Ngày lấy được giấy chứng nhận với dấu đỏ thì cũng là thời điểm thực tập ở tòa án của cô kết thúc. Nhìn con dấu màu mực đỏ thẩm trên tờ giấy chứng nhận thực tập, cô cầm trong tay mà thật sự là nói không nên lời.
Giữa trưa ánh nắng mặt trời ở công viên rất tốt, thậm chí còn có thể phơi nắng được, cô cùng bà nội đến đây cho mấy con mèo lạc ăn, đến cuối cùng vì buổi chiều không có việc gì nên để bà nội về nhà nghỉ ngơi trước, còn chính mình ở lại thêm nửa giờ nữa.
Cô cầm một bình nước lớn, đổ vào máng nước nhỏ.
Hơn mười con mèo sớm ăn no cũng đã khát nước, nhưng thật ra cũng rất trật tự, vài con chờ nước uống. bên cạnh Đồng Ngôn còn có bảy tám người bạn nhỏ, đều đi theo mẹ hoặc ông bà nội đến đây, người lớn ngồi ở xa xa nhìn lại, trừ bỏ vài người lo lắng về vấn đề vệ sinh thì thật ra cũng không có ai ngăn cản, cả đám con nít vây xung quanh Đồng Ngôn nhìn đám mèo uống nước.
Trước người là một đám mèo, sau lưng là một đám bạn nhỏ.
Không biết cô có phải là đang trải nghiệm việc giáo dục trẻ em hay không, mang bọn trẻ đi thể nghiệm cuộc sống thực tế.
Tin nhắn của Cố Bình Sinh đến làm đứt quãng suy nghĩ của cô, bởi vì hạng mục đầu tư ở thị trường Châu Âu nên anh phải đi công tác một thời gian, hơn nữa là đêm nay phải đi.
Tin tức này đến có chút đột ngột, cô cầm điện thoại có chút không yên lòng, nắm chặt cái chai ở trong tay, cũng quên không đổ nước cho đám mèo kia uống nước.
Đám bạn nhỏ nhìn đám mèo đã uống hết nước, Đồng Ngôn lại không có làm gì, sốt ruột thúc giục cô, “Chị ơi, đổ nước.”
“Chị để bọn em chăm sóc mấy con mèo này nhé?”
Vài đứa nhỏ vừa nhìn đã cảm thấy ngứa ngáy, muốn tự mình làm, nghe cô nói vậy thì không ngừng gật gật đầu.
Cô đêm bình nước giao cho cô bé lớn tuổi nhất, bốn năm bước đã bước đến ghế ngồi, bắt đầu hỏi lại anh, thương lượng với anh xem cần mang những gì. Cố Bình Sinh phải vào phải ICU nên vội vàng nói vài câu rồi tạm biệt tắt máy. Chiếu theo ước tính của anh thì anh hẳn là phải đi ít nhất nửa tháng, cô yên lặng tính toán xem phải mang theo bao nhiêu hành lý, vừa gấp gáp lại vừa không có kinh nghiệm, làm thế nào cũng cảm thấy chính mình đã quên cái gì đó.
Cân nhắc chính mình một lần nữa, bên người đã có người ngồi xuống. Là người cách hai tuần lại đến thăm bà nội, cha của cô.
“Cha có mua chút hoa quả để ở trong nhà, bà nội nói con đang ở đây cho đám mèo hoang ăn.” Cha cô cố gắng nói một cách thân mật, có thể nhìn ra được đây là một lời dạo đầu đã được chuẩn bị sẵn thật lâu.
Cô do dự vài giây, sau đó cười cười
Có lẽ vì ảnh hưởng của Cố Bình Sinh, đối với sự bất hòa bấy lâu nay với cha của mình, cô cũng đã bắt đầu mềm lòng.
Cha và con gái sóng vai ngồi cùng nhau, không có đề tài chung nào, phần lớn là cha hỏi cô vài câu, cô ừ một tiếng, hoặc là trả lời ngắn ngủi vài ba chữ. Không khí mặc dù có chút xấu hổ, cũng không phải là không thể chịu đựng được. Qua một lát, đám mèo hoang kia cũng đã uống đủ nước, lần lượt kéo nhau chạy vào bụi cỏ, cô bé lúc nãy cũng đã rất cẩn thận ôm cái bình trống không, chạy tới trả lại cho Đồng Ngôn
Cô đưa hai tay nhận lấy chiếc bình, gật đầu cảm ơn cô bé kia.
“Đây là ba ngàn.” Khi cô bé kia vừa xoay người rời đi, cha của cô bỗng nhiên đưa một phong bì cho cô.
Đồng Ngôn giật mình, “Không cần, chúng con cũng không phải thiếu tiền.”
“Lần trước cha đến, con không ở nhà, Tiểu Cố đã giúp cha.” Cha cô hàm hồ nói xong mấy câu này, “Ba mươi vạn lần đầu tiên này cũng đã phải đợi hai năm, chờ thị trường chứng khoán hoàn toàn chuyển mình, liền thu tiền về trả cho các con, đây là phần còn lại lần trước, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng sẽ từ từ kiếm về, có thể vẫn kiếm được lời. Thời gian này những người chơi cổ phiếu đang nhanh chóng giàu lên.”
Nghe cha nói đến tình hình phát triển tốt của thị trường chứng khoán, trong ánh mắt khó có được chút gợn sóng của sự hưng phấn.
Cô lại nghe ra điều gì đó được giấu diếm, ngẩng đầu đánh gãy lời ông ta, “Con không ở nhà, anh ấy đã đưa tiền cho cha?”
“Có hai người tới đòi tiền của cha, cha đã mượn của Tiểu Cố một ít tiền, chỉ là mượn tạm thời, không phải muốn lấy của các con.” Cha đưa một phong thư rám nắng cho cô, “Lần này có một ít cổ phiếu có lãi.”
“Cha còn đi mượn tiền người khác chơi cổ phiếu? Anh ấy lại giúp cha vay tiền?”
Đồng Ngôn không dám tin nhìn cha của mình.
Khuôn mặt như vậy, nhưng chính là một người đàn ông không tới năm muôi tuổi, tóc đã bạc hơn phân nửa. Người đàn ông này đang rất cẩn thận tươi cười, vĩnh viễn đều cảm thấy chính mình có thể giàu có lên nhò phương thức đánh bài để kiếm tiền như thế này, cố gắng tìm về được hết những thân tình đã mất.
Cô không phải không có thử qua, còn thật sự nói chuyện với ông ấy, thậm chí còn lấy việc đoạn tuyệt quan hệ cha con để áp chế ông ấy.
Nhưng đến cuối cùng, người cha này của cô lại cho rằng gia đình này tan vỡ, con gái không nhận mình chỉ vì chính mình nghèo, chính mình không có tiền. Suy nghĩ càng ngày càng cực đoan. Suy nghĩ hơn mười năm suy sụp qua đã tạo nên ý nghĩ cực đoan trong lòng ông ấy, không thể chỉ nói qua mà thông suốt được, mọi lời nói khuyên nhủ ông ấy giống như là đang coi thường ông ấy vậy.
Cô thậm chí không thể nghĩ được có khả năng nào thay đổi hay không.
Thẳng cho đến khi chuyện xảy ra mấy tháng trước, mới khiến chô cô nghĩ rằng mình sẽ có hy vọng, không còn nợ nần gì nữa, lại không cần phải bàng hoàng bất an cho tương lại nữa.
Người cha này lại bắt đầu đi vào thế giới của cô, rất nhiệt tình mà nói rằng mình lại bắt đầu kiếm tiền từ mấy cái cổ phiếu đó, cô chỉ cảm thấy khổ sở. Thật sự rất khổ sở, tâm tình cũng dần lạnh đi.
Không biết vì sao, có hai con mèo vùa rồi được cho ăn lại chạy đến, ngoan ngoãn nằm ở bên cạnh chân của cô.
Cô sờ sờ đầu chú mèo con, vô ý thức lại gãi cằm cho nó.
Thành phố này là nơi cô sinh ra và lớn lên, từ nhỏ đến trường học đã có rất nhiều bạn học có bối cảnh không thể lường được, giống như Phương Vân Vân vậy, thật sự là rất giàu có và đầy quyền lực. Thời điểm hơn mười tuổi, cô vẫn chưa có thể hiểu được sự chênh lệch này như thế nào, chỉ cảm thấy khổ sở khi cha mẹ ly hôn, vì mẫu thân với chính mình không hợp lý lẽ đạo đức mà cảm thấy rất tự tin.
Sau đó lại là chuyện của Lục Bắc, cô rút cuộc cũng lý giải được sự khác biệt rõ ràng của gia đình mình và gia đình người ta.
Không phải là người quá kiên cường, cho nên không chịu nổi gánh nặng.
Đi Thượng Hải học đại học là phương thức thoát khỏi nơi này duy nhất.
Đáng tiếc cô vẫn tin tưởng rằng cuộc sống luôn có những điều tốt đẹp, lại quên mất sự thật tàn khốc.
Trên thế giới này có nhiều thứ để em lựa chọn, chỉ có cha mẹ là duy nhất, em không thể chọn, cũng không thể từ bỏ.” Lúc trước khi Cố Bình Sinh nói ra những lời này, có bao nhiêu là vì trách nhiệm, mà còn có bao nhiêu là không thể nề hà trong đó.
Chú mèo con rất thích được cô vuốt ve, nhẹ nhàng kêu meo meo.
Cha cô đem mọi chuyện nói xong, quả nhiên, lại dùng giọng nói nhẹ dễ nghe mà nói, “Ngôn Ngôn, con có còn tiền hay không, cha cần phải đem số nợ và tiền lãi còn lại trả cho người ta.”
Nói xong lại rất nhanh bổ sung thêm, “Cha và mẹ con luôn ầm ĩ về chuyện phòng ở, sau này cha già đi, tất cả cũng đều sẽ để lại cho con.”
Đồng Ngôn vỗ nhẹ lên đầu chú mèo con, không hé răng nói nửa lời, đứng dậy liền rời đi.
“Hoặc là Tiểu Cố.”
Cô lập tức dừng lại.
“Tôi sẽ cùng anh ấy chia tay.” Cô nghe thấy giọng nói của chính mình, “Mấy ngày nay còn cần phải xử lý vài chuyện, ông không cần tới tìm anh ấy. Số tiền ông mượn trước đó, tôi sẽ từ từ trả cho anh ấy, những cái khác tôi không giúp được ông.”
Sau khi về nhà, cô nhốt chính mình trong phòng ngủ, thu dọn quần áo để đêm nay anh còn đi công tác.
Thời gian ước tính cũng khoảng nửa tháng, từ ban công lôi ra một vali lớn, bắt đầu đem từng bộ quần áo tây trang cùng áo sơ mi, caravat lấy từ trong tủ ra, ném lên trên giường. Thực hiện theo quy định là rất tốt, đều đã công khai thống nhất với nhau những trường hợp như thế này, thì mặc tây trang màu đen, áo sơ mi cùng caravat cũng sẽ không được sáng quá, phối hợp với nhau thì cũng không phải là vấn đề gì lớn lắm.
Cố Bình Sinh từng nói qua, nếu như ở lại khách sạn thì nhiều nhất mang theo bốn bộ quần áo là đủ rồi.
Cô im lặng tính toán số lượng, đầu óc chút chút chậm chạp nên phải sổ chiếc áo ra ba bốn lần, gấp lại cho thật cẩn thận, lấy tay miết theo từng nếp gấp, khi đem áo tới bỏ trong vali thì tiếng chuông điện thoại vang lên, cô cũng không chú ý tới, thẳng cho đến khi gấp xong bốn chiếc áo sơ mi thật tốt, cẩn thận bỏ vào trong rương, bỗng nhiên rơi nước mắt.
Từng giọt từng giọt rơi trên quần áo.
Cô dùng hết tâm tư đối tốt với anh, sợ anh ăn thứ gì đó không tốt, mỗi đêm đều phải ủi quần áo để ngày hôm sau anh ấy mặc, cô còn nhận thức được mình thực sự cần phải học mát xa, vì có thể giúp cho thân thể của anh ngày càng khỏe mạnh. Thậm chí học lại xe, đều là sợ anh bỗng nhiên ngã bệnh, có thể đúng lúc đưa anh đi bệnh viện.
Nhưng chính là vì dụng tâm như vậy nên mới cảm thấy thật sự rất đau lòng.
Cũng bởi vì chính anh chịu nhiều áp lực hơn so với người thường. Ngay cả lương cao thì như thế nào, lại cần phải có nhiều tiền để ứng phó với ốm đau về sau, nhưng nếu từ trước đến nay từ khi bắt đầu ở bên cô, lại càng không ngừng kiếm tiền rồi lại không ngừng bị vét sạch hết số tiền đó, thậm chí còn có thân thể của bà nội cũng cần phải lo lắng và ứng phó nữa.
Cứ nghĩ tới như vậy thì nước mắt lại rớt xuống càng nhiều.
Tiếp tục thu dọn những thứ cần thiết, cô vọt vào toilet tắm nước ấm. Đợi cho đến khi đi ra, thấy Cố Bình Sinh bỗng nhiên đẩy cửa tiến vào, cô đứng lặng người ngây ngốc nhìn anh tới gần.
“Vì sao tắt đèn tắm rửa? nếu không phải bà nội nói em ở nhà, anh cũng không biết em ở trong này.” Giọng nói Cố Bình Sinh dán ngay bên tai cô, tay vòng qua ôm lấy thắt lưng của cô.
Đồng Ngôn giơ tay ôm lấy thắt lưng của anh, dùng mái tóc ướt sũng cọ cọ trước ngực của anh, “Em thật sự luyến tiếc anh?”
“Em đang nói bậy bạ cái gì thế hả?” Giọng nói của anh mang theo ý cười, thuận tay tháo xuống chiếc khăn tắm phía sau cửa, lau tóc cho cô.
Phòng tắm rát ẩm ướt, cô cũng quên không bật đèn, cũng đã quên mở quạt. Nhưng vẫn là xấu hổ không chịu đi ra ngoài, cứ như vậy áp mặt tựa vào trong ngực anh, dùng thân mình dán chặt lên trên người anh. Anh khó có khi mặc áo sơ mi màu đèn thuần như vậy, có thể là vừa về nhà, còn chưa kịp tháo caravat ra , lại có chút dụ hoặc khiến con người ta muốn phạm tội.
“Anh đã rất nhấn mạnh với đối phương rằng anh đang trong thời gian hưởng tuần trăng mật, không thích hợp ở bên ngoài lâu.” Cố Bình Sinh cười dỗ cô, “Cho nên hẳn là sẽ không lâu đến mười lăm ngày , đại khái là mười ngày là anh về rồi.”
Cô gật đầu.
Chuyến bay của anh là 7h30 cất cánh, không kịp ăn cơm chiều mà lập tức phải đi liền.
Đồng Ngôn tìm lấy cái cớ không có đưa anh đi sân bay, chỉ giúp anh đem hành lý đến trước cửa thang máy, không biết vì sao, đợi thật lâu cũng không thấy thang máy đến. Cố Bình Sinh nhìn thời gian, “Đi cầu thang bộ thôi.” Nói vừa xong, có người đẩy cửa ra, nhìn hai người mà nói, “Đừng đợi nữa, thang máy bị hỏng rồi, cũng may chỉ có năm tầng thôi, hai người đi cầu thang bộ đi.”
Đèn nơi cầu thang bộ là sáng theo từng bước chân của người đi.
Mỗi khi xuống một tầng, cô liền dậm mạnh chân một cía, làm cho đèn ở phía dưới bắt đầu sáng lên.
Con đường phía trước sáng ánh đèn, phía sau thì ngọn đèn lại tắt hẳn. Khi đến đến mấy bậc thang cô từng ngồi khóc kia, Đồng Ngôn đưa mắt nhìn móng tay của mình viết xuống từng từ. Dấu vết nhợt nhạt, trừ phi phải cố gắng nhìn lại , còn không thì cũng không thể thấy được.
Khi hai người đi xuống dưới lầu, tay Đồng Ngôn nắm chặt thành quyền, thân thể từ từ tiến vào trong lòng anh.
“Em nhớ rõ lần đầu tiên anh đến trường học là lúc anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng cùng một cái quần màu nâu đơn giản, tay áo sơ mi được vén lên, có thể nhìn thấy hình xăm…” Cô cười nói, “Nhìn rất đẹp, em khẳng định từ lúc đó đã bắt đầu yêu anh rồi.”
Cố Bình Sinh buồn cười nhìn cô, đem đôi tay đang nắm thành quyền kia của cô mà cầm lấy, “Không cần làm nũng, anh sẽ nhanh chóng trở về với em.”