Chiêu Nhạc rời khỏi nghĩa trang, ngự kiếm bay ra ngoài tòa thành nhỏ.
Nàng ấy bay thẳng về phía nam, Lộ Thủy kiếm dùng tốc độ nhanh nhất bay suốt nửa ngày, vượt qua vô số núi non sông biển cuối cùng cũng đến một tòa thành lớn phồn hoa. Nơi này không thể gọi là thành mà là một quốc gia luôn mới đúng. Đứng trên cao nhìn xuống, nhà cửa chằng chịt, phóng tầm mắt nhìn ra xa không cách được điểm cuối, trên đường phố người đi lại như nước, náo nhiệt gấp trăm lần mấy tòa thành nhỏ đi qua lúc trước.
Trong thành đâu đâu cũng thấy hoa tươi, thảo dược, cây xanh rậm rạp và mấy chục ao hồ như minh châu điểm xuyến ở giữa. Vào trong phạm vi tòa thành sẽ ngửi thấy mùi thuốc ngọt đắng lẫn lộn. Thảo dược trong thành không hẳn là quá nhiều, phần lớn thảo dược trồng phía ngoài thành, trong bán kính trăm dặm là từng thửa đất dùng để trồng thuốc. Thật xứng đáng với danh xưng ‘đan thành dược quốc’.
Bởi vì tòa thành này dựa vào một trong các phúc địa Thiên Hoa Bách Thảo điện, một tòa thành trực thuộc Thiên Hoa Bách Thảo điện nên tên nó cũng là Thiên Hoa Bách Thảo. Trong thành ngoài người phàm bình thường không thể tu luyện thì còn rất nhiều tu sĩ, những tu sĩ này có một phần là tu sĩ của Thiên Hoa Bách Thảo điện, một phần khác là tu sĩ đến mua đan dược từ nơi khác.
Ở đây, người phàm không thể tu luyện đều là những người trồng thuốc rất am hiểu về thảo dược, đời đời phụ trách trồng thảo dược cho Thiên Hoa Bách Thảo điện, mà những người có thể tu luyện thì đa số là đan sư luyện đan trong Thiên Hoa Bách Thảo điện. Thiên Hoa Bách Thảo điện là nơi nhiều đan sư nhất trong tu chân giới, trừ những tiên môn lớn tự mình bồi dưỡng đan sư thì những tán tu và tiểu môn phái khác nếu muốn tìm linh đan chỉ có thể đến đây thử vận may. Thế là, vốn dĩ một nơi đã rất náo nhiệt so với mấy tiên môn đỉnh cao khác lại càng náo nhiệt hơn.
Bấy giờ trên bầu trời Thiên Hoa Bách Thảo thành có vô số tu sĩ ngự kiếm phi hành hoặc cưỡi những pháp bảo khác, trong đó tu sĩ cấp bậc thấp như ở kỳ Văn Đạo và kỳ Khai Quang nhiều nhất, tuy nhiên những người đó chỉ đi bộ dưới đất thôi. Tu sĩ kỳ Tâm Động và Hóa Nguyên cũng khá nhiều, nói tóm lại những tu sĩ phi bánh trên không phần lớn là tu sĩ kỳ Hóa Nguyên, thậm chí cũng có vài tu sĩ kỳ Linh Hư.
Chiêu Nhạc chỉ lặng lẽ để mắt tới những tu sĩ cùng kỳ Linh Hư như mình, sau đó ngự kiếm bay thẳng vào trung tâm trong thành. Thiên Hoa Bách Thảo điện nằm ngay trung tâm tòa thành.
Đại điện nguy nga nằm chính giữa thành, mấy cây cổ thụ chia nhau nằm ở từng phương vị của trận pháp hợp thành một trận pháp bảo vệ khổng lồ vây quanh Thiên Hoa Bách Thảo điện. Linh khí vờn quanh lầu gác điện vũ thấp thoáng sau những tán cây xanh.
Vào trong phạm vi ngàn mét trước cửa điện thì không còn ai bay trên trời được nữa chỉ có thể đi bộ thôi. Chiêu Nhạc đáp uống, đi qua quảng trường màu trắng đến trước cửa điện. Nàng chưa từng đến đây nhưng đã nghe Thẩm Thanh Kha kể rất nhiều về nơi này, nàng còn một tấm tử phù(*) Thẩm Thanh Kha đưa cho. Nếu không có loại phù do đan sư trong điện ban tặng thì rất hiếm có tu sĩ nào được bước vào Thiên Hoa Bách Thảo điện.
Chiêu Nhạc thử đánh tờ tử phù đó ta, ngay lập tức có một tiểu môn đồng mặc y phục xanh thêu hoa chạy từ trong cửa ra.
“Vị tiên hữu đây, không biết tiên hữu đến có việc gì chăng?” Đồng tử búi tóc lễ phép chắp tay hỏi.
Chiêu Nhạc nói: “Ta tìm Thẩm Thanh Kha.”
Nghe vậy, tiểu đồng nọ càng tỏ ra cung kính, nhiệt tình nói: “Thì ra là khách của Thẩm đan sư, mời theo ta vào trong.”
Chiêu Nhạc đi theo tiểu đồng vào trong cửa điện rộng lớn. Vào trong phạm vi Thiên Hoa Bách Thảo điện, mùi thảo dược ngày càng nồng, người không quen sẽ thấy rất khó chịu, nhưng những đan sư đi lại tấp nập ở đây vô cùng thích thứ mùi ấy. Chiêu Nhạc đi sau tiểu đồng rẽ vào một con đường nhỏ khá hẻo lánh, thỉnh thoảng gặp vài đệ tử, mấy đệ tử đó nhìn nàng ấy cái sau đó không có hứng thú thu tầm mắt lại, đa số tập trung vào linh thảo linh dược trên tay mình, chẳng quan tâm người qua đường.
Đan dược trong Thiên Hoa Bách Thảo điện nổi tiếng là thuốc tốt, đan sư ở đây cũng nổi danh là thanh tâm quả dục không gần nữ sắc, ngoài đan dược linh thảo thì bọn họ không có sở thích nào khác, suốt ngày chỉ biết vùi đầu vào luyện đan.
“Tiên hữu đến vừa may, Thẩm đan sư vừa mới xuất quan ngày hôm qua, sư huynh ở Nhất Mộng Các nói ngày mai Thẩm đan sư sẽ ra ngoài tìm thuốc, tiên hữu mà đến trễ một hôm là không gặp được Thẩm đan sư rồi.” Tiểu đồng vừa đi vừa nói, “Đến rồi, mời tiên hữu, ta dẫn tiên hữu đến gặp các sư huynh ở Nhất Mộng Các trước, nội điện Nhất Mộng Các ta không vào được, các sư huynh sẽ đưa tiên hữu vào trong.”
Chiêu Nhạc gật đầu, im lặng theo sau tiểu đồng. Nói thật, hiện tại nàng ấy thấy hơi bất an, không biết lát nữa gặp được người rồi, người ta có giận dỗi gì nàng ấy không.
Tiểu đồng đi vào Nhất Mộng Các, ló đầu nhìn vào trong thấy các sư huynh ai nấy mặt nhăn mày nhíu trông có vẻ không được vui cậu ta cũng không biết phải làm sao. Khó khăn lắm mới thấy một vị sư huynh bình thường khá dễ tính, cậu ta vội vàng vẫy vẫy tay: “Lương sư huynh!”
Thanh niên họ Lương người hơi béo béo nghe giọng tiểu đồng thì bê một chậu thuốc đi tới, “Hiểu Song, sao lại qua đây, hôm nay sư huynh không có làm đồ ăn vặt cho đệ.”
Tiểu đồng xụ mặt, “Sư huynh, đệ không đến đòi đồ ăn vặt, có một vị tiên hữu đến nói muốn tìm Thẩm đan sư.”
Nghe vậy, Lương sư huynh cười khổ nói, “Sư phụ mới xuất quan tâm trạng tệ lắm mấy vị sư huynh bị người mắng như tát nước kìa, lúc như này ta cũng không biết người có chịu gặp khách không.”
Chiêu Nhạc bước lên trước, đưa tử phù trong tay ra, “Đây là Thẩm Thanh Kha đưa cho ta, ngươi mang cho hắn xem, hắn thấy thứ này sẽ biết thôi.”
Lương sư huynh nọ nhìn thấy tử phù trong tay Chiêu Nhạc thì trừng to đôi mắt bé tí. Tử phù này là minh chứng thân phận của đan sư trong điện, mỗi cấp bậc đan sư có màu sắc phù khác nhau. Thẩm Thanh Kha là Tử Cực đan sư nên phù của hắn là màu tím. Mà quan trọng là tấm phù của Chiêu Nhạc đây là một tấm phó phù(*), tiểu đồng không nhận ra nhưng đệ tử Thẩm Thanh Kha là hắn thì có thể nhận ra. Mỗi chủ phù sẽ có một phó phù kèm theo, sư phụ hắn có nói rồi, phó phù sẽ đưa cho sư nương tương lai của bọn họ. Nay nữ tử này cầm phó phù tìm tới cửa, vậy là…
“Mời người vào trong ạ!” Lương sư huynh giao lại chậu thuốc cho tiểu đồng, còn mình dẫn Chiêu Nhạc vào trong nội điện, nụ cười trên mặt vừa rạng rỡ vừa nhiệt tình. Còn thế nào được, phải nhiệt tình chứ sao, người ta có khả năng là sư nương cơ mà!
“Người chờ trong điện trước nhé? Sư phụ ra ngoài rồi, giờ này không biết đang ở Nhĩ Lầu hay phòng đan nữa, đệ tử đi gọi sư phụ về ngay.”
Tiểu đồng bê chậu thuốc mờ mịt nhìn hai người đi xa, gãi gãi đầu, lẩm bẩm, “Đây là ai vậy, sao Lương sư huynh khách sáo vậy?”
Lương sư huynh dẫn nàng đến một căn phòng rồi bỏ đi, Chiêu Nhạc đứng trong căn phòng đơn giản sạch sẽ, quan sát cách bày trí xung quanh. Đây là một nơi rất lạ lẫm nhưng khí tức ở đây lại quen thuộc, là khí tức của Thẩm Thanh Kha, vì vậy Chiêu Nhạc cũng dần thả lỏng tinh thần.
Đợi một lúc, Chiêu Nhạc nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp ở bên ngoài.
Một nam tử mặc y sam màu xanh chạy vào, hắn nhìn thấy Chiêu Nhạc chắp tay sau lưng đánh giá lò luyện đan thì nở nụ cười vui mừng sau đó mím môi lửa giận bừng bừng. Hắn xông ngay tới trước mặt Chiêu Nhạc, nắm lấy cổ tay nàng ấy, nhìn từ trên xuống dưới một lượt rồi kiểm tra tình trạng nàng ấy. Kiểm tra xong, sắc mặt hắn đanh lại.
“Làm bừa! Thật là làm bừa mà! Muội coi muội đi, vết thương cũ còn chưa khỏi, hàn khí ngưng kết ở kinh mạch còn chưa tan hết. Có gì là muội tự chịu đấy!” Hắn tức giận nên mới quát vậy nhưng bàn tay nắm tay Chiêu Nhạc rất nhẹ nhàng. Hắn lấy một bình ngọc đựng đan dược trong tay áo đổ ra mấy viên rồi nhét vào miệng Chiêu Nhạc, “Mau uống rồi điều tiết đi. Ta đi luyện cho muội thêm mấy lò Liệt Dương Đan (*), mặc dù không hẳn là đan dược cực dương nhưng cũng đủ tiêu trừ phần hàn khí còn sót lại trong người muội. Nếu không được nữa thì ta đi tìm thúc phụ, ông ấy chắc chắn có thể luyện chế ra đan dược tốt hơn.”
Chiêu Nhạc chưa kịp nói câu nào đã bị nhét một bụng đấy thuốc.
Nàng ấy nhai hết đống thuốc, Thẩm Thanh Kha ấn nàng ngồi lên mép giường, thấy nàng không nói gì thì hậm hực lên tiếng: “Ta mà biết muội muốn làm chuyện nhào đầu vô chỗ chết đó thì ta không bế quan rồi. Muội, có phải muội cố ý nhân lúc ta bế quan mới đi làm chuyện đó không?”
Chiêu Nhạc lườm hắn, “Ta không muốn liên lụy tới huynh. Nói không chừng lúc đó bọn họ cũng tóm luôn huynh thì sao, chuyện này vốn dĩ không có liên quan gì tới huynh cả.”
Thẩm Thanh Kha tức muốn nổ phổi, hắn vừa cào tóc vừa đi lòng vòng quanh lò luyện đan, “Không muốn liên lụy ta, không liên quan gì tới ta?! Muộn coi ta là cái gì vậy, muội không muốn liên lụy ta, vậy muội có nghĩ lỡ như ta xuất quan rồi nghe tin muội bị giết ta sẽ thế nào không? Muội không muốn liên lụy ta vậy bây giờ chạy tới chỗ ta làm gì!”
Chiêu Nhạc không nói tiếng nào, đứng lên bước ra ngoài cửa.
“Đứng lại!” Thẩm Thanh Kha lại vội vàng chạy lên kéo nàng ấy về, “Muội tính đi đâu nữa!”
Chiêu Nhạc: “Chẳng phải huynh đuổi ta đi à.”
Thẩm Thanh Kha gào lên: “Ta đuổi muội đi hồi nào! Trước khi vết thương của muội khỏi hoàn toàn thì đừng hòng đi đâu hết, ở yên đây cho ta!”
“Vậy không được.” Chiêu Nhạc nghiêm túc nói: “Ta đến cầu thuốc, ta có nợ ân tình của một người, hứa phải tìm đan dược làm đẹp cho nàng ấy.”
Chiêu Nhạc lại bước ra cửa, “Vậy ta đi tìm người khác.”
Thẩm Thanh Kha lôi nàng lại, nét mặt phẫn nộ nhìn nàng ấy. Mấy tiểu môn đồng đệ tử của hắn mà nhìn thấy thì chắc bị hắn dọa khóc mất, nhưng Chiêu Nhạc không sợ cứ thế nhìn lại hắn. Thẩm Thanh Kha thở dài, sau đó tựa đầu lên vai Chiêu Nhạc, ủ rũ nói: “Cho muội là được rồi mà, muội đừng đi, khó khăn lắm ta mới được gặp muội, từ lần đi Doanh Châu tới giờ cũng hơn nửa năm rồi.”
Khí tức lạnh lùng của Chiêu Nhạc cũng tản bớt, nàng ấy ôm Thẩm Thanh Kha, hôn nhẹ lên tai hắn, nhỏ giọng nói: “Ta cũng nhớ huynh, chuyện này là lỗi của ta, xin lỗi huynh.”
Thẩm Thanh Kha ôm chặt nàng ấy, “Là lỗi của ta, phải chi tu vi của ta cao hơn một chút thì muội không cần phải lo lắng gì rồi.”
“Lần đầu tiên muội đến đây đáng lẽ ta phải vui mới đúng, không nên lớn tiếng quát muội. Nhưng mà ta rất lo cho muội, lo tới mức không luyện đan được. Ta định ngày mai ra ngoài tìm muội nhưng không ngờ muội đến trước rồi. Thấy muội bình an là ta vui lắm rồi. Lúc trước muội bị thương chắc chắn phải chịu khổ nhiều lắm, đừng vội đi ngay, ít nhất cũng ở lại đây một đêm để ta kiểm tra kỹ cho muội rồi chuẩn bị thêm ít đan dược rồi hãy đi có được không?”
Giọng hắn nghe như sắp khóc tới nơi. Chiêu Nhạc dụi dụi mắt, khóe mắt cũng đỏ lên, nàng ấy nhõng nhẽo nói: “Trước kia đau chết đi được, tên Tắc Dung khốn kiếp. Mai mốt có cơ hội ta phải chém hắn thành trăm mảnh!”
Thẩm Thanh Kha đau lòng xoa xoa đầu nàng, “Đau ở đâu? Sư huynh muội xấu xa thật! Sau này ta phải trút giận giúp muội mới được! Muội mau ngồi xuống nghỉ ngơi đi, ta kêu người chuẩn bị đồ ăn ngon cho muội. Còn y phục này của muội là sao đây, vải thô như vậy sao mà mặc cho được, ta kêu người lấy mấy bộ qua cho muội chọn. Mấy ngày qua chắc muội cực khổ lắm.”
“Cũng chẳng có gì.” Chiêu Nhạc kể lại những chuyện đã xảy ra với hắn, “… Ta uống hết số đan dược huynh đưa cho ta nên mới miễn cưỡng chạy đến Hàng Ngạc thành, nếu không có đan dược của huynh chắc ta không đến đó nổi rồi. Sau đó, ta gặp được một người.”
Chiêu Nhạc do dự giây lát, nhìn Thẩm Thanh Kha nói: “Thẩm Thanh Kha, ta càng ngày càng cảm thấy Thập Nhị Nương cứu ta đó rất giống sư phụ. Không, không thể nói giống, hai người không có điểm gì giống nhau hết nhưng cảm giác nàng ấy mang đến cho ta rất quen thuộc, ta không biết phải làm sao nữa.”
Thẩm Thanh Kha biết Chiêu Nhạc rất sùng bái sư phụ nàng ấy nên trong lòng có hơi ghen tị nhưng mà nhìn gương mặt hoang mang mờ mịt của nàng ấy hắn lại đau lòng. Thế là hắn quyết định: “Ta đi gặp Thập Nhị Nương đó với muội!”