Nhiếp Chấn Bang ở đây, nhưng Trịnh Gia Vỹ lại không dự tính đến.Tuy nói là thương nhân bất động sản, hơn nữa lại là thương nhân bất động sản tương đối nổi tiếng ở trong nước. Nhưng khu vực kinh doanh chủ yếu của Trịnh Gia Vỹ và bất động sản Gia Thịnh vẫn là tỉnh Giang Nam. Nếu bất động sản Gia Thịnh có dự án ở Lương Khê, Trịnh Gia Vỹ sẽ tập trung chú ý những việc này, nhưng bất động sản Gia Thịnh hoàn toàn không có dự án ở thành phố Lương Khê. Lại cộng thêm việc Nhiếp Chấn Bang tạm thời rời khỏi cương vị công tác ở Lương Khê và nhậm chức ở Vọng Hải.
Chỉ có nhật báo Giang Bắc và nhật báo Phúc Kiến hai tờ báo Đảng của hai tỉnh này tiến hành thông báo công khai. Trịnh Gia Vỹ không biết việc điều chuyển công tác của Nhiếp Chấn Bang, việc này cũng là bình thường.
Tuy Trịnh Gia Vỹ không biết Nhiếp Chấn Bang đã thuyên chuyển công tác đến Vọng Hải, nhưng người bên cạnh Nhiếp Chấn Bang, Trịnh Gia Vỹ vẫn quen biết, Bí thư Quận ủy quận Vọng Hồ đều rất cung kính, bên cạnh, Trưởng ban Thư ký Ủy ban nhân dân thành phố Lương Khê An Quốc Vũ dáng vẻ càng hòa nhã. Thì Trịnh Gia Vỹ biết Nhiếp Chấn Bang không phải nhân vật bình thường.
Về tình về lí, lúc này bản thân chắc chắn phải bước lên chào hỏi một tiếng. Thậm chí, nếu Chủ tịch thành phố Nhiếp có thể giúp mình nói những lời tốt đẹp, đây không phải là một việc không thể tốt hơn sao.
- Chủ tịch thành phố Nhiếp, không ngờ gặp ngài ở thành phố Vọng Hải. Ngài đến đây khảo sát à?
Trịnh Gia Vỹ nhìn Nhiếp Chấn Bang mỉm cười, lập tức cũng cười nói.
Vừa dứt lời, bên cạnh, Bí thư Quận ủy quận Vọng Hồ hơi kinh ngạc nói:
- Tổng giám đôc Trịnh, ông cũng quen biết Chủ tịch Nhiếp?
Con người Trịnh Gia Vỹ này, ông ta vẫn biết, lúc này quận Vọng Hồ luôn liên hệ với rất nhiều doanh nghiệp bất dộng sản, mục đích chính là muốn phát triển tài nguyên khu vực. Nhưng lại không ngờ Trịnh Gia Vỹ và Nhiếp Chấn Bang là chỗ thân tình. Xem ra, suy nghĩ và trọng tâm công tác của mình cần điều chỉnh một chút. Trong phạm vi khả năng cho phép, cần phải cố hết sức giúp đỡ Trịnh Gia Vỹ mới được.
Không đợi Trịnh Gia Vỹ nói, bên cạnh, Trưởng ban Thư ký Ủy ban nhân dân thành phố An Quốc Vũ cười giải thích:
- Ông chủ Trịnh, ông nói khảo sát là đúng rồi. Ủy ban nhân thành phố Vọng Hải chúng tôi quả thật đang chuẩn bị mở rộng phát triển khu vực này, sát bên cạnh khu vực nội thành quận Vọng Hồ, dựa lưng vào đường cao tốc Tuyền Vọng. Theo kế hoạch bước đầu của Ủy ban nhân dân thành phố chúng tôi, nơi này chuẩn bị mở rộng phát triển trở thành khu chung cư cao cấp của thành phố chúng tôi.
Hoan nghênh những người có nhận thức chi sĩ giống như ông chủ Trịnh đây đến đầu tư hưng nghiệp.
Dừng lại một lát, An Quốc Vũ tiếp tục nói:
- Ông chủ Trịnh, trân trọng giới thiệu vói ông Chủ tịch thành phố Nhiếp hiện tại đã chuyển công tác khỏi thành phố Lương Khê rồi, hiện giữ chức Ủy viên Thường vụ, Thành ủy, Phó chủ tịch thành phố Vọng Hải chúng tôi...
Nhìn dáng vẻ kinh ngạc của Trịnh Gia Vỹ, Nhiếp Chấn Bang bấy giờ lại cười:
- Tổng giám đốc Trịnh, đời người nơi nào không gặp nhau, không ngờ ở thành phố Vọng Hải này chúng ta lại có cơ duyên trùng hợp gặp nhau, lần trước ở thành phố Lương Khê bất động sản Gia Thịnh cuối cùng chưa lấy được quyền bỏ thầu, tôi cũng cảm thấy hết sức đáng tiếc. Hy vọng lần này, chúng ta có thể có được sự hợp tác hết sức tốt đẹp.
Câu này là Nhiếp Chấn Bang dốc lòng nói như vậy, đừng xem thường một câu nói như thế. Tuy bề ngoài chỉ là một câu nói rất bình thường, nhưng sự thật trong việc này là việc người nói có tâm, người nghe có ý. Cứ như vậy, các cán bộ dưới quyền đều sẽ để tâm một chút. Thậm chí, về mặt chính sách, về mặt trạng thái tâm lý đều sẽ có phần nghiêng lệch về phía bất động sản Gia Thịnh của Trịnh Gia Vỹ.
Chuyện này trong thể chế rất thường gặp. Các quan chức tự mình trải qua chức vị cao sang, sự thật bản thân đều là một mình đường đường chính chính, người thanh liêm. Nhưng vì sao một đám con cá biệt có thể ở bên ngoài làm xằng làm bậy, ỷ thế làm càn. Sự thật, giống như bây giờ, lột da hổ xé đại kỳ. Thường thì một ánh mắt một lời nói của lãnh đạo đủ khiến cho đám người phía dưới nghiền ngẫm rất lâu. Hiểu thấu đáo mọi lẽ, đối với một số việc và một số người bật đèn xanh và mở rộng cửa tiện lợi.
Giờ phút này, lời nói của Nhiếp Chấn Bang đủ khiến cho bất động sản Gia Thịnh đạt được quyền lợi rất lớn. Nói như thế, Nhiếp Chấn Bang cũng đã trải qua suy nghĩ thận trọng. Đầu tiên, suy nghĩ và quan niệm kinh doanh của công ty bất động sản Gia Thịnh rất phù hợp vói quan điểm của Nhiếp Chấn Bang.
Ở kiếp trước, thường gặp các thương nhân bất động sản mất đạo đức, thậm chí cá biệt một vài thương nhân bất động sản lòng dạ đen tối loại này sau khi lương tâm mất đi. Bất động sản Gia Thịnh lãi ít, tư tưởng vì dân, khiến Nhiếp Chấn Bang hết sức vừa lòng. Lúc này, Nhiếp Chấn Bang không còn để ý phạm vi quản lý của mình cho bất động sản Gia Hưng một vài sự trợ giúp.
Trịnh Gia Vỹ tuy trẻ tuổi nhưng cũng là một nhân vật khéo ăn khéo nói. Nếu không cũng không thể ở tuổi này đã đảm nhiệm chức vụ Tổng giám đốc bất động sản Gia Thịnh.
Đương nhiên, ở đây bên trong cũng có nhân tố công ty gia đình. Nhưng, nếu Trịnh Gia Vỹ là loại con ông cháu cha không có chút năng lực và thực tài thực học, e rằng không thể đảm nhiệm vị trí quan trọng như thế.
Đang lúc suy tính, Trịnh Gia Vỹ đi tới mỉm cười nói:
- Chủ tịch thành phố Nhiếp, các vị lãnh đạo, đã có duyên gặp nhau ở đây, bây giờ cũng là giữa trưa rồi, chi bằng tôi mời các vị một bữa cơm rau, các vị thấy thế nào?
Trịnh Gia Vỹ là thương nhân thâm thúy. Chỉ một lần gặp gỡ tình cờ, tuy rằng trong trí nhớ của Chủ tịch thành phố Nhiếp mình cũng có một chút ấn tượng, điều này vẫn chưa đủ. Chốn quan trường ở trong nước, cách tốt nhất để gắn kết tình cảm chính là trên bàn rượu.
Bấy giờ, đám người An Quốc Vũ đều hướng về Nhiếp Chấn Bang, lúc này trước mặt Nhiếp Chấn Bang đều không thể nói, tất cả đều lấy ý kiến của Chủ tịch thành phố Nhiếp làm chủ. Nếu, Chủ tịch Nhiếp đồng ý ăn cơm, chắc chắn phải đi. Nếu, Chủ tịch Nhiếp không nể tình, những người khác chắc chắn cũng không thể đi, đây là vấn đề nguyên tắc. Nếu Chủ tịch Nhiếp không đi, anh nhận lời trước như thế không phải khiến lãnh đạo rơi vào tình huống khó xử sao.
Nhìn dáng vẻ thành khẩn của Trịnh Gia Vỹ, bấy giờ Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười, đùa:
- Trưởng ban Thư ký An, như thế chúng ta có bị coi là nhận hối lộ không? Haha, cũng được, Tổng giám đốc Trịnh đã có lời mời thịnh tình như vậy, nếu không đi không phải là thể hiện cán bộ lãnh đạo của thành phố Vọng Hải chúng ta không coi trọng nhà đầu tư sao? Nhưng, Tổng giám đốc Trịnh, nói trước là bữa cơm này để chúng tôi mời anh, xem như lời cảm ơn đối với anh đã ủng hộ cho kinh tế thành phố Vọng Hải.
Những lời này Nhiếp Chấn Bang hoàn toàn không phải nói lời khách sao. Hiện giờ toàn bộ thành phố Vọng Hải có tâp đoàn Á Hải con quái vật khổng lồ này ở đây, sự phát triển kinh tế của thành phố Vọng Hải đều là một loại trạng thái dị dạng, đây là thứ nhất. Bây giờ, muốn phá vỡ cục diện bế tắc này, cần phải nhanh chóng xuất hiện nhân tố mới mẻ, tấn công vào nền kinh tế tẻ nhạt của thành phố Vọng Hải. Có người tiên phong, ở thành phố Vọng Hải kiếm được tiền, thành công, toàn bộ bí quyết, cũng liền mở ra tương ứng. Cho nên, lời nói của Nhiếp Chấn Bang lúc này, đích thật là rất có thành ý.
Trịnh Gia Vỹ lúc này cảm thấy hơi khó xử, vốn dĩ bản thân muốn mời một bữa cơm, gắn kết một chút khoảng cách của đôi bên, giao lưu tình cảm một chút. Nhưng không ngờ, đồng ý thì cũng đồng ý rồi, nhưng Chủ tịch Nhiếp vẫn yêu cầu anh ta mời khách, đây cũng đã mất đi chủ ý của mình rồi
Đang lúc phân vân, bên cạnh, An Quốc Vũ mỉm cười nói:
- Tổng giám đốc Trịnh, anh và Chủ tịch Nhiếp trước kia cũng là bạn bè, lẽ nào vẫn chưa rõ tính cách của Chủ tịch sao? Việc mời khách bên ngoài, Chủ tịch tuyệt đối không đi. Anh là nhà đầu tư, làm cơ quan nhà nước, chúng tôi chiêu đãi anh, đây cũng là điều nên làm.
Lúc đoàn người Nhiếp Chấn Bang ở khách sạn Vọng Hải đi đến nơi này, Phó chủ nhiệm Mã Phi của ủy ban tiếp đón Thành ủy đã đích thân đứng ở cửa, vẫn xinh đẹp duyên dáng như trước đây. Hôm nay, Mã Phi vẫn là bộ đồng phục công sở màu xanh đậm, áo vest màu xanh da trời, bên trong là chiếc áo sơmi màu trắng cổ viền lá sen, phía dưới là chiếc váy ngắn.
Dáng người hoạt bát hấp dẫn, lại đem sự hấp dẫn của phụ nữ phơi bày ra tất cả. Đôi tất màu đen phối hợp với đôi giày cao gót tám phân, càng phô bày phong thái thướt tha mê hoặc.
Vừa nhìn thấy đám người Nhiếp Chấn Bang đến, khuôn mặt tươi cười chào đón:
- Chủ tịch, Trưởng ban Thư ký, các vị lãnh đạo, phòng riêng đã chuẩn bị xong, chỉ chờ mở tiệc.
Bên cạnh, An Quốc Vũ cũng mỉm cười nói:
- Chủ nhiệm Mã, chỉ mấy ngày không gặp lại ngày càng đẹp ra, vừa nhìn thấy tôi cũng hồn xiêu phách lạc rồi
Nghe câu này Mã Phi bấy giờ toàn thân càng run loạn, mím miệng cười, yểu điệu lườm An Quốc Vũ một cái, người đàn bà xinh đẹp này thật là báu vật trời sinh, mê hoặc chúng sinh.
- Trưởng ban Thư ký An, nghe ông nói, thật là hồn xiêu phách lạc, tôi thấy, chị dâu cần người gọi hồn rồi.
Đùa như thế, đối với Mã Phi mà nói là việc đã quá quen thuộc, đã không bận tâm tới.
Đoàn người đi vào phòng riêng, mười sáu cái bát, phẩm cấp và quy cách đều thượng hạng. Bên cạnh, đăt mấy bình rượu Mao Đài, rượu Á Hải. Nhiếp Chấn Bang không thích rượu. Tuy mới nhậm chức chưa đến hai tháng nhưng trong thành phố không ít người đều đã biết rõ thói quen này của Chủ tịch Nhiếp
Bên cạnh, nhân viên phục vụ giúp mọi người rót một ly rượu, ly sứ nhỏ loại chứa một lạng. Nhiếp Chấn Bang lúc bấy giờ đóng vai chính, chậm rãi nói:
- Ly rượu đầu tiên, mọi người nâng ly, cùng cạn ly này, xem như vì Tổng giám đốc Trịnh thết tiệc tẩy trần. Tôi thay mặt chính quyền thành phố Vọng Hải, nhiệt liệt hoan nghênh Tổng giám đốc Trịnh đến thành phố Vọng Hải chúng tôi đầu tư, hy vọng Tổng giám đốc Trịnh ở thành phố Vọng Hải sống vui vẻ
Sau khi vài ly rượu vào bụng, bàn tiệc cũng dần dần náo nhiệt. An Quốc Vũ lúc này cũng cười nói:
- Tổng giám đốc Trịnh, khu vực thành phố Vọng Hải ưu thế rất mạnh, theo kế hoạch của trung ương là thành phố đơn liệt (Thành phố đơn liệt là thành phố trong đó một vài lĩnh vực không thuôc tỉnh quản lý mà trực tiếp thuộc trung ương quản lý - DG), tài chính của thành phố cũng trực tiếp liên kết với tài chính trung ương. Về mặt chế định chính sách và mức độ tự do cũng nổi trội rất nhiều so với một thành phố bình thường. Ngoài ra, tài nguyên du lịch của Vọng Hải phong phú, kinh tế phát triển. Tổng giám đốc Trịnh rất có tầm nhìn xa, khu vực kia, tổng thể mở mang ra, e rằng vượt qua cả sơn trang Thiên Tuyền của tập đoàn Á Hải, trở thành một khu chung cư cao cấp nhất của thành phố chúng tôi.
Trịnh Gia Vỹ lúc bấy giờ bất đắc dĩ chuyển đến đề tài này, mỉm cười tiếp nhận vấn đề:
- Chủ tịch Nhiếp, Trưởng ban Thư ký An, các vị lãnh đạo, bất động sản Gia Thịnh chúng tôi cũng chính là coi trọng tính chất của khu vực này. Cho nên, mới có một suy nghĩ mới mẻ. Sau này, hy vọng thành phố Vọng Hải đối với chúng tôi có nhiều ủng hộ và chỉ đạo.
Vừa dứt lời, Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:
- Tổng giám đốc Trịnh, ủng hộ, nhất định sẽ có. Nhưng về mặt chuyển nhượng đất đai. Ý tôi là, xem xét áp dụng hình thức bán đấu giá đất, chuyển nhượng mảnh đất sáu trăm mẫu này.