Thực Sắc

Chương 12: C12 Chương 11

Trần Thiên Ngữ vẫn cảm thấy Cao Ấu Vi đang phẫn trư ăn lão hổ, một khi có chuyện gì thì kêu cha gọi mẹ so với cự phế nữ nhân sát vách còn hơn một bậc, nhưng Trần Thiên Ngữ thật đúng là chịu thua chiêu này của nàng. Trần Thiên Ngữ tuy rằng ngoài miệng không buông tha người nhưng da mặt mỏng không chịu nổi dụng tâm mềm mại, chuyện gì chỉ cần đối phương nói nhiều vài câu hơn phân nửa đều có thể đáp ứng.

Cao Ấu Vi nhất định chính là nhìn chuẩn điểm ấy, cư nhiên muốn ép buộc nàng lên TV..... Chỉ là đăng mấy tấm ảnh lên Weibo mà đã kéo đến một đống bình luận ngại nàng trông phù thủng muốn nàng trang điểm lại, thật sự lên TV rồi còn không phải quản đến mười tám đời tổ tông nhà nàng sao.

Nhưng Cao Ấu Vi bên này nước mắt nước mũi quấn quít lấy nàng khiến nàng khó mở miệng cự tuyệt, còn nói nàng ngày mai phải trở về Pháp, về nước hành tung đã bại lộ, ba nàng thiên quân vạn mã lập tức giết đến nàng phải hoả tốc chạy thoát thân. Đầu bếp tranh tài chuyện này cũng do Mạc Lam liên hệ cùng nàng, qua một đoạn thời gian nàng ấy trở về dẫn nàng cùng người chế tác ăn cơm bàn bạc.

Rốt cục chờ được Cao Ấu Vi đi rồi, cả ngày hôm này Trần Thiên Ngữ ngựa không ngừng vó mà hội họp, buổi trưa đi nhà hàng chuẩn bị ăn cơm thì có điện thoại gọi đến nói tạp chí kỳ sau thay đổi trang in có chút vấn đề, nàng lại báo lên cấp trên cùng nhau chạy vội tới chỗ xưởng in ấn.

Lập tức sẽ phát hành rồi nhưng đến thời điểm mấu chốt này lại nói phân nửa đều phải in lại, phòng hành chính đều to đầu rồi. Trần Thiên Ngữ nói vậy thì in lại, mở máy in cả đêm được không? Xưởng in nói có thể, bên hành chính kéo nàng lại nói: "In lại vậy những thành phẩm kia làm sao bây giờ? Phải ăn nói thế nào với Vương tổng?"

Trần Thiên Ngữ nói: "Dù cho hỏng một nửa, nhưng nên in lại thì phải in lại, ai cũng hy vọng thứ bản thân dùng tiền mua về có giá trị. Hôm nay ngươi tiếc chút tiền, ngày mai tạp chí bán không được. Hiện tại thị trường sách cạnh tranh có bao nhiêu ác liệt ngươi cũng biết đi."

Trần Thiên Ngữ nói có chút không khách khí, bên hành chính không phải thuộc cấp của nàng lại bị nàng giáo huấn một phen, cũng không hé răng.

Lúc trở về ngày đã về tây, Trần Thiên Ngữ lái xe đến cửa nhà mới nhớ lại đã quên mua điện thoại di động rồi.

Chỉ đành mượn dùng thêm một ngày, lúc ngang qua cửa nhà Trương Tĩnh Hân trong lòng Trần Thiên Ngữ yên lặng nói một tiếng cảm tạ Trương lão bản.

Trần Thiên Ngữ cả ngày chưa từng được ăn bụng đói kêu vang, trên đường trở về đói quá mức rồi lại không muốn ăn, vừa đến nhà khí lực ở đâu để lại quay trở ra, nàng sống không bằng chết.

Lúc này đặc biệt hận mình ở quá xa, không có nhà hải cảnh không có buôn bán bên ngoài.

Mở tủ lạnh phát hiện không biết lúc nào Mạc Lam đã đến, đem tủ lạnh nhét đến tràn đầy, muốn nguyên liệu gì có nguyên liệu đó, phỏng chừng là viên đạn bọc đường của Cao Ấu Vi rồi.

Bụng nàng trận trận sấm rền, Trần Thiên Ngữ chọn tới chọn lui cầm hai quả trứng đi đến phòng bếp, trong phòng bếp một chảo xào một chảo chiên, trong ngăn tủ còn có nồi áp suất, nồi đun sữa các loại nồi. Trần Thiên Ngữ một tay cầm hai trứng đem chảo chiên dọn ra, đổ dầu ăn, quan sát bếp gas một lát, cuối cùng vẫn không động đến, buông trứng đi ra sân hóng mát.


Ngồi trên ghế mây trong sân vườn nàng đói đến có chút choáng váng.

Chân giò hun khói Tây Ban Nha ăn xong rồi, sữa chua kiểu Nhật cũng thấy đáy rồi, lần sau nhất định phải cùng Mạc Lam nói, đừng chuẩn bị cái gì thịt bò cái gì tôm biển cho nàng nữa, có thể trực tiếp cho mì ăn liền hay không?

Gió biển thổi đến mang theo mùi hoa trong sân quả thật rất thoải mái, nhưng có thoải mái hơn cũng không thể giải quyết nhu cầu ăn uống của nàng. Nàng đứng lên đón gió, muốn uống một chút gió Tây Bắc xem có thể đỡ đói hay không.

Nàng nghìn tính vạn tính cũng không tính được Trương Tĩnh Hân hôm nay về nhà sớm như vậy, cũng không tính được lúc nàng đói đến muốn gặm đất sẽ ngửi thấy mùi thức ăn từ trong sân nhà Trương Tĩnh Hân bay đến!

Bụng Trần Thiên Ngữ kêu thảm thiết,, nàng dùng một chút khí lực còn sót lại chạy lên lầu, bám lấy lan can sân thượng trừng mắt nhìn vào sân nhà Trương Tĩnh Hân!

Trong sân Trương Tĩnh Hân bóc lên khói bếp, gió biển mang đến không chỉ có mùi hoa, còn có mùi thịt nướng hàng xóm sát vách.

Trần Thiên Ngữ nhắm mắt cảm thụ : đây là nướng ngũ hoa, cánh gà, lưỡi bò, còn có chút hải vị, tôm hải tràng, sò biển....

Thực sự là đến sớm không bằng đến đúng lúc! Tuy rằng Trần Thiên Ngữ còn chưa nhìn thấy tướng mạo hải tràng, nhưng khó có được Trương lão bản hăng hái như vậy nàng cũng không tính toán nữa! Một mình đốt nướng cũng không thú vị, vừa lúc trong tủ lạnh nhà ta còn có chút tôm biển cùng thịt bò, cầm đến cùng ngươi ăn bữa cơm đi!

Trần Thiên Ngữ muốn phi thân cuồng tiếu mà chạy, đột nhiên lại bị bắn ngược về tại chỗ.

Trương Tĩnh Hân đứng đốt nướng đang bộn rộn trước bếp nướng, từ phía sau nàng bước ra một nữ nhân.

Thì ra nàng có khách. Trần Thiên Ngữ nhận ra người này chính là nữ nhân sáng sớm mang kính râm trong xe Audi.

Nữ nhân kia dán tại phía sau Trương Tĩnh Hân tựa hồ đang cùng nàng nói gì đó, Trương Tĩnh Hân rụt vai đem cằm của nàng dời đi, xoay người môi đóng mở rồi mở, nhưng nói quá nhỏ Trần Thiên Ngữ không thể nghe thấy.

Hai bảo an đi ngang qua thấy Trần Thiên Ngữ bám trên lan can nửa người đều ló ra bên ngoài, bị hù dọa lập tức gọi nàng: "Trần tiểu thư! Ngươi đây là làm gì vậy? Cẩn thận một chút, mau trở xuống!"


Giọng nói của bảo an đều là luyện qua phá không khí công, khiến Trần Thiên Ngữ đang hết sức chăm chú sợ đến run rẩy thiếu chút nữa thực sự ngã xuống, ngay cả Trương Tĩnh Hân bên kia cũng nghe thấy được, hai người đều nhìn qua Trần Thiên Ngữ bên này.

Trần Thiên Ngữ giống như tên biến thái tận lực nhìn trộm bị bắt quả tang tại trận, trên mặt nóng rát đến lợi hại, đang muốn lui qua trong phòng thì nữ nhân lái xe Audi in một nụ hôn trên mặt Trương Tĩnh Hân.

Shit ! Ta đã thấy cái gì rồi!

Trần Thiên Ngữ lập tức đem rèm cửa sổ kéo chặt đặt mông ngồi vào trên sô pha, mở TV, lập tức cho ta chút náo nhiệt.

Nhà ở đây đều là thiết kế như vậy, thế nào có thể trực quan mà nhìn thấy chuyện phát sinh trong sân nhà người ta đây? Không chỉ có mùi thức ăn bay khắp nơi, ngay cả cục diện ân ái cũng giấu không được. Ân, xem ra Trương Tĩnh Hân cùng bạn bè nữ giới quan hệ rất gần rất nóng hổi nha.... Thế nào hiện tại cong nhiều như vậy?

Trần Thiên Ngữ muốn đăng Weibo, ba ba gõ chữ xong: Hiện tại nữ nhân lớn tuổi một chút vừa xinh đẹp vừa độc lập đừng tưởng rằng sẽ không có ai muốn, không chừng phía sau là một nữ thân theo đuổi, thích nàng thích đến muốn chết đi sống lại!

Viết xong cảm thấy không tốt, có hiềm nghi bắn lén Cao Ấu Vi và nàng. Cao Ấu Vi có quan tâm đặc biệt đến nàng, mỗi lần đăng một bài mới trên Weibo nàng đều sẽ nhận được thông báo. Cái này mà bị nàng nhìn thấy nói không chừng sẽ suy nghĩ nhiều. Suy nghĩ nhiều còn không nói, lại lên máy bay trở về đây khóc nháo vậy thật là chịu không nổi.

Xóa rồi, viết lại.

Ta biết nguyên nhân vì sao Trương lão bản không tặng món ăn cho ta rồi, nhất định là bởi vì ta chưa bao giờ "cong".

Suy nghĩ một chút, ok, tìm một hình ảnh phù hợp để đính kèm rồi đăng lên.

Điện thoại di động cùng một hiệu cùng một kiểu dáng cũng không tốt, Trần Thiên Ngữ dùng quen tay rồi quên đây là của Trương Tĩnh Hân luôn rồi, tiến nhập file đi tìm hình ảnh phù hợp – vì công việc nàng bình thường phải gửi một hình ảnh phù hợp trên Weibo và vân vân, file trong điện thoại di động lưu một ít hình ảnh đáng yêu hình ảnh tiêu biểu vân vân. Vào file liền phát hiện không đúng, thế nào lại trống rỗng như vậy? Lập tức nhớ đến điện thoại này không phải của nàng.... Nhưng, đôi mắt không cách nào dời khỏi màn hình.

Góc nghiêng, chính diện, 450 ..... Kéo cận cảnh, viễn cảnh, ảnh chụp 9 phong cách.


Đây là điện thoại di động của Trương Tĩnh Hân đi? Thế nào một tấm ảnh của nàng ta cũng không có, tất cả đều là ảnh chụp của nữ nhân Audi kia?

Mí mắt Trần Thiên Ngữ thẳng nhảy, phóng to hình ảnh. Cô gái này trang điểm đậm, gần như cũng không chỉnh sửa ảnh, ngoại trừ góc độ không gian có chút góc chết trên cơ bản tìm không ra khuyết điểm nào.

" Ân.... Bạn gái của Trương lão bản cũng rất xinh đẹp."

Trần Thiên Ngữ không hiểu sao trong lòng có chút ngột ngạt, không dự định ở trong nhà phiền muộn, dù cho phải lái xe một giờ cũng muốn lái xe đi ăn!

Chỉ có ẩm thực không thể cô phụ!

Trần Thiên Ngữ hăng hái bừng bừng mà lái xe đến một tiểu khu nàng quen thuộc, đó là một tiểu khu cũ, cao 6 tầng nổi tiếng rộng rãi, trong tiểu khu cỏ dại mọc thành đám bụi bặm chồng chất tháng tháng năm năm. Ban ngày trong tiểu khu ban ngày hành lang cũng không nhất thiết có ánh sáng chiếu vào, đầy những cái cống thoát nước kiểu cũ lớn đến nhét vừa cái máy điều hòa.

Lúc trước Trần Thiên Ngữ tốt nghiệp đại học thì không lấy tiền ở nhà nữa, dùng chút tiền nhuận bút ít đến thương cảm cùng một vị bạn học cùng nhau thuê phòng ở nơi này. Lúc đó tuổi còn trẻ, lòng mang mộng tưởng, cả người giống như hồng đăng căn bản không cảm thấy nơi này hoàn cảnh ác liệt. Dù cho đạo chích đến tiểu khu trộm đồ cũng không ảnh hưởng gì đến nàng, Trần Thiên Ngữ chưa từng dọn đi.

Thật ra là nàng luyến tiếc, luyến tiếc tiền thuê nhà giá rẻ ở đây, còn có cửa tiểu khu nhà xuân hạ thu đông gió thổi nắng phơi thì các quán ăn vẫn kinh doanh từ mặt trời lặn đến hai giờ sáng.

Quán nhỏ bán món nướng cùng đậu hũ mè cay, còn có một số món đơn giản. Mùa hạ cung cấp bia, bởi vì thực sự ăn quá ngon, ông chủ lại có chút rộng rãi, thường bớt số lẽ cho khách hàng và vân vân, cho nên việc kinh doanh vẫn tốt.

Trần Thiên Ngữ chính là ngửi thấy mùi thịt nướng ở chỗ Trương Tĩnh Hân bỗng nhiên nhớ đến quán nhỏ nhiều năm không quang cố. Năm đó nàng dọn thẳng đến phía đông Tam Hoàn còn nghĩ sau này nhất định phải trở lại ăn, nhưng con người chính là động vật dễ dàng dễ dàng có mới quên cũ như vậy, từ lúc dọn đi khỏi nơi này đã năm năm rồi, Trần Thiên Ngữ lần đầu tiên trở về.

Đem xe đỗ ven đường, nhìn đồng hồ đã là mười một giờ ba mươi, quán nhỏ vẫn có mấy nam nhân xuống ca đêm ngồi ở trong góc và những cô gái ăn mặc đủ mọi màu sắc.

Trần Thiên Ngữ dọn ghế ngồi yên, gọi ông chủ.

"Ông chủ -"

"Ai, đến đây, muốn ăn món gì?"


Ông chủ là một nam nhân năm mươi sáu tuổi, trên mặt luôn tươi cười, vô luận đối với ai cũng là dáng vẻ hiền lành. Trên cổ đeo tạp dề, trong tay bưng thao nước canh. Ông chủ vừa thấy Trần Thiên Ngữ đến đột nhiên sửng sốt, dừng nửa ngày thì cười đến nếp nhăn trên mặt cũng nhăn thành một nắm, dùng muỗng chỉ vào nàng: "Đại minh tinh! Trần Thiên Ngữ! Ôi cũng đã nhiều năm không gặp, hôm nay ngài nghĩ như thế nào mà lại quay về chỗ ta rồi?"

Trần Thiên Ngữ không nghĩ tới ông chủ vẫn còn nhớ nàng, thực khách xung quanh đều quay đầu lại, nếu như Trần Thiên Ngữ không tiền đồ một chút thì có thể sẽ dùng tay che mặt.

"Đã lâu không trở về, hôm nay đặc biệt tưởng nhớ món nướng chỗ ngài, trước tiên cho mười xiên nướng, bốn cánh gà hai sườn, một chậu canh cá."

"Được, được! Lập tức có ngay!"

"Còn có một chai bia, ta tự mình đi lấy đậu hũ mè cay."

"Được."

Trần Thiên Ngữ đi đến trước bề lò, ngửi hương khí, quả nhiên vẫn giống như năm năm trước, mười năm canh cá đặt bên cạnh đậu hũ cay, cũng chỉ có vị cao nhân phố phường này mới có thể làm được như vậy.

Trần Thiên Ngữ quay đầu lại nhìn bóng lưng ông chủ, mái tốc ông chủ một nửa đã hoa râm. Quần sort, áo ngắn tay, mặc dù ăn mặc lôi thôi, nhưng da cũng rất trắng, rất rõ ràng là người quanh năm làm việc trong nhà.

Ông chủ từ trong thùng nước bắt một con cá sống, ném trên thớt gỗ dày, vun dao dập đầu cá bang bang rung động. Cá bị đập chết, lồi mắt hả miệng, vẫy đuôi vài cái rồi cử động mang đỏ vài cái, bất động rồi.

Cắt từ vây đuôi qua miệng cá, lực đạo vừa đủ đem hết chất bẩn bên trong móc ra ngoài. Ông chủ vứt đao, đem nội tạng đã móc ra nhét vào trong thùng rác. Nước ấm rửa cá, dùng dao nhỏ đánh vảy, rồi lại rửa thêm một lần, cắt đầu cắt đuôi, nghiêng dao lóc thịt, dao dao chuẩn xác.

Trần Thiên Ngữ gặp qua rất nhiều đầu bếp giết cá, nhưng bất luận là thủ pháp hay là tốc độ của ông chủ ở đây tuyệt đối là tốt nhất.

"Cô gái, đừng nhìn nữa." Ông chủ quay đầu lại kéo rèm xuống, cười hì hì nói: "Tay nghề tổ truyền, cũng không thể để người khác học trộm, xin lỗi xin lỗi a."

Trần Thiên Ngữ lúc này mới phát hiện cái chén muốn múc đậu hũ cay trong tay vẫn trống rỗng, đôi mắt chỉ lo nhìn chăm chú ông chủ làm cá.

"Bệnh nghề nghiệp, đừng chú ý." Trần Thiên Ngữ nói.

Ông chủ cười đến sang sảng, sau tấm rèm plastic trong suốt, hỏa quang tận trời, mùa dầu lạt đập vào mặt mà đến, Trần Thiên Ngữ hoàn hồn ăn trước một chút đậu hũ cay!