Tại sao gọi như thế
mà người vẫn bất tỉnh, Đoan vương phi sớm đã phát hoảng, nhìn hai đôi
mày thanh tú của nữ nhi nhăn lại một chỗ, trên trán cũng bắt đầu chảy mồ hôi ròng ròng, hô hấp dần dần yếu ớt, bà lại gọi vài tiếng, nhưng không thấy Trầm Cẩn Huyên mở mắt, quay đầu muốn gọi người đi mới đại phu, mới phát hiện trong phòng vốn Mục Diễm đứng ở bên cạnh bà, chẳng biết lúc
nào khi bà để chén thuốc lên giường đã không thấy.
Đoan vương phi há mồm muốn phát ra tiếng, liền nghe được bên tai truyền đến vài tiếng lầm bẩm suy yếu.
Bà nhanh chóng khom lưng ghé lỗ tai qua tỉ mỉ lắng nghe, chợt nghe chính miệng con gái gọi một tiếng Mục Diễm.
Nước mắt Đoan vương phi chảy xuống, Dương ngự y kia không phải nói nữ nhi
không có chuyện gì sao, thế nào, thế nào bây giờ nhìn lại như
muốn....Muốn đi đây?
Bà lảo đảo đứng lên, ra ngoài muốn đi tìm
Mục Diễm, nhưng mà vừa mới đi năm bước xa, cửa liền bị lực mạnh đẩy ra,
Mục Diễm người bà muốn tìm vội vàng đi tới, há mồm liền hỏi: "Nàng tỉnh
chưa?"
Lắc đầu, Đoan vương phi mím môi môi rơi lệ: "Ngươi mau tới nhìn xem nàng, con bé đang gọi ngươi."
Trong lòng Mục Diễm căng thẳng, đỡ Đoan vương phi về bên giường, liền nhào
tới trước người Trầm Cẩn Huyên, quả nhiên chợt nghe tiếng nàng vô ý thức nói mê,
"Ta ở đây, ta ở nơi này, Huyên nhi."
Nàng kêu từng tiếng, hắn một câu đáp lại.
Trong bóng tối, có người hỏi Trầm Cẩn Huyên: "Ngươi tại sao lại trở về?"
Trước đây người này sau khi chết oán khí khá lớn, rơi vào mười tám tầng địa
ngục trãi qua khổ nạn vẫn không chịu đầu thai, chỉ muốn hóa thành lệ quỷ thảo phạt kẻ thù, người đáng thương tất có chỗ đáng trách, Diêm Vương
chỉ có thể cho nàng nếm trãi lại khổ nạn của mười tám tầng địa ngục một
lần nữa, nhưng lại làm cho oán khí của nàng ngày càng lớn hơn, âm khí ở
địa ngục vốn rất nặng, nếu cứ để nàng tiếp tục ở lại địa ngục thì chắc
chắn oán khí sẽ ngày càng tăng thêm?
Diêm Vương không có cách
nào, lại không muốn để nàng hóa thành lệ quỷ, nàng có tội, nhưng tội này không đến mức phải hồn tiêu phách tán, liền không để cho nàng uống canh Mạnh bà, cho nàng một lần nữa sống lại.
Trong cuộc sống khó phân biệt thiệt giả, đi cả đời giống như là một giấc mộng.
Sao nàng lại rơi xuống địa ngục một lần nữa?
Trầm Cẩn Huyên không biết là ai đang nói chuyện, nàng muốn hỏi một chút lời
của hắn có ý tứ gì, lại vào lúc này nghe thấy một giọng nói khác, thanh
âm kia trầm trầm, ấm áp, là Mục Diễm.
Mục Diễm đang gọi nàng.
Nàng tìm theo phương hướng phát ra thanh âm, hướng thắng chỗ đó nhìn tới,
tuy rằng đều là hắc ám, tất cả đều là hắc ám, thế nhưng nàng có thể cảm
giác được, nàng đang đến gần hắn.
Trầm Cẩn Huyên "Xoát" một chút mở mắt, ánh nắng chói chang chiếu vào mắt nàng.
"Nàng rốt cuộc cũng chịu tỉnh!" Mục Diễm tức giận vô cùng, tay hắn nắm thật
chặt đệm giường, lúc nói chuyện có thể nói nghiến răng nghiến lợi.
Trầm Cẩn Huyên tựa hồ cũng không biết mình bị sao, nàng híp mắt chớp chớp,
cảm thấy đã thích ứng với ánh sáng mởi mở mắt hẳn, cặp mặt hoa đào trong veo như nước như muốn rơi lệ, nàng cũng không để ý đến Mục Diễm, mà chỉ nhìn Đoan vương phi đứng bên Mục Diễm đang khóc đến hoa lê đẫm mưa,
mềm nhu gọi một tiếng mẫu thân.
Đoan vương phi bị một tiếng gọi mẫu thân của nàng làm cho nước mắt của bà càng rơi nhiều, nghẹn ngào đáp lại nàng.
Bị nàng không để ý, Mục Diễm càng thêm tức giận, lúc này, Dương ngự y bị
xách tới mang theo rương y dược bước nhanh đến bên giường, muốn hành lễ với hắn, Mục Diễm nhìn thấy chỉ lạnh lùng nói: "Khám kĩ cho nàng xem
xảy ra chuyện gì!"
Vừa rồi tại sao gọi Trầm Cẩn Huyên mà nàng lại không tỉnh, trán đổ mồ hôi lạnh, hô hấp từ từ yếu ớt, đến cuối cùng nói mê cũng ngừng, hô hấp mỏng, khiến cho hắn một lần tra xét không thể cảm nhận được!
Dương ngự y quỳ gối chỗ chân đạp giường, bị cơn thịnh nộ của Mục Diễm dọa giật mình, không dám qua loa chút nào, tỉ mỉ kiểm
tra vị Huyên quý tần bảo bối này.
Mà Mục Diễm thấy Dương ngự y
quỳ ở chân đạp giường, đứng dậy đi qua một bên, hắn nghĩ tới mình mới
vừa kinh tâm động phách, bỗng nhiên nhấc chân đi ra ngoài.
Đi thẳng tới một thân cây trong viện, Mục Diễm dừng chân dương quyền vung xuống.
Nắm đấm phá tan không khí, thẳng đến thân cây cứng cáp.
Vỏ cây thô ráp, một quyền của hắn nhất định sẽ làm tay tróc da.
Mục Diễm chỉ là muốn phát tiết một chút, cũng không nghĩ làm bị thương bản
thân, vì vậy, trên tay mang theo hỏa khí không vung quyền lên thân cây
khô nữa.
Hắn hít sâu vài lần, cảm thấy nội tâm như sống cuộn biển gầm dần dần bình tĩnh lại, mới quay đầu hướng trong phòng đi về.
Phòng trong, Trầm Cẩn Huyên áp hai cái cánh tay đã đau tê dại khó nhịn, vai
mờ hồ phát đau, thật giống như có người bẻ tay nàng, nàng không nghĩ
muốn nằm sấp nữa, đổi thành nằm nghiêng.
Dương ngự y tỉ mỉ kiểm
tra qua cho nàng, căn bản không có chuyện gì, vết thương không sao, tẩm
bổ cho thịt da hồi lại là được. Ông thay đổi thuốc, cũng rắc bột thuốc
cầm máu, lại khám cho thai nhi trong bụng nhưng cũng không có chuyện gì, uống mấy đơn thuốc dưõng thai bồi bổ sẽ càng khỏe mạnh.
Thật không biết tại sao lại bắt ông mang đến đây trong khi không có chuyện gì xảy ra.
Trầm Cẩn Huyên an ủi Đoan vương phi hai câu, nhìn thấy Mục Diễm đi tới, toét miệng hướng hắn cười.
"Bệ hạ. . ."
"Ừ." Mục Diễm nhợt nhạt đáp một tiếng, mắt nhìn về phía Dương ngự y.
Dương ngự y đeo rương y dược lên vai, nhận thấy được tầm mắt của hoàng để rơi trên người ông, quỳ xuống ngay tại chỗ, cao giọng bẩm báo: "Khởi bẩm bệ hạ, quý tần nương nương chỉ cần tĩnh tâm tĩnh dưỡng hai tháng, là sẽ
khỏi hẳn. Trước đó, chớ để miệng vết thương dính nước. Nương nương vốn
bị thương ngoài da thịt, cũng không ảnh hưởng đến bào thai trong bụng,
mời bệ hạ, cùng nương nương an tâm."
"Đi xem Trầm tiểu vương gia đi." Những chuyện ông nói hắn cũng biết.
"Vi thần tuân chỉ." Dương ngự y nói, mắt nhìn dưới mặt đất muốn lui ra,
Đoan vương phi cùng ông đứng dậy, quay qua Trầm Cẩn Huyên nói: "Ta đi
nhìn đệ đệ của con."
Trầm Cẩn Huyên gật đầu nhìn theo.
Người đều đi ra, cửa vừa mở ra đóng lại, Mục Diễm liền tiện tay bưng chén
thuốc qua ngồi ở mép giường: "Nhanh, uống hết thuốc đi."
Trầm Cẩn Huyên liếm liếm môi, nhìn cái chén dược đen thui bị từng muỗng nhỏ đưa tới trên môi, há mồm uống vào.
Thuốc đắng dã tật, tự an ủi mình như thế, ngược lại nàng uống rất có thự tự.
Mục Diễm uy dược cũng rất thứ tự, một chén rất nhanh liền thấy đáy, một
muỗng cuối cùng nuốt xuống, Trầm Cẩn Huyên chép miệng một cái, giương
lên cái cằm khéo léo, cặp mắt đào hoa đầy sương mù.
Thấy dáng vẻ
này của nàng, một tay Mục Diễm đặt ở bên sườn tai nàng, một tay cầm cái
chén không, hắn cúi người, ngậm môi nàng, đầu lưỡi liếm môi nàng có chút lạnh, không giống với mùi vị ngọt thường ngày, dược đắng chát cũng dính vào đầu lưỡi của hắn.
Trầm Cẩn Huyên lộ ra đầu lưỡi,
cũng không để ý, cùng Mục Diễm trêu chọc đầu lưỡi lần nhau, chỉ tiến
quân thần tốc dò vào trong miệng hắn, lúc này mới cùng hắn đầu lưỡi
trong miệng dây dưa cùng nhau.
Khổ sở lan tràn, Mục Diễm không lùi chút nào, ôm lấy nàng không cho nàng lui ra ngoài.
Đầu lưỡi cực kỳ mệt mỏi, nàng nghĩ muốn rút về, lại hết lần này đến lần
khác cũng không được, ngô ân vài tiếng để bày tỏ kháng nghị, nguyên bản
hai mắt nhắm lại hơi mở, ánh mắt hắn nhìn vào, trái tim vừa nổ lớn vừa
nhảy.
Gương mặt tràn đầu vết đỏ, Trầm Cẩn Huyên nhịn không được khẽ nhíu mày, ánh mắt từ từ mê ly.
Ánh mắt của nàng dâng lên một tầng nước chọc ghẹo người, tiếng nức nở nhỏ vụn từ trong mũi hừ ra, mê hoặc người đến lấy.
Mục Diễm luôn không chịu nổi vẻ mặt này của nàng, hai mắt nàng ngậm tình,
tựa hồ giống như không có kiên nhẫn mời gọi, rồi lại như lùi một bước
ngượng ngùng.
Hắn vòng quanh cái lười đinh hương cùng
nàng tiến vào cái miệng nhỏ nhắn của nàng, trắng trợn quấy phá một phen, sau đó bỗng nhiên lui ra ngoài.
Lúc này cái miệng nhỏ nhắn của
Trầm Cẩn Huyên hơi mở, sắc môi xinh đẹp, gương mặt trắng nõn ứng hồng,
nàng nháy mắt một cái, giống như hừ một tiếng, là đang oán trách hắn
sao.
Mục Diễm không biết đủ, nhưng điều kiện thân thể của nàng không thể đáp ứng đủ cho hắn.
"Ngoan." Bàn tay xoa xoa mặt nàng, Mục Diễm cười dỗ nàng, trong ánh mắt đầy tia
sáng giống như là cất ngôi sao, làm cho người ta không dời mắt được.
Để chén thuốc lên cái bàn tròn trong phòng, Mục Diễm đi trở về bên giường, giọng nói có chút bất đắc dĩ nói: "Trong người của nàng đang mang thai, lại đột nhiên bị thương, làm sao trẫm có thể yên tâm rời kinh đây?"
"Rời kinh?" Trầm Cẩn Huyên chỉ kém từ trên giường nhảy lên.
Mục Diễm ngồi trở lại mép giường, nhìn ánh mắt tràn đầy kinh ngạc của nàng, gật đầu, giải thích nói: " Vỡ đập làm xảy ra lũ lụt, đập chứa nước sụp
xuống, diện tích gặp nạn khá lớn, tình hình thiên tai rất nghiêm trọng,
hôm nay lâm triều trẫm cùng các quan đại thần khác thương nghị, quyết
định tự mình hộ tống vật tư giúp dân nạn, trấn an nhân dân gặp nạn, công việc trong triều tạm thời giao cho thừa tướng xử lý."
Hắn nói chuyện trong triều, không tự chủ xưng hô liền biến trở về thành 'Trẫm'', sợ là bản thân hắn cũng không chú ý tới.
Kiếp trước chưa bao giờ xảy ra chuyện vỡ đập, làm cho bốn nước còn lại rất ghen tị với nước Kỳ quanh năm mưa thuận gió hòa.
Mục Diễm vừa nói chuyện, nghĩ đến bảy ngày sau sẽ cùng bé con tách ra một
đoạn thời gian, trong lòng bắt đầu tuôn ra ý nghĩ không muốn, thật muốn
mang nàng cùng nhau đi.
Nhưng mà không được, người nhà bé không
tới mang bé con đi cũng không có chuyện gì, nhưng bây giờ người nhà nàng tới nước Kỳ thăm nàng, kết quả người lại bị hắn mang đi?
Như thế không hợp quy củ.
Tâm sự xoay chuyển khá mau, nghĩ tới đây, trong lòng Mục Diễm không khỏi thầm than một tiếng.
Trầm Cẩn Huyên so với hắn tốt hơn nhiều, nhưng cũng có một chút không tốt,
nàng lặng một chút, mới mềm nhu há miệng gọi hắn: "Bệ hạ. . ." Bộ dạng
muốn nói lại thôi, biểu lộ tình cảm không có cách nào che dấu được.
Tâm Mục Diễm đều muốn mềm, đưa tay bóp bóp cái mũi nhỏ của nàng, "Trẫm rất
nhanh thì trở về." Để an ủi bé con của hắn, đồng thời, cũng an ủi bản
thân mình.
Được, lần này tốt, còn không có xuất phát, mà đã bắt đầu nói đến lúc trở về.
Trầm Cẩn Huyên phốc một chút cười ra tiếng, nghiêm trang nói: "Bệ hạ ngài cứ yên tâm đi, không cần lo lắng nô tì cùng hài tử."
Giọng nói nàng có chút lực, chí ít không có như trước yếu ớt. Đây là chuyện
tốt, trong lòng Mục Diễm rất thoải mái, nở nụ cười nhận lời nàng: "Tốt,
trẫm không lo lắng."
Rõ ràng là nàng dặn dò hắn không cần lo lắng cho bản thân, nhưng Trầm Cẩn Huyên lại bẹp bẹp có miệng nhỏ nhắn, ủy
khuất lại hờn dỗi mà nói: "Vậy nô tì cũng sẽ không lo lắng cho bệ hạ, nô tì cũng sẽ không cho hài tử lo lắng cho ngài."
Lời này nói ra thật thú vị, hài tử còn ở trong bụng nàng, thế nào lại biết lo lắng?
Mục Diễm cười, nhịn không được lại bóp cái mũi nhỏ của nàng, ngoài miệng nói: "Hài nhi của trẫm tự nhiên sẽ nhớ trẫm."
Trầm Cẩn Huyên bị bóp mũi hừ hừ, dùng ánh mắt lên án hắn: "Mũi của nô tì bị
bệ hạ bóp đến hư rồi, " tiếng nói chuyện của nàng mang theo làm nũng,
đáng yêu khác thường, "Đứa bé kia sinh ra cũng không có mũi nữa!"
"Ngốc, " Mục Diễm phản bác lại lời nàng buông lỏng tay ra, "Nàng không có mũi
nhưng trẫm có, cho nên hài nhi của trẫm tự nhiên cũng sẽ có mũi."