Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 30: Mỹ nữ cũng tán gái

Bởi vì từng gặp ở trong cuộc tụ hội của ngũ đại thế gia, chuyện tuy rằng đã nhiều năm rồi nhưng Thường Nhạc vẫn nhận ra lai lịch của cô gái mặc âu phục này ngay từ ánh mắt đầu tiên.

Tây Môn Khinh là một trong số cô gái ít ỏi mà Thường Nhạc kính nể, có thể nói là kỳ nữ hiếm thấy chốn nhân gian, lại vô cùng truyền kỳ. Phong thái của cô ta trong số những người thừa kế của năm thế gia thì không hề thua kém Thường Nhạc hay Tư Đồ Lôi Minh. Cô gái này chính là người đầu tiên trong ngũ đại thế gia đã công khai mình đồng tính luyến ái, chỉ riêng điểm này đã đủ để gây chấn động.

Tây Môn thế gia luôn trung lập trước nay đều hành sự khá kỳ lạ, con cháu luôn giữ vững phong cách này. Nghe nói từ khi còn nhỏ, Tây Môn Khinh đã được trưởng bối trong gia tộc coi là con trai mà đào tạo, ngay cả tôi tớ trong nhà cũng không gọi cô ta là "tiểu thư" mà là "thiếu gia", dần dà mới biến thành cái bộ dáng bây giờ.

Giờ này phút này, hai ông anh háo sắc đều chảy cả nước miếng. Háo sắc Giáp cười cực kỳ sỗ sàng nói:

- May mắn thế nhỉ, lại tới một cô nữa! Ôi tướng mạo này, vóc người này thật quá ngon! Xem ra hôm nay anh em chúng ta gặp vận đào hoa rồi!

Háo sắc Ất cũng lộ ra nụ cười chả tốt đẹp gì, chỉ vào Tây Môn Khinh cười đầy dâm đãng, nói:

- Cô em, đi chơi với anh đi, đảm bảo cho em dục tiên dục tử!

Thường Nhạc ở trong bóng tối mỉm cười. Hắn nhạy bén nhận ra trong ánh mắt hai kẻ háo sắc kia có một loại sợ hãi khó có thể thấy… Nói cách khác, Tây Môn Khinh và hai kẻ này rõ ràng là đang diễn kịch.

Lúc này Tây Môn Khinh lên tiếng với giọng điệu lạnh hơn cả băng:

- Tao đếm tới ba, lập tức cút đi càng xa càng tốt!

Còn chưa đếm thì hai tên háo sắc đã vồ tới Tây Môn Khinh, xem bộ dáng kia chắc hẳn là muốn ra tay trước để chiếm lợi thế.

Tây Môn Khinh mặc một bộ quần áo màu đen thoạt nhìn có vẻ cực kỳ bản lĩnh, một cú đá giò xinh đẹp trúng đầu háo sắc A. Tên kia thét lên một tiếng rồi té xuống đất, không hề động đậy nữa. Lúc này Tây Môn Khinh vung ra một quyền, còn chưa đánh tới người háo sắc B thì cu cậu đã lăn quay ra đó.

Cảnh này đúng là thật quá xấu hổ. Đây dù là diễn trò nhưng không thể NG như diễn viên quay phim được, vốn không hề có cơ hội diễn lại lần nữa. Tên B ngã xuống kia dường như ý thức được tình thế khá nghiêm trọng, giãy dụa định đứng lên rồi lại đột nhiên ngã nhào xuống đất, dùng giọng nói đứt quãng nói:

- Cách Sơn Đả Ngưu… Mày… Nội lực thật mạnh…

Nói xong gã ngất đi, có đánh chết cũng không chịu tỉnh lại.

Cô bé kia thì hoàn toàn ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt này.

Tây Môn Khinh rất tự nhiên phóng khoáng vuốt mái tóc ngắn, đi qua đỡ cô bé rồi hỏi han thật thân thiết:

- Em không sao chứ?

Từ một nơi bí mật gần đó, Thường Nhạc bụm miệng lại, cố gắng làm cho mình không cười ra tiếng.

Tây Môn Khinh này quá giỏi, một tay giương đông kích tây một tay lại tranh thủ sàm sỡ cô bé kia thân thể lại còn như có như không cọ cọ vào người cô ta.

Cô gái kia nào biết được những điều đó, ngẩng khuôn mặt chưa khô nước mắt cảm kích nhìn Tây Môn Khinh, nức nở nói:

- Em không sao, cảm ơn chị đã cứu em…

- Không sao là tốt rồi! Mau về đi, buổi tối ở học viện Kiêu Tử này không an toàn, sau này đừng một mình ra ngoài muộn như vậy.

Tây Môn Khinh nhẹ nhàng vuốt trán cô thiếu nữ rồi lại xoay người cực phóng khoáng bước thẳng đi.

Cứ đi như thế sao? Cô thiếu nữ ngơ ngẩn, rồi đột nhiên phát hiện ra đằng trước rơi một chiếc điện thoại di động xinh xắn màu hồng, hiển nhiên là lúc đánh nhau vừa rồi Tây Môn Khinh đã "rất bất cẩn" đánh rơi nó. Cô gái nhặt chiếc di động lên, nét mặt hoảng hốt…

Thường Nhạc thầm cảm khái không thôi. Thật cao minh! Đây rõ ràng là vờ tha để bắt thật, xem ra trình tán gái của cô nhóc nhà Tây Môn này đã sắp bắt kịp mình rồi.

Không lâu sau khi cô gái trẻ rời đi, hai anh bạn giả chết trên mặt đất kia cũng lồm cồm bò dậy, cẩn thận nhìn bốn phía. Sau đó bọn chúng như làn khói biến mất trong rừng lá phong, từ động tác mau lẹ kia thì rõ ràng là cao thủ.

Tây Môn Khinh một mình đi trên con đường trường yên tĩnh, không biết là đang nghĩ cái gì. Đột nhiên sau lưng truyền tới một giọng nói rất có từ tính:

- Anh Tây Môn, đã lâu không gặp!

Tây Môn Khinh quay đầu lại nhìn thì nhận ra tên con trai có bộ dáng bất phàm kia. Ánh mắt cô ta cực kỳ bình tĩnh, ngạc nhiên nói:

- A Nhạc? Là em sao? Cậu đã vào học viện Kiêu Tử?

- Đúng thế đó, ha ha!

Miệng Thường Nhạc bật cười ha ha, nhà Tây Môn trước giờ luôn giữ lập trường trung lập làm cho những đại thế gia khác rất đau đầu, ngay cả Đông Phương lão gia cũng không có biện pháp, Thường Nhạc lựa chọn thật sáng suốt chính là bảo toàn thực lực, giật mình nhìn Tây Môn Khinh:

- Không ngờ là anh! Không phải anh đang học ở trường công học Eaton sao?

Trường công học Eaton của Anh quốc là trường quý tộc nổi tiếng toàn cầu, năm 1440, khi nhà vua Henri đệ lục khởi xướng nên việc thành lập trường trung học này gọi nó là trường "công học", chính là vì thể hiện cơ hội được hưởng sự giáo dục công bằng, những học sinh tuy rằng gia đình nghèo nàn, không có điều kiện vẫn có thể được nhận vào học. Ngày nay trường công học Eaton đã trở thành trường tư thục, học phí mỗi năm đều vô cùng cao, học sinh trong trường không phải là huyết thống cao quý thì cũng là vương công quý tộc hay con cháu danh môn vọng tộc, chuyện tặng học bổng cho những học sinh có thành tích học xuất sắc là chuyện rất hiếm. Hai vị hoàng tử là Hoàng tử William và Hoàng tử Hary, con của Hoàng thân Charles và Công nương Diana cũng đã từng học tại trường này. Học sinh trong trường, sau khi học xong trung học và khoa dự bị đại học có thể thử xin xét duyệt vào hai trường đại học Oxford hoặc Cambridge nổi tiếng thế giới, thật xứng danh là trường học quý tộc.

Bởi vì Tây Môn gia từng kết thông gia với một vị quý tộc Anh quốc, Tây Môn Khinh mới có thể vào học tại Eaton công học này. Trường học này đào tạo nhân tài tinh anh, tiêu chuẩn là giữ vững niềm tin, ý chí ngoan cường, có thể văn cao võ hay, đa tài đa nghệ, nhưng lại không phát xít như Đức hay tinh thần võ sĩ đạo như Nhật Bản ngày xưa, mà phải phong độ, tao nhã. Đây mới là người nối nghiệp lý tưởng cho giai cấp thống trị thượng tầng Anh quốc.

Công học Eaton được xây dựng từ năm trăm năm trước mà chỉ riêng Thủ tướng nước Anh thì trường đã đào tạo ra được mười bốn vị. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: Trà Truyện chấm c.o.m

Ở trong rất nhiều trường hợp xã giao ở xã hội thượng lưu, những học sinh tốt nghiệp công học Eaton đều có cách ăn mặc, lời nói và cử khí chất siêu phàm thoát tục không hề tầm thường. Người Anh liếc mắt một cái là có thể nhận ra, hơn nữa lại khó có thể nào bắt chước được. Khí chất quý tộc Eaton đã hòa vào trong máu học sinh, khắc sâu trong tâm khảm mọi người.

Tây Môn Khinh có vẻ rất thích Thường Nhạc gọi cô ta là "Tây Môn đại ca", một tay đút túi quần, thể hiện hoàn toàn loại dáng điệu "công tử" giàu sang. Cô ta cười nói:

- Lẽ ra là đang ở Anh, nhưng đám học sinh mới của học viện Kiêu Tử năm nay có nhiều mỹ nữ quá, nên anh mới xin nghỉ trở về… Tháng chín hằng năm luôn bận rộn thế đấy, ha ha…

Thường Nhạc lộ ra vẻ tin phục, cũng không quanh co lòng vòng mà nói thẳng:

- Khó trách! Nhớ năm đó chúng ta tâm đắc tâm tình tán gái thì vẫn chưa từng gặp lại, hôm nay đúng là duyên phận rồi… Màn vừa rồi thật quá ngoạn mục, lần sau em nhất định phải tham khảo một lần mới được!

- Em thấy rồi hả?

Dù nói như vậy nhưng trên khuôn mặt Tây Môn Khinh lại không có vẻ giật mình gì cả, trái lại hơi ngượng ngùng thở dài:

- Mẹ nó, hai thằng kia đúng là hai tên đần, hành động kém quá, suýt nữa thì hỏng hết…

Thường Nhạc dường như đã quen với sự thô lỗ tục tằn của Tây Môn Khinh, hắn kỳ quái hỏi:

- Xin thứ cho thằng em này nói thẳng, cô ả vừa rồi chỉ có thể coi là trên trung đẳng, sao Tây Môn đại ca lại coi trọng cô ta thế?

- Không hiểu đúng không?

Tây Môn Khinh khá là đắc ý, giống như chuyên gia uy tín trong đám dân chơi, nói:

- Cậu có phát hiện ra rằng cô ả không xức bất cứ loại nước hoa gì không?

- Thật sao?

Thường Nhạc phối hợp lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó lại nở nụ cười của người trong nghề:

- Đàn bà không xức nước hoa là thơm nhất, ánh mắt của Tây Môn đại ca quả nhiên tinh tường!

- Đâu chỉ như vậy, trên người cô em đấy còn có một loại mùi hương cơ thể tự nhiên, phải nói là trong ngàn vạn người mới có một, cực phẩm chốn nhân gian đó!

Tây Môn Khinh cũng mỉm cười đầy xấu xa, nhìn thế nào cũng giống một cô ả lưu manh.

Thường Nhạc không ngừng hối hận trong lòng. Không ngờ lần này lại bỏ lỡ một cô nàng đáng thu thập đến vậy, biết trước thì đã chạy đến ngửi mùi trước rồi.

Tây Môn Khinh rất hài lòng với phản ứng của Thường Nhạc, cô ả tiếp tục khoe khoang:

- Không chỉ vậy đâu, em có để ý ánh mắt cô em đấy không?

- Không để ý lắm, nhưng ấn tượng đầu tiên thì có vẻ khá văn tĩnh đấy.

Thường Nhạc đáp.

- Chính là như vậy, nhưng em không thấy cô nàng này lộ ra sự quyến rũ từ tận trong xương tủy à!

Tây Môn Khinh dường như đã hoàn toàn coi mình là đàn ông, nói chuyện chẳng hề cố ý, thao thao bất tuyệt:

- Bản công tử vừa liếc mắt một cái là nhận ra, cô bé này thuộc dạng trong ngoài bất nhất, ngoài thì điềm đạm nho nhã là thế mà trong lại rất quyến rũ… Nếu dạy dỗ chu đáo thì đúng là loại con gái hảo hạng trong cảm nhận của đám mình đó!

Thường Nhạc gật đầu tỏ ý đã hiểu, cũng nở một nụ cười đầy bỉ ổi rồi dò hỏi:

- Thì ra là loại đàn bà bên ngoài đoan trang nho nhã như phu nhân, ở nhà thì quyến rũ phóng đãng như dâm phụ ấy ạ? Ôi, đàn bà mà như vậy thì đúng là đáng để mơ ước rồi!

- Bingo!

Tây Môn Khinh nhìn Thường Nhạc với ánh mắt nóng rực như đã tìm được tri kỷ, cô ta ôm vai Thường Nhạc nói:

- Cậu em, lúc em tám tuổi anh đã biết em không giống người thường, quả đúng như anh nghĩ, em đúng là tri âm của anh! Ngàn vàng dễ có, tri kỷ khó cầu! Anh có một loại dự cảm, gặp em rồi thì anh sẽ không còn cô đơn nữa!

Thường Nhạc rất thoải mái hưởng thụ bộ ngực đang cọ cọ người mình của Tây Môn Khinh, hắn cũng nói với đầy cảm xúc:

- Đúng vậy, gặp được anh rồi, em mới phát hiện ra mình trước nay nông cạn cỡ nào, có nhiều thứ cần phải thỉnh giáo ông anh mới được!

Ngay sau đó hai người bắt đầu không ngừng tán dóc, bắt đầu từ tán gái như thế nào dạy dỗ gái ra sao, lại đến làm thế nào để pha chế xuân dược hay sử dụng dụng cụ thế nào. Sau đó hai người lại nói từ Lão Hán Thôi Xa đến Quan Âm Tọa Liên, và còn nói đến quan hệ biện chứng giữa các cách này cùng với ảnh hưởng xã hội sâu xa của chúng.

Cuối cùng hai người cứ thế nói sang các loại tiểu thuyết xxx, từ Kim Bình Mai đến Ngọc Bồ Đoàn, Trái tim thiếu nữ đến Thiếu niên a Tân.

Hai người gặp nhau mà hận đã quá muộn, lúc nói chuyện giọng nói đều nghẹn ngào, nhịn không được đốt giấy vàng kết nghĩa anh em ngay tại chỗ.