Tra Công Đi Đâu Rồi

Chương 10




Trừ tịch yến rốt cuộc đến.


Ngày này mỗi năm chỉ có một lần, vậy nên cả kinh thành nhà nhà đều háo hức đâu đâu cũng náo nhiệt. Trừ tịch yến không chỉ có tứ phi bát tần cùng hoàng thân quốc thích tham gia, đến cả các đại thần cũng có thể đưa gia đình đến dự tiệc. Nhưng mà Hạ Hi không phải hoàng tộc cũng chẳng phải đại thần trong triều, cậu thực sự hiếu kỳ Cung Nghi Nam sẽ lấy thân phận gì để cậu tham gia đại yến, về sau mới biết năm nay đặc xá cho phép người của danh môn được tiến cử cũng có thể tiến đến chiêm ngưỡng thiên nhan.


Bất quá những người này chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, hơn nữa cần bốn đại thần từ nhị phẩm trở lên lấy tên tuổi ra bảo đảm, điều kiện không hề dễ dàng. Hạ Hi cũng không biết Cung Nghi Nam đến cùng dùng thủ đoạn gì hay là mượn tên tuổi ai, cậu cứ như vậy dễ dàng theo hắn một đường tiến cung, không những thế còn được xếp ngồi cạnh Cung Nghi Nam.


Cung Nghi Nam đối với việc Hạ Hi chịu đáp ứng cùng hắn tham gia bữa tiệc trừ tịch này, trong lòng đã vô cùng thỏa mãn và yên tâm. Hắn thân là hoàng tử không thể không tham gia yến hội, thế nhưng hắn cũng không thể lưu lại một mình Hạ Hi ở Vương phủ, vừa nghĩ là lại không yên lòng. Đêm đó sau khi đại phu cứu được đối phương từ cõi chết trở về, từng suy đoán cậu có khả năng mắc chứng sợ hãi hoàn cảnh cô tịch, bởi vì việc dùng răng cắn đứt động mạch so với dùng lưỡi dao khó khăn và thống khổ gấp mười lần, điều đó cho thấy chủ nhân thân thể muốn tìm cái chết vô cùng. Mặc kệ xuất phát từ yếu tố hoàn cảnh hay do ý niệm muốn tự sát, đối với hắn mà nói đều rất đáng lo, cho nên Cung Nghi Nam bây giờ cẩn thận vô cùng đến mức thời thời khắc khắc đều ở bên cạnh đối phương, cho dù có việc buộc phải rời đi cũng phải chu đáo sắp xếp hạ nhân ở bên cạnh bồi cậu. trừ tịch là ngày vạn gia đoàn viên, Cung Nghi Nam lại càng không có khả năng để cậu một mình cô đơn ở Vương phủ.


Một phần nữa chính là sợ hãi Hạ Hi sẽ thừa cơ ly khai. Trừ suy đoán việc thiếu niên là người trong Ẩn môn, Cung Nghi Nam không biết thêm bất cứ điều gì về đối phương. Hơn nữa Ẩn môn đều là người chung dòng máu, tại ngày trừ tịch này ai có thể đảm bảo Hạ Hi không nhớ nhà, không muốn trở về Ẩn môn đoàn viên với người thân, sau đó không bao giờ trở về...


Nghĩ đến đây, Cung Nghi Nam vạn phần kinh hoảng, bất kể có chuyện gì xảy ra hắn cũng sẽ không để Hạ Hi một mình ở Vương phủ . Hắn thậm chí hận không thể mang theo một sợi xích sắt, đem đối phương cột vào bên mình không bao giờ rời.


Địa điểm tiệc tối theo thường lệ được tổ chức tại cung Triều Dương, lần này bởi vì cho phép cả gia quyến các đại thần tham gia nên Triều Dương cung đã cẩn thận mở ra một không gian càng rộng. Tuy rằng cung điện khá lớn, nhưng bốn phía điểm rất nhiều chậu than, sử dụng chính là loại than kim ti không màu không vị, khiến cả không gian rộng lớn được sưởi ấm áp như tối xuân.


Còn chưa bước vào Triều Dương cung Hạ Hi đã gặp phải Cung Thần, y mặc một bộ cẩm bào lam sắc thêu ngân tuyến ở cổ, vạt áo thêu họa tiết mây bay nước chảy ngũ sắc, càng hiển lộ dáng người cao ngất, khí chất phi phàm của y. Mặc dù bị vài đại thần vây quanh, lại không bị lu mờ như một cây tùng uy nghiêm đứng thẳng, bộ dáng lẳng lặng đứng đó như là đang chờ ai.


Khoảnh khắc trông thấy Hạ Hi đi bên cạnh Cung Nghi Nam, Cung Thần hai mắt sáng lên, đối thiếu niên lộ ra nụ cười ôn nhu, nhấc chân chủ động đi về phía cậu.


Cung Nghi Nam đồng thời nhấc chân, trước một bước che trước người Hạ Hi. Giữa tình địch trời sinh sẵn có trực giác sắc bén, hai nam nhân liếc nhau, không cần nhiều lời đã hiểu rõ trong đầu đối phương nghĩ gì.


tất cả mọi người vây xem đều biết Duệ vương cùng Lệ vương từ trước đến nay đều không quá hợp nhau, cho rằng Cung Thần ngay từ đầu nhắm đến chính là Cung Nghi Nam, tầm mắt đều đặt ở trên người hai vị vương gia, vô tình không hề chú ý đến sự tồn tại của Hạ Hi. Nhưng sau đó, một giọng nói cất lên, ngay lập tức lôi kéo sự chú ý của mọi người: "Sao lại náo nhiệt như vậy, chẳng lẽ bản cung bỏ lỡ cái gì?"


Trong này tự xưng bản cung, chỉ có thể là thái tử Cung Liên. Đây là lần đầu tiên Hạ Hi nhìn thấy vị đại hoàng tử này, nhịn không được âm thầm đánh giá vài lần. Cung Liên xuyên vân bào màu đỏ sậm phía trên thêu một con rồng vàng kim, trên người toát ra đại khí tự ngạo, trong tay cầm một cây cốt phiến, càng tăng thêm vài phần phong lưu, khiến Hạ Hi nhịn không được ở trong lòng châm chọc: mùa đông lạnh như vậy còn cầm quạt, quả thực là có tật xấu. Hoặc là tính cách cổ quái, hoặc là giả bộ.


Ba vị vương gia mỗi một vị đều là 'tiền hô hậu ủng', tụ họp cùng một chỗ càng dẫn tới mọi người vây quanh, nịnh nọt có, giữa các phe phái bất đồng bằng mặt không bằng lòng có, thậm chí chỉ sợ thiên hạ không loạn cũng có. bất tri bất giác Hạ Hi bị chen rời khỏi vị trí bên cạnh Cung Nghi Nam.


Đúng lúc này chỉ nghe oanh long long một trận, báo hiệu đại yến bắt đầu mở màn, phía trên cung điện hàng chục đóa pháo hoa được phóng lên.


Đám người lập tức càng náo nhiệt, mọi người đều tranh nhau ngưỡng cổ chiêm ngưỡng pháo hoa phía trên. Chung quy thứ này chỉ trong hoàng cung mới có, hơn nữa mỗi năm mới phóng một lần, dân chúng mỗi năm đến ngày này đều vây ở xa xa ngước mắt nhìn về kinh thành trông chờ.


Nhưng trong mắt Hạ Hi pháo hoa thời kì này được chế tác vẫn còn nhiều hạn chế, chỉ có 3 loại màu xanh, đỏ, vàng, hình thức cũng rất đơn giản, chênh lệch rất nhiều so với thời kì dân quốc được Tây Dương tiến cử các loại pháo hoa đủ màu sắc đủ hình dạng. Hạ Hi đang chuẩn bị từ trong đám người yên lặng lui ra ngoài, tay lại bị một người giữ chặt, ngẩng đầu nhìn lại không ngờ là thái tử Cung Liên.


"Sao vậy, không thích màn pháo hoa này?"


Hạ Hi cúi đầu không nói, thử vài lần đều không thể tránh thoát khỏi cánh tay y, cho đến lúc y giống như mèo vớn chuột lới lỏng lực đạo cậu mới né ra được, y đổi tay còn lại lấy phiến tử khơi cằm Hạ Hi, từ trên xuống dưới đánh giá một lần, "Người Cung Thần chờ lâu như vậy là ngươi? Quả nhiên tư sắc phi phàm, so sánh ra, màn pháo hoa này quả thực còn kém vài phần."


Hạ Hi bị ánh mắt của Cung Liên nhìn đến ghê tởm, nhăn lại mày chuẩn bị đem cây quạt của y đẩy ra, lại có người trước một bước thay cậu làm.


Đẩy ra phiến tử, Cung Nghi Nam thuận thế kéo Hạ Hi về phía sau, đem thiếu niên che lại, hắn thân hình vốn cao lớn, so với Cung liên còn cao hơn vài cm, khí thế cũng vì vậy càng trở nên bức người, "Yến hội đã bắt đầu."


Pháo hoa đã phóng xong, cũng ý nghĩa đại yến bắt đầu. Cung Liên đối với thái độ bất kính của Cung Nghi Nam không những không để ý, ngược lại vỗ vỗ vai Cung Nghi Nam, thấp đầu bên tai hắn, nói: "Tứ hoàng đệ, tiểu gia hỏa này thật là xinh đẹp, nhưng tuổi còn nhỏ, rõ ràng là chưa hiểu sự, không hiểu được tình thú, có muốn để ta giúp ngươi điều giáo hắn một chút không?"


Cung Nghi Nam bị câu nói của y chọc tức, đè nặng nộ khí nắm lấy vai Cung liên lạnh lùng nói: "Thái tử thỉnh tự trọng."


Cung liên tùy ý Cung Nghi Nam kiềm chế, "Vô duyên vô cớ cùng huynh trưởng động thủ, cần tự trọng hẳn là Lệ vương ?"


thời điểm Cung liên nói chuyện bên tai Cung Nghi Nam, thanh âm cố ý đè thấp đến mức trừ Cung Nghi Nam ra người ngoài không thể nghe thấy, bởi vậy trong mắt mọi người xung quanh hai người đang thân mật nói chuyện, nhưng mà ngay sau đó Lệ vương khó hiểu thay đổi mặt, lại muốn động tay chân với thái tử. Vài đại thần vội vã đi lên khuyên, cùng lúc đó thanh âm tiêm tế của thái giám xa xa truyền đến: "Bệ hạ giá lâm !"


Cung Nghi Nam nguy hiểm híp lại ánh mắt nhìn Cung liên, chậm rãi buông tay, thế nhưng Cung Liên giống như không hề để ý đến sự uy hiếp của Cung Nghi Nam, liếc mắt nhìn Hạ Hi đang đứng sau hắn rồi mới xoay người đi về chỗ ngồi. Trong một thời gian rất ngắn mọi người đều ổn định chỗ ngồi, chờ Hoàng thượng ngồi xuống, đại yến rốt cuộc chính thức bắt đầu.


Quân thần tề tụ, Tĩnh quốc quốc chủ hiên ngang ngồi tại chủ bàn phía trên tiếp nhận thần tử chúc mừng, không khí nhìn qua vô cùng hòa hợp, náo nhiệt. Từng đạo mỹ thực được các các cung nữ bưng lên bàn, mọi người uống rượu dùng bữa, các tiết mục được chuẩn bị từ trước cũng theo thứ tự trình diễn.


Hạ Hi ngồi ở bên cạnh Cung Nghi Nam, ngay phía dưới Hoàng thượng, bởi vì trong lòng nhớ thương nhiệm vụ, đối với mỹ thực thiếu một chút hứng thú, nhịn không được thỉnh thoảng nhìn lén Cung Đức Minh.


Cung Nghi Nam nhẹ giọng khuyên: "Yến hội kết thúc rất muộn, ăn một chút được không?"


Hạ Hi trong lòng đang suy nghĩ đến việc ám sát nên cũng không để ý hắn, rõ ràng bốn phía vui vẻ thuận hòa, cung điện trong ngoài thủ vệ đề phòng nghiêm ngặt, thật sự không nghĩ ra tột cùng sẽ có lỗ hổng ở đâu. Bất quá nhìn qua bộ dạng của Cung Đức Minh thực sự không hề khỏe mạnh, bề ngoài quá già so với tuổi, khiến cho cậu có một loại cảm giác nỏ mạnh hết đà.


Cung Nghi Nam thấy thiếu niên lại bắt đầu ngẩn người, sợ cậu không ăn gì thân thể sẽ không chịu nổi, tự mình cầm một khối nãi cao đưa tới bên cạnh miệng đút cho cậu .


Hạ Hi đột nhiên cảm thấy trong miệng tràn đầy mùi sữa, căn bản không muốn nuốt nãi cao xuống, nhịn không được rầu rĩ nói: "Ta không muốn ăn thứ này."


Cung Nghi Nam thấy Hạ Hi trong miệng ngậm nãi cao giống như ăn thuốc độc, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều nhăn cả lại, đau lòng nói "Không muốn ăn thì mau nhổ ra, " vừa nói vừa đưa tay đến trước miệng Hạ Hi "Phun ra tay ta này."


Hạ Hi lắc đầu, ngậm lâu như vậy đều toàn nước miếng, kể cả không muốn nuốt xuống cũng không thể nhả ra tay người khác. Vừa định mở miệng nói chuyện, lại thiếu chút nữa bị điểm tâm làm sặc, khuôn mặt cũng theo đó nghẹn đỏ lại, Cung Nghi Nam thấy thế càng lo lắng: "Ngoan, nghe lời, mau nhả ra không nghẹn, hiện tại mọi người đều tập chung vào màn biểu diễn, sẽ không có ai chú ý thấy đâu, nghe lời."


Hạ Hi cuối cùng chỉ có thể lựa chọn phun ra, Cung Nghi Nam một chút không ghét bỏ đỡ lấy miếng nãi cao trong miệng cậu, sau đó đem nó bỏ vào cái đĩa vỏ trái cây bên cạnh, "Không ăn gì đó không được, đổi sang ăn thứ khác được không?"


Hạ Hi suy nghĩ nửa buổi: "... Ta muốn ăn trái cây."


Cung Nghi Nam lấy khăn tay lau sạch lòng bàn tay mình, đem mấy thứ trái cây Hạ Hi vừa chỉ chuyển đến trước mặt mình, giúp cậu bóc vỏ.


Rất nhanh đã bóc xong, trực tiếp đưa đến bên miệng thiếu niên.


Hạ Hi nhìn nhìn quả vải trước mắt, theo bản năng vươn ra đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm liếm, sau khi nếm thử xác nhận là thực ngọt, mới yên tâm ngao ô một ngụm toàn bộ nuốt vào trong miệng, còn thuận thế dùng đầu lưỡi đem nước vải dính trên tay Cung Nghi Nam liếm sạch sẽ.


Cung Nghi Nam thì lười quản ánh mắt của người khác, còn Hạ Hi kiếp trước bị người hầu hạ quen, hai người nhất thời đều không suy nghĩ đến việc quy củ, chờ Hạ Hi giống như con mèo nhỏ vừa lòng híp mắt đem vải nuốt xuống, mới phát hiện có vài đạo ánh mắt đang nhìn mình, cũng không biết đã nhìn bao lâu. Cung Thần thì không nói làm gì, thế nhưng còn có cả thái tử Cung Liên, tên bất bình thường lưu lại ấn tượng không tốt với Hạ Hi khi nãy.


Vẻ trúc trăc ngây thơ tự toát ra mị sắc so với thành thục càng mê người gấp trăm lần.


Bề ngoài của Hạ Hi còn nhỏ, mắt to, bên trong trong suốt sạch sẽ hắc bạch phân minh khiến người đã nhìn là không thể quên, động tác đưa ra đầu lưỡi hồng nhạt liếm vải ngây thơ, tự nhiên, không một chút giả tạo, nhưng cũng vì thế, dừng ở trong mắt người khác lại càng thêm cám dỗ.