Tra Công Đi Đâu Rồi

Chương 12

Tính cách Hạ Hi trời sinh đã được trưởng bối thích, kiếp trước luôn được Hạ lão gia tử vô cùng yêu mến, huống chi Hạ Hi đối với Cung Đức Minh rất đặc biệt nên y lúc nào cũng thái độ ôn hòa, không xem mình là hoàng đế, chỉ trong ba ngày một già một trẻ ở chung phi thường vui vẻ, ấm áp.


nhiệm vụ chi nhánh 'bên ngoài thanh tú bên trong trí tuệ' cũng hoàn thành trong khoảng thời gian này, Hạ Hi đạt được 300 tích phân cùng 10 điểm may mắn, còn bởi vì hoàn thành sớm mà được thưởng một bình dưỡng sinh đan.


Sau một đêm tuyết rơi dày đặc, ngày hôm sau, trong Ngự hoa viên hoa mai bắt đầu nở rộ, Hạ Hi lại được thái giám mời đến Ngự hoa viên bồi Cung Đức Minh thưởng tuyết.


hai ngày trước được Hạ Hi cấp dưỡng sinh đan, Cung Đức Minh cảm thấy thân thể tốt hơn rất nhiều, đối với Hạ Hi càng thêm yêu thích. Người xưa từng nói ' thụy tuyết triệu phong niên', năm mới tuyết rơi dày chính là điềm báo tốt lành, Cung Đức Minh nhìn tuyết rơi tinh thần không hiểu sao tốt hơn nhiều, hứng thú ra đình ngắm tuyết, mệnh Hạ Hi bồi y chơi cờ.


Cung Đức Minh làm Hoàng đế không được tốt nhưng tài chơi cờ thì ngược lại, tốt vô cùng, Hạ Hi thì kiếp trước thường xuyên bị Hạ lão gia tử lôi kéo chơi cờ, tài cũng không thua là bao bởi vậy bàn cờ này chơi mãi không phân thắng thua, Cung Đức Minh cười nói: "Nước cờ của Tiểu Hi giống trẫm như khuôn đúc, không kiêu không nóng nảy, đóng vững đánh chắc, tuổi trẻ mà có phần kiên nhẫn thong dong như vậy, đúng là khó được!"


đại thái giám hầu hạ bên cạnh đều nhìn ra Cung Đức Minh rất yêu thích Hạ Hi, cười phụ họa: "Từ góc độ lão nô mà nhìn, Hạ công tử phong thần tuấn lãng, cùng bệ hạ lúc trẻ giống như khuôn đúc vậy."


Người nói vô tâm người nghe hữu ý, Cung Đức Minh không khỏi có chút suy nghĩ đánh giá Hạ Hi, nhịn không được lần nữa nhớ tới giấc mộng y từng mơ qua vô số lần, lại tự nhủ không có khả năng xảy ra.


Vạn nhất...


Trong khoảnh khắc thất thần, Cung Đức Minh không cẩn thận đi sai nước cờ, Hạ Hi vốn có ý nhường Cung Đức Minh, nhưng nước cờ này không thể coi như không thấy, liền vui vẻ đem một vòng quân cờ của đối phương toàn bộ ăn, còn cố ý đem chúng nó dấu phía sau, nghiêm túc nhìn Cung đức Minh: "Bệ hạ, đi nhầm nước không được hối hận, ngài cũng không thể chơi xấu ah!"


ngôn ngữ phạm thượng lại vì động tác mang tính trẻ con của thiếu niên mà khiến người đối diện không tài nào có thể nổi giận được, chỉ đành cười cho qua, Cung Đức Minh ngữ khí mang theo đau sủng: "Yên tâm, trẫm không chơi xấu !"


Ván cờ diễn ra chỉnh chỉnh hơn một canh giờ cuối cùng kết thúc bằng thắng lợi của Hạ Hi, vui vẻ đều viết hết trên mặt thiếu niên, giống như đứa trẻ một chút thắng lợi nhỏ đều có thể cảm thấy thỏa mãn, cười rộ lên còn có một đôi má lúm đồng tiền như ẩn như hiện, khiến tâm tình đối phương theo đó cũng tốt hơn rất nhiều. Thật lâu không có lĩnh hội qua nụ cười thuần lương như vậy, Cung Đức Minh cảm thấy thâm tâm đều thả lỏng vô cùng, ngọ thiện cũng lưu Hạ Hi lại cùng ăn.


ăn cơm xong, uống trà Long Tỉnh là thói quen nhiều năm của Cung Đức Minh, nhìn thiếu niên xung phong nhận việc pha trà cho mình không biết vì sao lại ngẩn người, y không kìm lòng được, hỏi: "Tiểu Hi, làm sao vậy?"


thiếu niên vừa rồi còn thực vui vẻ thời khắc này rầu rĩ, nói: "... Lệ vương cũng rất thích uống Long Tỉnh."


tương phản hoàn toàn với ngữ khí bên ngoài, nội tâm Hạ Hi lại thực nhảy nhót, cậu cảm thấy mình không thể để vụt mất cơ hội này, trên sổ tay tiện thụ từng viết một tiện thụ đủ tư cách chính là vô điều kiện thời thời khắc khắc thay tra công nói tốt, chịu khổ ba ngày làm tốt quan hệ với hoàng đế, bây giờ rốt cuộc cũng có cơ hội nói !


Cung Đức Minh nhịn không được nhăn mày lại: "Ngươi đang nhớ thương Lệ vương ?"


"Ân, " Hạ Hi đem trà đã pha ngon bưng cho y, chớp đôi mắt to, trong, đen nhánh của mình: "Bệ hạ, ta tin tưởng Lệ vương không phải người hạ độc."


Cung Đức Minh vỗ vỗ tay Hạ Hi an ủi, gật đầu nói: "Trẫm cũng biết, thế nhưng trước mắt sự tình chưa điều tra rõ..."


Tuy rằng chưa từng thể nghiệm qua tranh đấu hoàng quyền, nhưng cậu đều hiểu quy tắc phân tranh lớn nhỏ bên trong, Hạ Hi biết chuyện này sẽ không điều tra rõ, việc hạ độc lớn như vậy, đối phương đã dám xuống tay chỗ đông người tuyệt đối sẽ không lưu lại bằng chứng nguy hiểm gì cho mình, có cố gắng tra đến cùng, nhiều lắm cũng chỉ tìm được mấy kẻ chịu tội thay. Hiện tại thái độ của Hoàng thượng mới là quan trọng nhất, hoàng quyền cao hơn trời, chỉ cần Hoàng thượng có tâm thiên vị, đại tội cũng có thể bình yên vô sự.


Hạ Hi có chút uể oải nói: "Ta trước đây đều ở Vương phủ, được Lệ vương chiếu cố rất nhiều, cho nên..."


"Trẫm biết ngươi là một đứa trẻ tốt trọng tình trọng nghĩa, " Cung đức Minh than nhẹ một tiếng, "Thế nhưng trẫm xử lý công việc cũng phải có lý mới có thể khiến dân chúng triều thần khâm phục. Tuy nhiên ngươi yên tâm, sự tình một khi điều tra rõ, trẫm chắc chắn sẽ trả lại trong sạch cho Lệ vương, bồi thường ủy khuất cho hắn."


"Bệ hạ ngài cũng nói Lệ vương chịu thiệt " thanh âm của Hạ Hi mang theo khẩn cầu, "Bây giờ là năm mới, bên ngoài tuyết rơi rất nhiều, Lệ vương một mình ở Tông Nhân phủ cô độc chịu lạnh, cũng không biết ăn ngủ có tốt hay không... Ta biết ngài là trưởng bối nhân từ nhất thiên hạ, có thể đổi địa điểm giam giữ được không, chỉ cần đem Lệ vương giam lại trong vương phủ cũng được, tốt xấu cũng để ngài ấy đón năm mới trong vương phủ?"


Cung Nghi Nam tự nhiên sẽ không chịu thiệt gì cả. Chẳng qua chỉ là bị giam lỏng ở Tông Nhân ba bốn ngày, huống chi với uy danh của Lệ vương kẻ nào dám bạc đãi hắn. Thế nhưng 'tránh hung tìm cát'( tránh điều xấu tìm điều tốt) chính là bản tính con người, nhân tình ấm lạnh trong vài ngày ngắn ngủi cũng đủ để nhìn thông thấu, bởi vậy khi vừa trông thấy Hạ Hi, trái tim Cung Nghi Nam bị các loại cảm xúc chen lấn, bên ngoài rõ ràng tuyết rơi trắng xóa thế mà thân thể lại ấm lên.


Trừ những thủ hạ tận trung với hắn vì những loại lợi ích quyền lực, trên đời này còn có một người, nguyện ý vươn tay với hắn không vì bất cứ cái gì, chẳng sợ hắn rơi xuống vũng bùn không có lấy một chút quyền lực danh vọng.


"Hoàng thượng cuối cùng đã đáp ứng ta, ngươi không cần ở nơi này nữa, " Hạ Hi vươn tay cười tủm tỉm với Cung Nghi Nam nói: "Nhanh lên, chúng ta trở về vương phủ !"


Cung Nghi Nam siết chặt lấy bàn tay Hạ Hi, vô thức mặc niệm lại hai chữ 'Chúng ta'một lần, nhịn không được nhếch môi cười. đương nhiên nếu đổi thành 'Chúng ta về nhà' thì càng tốt, Cung Nghi Nam nghĩ, đôi mắt cả đời lạnh lẽo lúc này vô thức trở lên ấm áp ,ôn nhu hướng Hạ Hi nở một nụ cười đẹp đến mức khiến người ta không khỏi mặt đỏ tim đập, "Ân, đi thôi."


Tuyết dần dần ngừng, vì thế hai người không ngồi xe ngựa, mà là có sóng vai nhau cùng đi trên con đường phủ tuyết trắng xóa.


quan binh cùng bọn thị vệ đi theo phụ trách áp giải Lệ vương hồi phủ thấy thế liền giữ một khoảng cách xa xa, không hề quấy rầy. Thị vệ trưởng là người tinh ý, biết áp giải chỉ là hình thức, mà Lệ vương vốn không dễ chọc, Hạ Hi lại là người của Ẩn môn được hoàng đế sủng tín, vậy nên tự biết lui lại nhường không khí cho hai người.


Con đường nhỏ sau Tông Nhân phủ vốn rất ít khi có người qua lại, vậy lên phong cảnh trước mắt chỉ có một sắc trắng đơn thuần, trên con đường đầy tuyết ấy in dấu chân một lớn một nhỏ song song bên nhau, là hình ảnh đẹp nhất trong suốt cuộc đời Cung Nghi Nam.


Nhất sinh nhất thế nhất song nhân. (để nguyên văn câu này cho nó có tâm trạng – một cuộc đời, một kiếp sống, một đôi tình nhân)


Những lời này cứ tự nhiên như vậy hiện lên trong đầu Cung Nghi Nam, hắn nắm lấy tay cậu chậm rãi đi, rõ ràng là trời đông giá rét, trong lòng Cung Nghi Nam lại ấm áp vô cùng, trái tim dường như sắp bị hạnh phúc sôi trào, ùng ục ùng ục không ngừng nổi bọt khí.


Ngã rẽ phía trước thông ra đường lớn, Hạ Hi quay đầu ngó quan binh đang theo ở xa xa phía sau, dừng lại nói: "Chúng ta lên xe đi."


Cung Nghi Nam cũng dừng cước bộ chờ quan binh bắt kịp, "Có lạnh không?"


Hạ Hi kiếp trước đặc biệt sợ lạnh, thành thật đáp: "Có một chút."


Cung Nghi Nam cúi đầu, nắm chặt hai bàn tay của Hạ Hi, sau đó dùng trán áp lên trán cậu ngăn trở gió thổi về phía Hạ Hi.


Bởi vì trán tiếp trán nên Cung Nghi Nam không chỉ có thể nhìn rõ đôi đồng tử đen nhánh hắc bạch phân minh mà còn có thể quan sát tinh tường hàng lông mi dày cong như cánh quạt của đối phương, Cung Nghi Nam đem Hạ Hi nửa ôm vào lòng, trong hơi thở mang theo khí tức tươi mát của thiếu niên"... Hạ Hi..."


Đối phương tay rất nóng, thân thể cũng ấm, giống như chú mèo nhỏ tham hơi ấm không ngừng dựa sát vào lò sười, Hạ Hi cảm thấy thực thoải mái, "Ân?"


giọng mũi nhuyễn nhu của đối phương khiến Cung Nghi Nam rung động. Bây giờ cho dù chỉ một chút gợn sóng nhỏ cũng có thể khiến hạnh phúc đang sôi trong lòng Cung Nghi Nam tràn ra, Cung Nghi Nam rốt cuộc nhịn không được hôn lên trán Hạ Hi, thấp giọng lẩm bẩm nói: "Tiểu Hi, ta thích ngươi, ta sẽ dùng cả đời chiếu cố tốt ngươi, cùng ta bên nhau đến hết cuộc đời này được không?"


⊙0⊙ ! Đây là cái tình huống gì? Hạ Hi đột nhiên từ trong ấm áp bừng tỉnh, lập tức đẩy ra Cung Nghi Nam, không thể tin trừng lớn mắt: "... Ngươi nói cái gì?"


Tuy rằng biết rõ Hạ Hi không có khả năng đáp ứng, thế nhưng nhìn đến phản ứng không tin nổi của đối phương trong lòng Cung Nghi Nam khó tránh khỏi có chút thất lạc, "Tiểu Hi, ta thích ngươi..."


"Ngươi sao có thể thích ta được?" Hạ Hi lại một bên lắc đầu một bên lùi lại: "... Ngươi nhất định là nói sai đúng không?"


Cung Nghi Nam nhất định là đang đùa giỡn. Tra công sao có khả năng thích phải tiện thụ được? Trong sổ tay tiện thụ rõ ràng viết, tra công đối với tiện thụ chỉ có ngược thân và ngược tâm, tuyệt đối sẽ không có việc nảy sinh tình cảm yêu thương thật lòng như thế này.


"Ta sao có thể lầm được, " nhìn thiếu niên không ngừng lùi lại, Cung Nghi Nam luyến tiếc bắt buộc cậu, chỉ có thể cười khổ, nói, "Kỳ thật từ rất sớm ta đã thích ngươi, có lẽ là lần đầu tiên nhìn thấy ngươi tình yêu này đã bắt đầu rồi. Ta cũng không cần ngươi lập tức đáp ứng, chỉ muốn ngươi hãy cho ta một cơ hội từ từ chứng minh, được không?"


Câu nói chân thành của Cung Nghi Nam, Hạ Hi hầu như không nghe vào chút nào, cả não cậu hầu như chỉ chú ý đến cái câu không thể naò nhầm của Cung Nghi Nam, Cung Nghi Nam không lầm, chẳng nhẽ người nhầm là cậu?


Ông trời của tôi ơi ! Thảo nào đầu mối nhiệm vụ chính kéo dài đến tận bây giờ vẫn chưa hoàn thành nổi, nguyên lai Cung Nghi Nam không phải tra công cũng chẳng phải đối tượng công lược, hóa ra là ngay từ đầu cậu đã nhầm lớn?


"Thực xin lỗi, " câu trả lời của Hạ Hi chỉ có ba chữ này, ánh mắt Cung Nghi Nam trong khoảnh khắc ấy lập tức ảm đạm xuống, Hạ Hi tiện đà không hề lưu luyến nhẹ nhàng xoay người, "... Ta muốn một mình yên lặng một chút."


Nhưng chính thời khắc xoay người này Hạ Hi đột nhiên nhìn thấy từ trong rừng cây đối diện chợt lóe một tia hàn quang, não cậu không kịp suy nghĩ gì, theo quán tính lúc trước của nhiệm vụ, chắn phía trước người Cung Nghi Nam.


Cùng lúc đó một mũi tên xé gió bay tới, Cung Nghi Nam đang bị vây trong cảm xúc thất lạc bởi vậy phản ứng chậm hơn bình thường một giây, chính trong một giây này, đã khiến hắn trơ mắt nhìn Hạ Hi dùng thân thể đơn bạc thay hắn chắn tên, mũi tên băng lãnh trong khoảnh khắc đâm thủng ngực cậu.


"Có thích khách ! Bảo hộ vương gia !"


quan binh nhanh chóng đuổi tới làm thành một vòng bảo hộ, bọn thị vệ võ công cao cường vội vàng truy đuổi phía phát sinh ra mũi tên vừa rồi, con đường tuyết nhỏ chỉ có những bước chân của hai người sánh đôi bên nhau thoáng chốc đã bị đạp loạn cả lên, giống như khung cảnh xinh đẹp vừa rồi chưa từng xuất hiện.


Thanh âm ồn ào xung quanh vào thời khắc này Cung Nghi Nam đã hoàn toàn không nghe được nữa rồi, trong mắt hắn chỉ có thân ảnh nhỏ bé yếu ớt trong lòng, "Tiểu Hi..."


Vệt máu đỏ tươi theo miệng vết thương của Hạ Hi lan ra, vấy lên y bào của Cung Nghi Nam, chỉ trong nháy mặt đã làm ướt một mảnh lớn, thậm chí chảy dọc theo mũi tên từng giọt từng giọt nhuốm đỏ nền tuyết trắng dưới thân. Mũi tên đâm vào trong cơ thể Hạ Hi, nhưng Cung Nghi Nam lại cảm thấy đau như có vô số mũi tên đâm vào trái tim mình, giống như con rồng bị rút đi nghịch lân, đau đến mức tận cùng khiến trái tim hắn giống như sắp nổ tung ra, mở miệng ra chỉ có thể phát ra những tiếng rên rỉ từ tận trong trái tim như dã thú bị thương "Tiểu Hi, đừng ngủ, nhìn ta, nhìn ta..."