*Nguyên văn “Nhân sinh nhược chích như sơ kiến” trong tác phẩm Mộc Lan Từ Nghĩ Cổ Quyết Tuyệt Từ Giản Hữu (木兰辞拟古决绝词柬友) của Nạp Lan Tính Đức.
Là người Tống, bạn có thể không biết thư pháp của Hoàng Đế gọi là Sấu Kim Thư, có thể không biết thế cục căng thẳng ở biên giới Tống-Liêu, có thể không biết tộc Nữ Chân vừa nổi dậy gần đây đã định quốc hiệu là Kim, nhưng bạn tuyệt đối phải nghe qua đại danh của Đại Học Biện Kinh. Có thể nói đỗ Đại Học Biện Kinh cũng tựa như cá chép vượt Vũ Môn hóa rồng, giá trị con người lập tức tăng gấp trăm lần.
“Ai…” Thích Thiếu Thương lúc này lại đang đứng ở cửa Đại Học Biện Kinh, thở dài lần thứ 101. Anh thở dài cho số phận. Vận mệnh đúng là thật khéo đùa, tuyệt đối không cho anh một cơ hội đế đấu tranh. Thế nhưng, dù thế nào vẫn muốn vùng vẫy, vì anh đường đường là nam nhi đại trượng phu thân bảy thước cao, không phải sao?
Khoa kiến trúc Đại Học Biện Kinh nằm trong top ba khoa có danh tiếng nhất, nhưng không phải chuyên ngành Thích Thiếu Thương mong muốn. Anh hy vọng được vào khoa chính trị quốc gia, sau khi tốt nghiệp có thể nhập ngũ. Đáng tiếc, chí hướng của anh không được người giám hộ Lôi Quyển chấp thuận. Câu Quyển Ca thường nói nhất chính là: “Thiếu Thương, em là đứa con duy nhất của ba mẹ. Ba mẹ đã mất sớm, gởi gắm em cho anh, anh phải có trách nhiệm. Huống chi, công ty kiến trúc Liên Vân còn chờ em kế nghiệp, em cũng phải có trách nhiệm.”
Thích Thiếu Thương không còn lời nào để nói. Trách nhiệm, hai chữ này quá nặng nề, cũng quá nghiêm túc. Công ty kiến trúc Liên Vân, trách nhiệm này anh có thể trốn tránh, vì giao quyền hành cho Quyển Ca trông coi cũng không có gì không tốt, nhưng Quyển Ca nhắc đến ba mẹ đã mất, Thích Thiếu Thương còn có thể không động lòng hay sao! Cho nên, nguyện vọng thi Đại Học, anh điền khoa kiến trúc, dù trong lòng có ngàn vạn lần không muốn, cũng không còn cách nào khác.
Đỗ đầu bảng khoa kiến trúc, có thể nở mày nở mặt với nhiều người, nhưng lại không mang đến cho anh hạnh phúc. Đời người, đúng là thực bất đắc dĩ! Ai…
“Thích Thiếu Thương? Tiểu Lãnh, người kia có phải Thích Thiếu Thương không? Này, Thiếu Thương!”
Thích Thiếu Thương nghe được sau lưng có người gọi anh, ngờ vực quay đầu lại. Người đang đứng cách anh chừng chục bước chân, tay ngoắc lấy ngoắc để, nếu không phải Thôi Lược Thương, còn có thể là ai?
“Thích Thiếu Thương, Thích Thiếu Thương!” Thôi Lược Thương và Lãnh Lăng Khí bên cạnh là bạn học cao trung của Thích Thiếu Thương, lên Đại Học vẫn học cùng một trường, mọi người gặp mặt đương nhiên thực cao hứng.
Thôi Lược Thương bản tính vốn sôi nổi nhanh nhẹn, tựa như không bao giờ chịu nhàn rỗi một khắc. Vừa gọi một câu, người cũng đã chạy đến trước mặt Thích Thiếu Thương, đấm cho anh một quyền, “Đỗ đầu bảng khoa kiến trúc, cậu giỏi lắm! Tôi nhớ trước kỳ thi Đại Học hai tháng cậu còn cúp học liên miên, đây có tính là vừa học vừa chơi thi đâu đậu đó không?”
Thích Thiếu Thương cười mỉa: “Cậu đừng trêu chọc tôi, biết rõ tôi thân bất do kỷ còn gì!” Thời điểm trốn học đó vốn là đang tranh đấu với Quyển Ca, nhưng đến cuối cùng, vẫn là gừng càng già càng cay.
Lãnh Lăng Khí từ phía sau đi đến, gật gật đầu với Thích Thiếu Thương, chậm rãi nói: “Tôi với Truy Mệnh học bên khoa tài chính, có chuyện gì thì đến tìm chúng tôi.” Lãnh Lăng Khí không giống Thôi Lược Thương, cậu đối với ai cũng lãnh lãnh đạm đạm, ngay cả biệt danh cũng là “Lãnh Huyết”, dường như chỉ có Thôi Lược Thương, cũng chính là Truy Mệnh, mới có thể thu hút sự chú ý của cậu vậy. Hôm nay nói những lời này với Thích Thiếu Thương, cũng xem như hai bên là bạn bè tốt lắm rồi.
Thích Thiếu Thương đương nhiên hiểu được, cười cười: “Ơn trời! Vậy, cùng đi báo danh?”
“Không được đâu!” Truy Mệnh lại cười lắc đầu, “Còn muốn chờ một người, anh ấy đến rồi thì cái gì cũng có thể dàn xếp.”
“A? Ai?”
“Nhị sư huynh của tôi, Thiết Thủ!” Nhắc tới Thiết Thủ, Truy Mệnh mặt mũi cười hoan hỉ, thần thái phấn chấn so với thái dương còn rạng rỡ hơn vài phần, “Thiết Du Hạ, khoa chính trị quốc gia, sinh viên năm hai, cũng là tân chủ tịch Hội Học Sinh của khoa đó. Kỳ thực sớm nên để hai bên làm quen, lại kéo dài đến hôm nay. Hai người đều là quý nhân bộn bề công việc, tôi nói, đi uống rượu là tốt nhất! Thích Thiếu Thương, lát nữa chúng ta đi…”
“Lát nữa phải làm thủ tục nhập học, phải đi gặp giáo sư!” Thiết Thủ thanh âm trầm ổn vang lên trước mặt bọn họ.
“Nhị sư huynh.” Lãnh Huyết chỉ kêu một tiếng, dường như thăm dò, lời ít ý nhiều.
Về phần Truy Mệnh bị bắt ngay tại trận, chỉ nghịch ngợm thè lưỡi, đoạn kéo Thích Thiếu Thương qua, “Nhị sư huynh, cậu ấy chính là người em đã nói với anh, Thích Thiếu Thương.”
“Thích Thiếu Thương, thủ khoa kiến trúc, không tầm thường! Hân hạnh, hân hạnh!” Thiết Thủ vươn tay ra trước. Khi Thiết Thủ cùng người khác bắt tay, thường hay dùng sức. Nhưng không hề có ý xúc phạm người khác, mà để thể hiện sự tôn trọng và khí thế quả quyết.
Thích Thiếu Thương đương nhiên cảm nhận được ý tứ của Thiết Thủ, lại thêm bản thân anh cũng là một người hào sảng phóng khoáng, nên lập tức làm quen với Thiết Thủ, “Thủ khoa gì đó, không cần nói ra, cái đó chỉ là thành tích đã qua, cũng không quyết định được gì trong tương lai cả.”
“Không tồi! Hy vọng trong tương lai chúng ta có nhiều cơ hội hợp tác, đạt được nhiều thành tích tốt hơn.” Những lời này của Thiết Thủ, nghe qua đã biết được công thức hóa, nhưng lại mang hàm ý chân thành. Công ty kiến trúc Liên Vân hàng năm tài trợ cho Đại Học Biện Kinh nhiều không sao kể xiết, thậm chí nhiều giáo sư giảng viên ở khoa pháp luật và kiến trúc cũng công tác ở Liên Vân. Nay Thích Thiếu Thương – giám đốc tương lai của Liên Vân bước chân vào Đại Học Biện Kinh với thân phận thủ khoa kiến trúc, nếu không đạt được thành tựu, đấy mới thật kỳ quặc quái gở.
Thích Thiếu Thương đương nhiên hiểu rõ vấn đề then chốt, trên thực tế, ngay từ thời niên thiếu, anh đã thể hiện được bản lĩnh của một nhà lãnh đạo, không chỉ vì thân thế, mà Thích Thiếu Thương chính là một kẻ sinh ra đã có năng lực lãnh đạo rồi. Nhưng, có duyên lại chẳng cầu, anh chính là người như thế đấy.
Vì vậy, hãy bớt sàm ngôn. Đoàn người chậm rãi hướng về phòng giáo vụ, dưới sự trợ giúp của Thiết Thủ, thủ tục nhập học và đăng ký ký túc xá hoàn thành rất nhanh.
“Tiểu Lãnh, tôi ở chung với cậu đó nha!” Truy Mệnh rõ ràng thập phần hưng phấn.
“Lãnh Huyết, chăm sóc Truy Mệnh cho tốt.” Lãnh Huyết vẫn một mực im lặng, Thiết Thủ đã lên tiếng dặn dò trước.
“Nhị sư huynh! Lời này anh nên nói với em chứ!” Truy Mệnh nghe xong câu này, cơ hồ muốn nhảy dựng lên. Có ý gì, rõ ràng cậu mới chính là tam sư huynh, để tiểu sư đệ phải chăm sóc, thật quá mất mặt đi.
Ai ngờ, Lãnh Huyết vẫn luôn im lặng, lại vô cùng băng lãnh mà kiên định nói ra một chữ, tựa như đem gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt Truy Mệnh: “Được!”
Thích Thiếu Thương cuối cùng cũng không nhịn được nữa, nhìn Truy Mệnh bờ vai run run mà ôm bụng cười ha hả. Truy Mệnh thật sự là một đứa nhỏ ngây thơ hoạt bát đáng yêu, trên người lúc nào cũng thoảng chút hương vị trẻ con nhu nhuyễn. Ở gần cậu luôn khiến người ta có cảm giác vui sướng vô tận, khó trách Lãnh Huyết lãnh tuấn cô độc lại không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của cậu. Quay trở lại câu chuyện, Lãnh Huyết hữu ý vô tình nói ra một câu khiến Truy Mệnh bàng hoàng chết đứng, tình huống này dù sao cũng không phải xảy ra lần một lần hai!
“Thiếu Thương, cậu ở đâu?” Thiết Thủ quay đầu hỏi Thích Thiếu Thương.
“Để em xem,” Thích Thiếu Thương xoay người tìm số phòng, “A, ngay trên phòng Truy Mệnh một lầu, 601.”
“601? Tôi nhớ đó là phòng nhỏ dành cho hai người.”
“Phòng hai người?” Lần này đến phiên Thích Thiếu Thương nhảy dựng lên, “Chỉ hai người thôi sao, lạnh lẽo quá! Truy Mệnh, phòng cậu còn chỗ trống không, tôi qua ở với cậu!”
“Được rồi, đừng chộn rộn!” Thiết Thủ lắc đầu, kiên nhẫn cười đẩy bọn họ, “Cậu cho rằng đây là khách sạn, muốn ở phòng nào thì ở phòng đấy sao?”
Ai… Đời người, thực bất đắc dĩ! Thở dài lần thứ 103.
Bần thần ngơ ngác đi đến phòng, thậm chí đến khi đứng trước cửa phòng, Thích Thiếu Thương vẫn còn suy nghĩ tìm cách đổi phòng. Thế nhưng, chỉ một phút đồng hồ ngắn ngủi sau, ý niệm này đã bay biến không còn chút vết dấu.
Phòng 601 hướng Nam, vì là tầng cao nhất, nên có một cửa sổ thủy tinh rất to, không gian ngập tràn ánh dương rạng rỡ.
Cho dù bao năm trôi qua, Thích Thiếu Thương vẫn khắc sâu trong tâm trí hình ảnh khi ấy, anh biết, hồi ức đó đã trở thành một phần máu thịt trong con người mình. Cho đến khi nhắm mắt, không thể quên, cũng tuyệt không hề hối hận!
Một buổi trưa tháng 9, ánh dương rực rỡ chói mắt, tiết trời cũng khá oi bức. Thích Thiếu Thương lấy chìa khóa mở cửa phòng, lần đầu nhìn thấy người bạn cùng phòng đang lẳng lặng đứng bên cửa sổ, trên tay là chiếc chén thủy tinh trong suốt lấp lánh. Cậu ấy hòa cùng ánh dương? Ý nghĩ này bị gạt bỏ trong vòng chưa đến một giây đồng hồ. Không phải cậu hòa cùng ánh dương, bởi ánh dương cũng khó mà tiếp cận cậu, chỉ có thể bao quanh thân thể, tạo ra một vầng sáng kì lạ. Đó là một người con trai thanh dật xuất trần, cậu chỉ đứng yên như thế, lại mang theo cơn gió lồng lộng thổi vào lòng anh mát rượi, nhẹ tênh. Mà cơn gió trong trẻo thoát tục lại không kém phần lạnh lẽo này, ai có thể đoán được sẽ phảng phất, mơn man, quấn quýt trong bầu không khí anh hít thở suốt cả cuộc đời.
Gương mặt này dường như có chút quen thuộc, giống Truy Mệnh, nhưng rõ ràng không phải. Tinh ranh hơn, đường cong trên mặt sắc nét hơn, tựa một bức tượng điêu khắc… khiến người khác như si như mê, đến thiêu thân lao vào biển lửa cũng cam lòng.
Cậu nghe được tiếng mở cửa, xoay người nhìn anh, ánh mắt tĩnh lặng, dò xét anh một cách chừng mực.
“Xin chào, tôi là Thích Thiếu Thương, bạn cùng phòng của cậu.” Thích Thiếu Thương vội vàng giới thiệu mình, chỉ một câu như thế thôi mà mồ hôi đã ướt đẫm lòng bàn tay.
“Cố Tích Triều, xin chào.” Cậu khẽ cất tiếng.
Một khắc đó, Thích Thiếu Thương thề, một khắc đó, anh nghe thấy trong lòng mình như có tiếng chén thủy tinh vỡ tan giòn vang.
Còn có, còn có… anh trúng đạn rồi! Ngay tại thời khắc đó…