Trói Em Một Đời

Chương 43: 43 Anh Thua Rồi


Thấy ánh mắt của Tiểu Ninh,Viễn Khôi giọng điệu châm chọc mà nói:"Chồng của em, không phải là đang có hứng thú..."
Ánh mắt Tiểu Ninh quay ngắt sang nhìn anh:"Anh có vẻ hứng thú hơn tôi tưởng rồi.

Được....Đi thôi....Tôi đi cùng anh"
Viễn Ngọc từ xa nhìn thấy Tiểu Ninh cùng Viễn Khôi đi tới,Viễn Khôi nháy mắt ra hiệu cho Viên Ngọc, cô liền ngã nhào vào lòng Khải Phong, chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra Khải Phong đã thấy Tiểu Ninh bước tới.Anh khó chịu đẩy Viễn Ngọc ra khiến cô không tự chủ được mà ngã nhào xuống đất, tất cả mọi ánh mắt đều hướng vào người Viễn Ngọc, xem ra sắp có chuyện thú vị để xem rồi, Chu Hân cùng Tầm Nhiên và Lãnh Ân thấy thế liền chạy lại, Chu Hân định tiến vào thì bị Tầm Nhiên kéo lại, lắc đầu nhìn cô.

Chu Hân ngoan ngoãn mà đứng cạnh Tầm Nhiên ánh mắt tỏ vẻ lo lắng nhìn Tiểu Ninh.

Khải Phong bước lại chỗ Tiểu Ninh nắm lấy tay cô, lắc đầu mà nhìn cô.

Tiểu Ninh không nói gì, cũng không có dáng vẻ tức giận,cô chỉ mỉm cười nhìn Khải Phong nhưng thái độ của cô càng khiến anh khó chịu hơn hẳn, thà rằng cô trách anh,mắng anh còn hơn.Tiểu Ninh bỗng nhiên đặt lên môi Khải Phong một nụ hôn, như đang chứng tỏ rằng cô là đang tin tưởng anh ấy,trước thái độ ngạc nhiên của Khải Phong, Tiểu Ninh nhìn anh:"Chồng à, không phải anh nói đi lấy bánh cho em và con chúng ta sao?"
Có lẽ anh cũng đã hiểu mọi chuyện rồi, chính là cô tuyệt đối tin tưởng anh.


Khải Phong nhìn cô:"Xin lỗi, phải để em chờ lâu rồi."
Tiểu Ninh mỉm cười nhìn anh.Rồi ánh mắt quay sang nhìn sang người phụ nữ đang nằm dưới sàn:"Ơ, Viễn Ngọc chị làm sao lại nằm dưới sàn thế kia?"
Viễn Ngọc nhìn cô với ánh mắt đỏ ngầu, không nói được lời nào.Tiểu Ninh buông tay Khải Phong ra đi về phía Viễn Ngọc, đỡ cô ta đứng lên, vuốt vuốt mái tóc cô ta vài cái,miệng vẫn giữ nụ cười:
- Chị đi đứng làm sao lại bất cẩn thế?
Rồi nhìn về phía Khải Phong mặt nghiêm lại:
- Anh cũng thật là, thấy chị ấy ngã,thân là chủ của buổi tiệc mà không giúp chị ấy, khiến người khác chê cười rồi.

Khải Phong chỉ nhìn Tiểu Ninh mà không nói gì cả.Anh biết người con gái này có thể tin tưởng.

Thấy tình hình khá căng thẳng, Tầm Nhiên cho người dời khách mời sang phòng triễn lãm để tránh sự chú ý, trả lại hội trường buổi tiệc cho gia đình sắp xếp việc riêng.Sau khi khách mời và phóng viên được dời sang phòng triễn lãm thì không khí ở đây yên tĩnh hẳn.

Chỉ còn lại Khải Phong, Tiểu Ninh, Viễn Ngọc và cả Viễn Khôi mà thôi.

Tầm Nhiên,Lãnh Ân và Chu Hân cũng đã sang phòng triễn lãm để tiếp khách.Lúc này Tiểu Ninh lại bình tĩnh nói tiếp:
- Chị Viễn Ngọc không sao chứ, cần đến bệnh viện không? Sẵn tiện xem xem khuôn mặt này có hư hỏng gì không?( Vừa nói tay Tiểu Ninh sờ lên khuôn mặt của Viễn Ngọc)
Viễn Ngọc vừa mới bị Khải Phong đe dọa xong, giờ lại tới vợ anh ta, khiến cô cảm thấy bắt đầu khá lo sợ cho tương lai của mình rồi, cô ta nhìn về phía Viễn Khôi ánh mắt cầu cứu.Viễn Khôi không có động thái gì trước ánh mắt của cô ta.

Cô ta liền nói:
- Cô nói vậy là có ý gì?
- Có ý gì?Cô xem có nực cười không? Cô thừa biết tôi có ý gì, còn cố tình không hiểu? ( Giọng Tiểu Ninh nhẹ nhàng xen lẫn chút cáu gắt)
- Chắc là Vương phu nhân có hiểu lầm gì rồi, tôi thật sự không hiểu cô nói gì cả.

Tiểu Ninh mỉm cười nhìn cô:"Hay cho câu Vương phu nhân, tôi không biết cô đến đây vì mục đích gì, nhưng đã gọi tôi một tiếng Vương phu nhân vậy hà cớ gì lại tìm cách dụ dỗ chồng tôi?
Viễn Ngọc lắc đầu nhìn cô rồi nhìn về phía Viễn Khôi, ánh mắt anh ta vẫn vậy không có gì thay đổi.


Là chính anh ta đẩy cô vào việc này nhưng lại có thái độ như không liên quan là sao.Thôi thì tự mình cứu lấy mình trước vậy.

- Tôi không dụ dỗ chủ tịch Vương, phu nhân hiểu lầm rồi.

Chỉ là tôi bị vấp nên mới vô tình ngã vào người ngài ấy thôi.

- Vô tình?Cô khiến tôi tò mò về cô rồi đấy? Cái lí do trẻ con như vậy cô cũng nghĩ ra được,đúng chỉ có thể là tiểu thư Viễn Ngọc đây thôi.

Nhìn dáng vẻ Tiểu Ninh lúc này Khải Phong chỉ cần đứng yên quan sát là được rồi.

Còn phía Viễn Khôi anh ta không ngờ Tiểu Ninh còn có mặt này, xem ra nước đi này của anh đã tính toán khá nông cạn rồi.

- Vương phu nhân,là tôi nói thật.

Cô có thể không tin tôi nhưng cô phải tin chồng cô chứ?
Khải Phong nhướng mày nhìn Tiểu Ninh, Tiểu Ninh mỉm cười rồi nhìn Viễn Ngọc một cách điềm đạm và khiêm tốn:
- Xem ra phải cảm ơn tiểu thư đây nhắc nhở rồi ( Tiểu Ninh xoay người đi đến chỗ Khải Phong khoác lấy tay anh, mỉm cười).Chồng tôi, anh ấy thế nào tôi điều hiểu, huống hồ gì ong bướm bay quanh anh không phải là ít, nếu không đủ tin tưởng chắc là hôm nay người đứng trước mặt cô không phải là tôi rồi.


Tiểu Ninh nói xong nhón người tiếp tục đặt lên môi Khải Phong một nụ hôn.

Rồi xoay sang nhìn cô ta
- À quên nhắc cô một việc nữa, gương mặt này của cô cũng nên trả về nguyên vẹn như lúc đầu rồi.

Cô mang lên mình gương mặt của người khác nhưng lại quên tìm hiểu nhân cách của chủ nhân nó rồi.( Thật ra Tiểu Ninh chỉ dọa cô ta thôi.

Cô cũng không chắc lời mình nói là phải không, lần trước chỉ nghe Khải Phong nói cô ta chắc chắn không phải Ngọc Hoa, chứ cô cũng chẳng điều tra làm gì vì cô chấp nhận tin Khải Phong.

Nhưng không ngờ thái độ của cô ta lại tái xanh như thế này, vậy chắc là đúng rồi)
Tiểu Ninh quay sang nhìn Viễn Khôi:
- Anh thua rồi..