Mộ Băng Đồng nhìn chằm chằm vào nam nhân thanh tú này, trợn mắt nói:
- Đi thôi, lần trước là Manh tỷ náo, anh còn trẻ như vậy, thật sự có lẽ tới đây làm, không nên giả bộ, anh nên hảo hảo tiết kiệm tiền tiêu sài trong nhà đi.
Tần Mục nghe xong dầu đổ mồ hôi, thầm nghĩ Mộ Băng Đồng có phải cái gì cũng không biết không, đang muốn giải thích, Mộ Băng Đồng đã cười vui vẫy hai tay với bên kia, lớn tiếng kêu lên:
- Bên này bên này.
Từ ánh mắt Mộ Băng Đồng nhìn sang, một người trẻ tuổi ăn mặc thời thượng từ trên xe Phổ Tang, thần thái cao ngạo đi qua bên này.
Mộ Băng Đồng nhanh chóng quay đầu nhìn qua Tần Mục nói ra:
- Nhớ kỹ ah, không nên theo đuổi cao xa, làm đến nơi đến chốn.
Nói xong cũng không có cầm hai trăm đồng, cười vui chạy tới bên cạnh người trẻ tuổi.
Người trẻ tuổi nhìn qua Tần Mục bày ra biểu lộ khiêu khích, thò tay muốn kéo tay Mộ Băng Đồng, lại bị Mộ Băng Đồng vui cười né tránh, sau đó chạy vào trong xe Phổ Tang..
Người trẻ tuổi ngây ngốc một lát, quay đầu đi về phía Tần Mục. Tần Mục chậm rãi lấy tiền trong bóp da ra, chợt nghe người tuổi trẻ kia hung dữ nói:
- Tiểu tử, mày muốn chết phải không? Lấy tiền ra ngoài làm gì, muốn theo đuổi Tiểu Đồng à.
Tần Mục lắc đầu, chậm rãi nói:
- Chúng tôi chỉ là bạn, tôi chỉ không muốn nợ nhân tình.
Nói xong cầm tiền nhét vào trong tay người trẻ tuổi, xoay người không nói một lời rời đi. Mỹ nhân nốt ruồi chỉ là hoài niệm kiếp trước của hắn mà thôi.
Người trẻ tuổi phun nước bọt lên đất, mắng:
- Tiểu xích lão, lần sau đừng có để tao nhìn thấy mày.
Nói xong tiến vào xe khởi động rời đi.
Thân thể Tần Mục có chút dừng lại, quay đầu ghi nhớ bảng số xe Phổ Tang này.
Rời khỏi sân bay, Tần Mục không có tìm xe, mà là đi chậm rãi về phía trước. Nghĩ đến Mộ Băng Đồng đôi mắt như tinh linh và nốt ruồi mỹ nhân khiến người ta thích thú, vậy mà có quan hệ sâu với một thanh niên ương ngạnh, Tần Mục cũng có chút không thoải mái, vốn cũng định buông tâm tư với Mộ Băng Đồng nhưng bị treo ngược.
- Đích đích.
Thời điểm hắn cất bước chầm tư, sau lưng truyền tới tiếng xe ô tô. Tần Mục vừa muốn quay đầu nhìn lại, cũng cảm giác xe sau lưng chạy không chậm, vội vàng tránh qua một bên.
- C-K-Í-T..T...T!
Nhanh chóng phát ra âm thanh chói tai, dù Tần Mục trốn nhanh, nhưng vẫn bị chiếc xe phía sau quẹt qua, cảm giác nóng rát truyền ra khắp toàn thân, Tần Mục lảo đảo, ngã sấp xuống bụi cỏ.
Cửa sổ xe Phổ Tang này quay xuống, người tuổi trẻ kia nhìn qua Tần Mục dựng thẳng ngón giữa lên, liều lĩnh nói ra:
- Cái quái gì, tiểu xích lão, hôm nay cho mày chút giáo huấn, con mắt sáng một chút, gia hỏa không có xe mà còn bày đặt tán gái!
Nói xong nhổ ra một cục đàm, cuồng tiếu lái xe rời đi, chỉ để lại chùm khói đen.
Tần Mục ngẩng đầu nhìn qua xe Phổ Tang rời đi, gương mặt nhỏ nhắn của Mộ Băng Đồng ló ra nhìn qua Tần Mục lắc đầu.
Cười khổ một tiếng, Tần Mục đứng lên xoa eo, đón một chiếc taxi, chạy vào nội thành Thượng Hải.
Công ty trách nhiệm hữu hạn quốc tế Hồng Đô, là công ty vừa thành lập năm nay, nhưng mà hậu trường và bối cánh thâm hậu, do một công ty đầu tư quốc tế ở nước Mỹ bom tiền vào, tài chính thành lập lúc đầu là hai ngàn vạn, nhất thời được chính phủ Thượng Hải vinh danh là công ty do nước ngoài đầu tư vào. Chủ tịch công ty này ở tận nước Mỹ, chỉ phái một cô gái trẻ tuổi là tổng giám đốc của nó. Chi có những người có nội tình thâm hậu ở thành phố Thượng Hải thâm hậu mới có thể gia nhập vào Hồng Đô, đây là mộng tưởng của không ít người, một khi bị Hồng Đô nhìn trúng và mướn, tiền lương cũng rất nhiều.
Đi xuống xe taxi, Tần Mục nhìn thấy tòa nhà cao hai mươi tầng. Cũng không biết Ông Văn Hoa dùng thủ đoạn gì, trực tiếp mua toàn bộ cao ốc này, một thân quan hệ thâm hậu khiến người ta nghẹn họng trân trối. Ông Văn Hoa tại Thượng Hải tổng cộng thành lập ba công ty, trong đó hai công ty phân biệt giao cho Lưu Đan cùng Chu Tiểu Mai chưởng quản, một công ty khác do Ông Văn Hoa dùng lương cao thuê CEO ngoại quốc làm, mục tiêu chỉ có một, dùng các loại phương pháp cạnh tranh với Lưu Đan cùng Chu Tiểu Mai, dùng chuyện này ma luyện cho các nàng thành thục nhanh chóng.
Ba tòa nhà cao ốc, một trăm triệu tài chính đầu nhập vào, Tần Mục cũng phải bội phục thủ bút của mẹ quá lớn. Cho dù chỉ huấn luyện con dâu, nhưng mà Ông Văn Hoa truy cầu hoàn mỹ hiển nhiên không muốn dùng thủ đoạn trên sách vở, mà là trực tiếp bỏ các nàng vào trong cơn thủy triều cải cách của Trung Quốc thừa nhận sóng gió, thủ pháp này không hổ là minh tinh chói mắt nhất Phố Wall Ông Văn Hoa.
Mấy ngày hôm trước trong điện thoại Ông Văn Hoa nói cho Tần Mục, kinh tế Đông Nam Á sinh ra hiện tượng bất ổn, trưng cầu Tần Mục phải chăng có ý kiến gì không. Tần Mục nghĩ cả buổi, mới mịt mờ nói cho Ông Văn Hoa, Thái Lan có chính sách có lợi cho đầu tư, bảo Ông Văn Hoa cẩn thận thao tác, cũng nghiêm khắc nhắc nhở Ông Văn Hoa đừng sinh ra ý niệm không tốt với tổ quốc, hiện tại tổ quốc đang ở giao lộ, tuyệt đối không thừa nhận nổi cơn bão tài chính rút tiền ra đâu.
Ông Văn Hoa cười mắng Tần Mục là tiểu lão đầu, tuổi còn trẻ lại dùng ngữ khí như thế, nói nàng không thể trải qua thời kỳ Tần Mục còn bé, dặn dò Tần Mục đi Thượng Hải xong phải dưỡng sức, nhanh chóng giúp nàng có mấy đứa cháu chơi đùa, làm Tần Mục dở khóc dở cười, trực tiếp cúp điện thoại.
Đi qua cửa xoay công ty quốc tế Hồng Đô, đại sảnh bố trí hai màu trắng đen giao nhau trang nhã hiện ra, Tần Mục âm thầm gật đầu, nhân sĩ chuyên nghiệp bố cục vô cùng khoa học. Nhân viên phục vụ nhìn thấy Tần Mục ăn mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, bộ dáng đánh giá chung quanh, khóe miệng hiện ra nụ cười khinh miệt, ngồi ở sau bàn tiếp đãi, tiếp tục chơi trò chơi nhỏ trên máy tính dos.
Tần Mục lúc này đi tới bàn tiếp đãi, dựa theo suy nghĩ của hắn, nhân viên tiếp tân tối thiểu nhất cũng phải đứng lên ân cần hỏi thăm một tiếng, không nói mỉm cười phục vụ, tối thiểu cũng phải tuân theo quy củ "Tiên sinh, hoan nghênh đi vào...", nhưng mà nhân viên tiếp tân như mọc rễ, không nhìn thẳng Tần Mục.
Tần Mục có chút nhíu mày, ho khan một tiếng, chỉ nghe nhân viên tiếp tân nhìn lên quát lớn:
- Có bệnh đi bệnh viện, ở chỗ này không sợ lây bệnh cho người ta sao?
Tần Mục nghe xong lời này, trong lòng càng thêm không thích, nhàn nhạt nói ra:
- Như thế nào, đây chính là thái độ tiếp đãi khách của công ty sao?
Hắn bị chiếc xe kia đụng, phần eo còn có chút đau, cộng thêm công ty này trên ý nghĩa là của hắn, liền trầm xuống hỏi thăm.
Nhân viên tiếp tân nghe Tần Mục nói rất nghiêm túc, nghiêng đầu cẩn thận dò xét Tần Mục một chút. Thành phố đã sớm đào thải kiểu áo Tôn Trung Sơn, đầu óc cũng không chải 7:3, mắt kính màu trà mang trên mặt vừa nhìn là hàng thứ phẩm, thấy thế nào cũng không phải kẻ có tiền. Nàng không tình nguyện đứng lên, lạnh như băng nói ra:
- Có chuyện gì không?
Tần Mục gõ gõ mặt bàn tiếp đãi, đang định nói chuyện, cửa xoay mở ra, một nam nhân trung niên ưỡn bụng, hai cánh tay mang theo bảy chiếc nhẫn và trên cổ mây sợi dây chuyền vàng như dây xích chó đi thẳng tới bàn tiếp đãi.
Nhân viên tiếp tân có gương mặt như mẹ ghẻ lập tức chuyển mặt, tươi cười nịnh nọt và khiêm tốn, đi ra khỏi bàn tiếp đãi cúi người chào nam nhân trung niên kia:
- Phùng quản lý, đại giá quang lâm, thỉnh đi bên này.
Nói xong không để ý tới Tần Mục đứng ở đó sắc mặt càng ngày càng trầm xuống, từ từ đưa lên thang máy, ân cần mở thang máy giúp nam nhân trung niên kia.
Nam nhân trung niên thoả mãn gật gật đầu, từ trong túi quần móc ra tờ một trăm đồng nhét vào trong tay nữ tiếp tân, đi vào thang máy. Nhân viên tiếp tân càm tờ một trăm kia lật trước sau xem vài lần, sau đó đặt lên đôi môi đỏ mọng hôn một cái, mới lắc lắc eo nhỏ đi tới bàn tiếp tân, lạnh lùng trừng Tần Mục, trong miệng lầm bầm cái gì "Đồ nhà quê" "Tiểu xích lão".
- Ba!
Tần Mục có chút thiếu kiên nhẫn. Nhân viên tiếp tân biểu hiện như vậy, mặc dù có chút làm ra vẻ nhưng lại làm cho Tần Mục cảm giác đau đớn thật sâu. Công ty do nữ nhân của mình chưởng quản, dĩ nhiên lại có thái độ tiếp đãi khách như vậy, chuyện này hắn làm sao không giận? Trong nội tâm Tần Mục cảm thấy bi ai, nếu như thế lực của Lưu Đan trở thành như vậy thì làm sao bây giờ?
Nữ nhân viên tiếp tân bị Tần Mục vỗ bàn một cái thì giật mình, nghiêm mặt mắng:
- Hai lúa, biết rõ đây là nơi nào không? Hồng Đô đấy!
Trong mắt Tần Mục mang theo tức giận nhìn qua nhân viên tiếp tân, chậm rãi nói:
- Tôi đương nhiên biết rõ đây là Hồng Đô, tôi muốn hỏi cô một chút, Hồng Đô huấn luyện nhân viên như vậy sao? Thái độ đối đãi khách trên trời dưới đất, còn dám thu thù lao của khách, cô đang làm trái điều lệ của công ty.
Nữ tiếp đãi vẻ mặt xem thường nhìn qua Tần Mục, cắn cắn bờ môi, bờ môi của nàng hiện ra hai cây răng cửa, lại có một chút u ám. Nữ chiêu đãi viên hừ một tiếng khinh thường, cầm lấy điện thoại nói ra:
- Bảo an, tôi là tiếp tân. Nơi này có kẻ thần kinh không bình thường, phiền toái anh kéo kẻ này ra ngoài.
Trong nội tâm Tần Mục cười lạnh. Hắn sở dĩ không có nói cho Lưu Đan chính mình đã đến, chính là muốn cho nàng kinh hỉ, không nghĩ tới mình lại bị nhân viên ác thanh ác khí ngăn cản.
Kỳ thật nữ tiếp đãi hôm nay tâm tính không thuận, nghe nói bạn trai của mình quen con bé khác, hôm nay hấp tấp lái xe đi tiếp người, trong nội tâm nàng làm sao vui được? Tần Mục một thân dáng vẻ nhà quê, cộng thêm nói chuyện như vậy, trùng hợp chọc vào họng súng của nữ tiếp tân.
Không bao lâu, hai nam nhân mặc đồng phục bảo an đi tới, phân biệt đứng bên người Tần Mục. Một người trong đó nói ra:
- Tiên sinh, thực xin lỗi, thỉnh không nên gây ảnh hưởng công tác của chúng tôi, xin ngài đi ra ngoài đi.
Nói xong lễ phép duỗi tay phải ra bày tư thái mời.
Một bảo an khác sao văn minh như vậy được, dùng khóe mắt nhìn qua nữ tiếp đãi và kêu lên:
- Lôi Ca, làm gì khách khí với hắn như vậy, đuổi đi là xong việc, đúng không, Tiểu Hồng?
Nói xong hắn tươi cười nịnh nọt với nữ tiếp tân, khiến nữ tiếp tân liếc xéo.
Đột nhiên Tần Mục có cảm giác buồn cười, hắn nhìn qua Lôi Ca gật gật đầu, nói ra:
- Thái độ của anh rất tốt, thái độ của bảo an được anh phát huy phi thường hoàn mỹ, tôi sẽ đề nghị lãnh đạo khen thưởng anh.
Lôi Ca lắc đầu nói ra:
- Cảm ơn ngài khích lệ, đây là bổn phận của tôi, xin ngài rời khỏi Hồng Đô, cám ơn ngài phối hợp.
Hắn vừa dứt lời, Tần Mục cũng không có tỏ vẻ gì, bảo an khác đẩy Tần Mục ra, trong miệng quát:
- Nói nhiều quá đấy, cút đi mau!
Tần Mục cũng tính tình cao ngạo, đi tới công ty của mình còn bị nhân viên làm khó, trong nội tâm quả thực không thoải mái. Hắn đi tới sô pha giữa đại sảnh ngồi, móc thuốc ra, bình thản nói:
- Mở miệng nhục mạ khách, cũng áp dụng quyền cước, đây chính là thái độ của Hồng Đô sao? Hừ, tôi thấy Hồng Đô này không cần mở nữa.
Khí thế của Tần Mục phát ra, người trong quan trường giơ tay nhấc chân, nói chuyện làm việc đều có uy thế cố hữu, tên bảo an mới đảy Tần Mục nhìn qua Lôi Ca, nhỏ giọng nói:
- Làm sao bây giờ, đụng phải vô lại.
Lôi Ca nhíu mày, tên bảo an này ỷ vào anh rễ của mình là nhân viên quản lý trung tầng, ngày bình thường không phục ai, cộng thêm hắn muốn lấy le với nữ tiếp đãi, làm việc quá mức hỏa. Trong lòng Lôi Ca suy tính một phen, đi đến trước mặt Tần Mục, khom người nói:
- Tiên sinh, tôi thay mặt đồng sự xin lỗi ngài, nhưng nếu như ngài không thể nói ra mục đích tới Hồng Đô, chúng ta có khả năng sẽ áp dụng cưỡng chế với ngài ra ngoài. Nếu như ngài không có chuyện gì, xin ngài rời khỏi Hồng Đô.
Tần Mục gật gật đầu, bảo an này đủ trình độ, làm việc cũng cẩn thận, Tần Mục cũng kính trọng hắn vài phần. Hắn đang định nói bảo an thông tri Lưu Đan, chợt nghe đến nữ tiếp tân vui mừng kêu lên:
- Kim Dương, Kim Dương, anh đã trở về, có người khi dễ em...
Tần Mục quay đầu nhìn lại, ánh mắt híp lại. Chỉ thấy người trẻ tuổi dùng Poussin đụng hắn đang hăng hái đi đến, không nhìn thấy tung tích của Mộ Băng Đồng.
Khóe môi Tần Mục hiện ra dáng tươi cười, nhìn vào trong mắt Lôi ca nụ cười này đại biểu thật nhiều ý tứ, nhìn qua như cao hứng, lại như phẫn hận, còn mang một chút bí hiểm, làm Lôi ca không khỏi hoài nghi trạng thái tinh thần của Tần Mục.
Giờ phút này Kim Dương cũng nhìn thấy Tần Mục, quái thanh quái khí nói:
- Nhé, sao tên nhà quê này cũng tới đây, ha ha…
Nói xong đi tới trước mặt Tần Mục, phun ngụm nước bọt lên mặt đất, nhìn Tần Mục khinh thường nói:
- Muốn tới nơi này cầu chức có phải hay không? Nhìn bộ dáng nhà quê của anh, hoàn toàn không phù hợp bổn công ty, đi ra ngoài đi ra ngoài.
Tần Mục dụi tắt tàn thuốc, đứng lên chậm rãi nói:
- Tôi đối với tinh thần làm việc của quý công ty có hoài nghi thật sâu, cho nên tôi yêu cầu gặp cấp trên của các vị.
Thần tình Kim Dương đầy xem thường, lộ ra biểu tình sợ hãi khoa trương, nhìn mọi người bên cạnh vỗ vỗ ngực nói:
- Nhìn thấy cấp trên của chúng ta, ai nha, tôi rất sợ hãi ah.
Vài người cười lên ha hả, chỉ có Lôi ca cau mày nhỏ giọng nói:
- Kim quản lý, có phải làm vậy có chút quá mức hay không?
- Lôi Chấn, anh nên đi làm việc của anh đi, đừng tưởng rằng chú của anh là đồn trưởng đồn công an tân khu thì dám khoa tay múa chân với tôi.
Kim Dương cau mày nói:
- Nhanh đuổi hắn ra đi!
Tần Mục từ trong miệng Kim Dương lập tức đoán được sau lưng tiểu tử này còn có thế lực nào đó, nếu không trong miệng cũng không dám thốt lời ngông cuồng như vậy. Thương nhân buôn bán không có chính phủ địa phương ủng hộ nâng đỡ sẽ rất khó phát triển, vì vậy hắn cau mày chậm rãi đi ra cửa.
- Bộ dạng như con rùa rúc đầu cũng dám chạy đến nơi này làm ầm ĩ.
Kim Dương quyệt miệng nói:
- Tổng giám đốc đến chưa?