*Nguyên văn “Chỉ thị đương thời dĩ võng nhiên” trong tác phẩm Cẩm sắt của Lý Thương Ẩn.
“Lần này tham gia đấu thầu có năm công ty. Ngoài Liên Vân chúng ta, còn hai đơn vị khác rất có thế lực là tập đoàn Phó Thị và Tiêu Thị.”
“Phó Thị?” Thích Thiếu Thương đột nhiên ngẩng đầu, hạ giọng phun ra ba chữ, “Phó Tông Thư…”
Nguyễn Minh Chính quay đầu nhìn anh, cũng hạ giọng nói: “Em đã xem qua các bản vẽ của cậu ấy rồi, rất xuất sắc! Anh có nắm chắc không?”
Thích Thiếu Thương cười, lắc đầu.
“Cậu ta không còn là Cố Tích Triều trước kia nữa, thân phận đã bất đồng rồi.” Nguyễn Minh Chính nhịn không được nhắc nhở anh.
“Minh Chính, anh biết mình đang làm gì!”
“Em chỉ hy vọng anh phân biệt được rõ công và tư!”
Nói xong câu này, Nguyễn Minh Chính nhanh chóng thu dọn giấy tờ rồi đi ra ngoài. Lúc này đây, dù cho cô có nói thế nào Thích Thiếu Thương cũng nghe không lọt tai!
Cô nghĩ thầm, Cố Tích Triều, tôi có nên chúc mừng cậu? Ngày trước cậu tiêu sái bỏ đi như vậy, quả nhiên đã thành công khiến tên Thích Thiếu Thương ngu ngốc này vĩnh viễn không quên được cậu.
“Hình như tôi đến không đúng lúc?”
Nguyễn Minh Chính giật mình ngẩng đầu lên, thì ra là tên Thiết Thủ – kẻ mà cô vô cùng chán ghét! Vẻ mặt u sầu của Nguyễn Minh Chính nhanh chóng biến mất, cô thuận tay mở cửa phòng, “Thiếu Thương đang đợi anh.”
Thiết Thủ đương nhiên hiểu được suy nghĩ của Nguyễn Minh Chính, rằng bổn tiểu thư không rảnh cùng nhà ngươi nói nhảm, tốt nhất là biến càng sớm càng tốt!
Hắn cười khẩy, đi vào văn phòng.
“Thích Thiếu Thương!”
“Thiết Thủ, anh đã đến, ngồi đi.”
Thích Thiếu Thương lập tức cất bức ảnh trong tay đi, vờ như không có chuyện gì.
Thiết Thủ cũng vờ như không thấy bức ảnh Thích Thiếu Thương cùng người nào đó chụp chung: “Nghe nói Liên Vân các cậu đang cùng mấy công ty khác tranh nhau hạng mục lần này?”
“Anh nói đến công trình đường cao tốc ở biên giới Tống – Liêu?” Thích Thiếu Thương cười khẽ, hai tay gối lên đầu ngửa về phía sau, “Xem ra, người làm cho chính phủ, tin tức quả nhiên rất nhanh nhạy. Có gì chỉ giáo?”
“Chỉ giáo không dám nhận, chẳng qua…” Thiết Thủ trầm ngâm một lát, lại tiếp, “Xem như là bạn học cùng trường, chân thành hy vọng cậu sẽ thắng lợi trở về.”
“Truy Mệnh vừa đi gặp Cố Tích Triều, anh lại đến gặp tôi. Lần này sư huynh đệ hai người thật đúng là ý tưởng lớn gặp nhau, đều có hứng thú với việc này.”
Thích Thiếu Thương vẫn giữ nét cười trên mặt, nhưng lại khiến Thiết Thủ xấu hổ không thôi. Hắn húng hắng vài cái, “Sĩ biệt tam nhật, đương quát mục tương khán*.”
*Châm ngôn thời Tam Quốc, nghĩa là: một thời gian không gặp, đã tiến bộ hơn nhiều
“Nếu đã rõ ràng rồi thì có chuyện gì cứ nói thẳng đi”. Thích Thiếu Thương chậm rãi trầm sắc mặt, đối đáp với Thiết Thủ như đàm phán với đối thủ trên thương trường.
“Thích Thiếu Thương, cậu thật không nhìn rõ tình hình hiện tại? Còn cần tôi nhiều lời? Đường cao tốc sắp xây dựng ở biên giới Tống – Liêu này, chúng ta tuyệt đối không thể mất đi quyền khống chế!” Thiết Thủ nhìn thẳng Thích Thiếu Thương, “Chuyện này rất quan trọng, không chỉ là một vụ làm ăn, còn liên quan đến…”
“Được rồi!” Thích Thiếu Thương giơ tay ngăn hắn nói tiếp, “Giáo sư Gia Cát bảo anh đến, không phải chỉ để dạy tôi bài học yêu nước chứ?”
“Cậu”, Thiết Thủ nhìn anh chằm chằm, dằn từng chữ một, “Cậu quả nhiên là dân làm ăn!”
“Quá khen.”
Thích Thiếu Thương mỉm cười. Cách tốt nhất để sống sót trên thương trường chính là, đối thủ càng động, bản thân phải càng tĩnh.
“Bất luận thế nào, tôi sẽ giúp cậu thắng hạng mục này, bằng mọi giá!” Thiết Thủ hạ giọng nói.
“Anh?” Thích Thiếu Thương ngiêng người về phía trước, như tỉ mỉ đánh giá Thiết Thủ, sau đó lắc đầu.
“Chúng ta!” Thiết Thủ lần thứ hai cường điệu.
“Vậy đi, hợp tác vui vẻ.” Thích Thiếu Thương cười, vươn tay.
Thiết Thủ như trút được gánh nặng, cũng nắm lấy tay Thích Thiếu Thương, dùng sức lắc vài cái.
“Cũng vừa đến giờ, tôi còn có hẹn khác, Thiết Thủ anh…”
Thích Thiếu Thương cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, xoay người lấy áo vest.
“Cậu đi gặp Cố Tích Triều?” Thiết Thủ đột nhiên hỏi.
Thích Thiếu Thương đi đến cửa, nghe xong câu này lập tức xoay người, chuyện anh hẹn Cố Tích Triều, đến cả Nguyễn Minh Chính cũng còn chưa biết.
“Thiết Thủ, những chuyện anh biết vĩnh viễn nằm ngoài dự đoán của tôi.”
“Chỉ có thể nói, tin tức của chính phủ có chút linh thông hơn so với tưởng tượng của cậu.” Thiết Thủ thản nhiên nhiên đáp trả. Dường như đối với hắn mà nói, soi mói hành tung của người khác chỉ là chuyện nhỏ nhặt không đáng kể. “Nhắc nhở cậu một câu, công tư nên phân minh. Bất luận thế nào, Cố Tích Triều chắc chắn không cần cậu dâng đất nước cho cậu ta. Tôi nghĩ, với kiêu ngạo của cậu ta, cậu ta cũng không cho phép chính mình nhận.”
“Thiết Thủ, anh tốt nhất nên câm miệng, sau đó rời khỏi đây.”
Với tình huống này, Thích Thiếu Thương thời đại học nhất định sẽ động thủ, nhưng hiện tại, anh đã học được cách dùng ánh mắt sắc bén và lời nói bình tĩnh để trấn áp đối phương, “Nói thật, tôi rất ghét cái kiểu tự cho mình là đúng của anh, suy đoán của anh, định kiến của anh. Cái nhìn của anh về người khác, đối với tôi chỉ là những thứ đơm đặt vớ vẩn, không đáng để vào tai. Tọc mạch đời tư của đối tác không phải điều nên làm, nhưng đôi khi, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Biến đi! Bằng không, e rằng tôi phải gọi bảo vệ hộ tống anh rời khỏi đây đấy.”
Thiết Thủ vẫn bất động như núi, cười cười đi ra, như thể Thích Thiếu Thương chỉ đang đùa vui với hắn chứ chẳng ảnh hưởng gì đến toàn cục.
Thở ra, hít vào, lại thở ra… Bàn tay đang nắm chặt dần dần buông lỏng. Lúc trước, em đã đối mặt với ánh mắt và lời nói của Thiết Thủ như thế nào? Anh đã không biết gì cả, Tích Triều…
Lúc xe dừng trước tiệm café, Thích Thiếu Thương nhìn thấy Cố Tích Triều đang đợi sẵn. Cậu chọn chỗ ngồi gần cửa sổ, nắng chiều vàng nhạt nhẹ nhàng phủ lên gương mặt, thoạt nhìn tĩnh lặng lại ấm áp. Không thể phủ nhận, việc Cố Tích Triều bằng lòng đến gặp anh khiến Thích Thiếu Thương cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm. Say đắm nhìn cậu, dòng nước ấm nóng len lỏi qua từng tấc da thịt, lòng anh chợt rạo rực khó tả.
Thích Thiếu Thương đẩy cửa bước nhanh vào, mỉm cười: “Anh nghĩ anh không đến muộn.”
“Không.” Cố Tích Triều dịu dàng nở nụ cười đáp lại, thuận tay đưa menu cho anh, “Em mới đến thôi. Em gọi món rồi, đến lượt anh.”
“Phải không…” Thích Thiếu Thương kinh ngạc nhìn tách cà phê thơm nồng trước mặt Cố Tích Triều, có chút mất mát. Xa cách như thế…
“Giống vị tiên sinh này.”
Anh chỉ vào tách cà phê, nói với người bồi bàn. Có chút dỗi hờn, lại có chút hoài niệm một hồi ức đã sớm qua đi.
Cố Tích Triều không nói gì, vẫn giữ nụ cười trên mặt, chăm chú khuấy cà phê nhưng không uống ngụm nào.
Cà phê nguội sẽ không ngon. Thích Thiếu Thương muốn nhắc cậu, lại lo lắng sau khi cậu uống xong tách cà phê này sẽ rời đi. Đang do dự không biết nên làm gì, người bồi bàn đã đến, đưa cho anh một tách cà phê, cùng với… một ly nước chanh! Đây là…
Cố Tích Triều nhanh chóng đẩy tách cà phê ra, uống một ngụm nước chanh. Sau đó mới nói: “Lâu rồi không uống cà phê, hơi nhớ nó.”
“Em…” Thích Thiếu Thương tay nắm chặt lấy tách cà phê, thật sự là, uống không phải, không uống cũng không phải.
“Dạ dày em không tốt, bỏ lâu rồi.” Cố Tích Triều cười nhạt như không có gì.
Nhưng với Thích Thiếu Thương, những lời này như một hồi chuông cảnh tỉnh. Dạ dày cậu không tốt một phần cũng do anh mà ra. Nghĩ đến đây, lòng anh ẩn ẩn đau, thế mà người còn lại trong cuộc nét mặt vẫn đạm nhiên như sương khói.
Thích Thiếu Thương chợt thấy sợ hãi, muốn trốn tránh. Có lẽ, anh đã sai, thật sự đã sai rồi. Anh không nên tự tin như thế, không nên vội vã một mình tới gặp cậu. Anh luôn xem lần gặp mặt này là cơ hội để xoay chuyển tình hình, nhưng anh đã không lường trước được rằng, tình hình có thể chuyển đến hướng mà anh tuyệt đối không hy vọng sẽ nhìn thấy…