Nếu như cứ sống mà nghĩ về quá khứ, vậy thì tức là hiện tại đang sống không quá tốt.
Từ đầu đến cuối tôi đều tin tưởng chuyện này. Có lẽ, đây là thời điểm nên buông bỏ những nặng nề mấy năm nay xuống.
Hít vào một hơi, thở ra, đều là hồi ức.
Tốt nghiệp sắp đến, một đám người chúng tôi tụ họp lại. Ngày ấy có rất nhiều người, Sakuragi, Miyagi, Rukawa, Akagi, Ayako.
Chơi oẳn tù tì phạt rượu, một lượng cồn lớn khiến đại não càng ngày càng trở nên mơ hồ. Trước mắt là gương mặt phóng đại của nhiều người đùa giỡn, sau đó lại nhớ đến những năm tháng thời trung học, cùng nhau chơi bóng chảy mồ hôi, cùng nhau ước mơ, mấy lần còn mạnh miệng, nói muốn xưng bá cả nước. Còn có mặt biển Kanagawa yên tĩnh theo năm tháng.
Thế nhưng bây giờ, hết lần này đến lần khác đều thiếu hắn.
Trong lồng ngưc cuộn trào khó chịu, tôi ngồi trong toilet liều mạng nôn, gần như lục phủ ngũ tạng đều muốn trôi tuột ra ngoài. Đáy lòng như bị thiêu đốt đến nóng rãy.
“Này, Mitsui, cậu không sao chứ, cậu uống nhiều lắm đó…”
Miyagi bước vào toilet nhìn thấy bộ dáng chật vật của tôi, vội vàng đi đến đỡ. Tôi yếu ớt ngẩng đầu, phẩy phẩy tay ra hiệu không sao với y. Sau đó gồng người đứng dậy, nhưng chân mềm nhũn, cứ thế ngã xuống đất.
Gạch men sứ, thật mát…
Được Miyagi đỡ ra khỏi toilet, cảm giác như mình uống thêm rất nhiều, lại nói rất nhiều, đến cuối cùng trên mặt đã là một mảnh ướt lạnh.
Bốn năm. Cho đến bây giờ tôi chưa bao giờ bộc lộ cảm xúc của mình, một lần cũng không, cho dù là ngày hắn rời đi, tôi cũng hung hăng cắn chặt bờ môi không cho phép mình rơi một giọt nước mắt. Nghĩ rằng sẽ quên đi dễ dàng, ký ức sẽ theo thời gian chảy xuôi mà tan biến, lại chưa từng nghĩ đến, bốn năm này, tưởng niệm nhất, lại là hắn.
“Cậu ấy uống nhiều quá rồi, say đến như vậy.”
“Mitsui hôm nay bị làm sao vậy?”
“Thật là, lớn đến như vậy rồi, sao còn không biết tự chăm sóc cho mình chứ…”
Mơ hồ nghe bọn họ nói, ngẫm lại bản thân kém cỏi của mình, nếu tên kia nhìn thấy, nhất định sẽ bắt đắc dĩ chìa tay ra cho tôi nắm: Thật là, sao lại khiến tôi đau lòng đến vậy.
Tôi điên cuồng nghĩ muốn gặp hắn, cho dù có bị hắn chế giễu. Giống như trước đây khi tôi yêu bóng rổ, dù lãng phí một thời gian dài thì đến sau cùng vẫn yêu như chưa từng buông bỏ. Mà lần buông tay Sendoh kia, sau này tôi còn cơ hội quay trở lại không?
Ngực đau như bị ai châm, nước mắt tích góp bốn năm này trào ra không thể khống chế. Khóc đi khóc đi, khóc rồi sẽ dễ chịu một chút, không thể để cho hắn nhìn thấy dáng vẻ chật vật bây giờ của tôi được, nếu không sẽ xấu hổ lắm.
Tỉnh dậy trên giường mình, nhìn đồng hồ báo thức đã là buổi chiều ngày kế tiếp.
Đầu có chút đau, tôi lê dép vào phòng tắm, nhìn mình trong gương, một lúc sau khẽ nói: Mitsui, đến lúc trưởng thành rồi.
Bốn năm này, đủ dài để tôi có thể chân chính quên hắn, bắt đầu lại từ đầu rồi.