhiên không hoàn toàn nhờ vào bối cảnh gia đình cùng vận may. Mánh khóe này cũng đủ chứng tỏ thủ đoạn chính trị thành thục.
Lập tức, chủ nhiệm Hứa cũng cười nói:
- Ha ha, lão đệ, một câu thôi, khâm phục. Không dựa vào gia thế, không dựa vào bối cảnh, lão đệ chừng này tuổi có thể làm đến mức hiện nay, khiến chúng tôi vô cùng xấu hổ. Tam thiếu gia, chúng ta cùng vào trong kia được không?
Bên cạnh, nhóm người thành phố Vọng Hải cũng đều kinh hãi, bối cảnh của Chủ tịch Nhiếp rốt cuộc lớn đến cỡ nào. Hôm qua tựa hồ đã rất uy vũ rồi, nhưng xem đến một màn hiện tại, khiến đám người An Quốc Vũ có chút hoảng sợ. Vốn còn cho là mình đã biết bối cảnh của Chủ tịch Nhiếp, hiện tại xem ra chỉ là nhìn thấy phần nổi của núi băng.
Trở lại trong lô ghế đặc biệt, Vân Trí Quang nhận được tin tức liền bước vào lần nữa, ra hiệu cho người phục vụ bên cạnh một chút, hai bình rượu Mao Đài ba mươi năm loại cung cấp riêng được Vân Trí Quang mang lên. Mỉm cười nói:
- Lão Tam, những thứ rượu khác, tôi biết anh đều chẳng quan tâm. Cái này là người anh em tôi đây cất giữ riêng, Tam thiếu gia anh đến, dù sao thì tôi cũng phải có chút thành ý. Uống trước đi, không đủ tôi sẽ lấy thêm."
Sự trân quý của rượu Mao Đài ba mươi năm loại cung cấp riêng, những người đang ngồi đây cũng không phải chưa biết việc đời, mặc dù đám người Lưu Cao Hoa chưa uống qua nhưng cũng đã nghe qua. Đây chính là cấp riêng cho quốc gia. Số lượng hàng năm đều có hạn định bắt buộc.
Cán bộ cấp tỉnh muốn có được loại rượu này còn phải xem cấp bậc, không phải tất cả mọi người ai cũng đủ tư cách có được.
Loại rượu này căn bản không thể dùng để kinh doanh buôn bán, đây chính là một phần nhân tình lớn của Vân Trí Quang.
Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng đứng lên, mỉm cười nói:
- Vân đại thiếu gia khách khí quá rồi. Tục ngữ nói rất đúng, làm người tốt làm đến cùng, đưa phật đưa đến Tây Thiên.
Làm phiền Vân đại thiếu gia anh lấy thêm cho tôi hai bình rượu đặc cung Trung Hoa nữa được không?
Mấy câu này Nhiếp Chấn Bang chỉ nói không không, cũng không có ý gì rằng được một tấc muốn tiến một thước. Lần này Vân Trí Quang tới rõ ràng muốn lấy lòng mình, màn này không cần nói, Vân Trí Quang cũng có thể hiểu được, làm vậy là muốn cho mình thể diện, một kiểu trá hình để khiến cho người khác kinh sợ. Nếu đã vậy, Nhiếp Chấn Bang tự nhiên sẽ không để ý chuyện được nhiều thêm một chút. Dù sao, ân tình này, mai mốt bản thân nhất định phải trả.
Quả nhiên, Vân Trí Quang hơi sửng sốt, lại cười nói:
- Lão Tam anh luôn là như vậy, cái gì cũng không chịu thiệt.
Một ít rượu cùng thuốc lá loại cung cấp đặc biệt, Vân Trí Quang nơi này đương nhiên có không ít. Rất nhanh, hai bình rượu đặc cung Trung Hoa đã được đem tới. Vân Trí Quang cũng cười nói:
- Lão Tam, các anh dùng trước, tôi còn có chút việc, không bồi tiếp anh được.
Câu nói sau cùng, Vân Trí Quang không quên nhắc nhở những người khác một chút, Vân Trí Quang không nói đến người khác, chỉ nói không bồi tiếp Nhiếp Chấn Bang, ẩn ý rất rõ ràng, những người khác còn chưa có tư cách được Vân đại thiếu gia tiếp đãi.
Đợi Vân Trí Quang đi rồi, chủ nhiệm Hứa cũng bưng chén rượu, đứng lên mỉm cười nói:
- Chủ tịch Nhiếp, tôi kính anh một ly.
Nhiếp Chấn Bang giờ phút này cũng không từ chối, vô cùng sảng khoái, đem chén nhỏ hai lượng một hơi cạn sạch. Điều này làm cho ý cười trên mặt chủ nhiệm Hứa càng đậm, Nhiếp Chấn Bang nể tình như thế, chủ nhiệm Hứa tất nhiên là cao hứng.
Đặt chén rượu xuống, chủ nhiệm Hứa chủ động nói:
- Chủ tịch Nhiếp, chuyện đường cao tốc trên cao không phải tôi không chịu giúp đỡ. Chuyện này quan hệ đến toàn bộ bố cục của đường cao tốc quốc gia. Ủy ban Cải cách Phát triển chúng tôi bên này chỉ là công việc hỗ trợ trong giai đoạn đầu, thật sự không thể giúp anh được gì.
Đối với chuyện này, trên thực tế, từ ngày hôm qua Nhiếp Chấn Bang đã biết rõ ràng. Nguồn tài chính của quốc gia có hạn, xây dựng cải tạo đường cao tốc, không thể toàn bộ dựa vào sự cố gắng của riêng một tỉnh. Chủ yếu nhất, còn phải xem sau khi đường cao tốc được cải tạo xong, đối với quốc gia, đối với một khu vực, có ý nghĩa thúc đẩy gì hay không.
Nhiếp Chấn Bang lập tức gật đầu nói:
- Chủ nhiệm Hứa, chuyện này tôi rất hiểu. Lần này cố ý mở tiệc chiêu đãi chủ nhiệm Hứa, mục đích chủ yếu chỉ là muốn hỏi thăm chủ nhiệm Hứa một chút tình huống đại khái hiện nay. Cái gọi là biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, chẳng phải là ý này hay sao?
Chủ nhiệm Hứa trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói:
- Lần này, dựa theo kinh nghiệm của tôi mà đoán..., có khả năng nhất vẫn là đường cao tốc từ thủ đô đến cảng phía đông, năm nay là năm trở về Las Vegas. Đường cao tốc kinh-cảng nếu thông suốt, đối với sự liên lạc toàn cuộc có ý nghĩa rất lớn, tôi nghĩ chuyện này chắc chắn rồi, về những phần khác, tôi cũng không dám nói chắc. Tuy nhiên, thành phố Vọng Hải nếu như muốn làm đường cao tốc trên cao, tôi đề nghị, tốt nhất để cho Ủy ban nhân dân tỉnh Phúc Kiến ra mặt sẽ tốt hơn một chút."
Nghe xong mấy câu này, Nhiếp Chấn Bang cũng không giấu diếm, lập tức nói:
- Chủ nhiệm Hứa nói rất đúng, chuyện này tôi cũng đã làm báo cáo ở tỉnh. Lúc này đây, sáu tỉnh thành liên hợp lại, tôi nghĩ, hẳn là vẫn có mấy phần chắc chắn.