Từ “nhà buôn” là một từ cũng chỉ mới nổi lên trong thời gian gần đây. Đây là một cách gọi vừa mang sự chê bai lại vừa mang sự khen ngợi. Sớm nhất có ở trong nước, những nhà buôn thuở ban đầu chính là những người thu thập trứng gà ta ở nông thôn đến trong thành phố đổi lấy các loại tem lương thực.
Càng về sau, cùng với việc thực thi chế độ “hai quỹ đạo”, dần dần trở thành thiếu gì buôn nấy. Đây chính là đầu cơ trục lợi. Sau khi trong nước bắt đầu thực hiện việc nghiêm cấm hành vi này, những nhà buôn liền chuyển ánh mắt sang phía bắc Liên Xô.
Lúc này đã là tháng 4 năm 87. Đầu xuân ở Đông Bắc, tuyết đọng cũng mới bắt đầu tan, cái rét của ngày đầu xuân bao trùm. Trọng Trấn ở vùng biên giới Hoa Tô. Mãn Châu Lý.
Giờ đây, tại ga tàu hỏa của Mãn Châu Lý, trên sân ga có mấy người mặc quần áo quân phục đã đứng ở cửa. Thời đại này, việc khôi phục lại chế độ quân hàm vẫn đang trong sự quá trình nghiên cứu, thảo luận. Phải đến cuối năm mới có thể thật sự thi hành.
Đoàn tàu dần chậm lại, Nhiếp Chính Bang và Lưu Côn mặc áo khoác dày cộm bước xuống từ trên xe. Nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang, người quân nhân lập tức dẫn mấy binh sĩ đứng cạnh bước tới, thực hiện một động tác chào theo đúng tiêu chuẩn quân đội, người quân nhân nói cao giọng:
- Xin hỏi, có phải là đồng chí Nhiếp Chấn Bang và đồng chí Lưu Côn từ thủ đô tới phải không?
Đứng bên cạnh, Lưu Côn đã nhếch miệng cười. Có thể đi cùng Nhiếp Chấn Bang ra bên ngoài, thoát khỏi cái trường học mà Lưu Côn cảm thấy giống như nước sôi lửa bỏng đó, Lưu Côn đều luôn vô cùng hưng phấn suốt cả đoạn đường.
Nghe thấy câu hỏi nghiêm túc của người quân nhân, Lưu Côn huých nhẹ vai Nhiếp Chấn Bang rồi nói:
- Tam ca, được đấy, chúng ta vừa ra khỏi thủ đô, mà đã trở thành đồng chí rồi.
Sau khi chắc chắn rằng Lưu Côn là người thích hợp nhất, vốn dĩ Nhiếp Chấn Bang còn chuẩn bị nhờ ông mình tìm một người phiên dịch tiếng Nga, không ngờ, khi đến Lưu gia, ông của Lưu Côn nói rằng Lưu Côn rất giỏi tiếng Nga, điều này thật sự khiến cho Nhiếp Chấn Bang cảm thấy ngoài ý muốn.
Tuy nhiên, Nhiếp Chấn Bang nghĩ tới việc năm xưa ông cụ Lưu gia cũng đã từng ở Liên Xô nhiều năm, từng học tập ở học viện quân sự Frunze của Liên Xô. Hơn nữa, những người trong thế hệ cha chú của Nhiếp Chấn Bang, ngày xưa đều phải học tiếng Nga. Cho nên Lưu Côn có thể nói được tiếng Nga đã không còn là điều đáng ngạc nhiên nữa.
Thật không ngờ, cậu chàng này ở trong thủ đô thì thành thành thật thật vậy, nhưng vừa ra ngoài, ngược lại là nhanh nhẹn lên rồi. Nhiếp Chấn Bang trừng mắt nhìn Lưu Côn một cái, rồi nói với người quân nhân:
- Đồng chí quân nhân, tôi là Nhiếp Chấn Bang, cậu này chính là Lưu Côn. Anh là người của quân khu Phụng Thiên phải không?
Quân khu Phụng Thiên.
Đây là một trong bảy quân khu lớn nhất của Hoa Hạ. Được thành lập trên nền tảng Đông Dã năm xưa. Mà tiền thân của Đông Dã, ông cụ từng đảm nhiệm chức vụ chính ủy, mặc dù sau khi chia quân đội, ông cụ ở lại trong khu vực Trung Nguyên, nhưng vẫn giữ quan hệ.
Sau này, khi đã trải qua cuộc đại cách mạng, mặc dù phần lớn quân đội của Đông Dã đã rời khỏi quân khu Phụng Thiên. Nhưng, điều một đám đi, đương nhiên phải có một đám mới vào. Quân đoàn trưởng quân đoàn 59 trú đóng ở vùng biên giới Hoa Tô, Viên Hưng Hoa, chính là thủ hạ năm xưa của ông cụ ở Trung Nguyên. Lần này, Nhiếp Chấn Bang chính là muốn thông qua Viên Hưng Hoa để đưa hắn xuất ngoại.
Ở nơi trú đóng của quân đoàn 59, Nhiếp Chấn Bang đi theo người quân nhân vào trong nhà khách của quân đội. Viên Hưng Hoa đã đợi ở đây.
Viên Hưng Hoa tầm 60 tuổi. Làn da ngăm đen. Mặc dù dáng người không cao, nhưng từ trong ánh mắt ông lại toát ra một loại khí thế lạnh lẽo, khiến cho Nhiếp Chấn Bang cũng phải căng thẳng. Đây là người đã từng được trải qua chiến trường giết chóc.
Nhiếp Chấn Bang đứng thẳng người, từ sau khi vào cửa, ngoài phút giây thất thần ngắn ngủi của Nhiếp Chấn Bang, thái độ điềm đạm của hắn khiến cho Viên Hưng Hoa cũng ngầm tán thưởng. Quả nhiên là không nên so sánh giữa con người với nhau. Nếu so sánh với thằng con nhà ông, cháu của thủ trưởng cũ quả nhiên là người tài, uy vũ bất phàm.
Viên Hưng Hoa lập tức liền bước nhanh tiến tới, trên mặt nở nụ cười:
- Cháu là Chấn Bang phải không. Quả nhiên là một anh tài.
Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:
- Bác Viên, bác khách sáo quá. Trước khi đến đây, ông cháu đã nói, bác là một tướng giỏi hiếm có. Ông cháu còn dặn dò cháu, mang cho bác vài chai rượu ngon.
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang lấy hai chai Mao Đài mang từ thủ đô ra, đưa cho Viên Hưng Hoa.
Nếu chỉ là những lời nói bình thường, thì Viên Hưng Hoa cũng cười xòa rồi thôi. Nhưng, giờ lại không phải vậy nữa. Trên mặt Viên Hưng Hoa cũng lộ ra vẻ cảm động, ông ta nhận lấy quà của Nhiếp Chấn Bang, đưa cho người lính cần vụ rồi nói:
- Thủ trưởng cũ cẩn thận quá. Nhiều năm như vậy rồi mà còn biết Lão Viên tôi thích thứ này. Chấn Bang, cháu đi đường vất vả rồi, bác đã chuẩn bị chút rượu nhạt để cho cháu và vị đồng chí nhỏ này đón gió tẩy trần trước đã. Đợi đến tối rồi bác lại sắp xếp sau.
Sau bữa cơm, Viên Hưng Hoa bỏ đũa xuống, rồi lấy ra một bao thuốc quân đội cung cấp, nhìn Nhiếp Chấn Bang rồi nói:
- Chấn Bang, cháu làm một điếu chứ?
Nhiếp Chấn Bang cười, người Quân đoàn trưởng Viên này, không hề hách dịch chút nào. Nói như vậy là vì, rất ít khi có tiền bối mời thuốc vãn bối. Hành động và cá tính của Viên Hưng Hoa trông hết sức tự nhiên.
Sau khi châm thuốc, Viên Hưng Hoa vỗ vỗ tay. Bên ngoài, một người lính cần vụ bước vào, nhìn Viên Hưng Hoa gật đầu, rồi lại bước ra ngoài, không tới hai phút sau, lại đi vào trong. Trong tay cầm hai quyển giấy chứng nhận. Sau khi đưa cho Viên Hưng Hoa, anh ta lại đi ra ngoài.
Viên Hưng Hoa đưa hai quyển sổ cho Nhiếp Chấn Bang rồi cười nói:
- Chấn Bang, đây là hộ chiếu của cháu và đồng chí thanh niên này. Tối nay, mười một giờ, bác sẽ đích thân đưa cháu qua bên kia. Bên đó đã có người mua cho cháu vé xe của tuyến đường liên thông quốc tế rồi.
Nhận lấy quyển sổ, Nhiếp Chấn Bang cũng cười một tiếng. Viên Hưng Hoa đã làm cho hắn hộ chiếu của nước công hòa Triều Tiên. Tên hai người cũng đã thay đổi. Tên Nhiếp Chấn Bang là Kim Chính Thắng, tên Lưu Côn là Thôi Vĩnh Hiền.
- Tam ca, cái tên này thật hay. Giờ tôi cảm thấy chúng ta như đặc công được phái qua đó rồi.
Lưu Côn cười trêu chọc.
Nhiếp Chấn Bang cũng cười. Chuyến đi lần này, mặc dù hơi gian nan, nhưng không hề đáng sợ như những lời đồn bên ngoài. Giờ đây, sự tham nhũng của quân đội Liên Xô, cũng chỉ có người được trùng sinh như Nhiếp Chấn Bang mới biết được, nó khủng khiếp đến đâu.
Ở thập niên 90, một xe dưa hấu có thể đổi lấy một chiếc xe tăng. Trong kiếp trước, đây không phải là việc gì hiếm gặp. Lúc này, mặc dù Liên Xô còn không hỗn loạn đến vậy. Nhưng, Nhiếp Chấn Bang tin rằng, chỉ cần có một kẽ hở dù là rất nhỏ thì hắn cũng có thể chen được vào trong. Với thân phận này, có thể để cho hắn hành động một cách quang minh chính đại ở Liên Xô.
Tiếp đó, Viên Hưng Hoa lại vỗ tay một lần nữa, hai người đàn ông to cao bước vào, nhìn thấy bộ dạng nghi hoặc của Nhiếp Chấn Bang, Viên Hưng Hoa cười giải thích:
- Chấn Bang, đây là điều thủ trưởng cũ đã dặn từ trước đó lâu rồi, hai người này đều ở trong đoàn mãnh hổ của bác, đều là những người giỏi nhất, rất thuần thục về đấu tay đôi, dùng súng, lái xe…. Lần này qua đó, họ sẽ đi cùng cháu. Khi mọi người đã qua đó, sẽ có người bên kia tiếp ứng. Khi đến nơi, người đấy sẽ giúp đỡ các cháu suốt cả lộ trình, thẳng cho đến khi các cháu đến Moscow an toàn.
Nghe tới đây, Nhiếp Chấn Bang rất cảm động. Ông cụ là người khẩu xà tâm phật, mặc dù bên ngoài ông không nói gì, nhưng, từ điểm này, có thể nhận ra rằng, ông rất quan tâm đến sự an toàn của hắn.
Ngay lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng đứng dậy, đánh giá hai người. Hai người này cao chừng 1.75m, cơ thể cường tráng, mặc dù giờ đây họ đang đứng rất thoải mái, nhưng cũng có thể phát ra lực lượng lớn. Nhiếp Chấn Bang thầm cảm thán, đúng là tinh anh trong tinh anh.
11 giờ đêm.
Giờ phút này, ở biên giới Hoa Tô, mọi vật trở nên yên lặng. Trong màn đêm đen kịt, cột mốc biên giới đại diện cho biên giới hai nước sừng sững đứng ở bên cạnh, màu quốc huy đỏ tươi nổi bật trên nền tuyết trắng.
- Quân đoàn trưởng, vừa rồi, bộ đội tuần tra Liên Xô đã đi qua rồi.
Thấy Viên Hưng Hoa tới, binh sĩ tuần tra tuyến quốc phòng ngay lập tức cúi chào báo cáo.
Viên Hưng Hoa gật đầu, chào lại theo nghi thức quân đội, rồi quay người nói với Nhiếp Chấn Bang:
- Chấn Bang, bác chỉ có thể đưa được tới đây. Trên đường cháu phải cẩn thận, bác chúc cháu mã đáo thành công.
Được hai cảnh vệ dẫn đi, một hàng người nhanh chóng đi qua tuyến biên giới, nhìn Lưu Côn bên cạnh đang thở hổn hển, khá căng thẳng, Nhiếp Chấn Bang cười thấp giọng trêu:
- Côn Tử, ồ không, đồng chí Thôi Vĩnh Hiền, con đường nhà buôn quốc tế to lớn của chúng ta sắp bắt đầu rồi.