Tiên Y

Chương 47: Rửa Ruột Giải Độc



Sau khi được cô gái trẻ dùng thủ pháp châm cứu trị liệu, tình huống tinh thần của nữ công nhân vệ sinh kia đã có chuyển biến lớn.

Nguyên bản tinh thần hoảng hốt cũng đã khôi phục lại bình thường, nhưng vẻ mặt của bà ta vẫn còn thống khổ.

Truyện "Siêu Cấp Tiên Y "
Trương Văn Trọng gật đầu hài lòng, tiếp tục chỉ dẫn nói: “Tốt lắm, hiện giờ nguyên khí trong cơ thể bác công nhân này đã khôi phục, có thể chịu được ngoại lực tác dụng vào dạ dày.

Cô hãy dùng tay kích thích lên huyệt vị trung quản, kiến lý, thiên đột cùng nội quan* để bài xuất hết thức ăn nhiễm độc còn sót lại trong dạ dày ra ngoài.”
Huyệt trung quản, kiến lý, thiên đột cùng nội quan, dùng châm pháp điểm nhẹ vào nó sẽ có tác dụng kích thích người bệnh nôn mửa.

Đây chính là chỗ thần kỳ của các dị huyệt trong Đông Y châm cứu học.
“Được.” Trước tiên cô gái cầm ngân châm lên, dựa theo bộ huyệt vị mà Trương Văn Trọng vừa nói, nhẹ nhàng điểm xuống.
Sau khi điểm nhẹ xuống huyệt vị, người nữ công nhân quả nhiên có phản ứng.

“Oa” một tiếng mửa sang bên cạnh, đám đông vây xem chung quanh la hét chói tai lui lại phía sau, sợ bị thức ăn nôn mửa dính vào người.


Mà cô gái trẻ vẫn ngồi im như cũ, còn duổi tay trái vỗ lưng cho người nữ công nhân vệ sinh, tay phải tiếp tục kích thích các huyệt vị.
Ở một khắc này, toàn bộ tâm tư cô gái trẻ đều đặt vào việc cứu chữa người bệnh, đối với bãi ô uế kia coi như không nhìn thấy.
Ngay tại khi nữ công nhân đang nôn mửa, Lâm Tử Mạn cũng mang theo một cái túi bóng chan vào trong đám người.

Bên trong túi là canh đậu xanh cùng trứng gà mà Trương Văn Trọng dặn nàng đi mua.
“Hiện tại có thể cho thím này uống canh đậu xanh chưa?” Lâm Tử Mạn nhìn thấy người nữ công nhân kia đã gần như nôn mửa hết rồi, liền vội vàng nhìn Trương Văn Trọng hỏi.
Trương Văn Trọng đưa mắt nhìn vào trong túi, thấy nàng mua bốn chén canh đậu xanh thì dặn dò nói: “Trước tiên hãy cho người bệnh uống tạm hai chén, sau đó tiếp tục kích thích nôn mửa, rồi lại uống thêm hai chén canh nữa.”
“Được.” Lâm Tử Mạn gật đầu đồng ý, từ trong túi lấy ra hai chén canh đậu xanh, cẩn thận đi tới bên người nữ công nhân vệ sinh.
“Để tôi làm cho.” Cô gái trẻ vươn tay tiếp nhận chén canh đậu xanh từ tay Lâm Tử Mạn.
“Tôi làm cũng được rồi.” Lâm Tử Mạn nhẹ giọng nói: “Cô hãy phụ trách chiếu cố cô ấy, tôi sẽ cho cô ấy uống thuốc.”
“Cũng tốt.” Cô gái trẻ gật đầu ưng thuận.
Lâm Tử Mạn tay trái đỡ sau gát người nữ công nhân vệ sinh, đưa chén canh đậu xanh tới bên miệng của cô, ôn nhu nói: “Thím ơi, cố uống hết hai chén canh đậu xanh này đi.”
Người nữ công nhân cũng biết đây là muốn chữa bệnh cho mình nên há miệng ra, chậm rãi uống từng ngụm.
Sau khi uống canh xong, cô gái trẻ lại tiếp tục kích thích huyệt vị của nữ công nhân, để cho toàn bộ số canh đậu xanh vừa uống nôn ra bên ngoài.

Lúc này chất độc còn sót lại trong dạ dày rốt cuộc cũng được bài trừ hết.
Lâm Tử Mạn tiếp tục cho nữ công nhân uống thêm hai chén canh đậu xanh nữa, chờ thêm vài phút, lại đập hai quả trứng gà, phân tách lấy lòng trắng, cho người nữ công nhân nuốt chửng.
Chỉ mười phút sau, trạng thái tinh thần của người nữ công nhân đã có chuyển biến thật lớn, bà kéo tay cô gái trẻ và Lâm Tử Mạn cảm kích nói: “Cám ơn hai cháu, nếu không có hai cháu, chỉ sợ hôm nay ta phải nằm lại chỗ này.”
Vẻ mặt của Lâm Tử Mạn và cô gái trẻ đều ửng hồng lên, các nàng không hẹn mà cùng chỉ vào Trương Văn Trọng đồng thanh nói: “Đừng cảm ơn chúng cháu, nếu thím muốn cảm ơn thì hãy nói với hắn đi.”
Hai người thật không ngờ rằng, đối phương lại nói chuyện giống mình như đúc, nên không khỏi ngẩn người, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn đối phương.
Người nữ công nhân vệ sinh ngẩng đầu dùng ánh mắt cảm kích nhìn vế phía Trương Văn Trọng nói: “Cám ơn cậu, chàng trai trẻ.”
“Không có gì.” Trương Văn Trọng mỉm cười nói: “Chữa bệnh vốn là bổn phận của một người thầy thuốc.

Nếu sau này thím còn ăn rau hoa hiên, thì nên phơi khô cẩn thận rồi hãy dùng.

Ngoài ra, thời tiết dạo này oi bức, nếu thực vật quá hạn biến chất thì không nên ăn vào.


Nếu không sự tình ngộ độc ngày hôm nay sẽ lại tiếp tục xuất hiện.”
“Uhm, ta nhớ rồi.” Người nữ công nhân vội vàng gật đầu nói: “Trải qua một lần thống khổ như thế là đủ rồi.

Ta cũng không muốn gặp phải lần thứ hai đâu.” Truyện "Siêu Cấp Tiên Y "
Trương Văn Trọng cẩn thận dặn dò thêm: “Thím, hiện giờ bệnh tình của thím đã được khống chế.

Bất quá thân thể vẫn còn rất yếu, cháu đề nghị hai ngày tới thím đừng vội vàng làm việc nữa, ở nhà nghỉ ngơi cho thật tốt đã.

Đúng rồi, mấy ngày tới chỉ ăn nhẹ nhàng thôi, dùng thêm canh đậu xanh và lòng trắng trứng gà sẽ có tác dụng vừa giải nhiệt vừa giải độc.”
Người nữ công nhân vệ sinh phát ra cảm kích từ trong nội tâm nói: “Được, ta nhớ kĩ rồi, phiền cậu phải lo lắng.”
Vừa lúc này, chồng và con của người nữ công nhân cũng nghe tin chạy tới.

Chồng của nữ công nhân này là một người đàn ông trung niên hiền hậu.

Từ lúc đến đây biết chuyện, liền không ngừng hướng về phía ba người Trương Văn Trọng nói lời cảm tạ.
Trương Văn Trọng mỉm cười khoát tay nói: “Không cần cảm tạ bọn cháu, chú mau chóng đưa thím về nhà đi.

Ở đây nắng gắt quá, thể trạng của thím vẫn còn hư nhược lắm, phơi nắng nhiều chỉ sợ lại trúng cảm.”
“Được, được, tôi sẽ đưa vợ trở về nhà ngay lập tức.” Người đàn ông trung niên liên tục gật đầu, rồi đỡ vợ mình dậy.


Ba thân ảnh chậm rãi hướng về chỗ bọn họ thuê trọ mà đi.
“Chúng ta cũng đi thôi.” Trương Văn Trọng nhắc nhở Lâm Tử Mạn một tiếng, rồi xoay người định rời đi.
“Được.” Lâm Tử Mạn vội vàng chạy theo.
Vốn dĩ cô gái trẻ đang chăm chú nhìn theo bóng lưng cả nhà người nữ công nhân kia, lúc này bỗng dưng nghe thấy Trương Văn Trọng muốn rời đi, nàng khẩn trương xoay người chạy lại, ngăn ở trước mặt hắn: “Này, từ từ đã.”
“Có chuyện gì sao?” Trương Văn Trọng ngừ bước, quan sát cô gái trẻ đứng chặn trước mặt mình này.

Cũng không biết bởi vì thời tiết quá nóng, hay là nàng quá khẩn trương mà nhịp hô hấp có chút dồn dập, bộ ngực phập phòng khá lớn, phối hợp với hai gò má ửng hồng, thật đúng là phi thường có lực sát thương.
Bất thường chính là cái nút áo thứ hai của chiếc sơ mi màu vàng nhạt tựa hồ như sắp không chịu nổi lực đè ép từ bên trong, mơ hồ có thể bung ra.

Theo vị trí hiện giờ mà Trương Văn Trọng đứng, thậm chí còn nhìn xuyên qua được khe hở, rõ ràng nhìn thấy chiếc “cup” màu trắng nhạt.
“Vừa rồi anh làm như thế nào? Tại sao chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra thím công nhân kia bị cảm nắng là do ngộ độc thức ăn? Theo tôi quan sát, từ đầu đến cuối thuỷ chung anh vẫn đứng ở ngoài hai thước, không hề tới gần, càng không nói tới chuyện bắt mạch.

Thế nhưng tại sao anh lại biết rõ được mạch tượng của thím công nhân kia như vậy?” Cô gái trẻ không hề biết cảnh xuân của mình đã bại lộ trước mắt Trương Văn Trọng, bởi vì nàng đang quá mức hiếu kỳ dò hỏi.