Editor: YuuThượng Vân Xuyên nhìn Tư Tần bằng ánh mắt khó hiểu, Tư Tần liền cảm thấy không được tự nhiên lắm, cố tình ác ý nói: “Còn cần không? Thật sự có rất nhiều chuyện.”
Thượng Vân Xuyên mím môi, khóe mắt rũ xuống: “Anh cũng đâu muốn em phải giải thích…”
Ồ, vậy cái người vừa hùng hổ dọa người là ai vậy? Là ai đột nhiên cáu kỉnh vậy? Trong lòng Tư Tần thầm trợn tròn mắt.
Nghe thấy tiếng thầm thở dài của Tư Tần, Thượng Vân Xuyên đột nhiên có chút sợ hãi.
Vừa rồi anh… Có phải quá đáng rồi không? Tại sao vừa rồi anh có vẻ như đang chất vấn cô vậy?
Nhưng, cô thật sự đã giải thích.
Thượng Vân Xuyên có chút không biết nên phải như thế nào.
Anh giả vờ như không có chuyện gì mà nhìn trộm cô vài lần, sau đó nói: “Thật ra hôm nay… Chủ yếu vẫn là để hợp tác.”
Tư Tần không đáp lại, Thượng Vân Xuyên lại nhìn cô, ngập ngừng hỏi: “Anh có thể mời người của bộ phận em đi ăn tối được không?”
Tư Tần liếc nhìn anh: “Làm gì?”
“Không làm gì cả.” Thượng Vân Xuyên nghiêm túc nói: “Lần đầu tiên hợp tác với công ty và bộ phận của em, anh muốn ra vẻ một chút.”
Tư Tần thu lại ánh mắt, bắt đầu thu dọn đồ trên bàn: “Biết rồi.”
Thượng Vân Xuyên lại có chút không vui, nói: “Chỉ là ăn một bữa cơm thôi mà.”
Tư Tần mặc kệ anh, cầm máy tính và tài liệu đứng lên, Thượng Vân Xuyên cũng đứng lên theo: “Anh khẳng định sẽ giả vờ không quen biết em, em… Không cần phải lo lắng.”
Tư Tần vô cảm ngẩng đầu lên, Thượng Vân Xuyên liền bày ra vẻ mặt rất thành khẩn, chậm rãi chớp mắt.
Tư Tần vừa định nói gì đó, lại nghĩ dù sao anh cũng chỉ muốn xã giao. Vì vậy cô dừng lại, sau đó nói: “Nếu anh muốn mời thì cứ mời đi, như vậy anh cũng có thể tìm hiểu thêm tình hình trên bàn ăn. Nhưng tôi sẽ không đi.”
“Em không đi sao?” Thượng Vân Xuyên hơi kinh ngạc, sau đó có chút không thể chấp nhận được: “Em không đi thì anh còn mời cái gì nữa?”
Tư Tần vô cảm nói: “Vừa rồi ai nói chủ yếu là để hợp tác thôi?”
“……”
Giọng của Thượng Vân Xuyên yếu đi một chút: “… Nó không mâu thuẫn như vậy.”
Tư Tần không nói gì, muốn đi vòng qua người anh.
Thượng Vân Xuyên đuổi theo phía sau cô, ngón tay anh cuộn lại, muốn kéo nhưng lại không dám kéo: “Tư Tần…”
Tư Tần kiên quyết không nói gì, để anh lại một mình trong phòng họp.
Nhưng lại quản ngại với Quách tổng.
Không lâu sau đó Quách tổng liền đi đến văn phòng của cô, nói với cô rằng Thượng tổng muốn mời ăn tối, bàn ăn ở Phục Úc Các cũng đã được đặt trước, yêu cầu cô cùng nhân viên trong bộ phận kế hoạch trực tuyến tới đó sau giờ làm việc, còn bây giờ anh ta sẽ đi uống trà với Thượng tổng.
Tư Tần không còn cách nào khác, đành phải đi thông báo cho tám người trong bộ phận, bọn họ đều vui vẻ hoan hô, còn nói là Phục Úc Các đó, có tiền cũng chưa chắc đã ăn được, nên bọn họ xoa tay chuẩn bị “vắt kiệt” ông chủ của đối phương.
Khi Tư Tần và những người khác đến nơi, bọn họ được đưa vào một phòng riêng lớn trên tầng 2. Trong căn phòng mang hướng cổ kính này có một chiếc bàn tròn lớn, Thượng Vân Xuyên, trợ lý của Thượng Vân Xuyên và Quách tổng đều đã ngồi ở đó, dường như đang nói chuyện rất vui vẻ. Khóe miệng của Thượng Vân Xuyên nhếch lên, còn Quách tổng cười tươi đến nỗi đôi mắt đều híp thành một đường thẳng.
Nhìn thấy Tư Tần đã đến, Thượng Vân Xuyên ngước mắt lên nhìn về phía cửa. Cô lịch sự cúi chào mọi người trong căn phòng, đương nhiên cũng bao gồm cả anh.
Anh có chút chột dạ, bởi vì anh lại lén dùng chút thủ đoạn nhỏ, không biết Tư Tần có suy nghĩ gì không.
Quách Trữ phản ứng rất nhanh, lập tức đứng thẳng dậy, kéo Tư Tần còn đang miễn cưỡng ngồi xuống bên cạnh Thượng Vân Xuyên, lý do đưa ra vô cùng có lý: “Người phụ trách của chúng tôi, cô mau ngồi xuống đi, vừa hay Thượng tổng và Quách tổng cũng đang nói chuyện về việc mở rộng kế hoạch, mọi người có thể thư giãn và trò chuyện tại bàn ăn.”
Tư Tần muốn từ chối, nhưng dưới ánh mắt của mọi người cũng không thể lộ liễu như vậy được, chỉ có thể coi như không có chuyện gì mà ngồi xuống.
Thượng Vân Xuyên vươn tay ra rót cho cô một tách trà, hương hoa nhài trong tách trà tràn ngập trước mặt cô.
Tư Tần thuận miệng nói cảm ơn. Một lúc sau, Thượng Vân Xuyên mới nói bằng giọng chỉ có hai người mới có thể nghe thấy được: “Không có gì. Em không trách anh là được.”
Tư Tần bình tĩnh liếc nhìn anh một cái, không nói gì.
Món ăn của Phục Úc Các nổi tiếng gần xa, nổi tiếng là ăn ngon, cũng nổi tiếng vì giá cả đắt đỏ. Thượng Vân Xuyên cũng quá hào phóng, gọi đầy cả một bàn, trên bàn đều có hai đĩa giống nhau đặt ở cả hai phía, có thể nói rất chu đáo.
Thượng Vân Xuyên cũng không có tật xấu gì trên bàn tiệc, cũng để mọi người thoải mái mà ăn uống, uống nước trái cây còn nhiều hơn cả rượu. Các cô gái cũng nhanh chóng chiến đấu lại, vui vẻ xem Thượng Vân Xuyên như một cậu thanh niên, trực tiếp đùa vui với Thượng Vân Xuyên. Thượng Vân Xuyên cũng lịch sự mỉm cười, nhưng anh chỉ nói vài câu, cuối cùng cũng tham gia vào bàn luận dự án. Sau một vài vòng, mọi người cũng không trêu đùa anh nữa mà bắt đầu trêu đùa với những người quen trong bộ phận.
Quách tổng cũng rất sẵn lòng nói về các dự án với Thượng Vân Xuyên, nhưng Thượng Vân Xuyên lại không thực sự muốn nói về cách dự án. Vì vậy, bất cứ khi nào Quách tổng bắt đầu nói về dự án, anh đều kính rượu với Quách tổng, không cho anh ta nói những điều tương tự, thẳng đến khi mặt mũi anh ta đều nóng lên, chỉ thiếu không thổi vào cái bình rượu.
Tư Tần cảm thấy mình như được mở mang nhiều điều, cô chưa bao giờ biết rằng Thượng Vân Xuyên có thể nói nhiều như vậy. Ngày thường khi đối mặt với cô anh thường ấp úng, khiến cô cảm thấy mình như đang bắt nạt anh vậy. Cô còn tưởng rằng anh đã quen với việc lãnh đạo mà không cần dùng đến tài ăn nói nên mới thoái hóa đến như vậy.
Tư Tần lặng lẽ ăn thức ăn. Thượng Vân Xuyên muốn gắp cho cô những món mà anh cảm thấy ngon, nhưng lại cảm thấy làm như vậy không được rõ ràng nên đành phải từ bỏ, âm thầm đặt một ly nước việt quất mà cô vẫn hay uống ở trong tầm tay cô.
Tư Tần liếc nhìn anh một cái, sau đó lại vùi đầu dùng bữa.
Tửu lượng của Thượng Vân Xuyên thật ra không được tốt, hơn nữa còn có vấn đề về dạ dày nên ngày thường anh cũng sẽ chú ý không uống càng nhiều càng tốt. Nhưng hôm nay đối mặt với ông chủ của Tư Tần, anh lại uống hết ly này đến ly khác, Quách Trữ mấy lần định ngăn cản nhưng đều bị anh dùng ánh mắt ngăn lại.
Vì vậy, khi Quách tổng say đến nỗi bắt đầu hứa thưởng cuối năm cho những người trong bộ phận của Tư Tần thì Thượng Vân Xuyên cũng đã choáng váng.
Tay phải của anh đột nhiên nắm lấy bàn tay trái đặt ở trên đùi của Tư Tần, Tư Tần hoảng sợ, lập tức muốn rút lại, nhưng sức lực của anh quá lớn, cưỡng chế đan những ngón tay của cô vào tay anh, còn kéo về phía mình.
Tư Tần sợ tới mức tim muốn nhảy ra ngoài, cô đặt đũa xuống rồi vươn tay sang bẻ những ngón tay anh ra, trên mặt lại làm bộ như không có chuyện gì. Cũng may những người khác đang ghé vào nhau mà nói chuyện, trên bàn ăn cũng có chút ồn ào nên không ai nhận thấy được động tĩnh ở phía bên này.
Thượng Vân Xuyên kéo tay Tư Tần đặt lên trên đùi mình, mười ngón tay đan vào nhau khiến trái tim đang xao động của anh cũng bình tĩnh lại một chút.
Cảm nhận được bàn tay kia của Tư Tần đang cố gỡ ngón tay anh ra, tay trái của anh cũng rút từ trên bàn ăn xuống mà nắm lấy nó, nhẹ nhàng mà giữ chặt cô.
Anh say đến mức hai mắt đều mê ly một chút, Tư Tần thầm mắng một tiếng rồi thu tay phải của mình về. Thượng Vân Xuyên không cho, anh cúi đầu nhìn cô, ánh mắt sáng quắc, lực tay cũng không thả lỏng chút nào.
Trong lòng Tư Tần than thở: Nếu anh cứ kéo như này thì thân thể cô sẽ nghiêng ngả mất!
Thượng Vân Xuyên chớp mắt rất chậm, trong mắt ánh lên một tia đau lòng, khi mở miệng lại có chút tủi thân: “Đầu anh đau quá.”
Tư Tần nghẹn lời: “Ai bảo anh uống nhiều như vậy làm gì.”
Thượng Vân Xuyên bẹp miệng, nhíu mày lại. Tư Tần nghiêng đầu nhìn thấy vậy liền có chút bất lực, giọng điệu cũng nhẹ hơn: “Được rồi, trở về nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai sẽ không đau nữa.”
Anh vuốt ve bàn tay cô bằng ngón cái của bàn tay phải, nhíu mày đáp lại: “Ừ.”
Tư Tần thấy anh không làm gì khác, nên cô cũng không vùng vẫy mạnh mẽ nữa, cố gắng giữ cho phần thân trên của mình ngồi thẳng, để anh nắm lấy tay cô ở dưới gầm bàn.
Trong lúc lấy điện thoại ra Quách Trữ không cẩn thận làm rơi chìa khóa xe xuống mặt đất. Nó bị bay xa một chút, bay đến phía sau ghế của người đẹp bộ phận kế hoạch. Anh ta vội vàng đặt cốc rượu xuống rồi cúi người xuống nhặt. Lúc nhặt xong ngẩng đầu lên, thiếu chút nữa thì hét lên.
Anh ta nhìn thấy cái gì vậy???
Ông chủ và người đẹp bộ phận kế hoạch nắm tay nhau ở dưới gầm bàn?!
Quách Trữ lập tức cảm thấy như có hàng trăm nhát dao cắm vào đầu mình vậy. Cho nên, điều này có nghĩa là gì vậy? Tình huống này là như thế nào vậy? Đây là tình yêu ngầm sao? Ông chủ thành công hay không thành công vậy? Người đẹp bộ phận kế hoạch có ý tứ gì với ông chủ của bọn họ vậy?…
Quách Trữ cũng không dám duy trì cái tư thế này lâu, tuy rằng trong lòng đang gào thét, nhưng vẫn cầm chìa khóa ngồi thẳng dậy.
Quách tổng dường như đã say lắm rồi, mọi người trong bộ phận chào hỏi xong liền vội vàng tiễn anh ta đi. Quách tổng đi đến cửa rồi còn đột nhiên quay lại tự tin đảm bảo với Thượng Vân Xuyên: “Thượng tổng! Chọn chúng tôi, sẽ không hối hận đâu!”
Tư Tần lại bị dọa sợ tới mức tim đều đập loạn xạ. Cuối cùng Thượng Vân Xuyên cũng buông tay trái ra, chỉ có tay phải vẫn nắm chặt, gật đầu với Quách tổng ở phía cửa.
Quách tổng mơ màng nhìn thấy Thượng Vân Xuyên gật đầu với mình, sau đó loạng choạng đi ra cửa, trên đường đi còn vào nhà vệ sinh nôn ra một hơi.
Thấy Quách tổng rời đi, bữa tiệc tối cũng gần kết thúc, mấy người trong bộ phận của Tư Tần cũng không uống quá nhiều nên tất cả đều chuẩn bị đứng lên. Tư Tần vội vàng siết chặt tay Thượng Vân Xuyên, cúi đầu nói: “Anh buông ra trước đã.”
Thượng Vân Xuyên cảm nhận được sức lực trên tay, giương mắt nhìn cô chằm chằm vài giây, cuối cùng cũng buông lỏng bàn tay ở dưới gầm bàn ra, lảo đảo đứng dậy cùng Tư Tần.
Quách Trữ vẫn luôn chuẩn bị sẵn sàng, nhìn thấy vậy lập tức đi tới giữ lấy cánh tay Thượng Vân Xuyên. Nhìn thấy ông chủ của mình không chút do dự mà nhìn bóng lưng đang đi về phía cửa, trong lòng lại nổi lên một chút thương xót. Tại sao vẫn không thể nhìn rõ như vậy chứ?
Quách Trữ đỡ Thượng Vân Xuyên đi theo Tư Tần đến gara, sau khi đặt Thượng Vân Xuyên ở ghế sau, anh ta nhanh chóng xuống xe chạy đến chỗ Tư Tần cách đó không xa.
Tư Tần thấy có chút kỳ lạ khi bị gọi lại. Cô nhìn trợ lý của Thượng Vân Xuyên, nghe thấy anh ta nói: “Cô Tư, cô đang chuẩn bị về nhà sao?”
Tư Tần nghĩ, không thì sao? Nhưng cô vẫn điềm nhiên đáp lại. “Vâng. Có chuyện gì sao ạ?”
Quách Trữ thẳng thắn trả lời lại: “Thật ra cũng không việc gì đáng nói lắm, chỉ là… Ông chủ của tôi, anh ấy say lắm rồi.”
Tư Tần đợi một lúc, thấy anh ta không nói tiếp liền trả lời lại: “Vâng, đúng vậy.”
Quách Trữ xem xét một chút, sau đó trợn tròn mắt, nói: “Cô… Không lo lắng sao?”
Tư Tần nghe những lời này xong thơ ơ nói: “Không phải có anh ở đây sao, có gì phải không lo lắng chứ? Chẳng lẽ anh ấy có thể bị ném đi ở giữa đường sao?”
Quách Trữ vội vàng xua tay: “Ý tôi là, hay là cô đi cùng chúng tôi một đoạn đi? Ông chủ như vậy xem chừng buổi tối sẽ rất khó chịu, tôi cũng không thể ở lại nhà anh ấy để trông chừng anh ấy…”
Tư Tần nhíu mày: “Ý anh là muốn tôi tới chăm sóc anh ấy? Anh có nhầm không vậy, chuyện này thì có liên quan gì đến tôi chứ?”
Quách Trữ kinh ngạc, vội vàng giải thích: “Không, không! Ý tôi là… Dạ dày của ông chủ không được tốt, ngày thường cũng không uống nhiều rượu, bởi vì mỗi lần uống xong đều rất khó chịu, không thể ngủ được. Hôm nay anh ấy uống nhiều như vậy buổi tối chắc chắn sẽ lăn lộn một hồi, nhưng tôi…”
Nói đến đây, Quách Trữ đỏ mặt: “Tối nay tôi có hẹn…”
Tư Tần yên lặng nhìn anh ta một hồi, nhìn lâu đến nỗi anh ta có chút áy náy, vội vàng nói thêm vài câu: “Cô Tư, tôi có thể nhìn ra ông chủ và cô là bạn bè, tôi rất tin tưởng cô. Nếu cô không có chuyện gì quan trọng khác thì có thể giúp anh ấy một chút không? Coi như là làm chuyện tốt đi.”
Tư Tần có chút khó hiểu, tại sao người này cô thể nhìn ra cô và Thượng Vân Xuyên là bạn bè chứ? Nhìn thoáng qua cũng có thể thấy bọn họ không quen biết mà.
Giằng co một hồi, tâm trí Tư Tần bị xáo trộn bởi những câu nói của Quách Trữ “Đặc biệt khó chịu sau khi uống rượu”, “Không thể ngủ được”. Nghĩ rằng chăm sóc anh cũng không có gì, cô nhấn mạnh: “Có thể được, nhưng anh phải đi cùng với tôi, tôi không thể di chuyển anh ấy được.”
Quách Trữ vội vàng đồng ý: “Được được, tôi sẽ đưa hai người đến nơi ở của ông chủ.”
Tư Tần gật đầu: “Được, vậy tôi sẽ lái xe đi theo anh.”
Quách Trữ đảo mắt, lập tức quyết định: “Không được đâu cô Tần, tôi lái xe ở phía trước, ông chủ ngồi một mình ở phía sau nhỡ muốn nôn thì phải làm sao? Cô có thể đi cùng một xe với chúng tôi không?”
Tư Tần lộ ra vẻ muốn đánh anh ta một trận: “Muốn nôn thì cứ nôn ra, rửa xe là được chứ gì?”
Quách Trữ sững sờ tại chỗ. Tư Tần nói xong có chút xấu hổ mà mím môi lại, một lúc sau mới bực bội nói: “Được rồi, đi một xe.”
Cô tự lẩm bẩm trong lòng: Tại sao tự lái xe tới luôn không thể tự lái xe về chứ…