"Lúc ở bên ngoài, giống như một khắc cũng không thể chờ thêm được nữa. Khi đó mới biết được, cái ôm của anh, mới ấm áp biết bao nhiêu."
_________________________
Đảo ở lại X thành một ngày. Cuối cùng vào ở trong một khách sạn coi như cao cấp, sáng sớm hôm sau còn phải bay đến địa điểm tiếp theo.
Người đại diện đặt cho bọn cậu hai gian phòng đôi. A Tề ở cùng Lục Tự Quang, mà A Trạch và A Sâm ở cùng nhau.
Lúc A Tề đi vào phòng, miệng đang ngậm một điếu thuốc. Lục Tự Quang lấy từ trong tủ lạnh ra một lon bia, nhẹ nhàng giật nắp lon, nhưng lại ngửi thấy mùi thuốc quen thuộc.
"Cậu mua Marlboro sao?"
A Tề kẹp điếu thuốc, ngó ngó cậu, lộ ra vẻ mặt "cái mũi thính thật a" nói: "Không, vừa nãy Loki đưa cho."
"À" một tiếng, hóa ra anh ta cũng hút loại này.
"Lại nói, hôm nay có sảng khoái không?"
Nghe A Tề như vậy hỏi, không hiểu ra sao, "Cái gì cơ?" Nhưng nhìn cái bộ mặt cười vô lại của cậu ta, chỉ biết cậu ta miệng chó không mọc được ngà voi.
"Fan kia a!" A Tề kẹp điếu thuốc, dùng khửu tay đẩy đẩy Lục Tự Quang, "Oa không nghĩ tới con gái bên này phóng khoáng như vậy a. Nhưng mà dáng người rất HOT, khuôn mặt nhìn cũng được a."
A Tề nhịn không được cười ra, "...... Ngực cũng rất chuẩn đó, này cậu không cần phải yêu cầu cao như vậy chứ."
Trên trán nhất thời nổi đầy gân xanh, "...... Vậy phải cân nhắc giới thiệu cho cậu quen một chút mới được."
A Tề đem mẩu thuốc cuối cùng dập xuống gạt tàn, cười lớn đi về phía phòng tắm chuẩn bị tắm. Trước kia đóng cửa, còn đặc biệt quay đầu lại nói, "Đừng có quan báo tư thù (lợi dụng việc công để trả thù cá nhân) đi vào quấy rối đâu đấy."
Lục Tự Quang đạp một phát vào mông y, "Đệch, mắt tôi không có mù đâu!"
Không lâu sau, cửa phòng tắm mở ra một nửa, A Tề thò nửa người ra.
Liếc liếc, cầm lấy một cái quần lót đi qua, ánh mắt nheo lại cười cười.
Nhìn Lục Tự Quang đứng ở trước mắt, chậm chạp không hề có động tĩnh, A Tề oán giận nói: "Đưa cho tôi nào."
"Được a, trước tiên gọi một câu "ông" nghe coi."
"......"
Dù nói quân tử báo thù, mười năm không muộn. Nhưng mà đã nắm bắt được cơ hội, thì cũng không thể lãng phí vô ích.
Nhìn thấy A Tề trước mắt chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo mình sắp xếp, Lục Tự Quang cười đến sáng lạn như ánh mặt trời, trong lòng lại có loại thích thú đạt được mục đích.
"...... Tôi f*ck ông nhà cậu, nhanh cầm lại đây."
A Tề nhanh tay lẹ mắt một phát đoạt lấy cái quần mặc vào, trong miệng lầu bầu cái câu y vẫn thường nói: "Xem tôi hôm khác nhất định phải tìm một tên mãnh nam đến đè cậu. F*ck!"
Lục Tự Quang nghe tai trái ra tai phải. Mấy cái câu nói đùa này nghe từ thời trung học đến bây giờ, một chút ý mới cũng không có.
Chờ A Tề sau khi ra ngoài, Lục Tự Quang cầm quần cùng khăn tắm tiến vào phòng tắm, "Tôi cũng tắm chút."
Hơi nóng trong phòng tắm vẫn chưa tản hết, một chút cũng không lạnh. Phòng tắm vòi sen nhỏ hẹp, cậu đứng bên dưới vòi hoa sen, thoải mái từ từ nhắm hai mắt lại.
Tấm ngăn cách âm trong phòng khách sạn rất tốt, nhưng gạch men sứ trên tường phòng tắm lại không được.
Trong mơ hồ dường như nghe thấy cái gì đó.
Lúc đi ra, A Tề đang nằm ở trên giường xem mỹ nữ ngực bự trên kênh người lớn. Đồng hồ báo giờ trên TV vừa lúc hiện đúng 12 giờ (*).
(*) ở các khách sạn lớn, đặc biệt ở nước ngoài, họ thường có thêm dịch vụ phát sóng các chương trình/phim ảnh có nội dung người lớn vào khoảng nửa đêm trên một hoặc một số kênh nhất định; cho nên đoạn này không phải A Tề coi qua đĩa đâu a =)))))
"Này, tên A Sâm kia đâu?" Như là thuận miệng hỏi.
A Tề thờ ơ, mắt nhìn chằm chằm TV, "Không ở trong phòng sao? Làm sao vậy."
"Cậu ta hình như không ở phòng......" Lục Tự Quang uống một ngụm lon bia vẫn chưa giải quyết xong kia.
"Tôi biết lúc tối cậu ta hình như có đi ngâm người a, nhưng hẳn là đã về rồi chứ? Cậu tìm cậu ta sao?"
"Không," cậu đặt lon bia xuống, "...... A Trạch hình như có đưa phụ nữ về."
Vừa rồi mơ hồ có thể nghe thấy âm thanh làm việc cách vách truyền đến.
Có tiếng thở dốc trầm thấp, dường như là A Trạch.
Còn tưởng rằng cậu ta ngây thơ ngay cả con gái cũng chưa từng quan hệ với mấy người.
"Cậu nói...... Bây giờ?" A Tề kinh ngạc.
Lục Tự Quang hơi gật đầu, "Cách vách. Cho nên tôi mới hỏi cậu A Sâm có phải vẫn chưa trở về hay không."
"...... Cái tên tiểu tử A Trạch rất có thể chỉ đùa thôi, " A Tề líu lưỡi, "Nhưng mà, nếu bị paparazzi chụp được thì......"
Lục Tự Quang nhún nhún vai, "Trời mới biết."
Ngửa mặt lên trời ngã vào trên giường, cái gì cũng không muốn suy nghĩ nữa.
Ngày mai bay đến một thành phố cuối cùng nữa, sau đó buổi chiều có thể bay về rồi.
Rõ ràng không có bao nhiêu ngày, nhưng có chút không quen. Thay vì nói không quen, chi bằng nói là có chút nhớ.
M*, là lúc nào trở nên thế này?
Cầm lấy di động trên gối, bấm vào một dãy số.
"Anh xong việc chưa?"
Ngữ khí hung hăng bên đầu kia điện thoại giống như không có ý tốt, nhưng tràn ngập vui sướng, "Lão tử buổi chiều hôm nay đã sớm xong việc rồi."
"Vậy anh đang làm gì?"
"Shit, đương nhiên là đang nhớ em mà DIY (do it yourself ~ thẩm du haha). Khi nào thì về?"
Cậu dường như đều có thể tưởng tượng ra bộ dáng nam nhân kia cáu kỉnh nhưng lại cười toét, "Ngày mai, ngày mai sẽ về......"