Trù Nương Hoàng Hậu

Chương 4: Con cóc và búp bê vải

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cuối cùng Tử Ngư và cha nàng cũng cảm thấy ý định của ta thực sáng suốt, quyết định đi theo ta tung hoành thiên hạ.

Vì vậy, ta viết cách làm ba loại mỳ lên giấy Tuyên Thành, lấy của Từ chưởng quỹ một trăm lượng bạc, lại đem bạc chia làm hai phần, mỗi phần năm mươi lượng. Một phần cho Tử Ngư cùng cha nàng, một phần chính mình giữ lại. Không thể tưởng tượng được, nhiều năm như vậy mà gia sản của Tử Ngư cùng cha nàng tổng cộng còn chưa đến mười lượng bạc, ta cho bọn họ năm mươi lượng khiến bọn họ thiếu chút nữa là quỳ xuống dập đầu rồi.

Chúng ta chạy dọc theo quan đạo* hai ngày liền, ta đã mệt muốn chết. Kỳ thực nói là quan đạo nhưng cũng chỉ rộng hơn đường núi một chút, sạch sẽ hơn một chút, so với đường nông thôn nhà bà nội còn khó đi hơn gấp mười lần. Vẫn là hiện đại tốt.

*Quan đạo: đường do quốc gia mở để tiện đi lại và lưu thông hàng hóa

 .

“Tử Ngư, ta không được rồi, ta mệt quá chịu không nổi nữa. Ta muốn nghỉ ngơi(1)!” Quá khổ cực rồi, ta thực sự không chịu nổi nữa, vóc người mập như vậy mà phải chạy đi trong thời tiết nắng gắt cuối thu làm sao mà chịu nổi? Đi không được bao xa ta liền mệt muốn chết.

“Nghỉ ngơi? Mỹ Mỹ, nghỉ ngơi có nghĩa là gì a?” Mồ hôi… Không cẩn thận nói một từ hiện đại nữa rồi! Tử Ngư lại muốn bắt đầu phát huy tinh thần học hỏi tới nơi tới chốn của nàng rồi.

“Là cần dừng lại để nghỉ ngơi(2).”

(1) Nghỉ ngơi: 休假 => [xiūjià] => hưu giả (hưu: Ngừng/ nghỉ, Giả: nghỉ)

(2) Nghỉ ngơi: 休息 => [xiū·xi] => hưu tức (tức: hơi thở)

 .

“Mỹ Mỹ, hôm nay còn chưa đi được mười lăm dặm đường đâu!” Lão cha cũng nói chuyện. Lão cha cũng thật là vô cùng lợi hại, đeo tay nải của bốn người mà vẫn bước đi như bay, đúng là cao thủ a. (ed: không hiểu tại sao chỗ này lại là bốn người, chắc là chị tính chị thành hai người)

Cái gì? Ngay cả mười lăm dặm đường cũng chưa được a? Đau đầu. Ta còn tưởng rằng đã đi được ba mươi dặm đâu. Cái con đường bỏ đi này, thậm chí ngay cả một chiếc xe ngựa cũng không có, sớm biết vậy ta sẽ thuê một chiếc xe ngựa đưa chúng ta đi Trì Phong thành.

Lúc ta đang suy nghĩ như vậy liệu ta có mệt chết hay không thì có một chiếc xe ngựa chạy như bay đến, thực sự là tới rất đúng lúc a, trời cũng giúp ta. Ông trời quả thật đối với ta quá tốt, quả thực như có thần trợ giúp, nghĩ đến cái gì sẽ có cái đó.

“Dừng!” Ta lấy tốc độ nhanh nhất vọt đến giữa quan đạo, quát to một tiếng. Tử Ngư nhìn xe ngựa hướng ta vọt tới, sợ đến mức hoa dung thất sắc*, lão cha cũng sợ đến xanh cả mặt.

*Hoa dung thất sắc: miêu tả vẻ mặt sợ hãi của mỹ nhân

 .

Xe ngựa cách ta chỉ không phẩy không không một thước thì ngừng lại, đầu ngựa vừa nhấc liền đụng phải bụng ta.”Phanh” một tiếng, ta liền lấy tư thế bất nhã nhất mà ngã chỏng vó.

“Ai ôi, mông của ta muốn nở hoa luôn rồi.” Ta oa oa kêu to. Lần này Tử Ngư không hỏi nữa, mà là cùng lão cha đỡ ta đứng lên. Chờ ta đứng dậy mới nhìn rõ người đang ngồi trên xe ngựa, một tiểu thiếu niên mười mấy tuổi đang che miệng ha ha cười rộ lên, vừa nhìn ta liền tức. Ta đã ngã thành như vậy, hắn còn cười đến đắc ý như vậy được sao?

“Cười cái gì vậy? Nhìn người ta ngã buồn cười lắm sao? Thật quá đáng.” Tiểu tử đáng ghét, trong lòng ta rất khó chịu.

“Té ngã không có buồn cười, buồn cười chính là vừa… vừa có một đầu heo té ngã chỏng vó.” Màn xe bị vén lên, một bạch diện thư sinh*, là cái loại mà thường cùng yêu tinh lăn lộn trong ti vi, từ trong xe chui ra, vẻ mặt cười đến khoa trương không gì sánh được, nhìn thế nào cũng giống một con cóc. Ta nói mà, một tiểu thiếu niên làm sao có thể lớn lối như vậy, thì ra là có một chủ nhân cuồng ngạo như vậy làm chỗ dựa phía sau.

*Bạch diện thư sinh: thư sinh mặt trắng, ý chỉ những thư sinh yếu đuối tay trói gà không chặt.



“Ta…” Ta đang muốn mắng hắn xối xả, nghĩ lại, không được, ta đây là đang có việc cầu người ta, dù thế nào giọng điệu cũng phải ôn hòa một chút mới tốt. Chuyện nhỏ, chờ cơ hội tới, xem ta có ăn miếng trả miếng hay không! “Xin hỏi có phải ngài đi hướng Trì Phong thành phải không? Có thể đi nhờ xe một đoạn được không. Chúng ta có thể trả tiền cho ngươi.”

“Đúng là đi Trì Phong thành.” Hắn sảng khoái trả lời, ta liền vui vẻ, cùng lắm thì cho hắn vài lượng bạc, bạc luôn luôn dùng tốt, cũng sẽ không quá khó khan khi đi nhờ xe của hắn. Chính là lúc ta đang nghĩ như vậy, tên kia lại nói “Nhưng mà xe của ta chỉ chở người, không chở heo!”

Ta thực sự là giận mà không có chỗ phát tiết, cái …#¥%—… Cư nhiên nói ta không phải là người! Ta… Nín nửa ngày mới thốt ra ba chữ: “Ngươi khốn kiếp!” Không chở thì không chở, cũng sẽ không chết người. Ta quay đầu bỏ đi.

Đúng lúc này, Tử Ngư lên tiếng “Công tử, xin ngài thương xót, chúng ta đúng là mệt đến mức đi không nổi nữa. Ngài xem hôm nay cũng đã trễ, nếu như chúng ta không đi nhờ được xe, đêm nay cũng chỉ có thể qua đêm ở nơi hoang dã.”

Lão cha cũng tiến lên thêm lời, không nghĩ tới tên kia lại cứ như vậy đồng ý rồi, còn không thu nửa lượng bạc. Tác dụng của mỹ nữ không tầm thường a! Ta nhìn tình hình này, ai thán một tiếng. Đúng là vẫn không muốn đi đường, đi theo Tử Ngư leo lên xe của hắn.

Sau khi lên xe, vốn dĩ đang rộng rãi mà bởi vì ba người chúng ta nên trở thành phi thường chật hẹp. Ta ngồi đối diện với lão cha, Tử Ngư ngồi đối diện với tên kia. Ta bực mình mà đem đầu quay sang một bên, một ánh mắt cũng không thèm cho hắn. Nhưng ta còn có thể cảm giác được vẻ mặt tươi cười của tên kia, toàn thân ta liền khó chịu. Lớn lên béo cũng không phải lỗi của ta, cũng bởi vì vậy mà bị người xem thường, tư vị kia thật khó chịu.

May là rất nhanh chúng ta liền tìm được tìm chỗ nghỉ chân, một nhà trọ tên là “Hạnh phúc”, tạm thời kết thúc bầu không khí ngột ngạt ở đây.

Nhà trọ là một gian nhà hai tầng làm bằng gỗ, lầu một là đại sảnh, bố trí vô cùng đơn giản. Nhưng tên của nó thực sự được đặt rất tốt, nhà trọ “Hạnh phúc”, vừa nghe tên liền khiến người khác có cảm giác rất ấm áp.

Bà chủ thấy chúng ta vào cửa thì rất nhiệt tình “Mọi người tìm nơi ngủ trọ sao?”

“Đúng vậy! Làm phiền cho chúng ta ba gian phòng! Chuẩn bị nước nóng cho chúng ta, ta muốn tắm rửa.” Cả ngày đi đường, mồ hôi đầy người, cực kỳ khó chịu.

“Cũng cho hai người chúng ta hai phòng.” Lại là giọng nói của con cóc.

“Được, muội tử và công tử!” Giọng nói của bà chủ nghe rất thoải mái, không giống lời nói của một vài người, so với hố phân còn thối hơn. Trong lòng ta thầm nghĩ, sau đó hung tợn liếc mắt trừng hắn, ngâm nga hát “Phi ngựa băng băng trên núi, một đóa mây băng băng a~…”

Kết quả khen ngược, Tử Ngư liền theo sau ta mà hỏi liên hồi.

Sau khi tắm, cảm giác thân thể thoải mái hơn nhiều. Ta từ trong phòng thoáng cái đã xuống tới đại sảnh, đói bụng rồi nên muốn tìm thức ăn, Tử Ngư cùng lão cha vẫn còn ở trong phòng chưa xuống lầu.

“Bà chủ, có cái gì ăn ngon không?” Cái mông ta bịch một cái liền ngồi xuống bàn gần bên cạnh cầu thang, sở dĩ ngồi ở đây cũng là có nguyên nhân. Ta mập như vậy, có thể đi ít vài bước thì liền ít vài bước, dùng ít sức làm việc lại tốn ít thời gian. Bà chủ báo cho ta một thực đơn thật dài tựa như đang trả bài, bất quá trong đầu ta đang suy nghĩ lung tung, một cái cũng không nghe được. Đi hai ngày đường, tới chỗ này những thứ ta có thể ăn đều đã ăn, thật không có khẩu vị.

“Muội tử, chỗ này của ta nhiều đồ ăn như vậy. Hay là, ngài thử một chút?” Nhìn bộ dạng phát sầu của bà chủ, ta thật không đành lòng. Đã lâu không có động thủ, hay là tự mình làm một chút? Hắc hắc. Chủ ý này tốt! Nếu như Tử Ngư biết ta xuống bếp lại mừng đến nở hoa rồi.

“Bà chủ, phòng bếp của ngươi có thể cho ta mượn dùng một chút sao?”

“Ách, muội tử. Ngươi mượn phòng bếp để làm gì?” Nàng khó hiểu.

Phí lời, mượn phòng bếp còn có thể làm gì? “Làm đồ ăn. Yên tâm, ta sẽ trả tiền cho ngươi. Cứ coi như ngươi buôn bán là được, nha, đây là một lượng bạc, đủ rồi chứ.” Ta móc ra một lượng bạc, đặt lên bàn.

“Dù sao hôm nay khách cũng không nhiều lắm, nếu ngươi muốn dùng thì cứ dùng đi. Ngân lượng thì sáng mai thu một lượt cũng được, không vội.” Bà chủ thấy như ta vậy, cũng không thu bạc của ta, cũng không nói thêm cái gì mà quay về quầy hàng tính toán sỏ sách.

Ta nhìn thử chung quanh một chút, quả thực đại sảnh cũng không nhiều người, xem ra làm ăn cũng không tốt lắm. Nhất thời thiện tâm của ta đại phát, muốn giúp đỡ nàng. Một nữ nhân mà xuất đầu lộ diện làm ăn, quả thực không dễ dàng. “Bà chủ, nếu như ngươi không ngại, thì đi với ta đến phòng bếp đi!”

“Ngươi muốn người phụ giúp sao, ta gọi tiểu nhị đến giúp ngươi nha.” Nàng không ngẩng đầu, xem ra là hiểu lầm.

“Ta nói, ta có thể giúp cho việc làm ăn của tiệm này tốt lên. Mời ngươi đi phòng bếp với ta!” Bàn tay đang gảy bàn tính của nàng ngừng lại, kinh ngạc mà nhìn ta.

“Ta nói thật đấy.” Ta lặp lại một lần nữa. Nàng mới nửa tin nửa ngờ theo ta vào phòng bếp.

Ta nhìn chung quanh một lần, mặc dù là một nhà trọ nhỏ, nhưng mà dụng cụ trong phòng bếp vẫn đầy đủ hết, còn chuẩn bị thật nhiều rau dưa tươi mới: Ớt, giá đỗ, rong biển, rau cần, xà lách, ngay cả rau quyết(3) đều có! Quá tuyệt vời, đúng là hợp ý ta! Ta mập như vậy, vốn nên ăn nhiều thức ăn chay có năng lượng thấp dinh dưỡng cao, hơn nữa rong biển, giá đỗ là nguyên liệu ta thích nhất! Ta vừa nhìn đã biết nên làm gì.

“Bà chủ, ngươi giúp ta lấy một ít bột mỳ đến.” Nàng thuận theo mà làm việc, đại khái cũng đoán được là ta muốn dạy nàng làm món ăn. Nàng thoạt nhìn khoảng ba mươi, tướng mạo xinh đẹp, có thể vì lo lắng việc làm ăn cho nên lộ ra một chút tang thương.

“Hỗ trợ giữ lửa, những gì ta làm ngươi cần phải nhớ kỹ. Sau này nó chính là món chiêu bài của nhà trọ ngươi, bảo đảm việc làm ăn của ngươi sẽ thịnh vượng.” Nàng cười cười, cũng không lên tiếng, chỉ để ý giúp ta nhóm lửa, bắc chảo.

Ta trộn bột mì hòa với nước cùng một chút muối, liền nhào nặn, nước và bột mỳ vừa đúng tỷ lệ một: sáu. Nhào xong mỳ, nồi cũng đốt nóng. Đổ một ít dầu lên nồi, lau khô, sau đó ngón tay trái của ta nắm lên một viên mỳ, đem viên mỳ bỏ vào đáy nồi ép một chút liền thành một vỏ mỏng đường kính 9 cm, tay phải lập tức lấy vỏ mỳ ra, nhiều lần như vậy. Nàng thấy động tác của ta lưu loát liền ngẩn ngơ, hiển nhiên cũng là không có dự liệu được ta cư nhiên là cao thủ trong nghề.

Thời gian một chung trà, ta nướng ra hơn mười cái vỏ mỳ, để cho nàng giúp cho vào lồng hấp làm vỏ mỳ mềm lại. Ta ngắt bỏ đầu đuôi của giá đỗ (tác giả: không có mầm đậu xanh, chỉ có thể chấp nhận dùng mầm đậu tương), cắt khúc rau cần cùng rau quyết, thái sợi rong biển, xà lách, cùng cà rốt, rửa sạch rồi chần sơ qua nước sôi, bỏ riêng vào các mâm nhỏ. Lại trộn nước tương, dấm chua, dầu vừng, nước cốt gừng, hành thái cùng nước cốt ớt đã làm sẵn trước đó vào chén nhỏ. Cuối cùng đem những loại rau củ đã thái sợi bỏ vào trong vỏ mỳ đã hấp mềm thành hình dạng một cái túi, dùng sợi hành đã chần qua nước sôi để làm một nút thắt, để vào tô đậu tương, đặt đầy hai mâm lớn, đem nước sốt lúc nãy đã pha tưới đều lên mặt trên của vỏ mỳ.

Chưa đến nửa canh giờ, mỹ thực đã ra lò. Rốt cuộc bà chủ nhịn không được mà mở miệng, xem ra đã nhịn lâu rồi: “Muội tử, món ngươi làm tên là gì? Ta nhìn hồi lâu cũng không nhìn ra ngươi đang làm cái gì?”

“Nhà trọ của ngươi tên là Hạnh phúc đúng không?”

“Đúng, là chồng đã qua đời của ta đặt.” Thần sắc của nàng buồn bã, ta không khỏi muốn tát mình vài cái, thế nào lại hỏi đến chuyện không nên hỏi?

“Từ hôm nay trở đi, đây chính là món ăn đặc sắc của nhà trọ này! Gọi là Búp bê vải hạnh phúc, ngươi thấy thế nào? Ngươi nếm thử xem, cảm thấy thế nào?”

Nàng như nhặt được đặc xá, dùng chiếc đũa gắp lên một chiếc đưa vào miệng, nhắm mắt lại, chậm rãi thưởng thức. Một lúc lâu nàng mới mở mắt ra, cầm lấy hai cánh tay của ta hết sức kích động: “Thực sự là dư vị vô cùng a! Tuy rằng là thức ăn chay, lại tươi giòn không gì sánh được, chua chua cay cay thật sướng miệng. Còn nữa, ngươi đặt tên này thật sự quá hay.”

“Trừ những lời ngươi vừa nói, nó còn có thể tăng cảm giác ngon miệng, bổ gan. Chẳng qua vẫn còn thiếu hai loại nguyên liệu, su hào thái sợi và và rễ rau diếp(4) cắt khúc. Ngươi cũng đã học được cách làm, sau này ngươi tự mình thêm vào. Búp bê vải hạnh phúc chân chính sẽ không có thiếu khuyết. Có một món ăn chiêu bài như vậy, tin tưởng sẽ có rất nhiều người nghe danh mà đến, như vậy ngươi kinh doanh cũng sẽ tốt hơn bây giờ.” Làm người tốt làm đến cùng, đưa Phật thì đưa đến Tây thiên. Thấy nàng vui vẻ như vậy, ta cũng cảm thấy rất thoải mái, làm việc thiện mình cũng cảm thấy vui. Món ăn ở vùng này đều đầy dầu mỡ, bởi vì có hải sản phong phú, hiểu biết của mọi người về rau dưa cũng không nhiều. Cho nên món ăn chay rực rỡ đặc sắc như vậy —— búp bê vải tất nhiên sẽ rất đắt khách, thực khách tìm tới cửa sẽ nhiều lên, gần đây cũng không có nhiều nhà trọ, số người ngủ lại nhà trọ nhất định sẽ có cải thiện.

Ta đang vây trong suy nghĩ của mình thì “Ọt ọt, ọt ọt” một trận tiếng kêu lạ truyền đến. Là dạ dày của người nào đang biểu tình vậy? Không phải của ta. Vừa nhìn về phía trước, thì ra là thiếu niên chê cười ta lúc té ngã, thư đồng của con cóc! Nhìn bộ dạng dựa vào cửa chảy nước miếng của hắn, ta đã cảm thấy phi thường có cảm giác thành tựu. Ai bảo ta làm đồ ăn chay có sức dụ dỗ qúa lớn làm gì!

“Tỷ tỷ, ta có thể nếm thử không?” Tiểu tử kia thật ra cũng rất nhu thuận, cũng không đáng ghét như lúc ban ngày.

(3)Rau quyết: là một loại thực vật nở hoa ngầm, lá non có thể ăn được, có họ với dương xỉ