Tần Mục mỉm cười, nói ra:
- Em muốn rời khỏi anh lúc nào cũng có thể, phòng ca múa bên kia anh tặng cho em.
Lưu Đan ngẩn ngơ, nàng thật không ngờ Tần Mục đã chuẩn bị đường lui cho mình, nước mắt bắt đầu rơi xuống, cắn môi, điềm đạm đáng yêu hỏi:
- Anh muốn kết hôn sao?
Tần Mục thở dài, dục vọng trong lòng cũng giảm xuống, gật gật đầu nói ra:
- Một năm sau!
Đầu óc của Lưu Đan chấn động, giống như bị sét đánh trúng, chậm rãi ngồi dậy, vùi đầu vào trong ngực Tần Mục, ôn nhu nói:
- Ít nhất chúng ta còn có thời gian một năm, không phải sao?
Tần Mục vuốt ve lưng của Lưu Đan, ôm chặt lấy nàng, giống như nói với Lưu Đan nói, cũng giống như đang nói với mình.
- Đây là vận mệnh của anh, không cần người khác làm chủ.
Ngón tay của Lưu Đan lúc này ác độc đâm vào thịt của Tần Mục, trong miệng nỉ non nói:
- Như vậy em muốn lưu lại chút ít nhớ lại, cho em một đứa con, đứa con của anh!
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Tần Mục trở về Miếu Trấn. Trác Đại Trung đứng chờ ở phòng làm việc nhìn thấy thân ảnh Tần Mục, khóe miệng hiện ra vui vẻ hàm xúc khó hiểu, xoay người lại.
Tần Mục có chút không rõ nhìn qua Trác Đại Trung, thấy Trác Đại Trung nhìn thấy mình liền quay về văn phòng, trong nội tâm cũng có chút nghi hoặc. Trở lại văn phòng thì Tần Mục nhận được điện thoại của Quý Thu. Trong điện thoại Quý Thu phê phán Tần Mục một cách hung ác, nói về tâm quan trọng và cần thiết của cải cách, đồng thời nghiêm lệnh Tần Mục sửa lại quan điểm, trước tiên phải dẹp chuyện này xuống, tới trường đảng huyện học tập một thời gian ngắn, trở ra làm việc.
Đây chỉ là tin tức đầu tiên, Tần Mục đã hiểu rõ bản thảo mà mình và Bạch Quang Lượng liên danh ký tên, đoán chừng đã được truyền ra ngoài rồi. Bạch Quang Lượng không có điện thoại cho mình, ngược lại là Quý Thu trước tiên điện thoại tới, xem ra Bạch Quang Lượng trong thời gian này trôi qua cũng không tốt, nhất định là lọt vào Quý Thu chèn ép. Cúp điện thoại xong, Tần Mục liền rút điếu thuốc ra, đứng ở trước cửa sổ trầm tư.
Trác Đại Trung không bao lâu bưng chén trà tới, trò chuyện với Tần Mục những ngày qua, Tần Mục âm thầm nghi hoặc, liền cười ứng phó Trác Đại Trung.
Trong hội nghị thường ủy trấn Miếu Trấn, từ khi Tần Mục bày năng lực ra, Miếu Trấn bắt đầu tự chủ về thương hiệu, cũng không tiếp tục con đường làm giả làm lậu. Nhà máy rượu của Chu Lão Cửu lúc này đã có thành công ban đầu, làm cho mọi người nhìn thấy mấu chốt buôn bán đồ giả chỉ là phù dung sớm nở tối tàn.
Nói trong chốc lát, Trác Đại Trung luôn nói không đến trọng điểm, Tần Mục cười nói:
- Trác bí thư, về sau trên thị trấn cần bí thư phí tâm rồi, trong huyện đã thông tri, Muốn tôi đi tới trường đảng học tập một thời gian.
Đi trường đảng học tập có hai tầng hàm nghĩa che giấu. một là thượng cấp chuẩn bị đề bạt, chức vụ ban đầu vẫn giữ lại, sau đó quán triệt những gì học trong đó xong sẽ quay về, chủ yếu là đánh tốt con đường làm quan sau này, cũng quen biết một ít đồng chí sau này phải thân cận; mặt khác chính là người đó không dùng được, Tạm thời buông chức vụ, đây là bi ai.
Trong mắt Trác Đại Trung âm tình bất định, hắn đã từ cấp trên biết được chuyện của Tần Mục cùng Bạch Quang Lượng, hôm nay Tần Mục phải đi tới trường đảng, đây đối với Trác Đại Trung mà nói là tin tức xoàng. Tần Mục rời đi, trong thường ủy Miếu Trấn sẽ do Trác Đại Trung toàn quyền nắm giữ, thống trị Miếu Trấn thành thiên hạ của mình, nhưng mà năng lực làm việc của Tần Mục thì Trác Đại Trung vẫn nhìn trong mắt, bởi vì Miếu Trấn cải cách xuất sắc, hắn ở trong huyện được khen ngợi, địa vị tăng cao, Quý Thu cũng ẩn ẩn lộ ra ý đề bạt mình, Tần Mục đi lần này chẳng phải tiền đồ mình bất lợi?
Tần Mục mặt mũi ôn hòa vui vẻ, không có khẩn trương và không thoải mái, Trác Đại Trung liền cúi đầu thổi lá trà, giả bộ không quan tâm nói ra:
- Anh đi học tập, khối anh nắm giữ trong chính quyền do ai ránh vác đây?
Tần Mục hiểu ý của Trác Đại Trung nói, liền vừa cười vừa nói:
- Lãnh đạo còn chưa giao trọng trách cho tôi, khối nào cũng phải chạy tới chạy lui.
Trác Đại Trung gật gật đầu, trong lòng xuất hiện sóng gió ngập trời. Quý Thu vẫn muốn xử lý Tần Mục, nhưng mà bởi vì mắc kẹt Bạch Quang Lượng bên kia, hôm nay Bạch Quang Lượng cùng Tần Mục đồng thời đứng trước họng súng, tại sao thái độ của Quý Thu lại biến hóa ngược. Hắn uống một ngụm nước, lợi dụng uống nước điều chỉnh giật mình trong lòng, lúc ngẩng đầu lên thì mỉm cười:
- Tần chủ tịch trấn ah, đây là tổ chức tín nhiệm anh, anh phải học tập thật hỏi đấy.
Tần Mục cười đồng ý. Hắn và Trác Đại Trung trên danh nghĩa là đồng cấp, nhưng trên thực tế Trác Đại Trung cao hơn hắn nửa cấp, cộng thêm Trác Đại Trung tuổi đã lớn, dùng giọng điệu này nói chuyện cũng không có sai lầm. Tần Mục cũng không có so đo Trác Đại Trung làm bộ làm dáng, nói ra:
- Tư tưởng của tôi vẫn còn rớt lại phía sau, học tập học tập, đây là có lợi cho phát triển.
Trác Đại Trung gật gật đầu, liền đứng dậy. Tần Mục đứng lên đưa tiện, Trác Đại Trung khoát tay chặn lại nói ra:
- Đừng tiễn, nhìn xem có công tác nào không quan trọng hay không, trước giải quyết cho xong.
Thời điểm Tần Mục không thể ngờ tới, ngày đầu tiên hắn đi tới lớp học trường đảng, lão sư giảng về cải cách và âm thanh không hài hòa. Tần Mục cảm giác lớp học hai mươi mấy ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào hắn, trong nội tâm cảm thấy không được tự nhiên. Càng làm cho Tần Mục không thể ngờ được là, bảo thảo của hắn không chỉ có dừng ởi cấp thành phố, nó còn được chuyển lên cao hơn, đã trở thành vấn đề được tham luận.
Liên Bang Xô Viết, Xô-Viết là lão đại của vô sản, là đầu đàn của chủ nghĩa xã hội, trong bản thảo của Tần Mục miêu tả một người trưởng thành to lớn khổng lồ này như một con bệnh nguy kịch, giống như tùy tiện một người nào đó duỗi ngón tay ra là đẩy ngã. Mà thế cục trước mắt tuyệt đối là nói bậy, không hợp với trào lưu. Có lẽ bản thảo này nên dừng lại ở cấp thành phố, nhưng hết lần này tới lần khác bản thảo nó lại biến thành luận điểm ngược triều, cho nên Bạch Quang Lượng cùng Tần Mục bị đưa lên họng súng thế tội, chạy cũng không chạy thoát.
Một tảng đá nhấc lên ngàn sóng lớn! Bản thảo này bị bí thư thị ủy mới đánh số đặc biệt, theo lời của bí thư này phải đưa ra cho cả nước xem, lập tức khiến cho quan viên khắp cả nước dùng ngòi bút làm vũ khí, biến thành một con hồng thủy. Khi đó cũng liên hệ với chủ biên của báo tỉnh, mang tin tức này báo lại trong tỉnh, tầng tầng chấn động cho nên Bạch Quang Lượng cùng Tần Mục hai người ký tên vào nó đã bị đưa lên tầm ngắm của nhiều người.
Trong hội nghị bàn luận, đảng chỉ đạo cán bộ chính là kim chỉ nam làm việc, bản thảo này vừa xuất hiện khiến cho đám người cải cách đâm chém kịch liệt, nhao nhao gửi bản thảo đi, trong các hội nghị, thời báo đều đưa ra cái nhìn của mình. Phái bảo thủ trong đảng thừa cơ phát lực, mượn bản thảo này nói chuyện, nói trên con đường cải cách xuất hiện vấn đề, bộc lộ ra những chỗ thiếu hụt chưa đủ.
Trong khoảng thời gian ngắn, gió nổi mây phun, các loại giao tranh cải cách và bảo thủ không ngừng sinh ra, phe phái hai bên giao tranh rất đặc sắc, các loại ngôn từ tiếng động lan tràn lên giấy báo.
Quý Thu cũng mở hội nghị nhiều lần, nói chuyện cải cách là cần thiết, tiến hành đả kích chèn ép Bạch Quang Lượng nhiều lần. Từ ngày Bạch Quang Lượng đưa bản thảo lên, đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, vì vậy trong các hội nghị rất ít khi nói chuyện, chỉ lẳng lặng uống nước, không có phát biểu cái gì. Lập tức tư tưởng chính trị của Bạch Quang Lượng đã rời xa tư tưởng của đảng, hai tên thường ủy bên cạnh Bạch Quang Lượng cũng bắt đầu xuất hiện dấu hiệu lung lay.
Tần Mục tự nhiên cảm nhận được mây đen bao phủ trên đầu phái bảo thủ của huyện Tây Bình. Tuy chuyện này là thủ bút của hắn, nhưng Tần Mục lại không có nửa điểm hối hận. Lúc mới cải cách, nếu không có người dội nước lã, tất nhiên sẽ xuất hiện tình huống như "Kế hoạch đại nhảy vọt" năm xưa, Tần Mục chỉ cảm thấy giọng của chính mình còn chưa đủ lớn, còn chưa đủ mạnh.
Mấy ngày trong trường đảng, Trác Đại Trung ngược lại có mấy lần tới thăm Tần Mục, nói tình hình Miếu Trấn cho Tần Mục nghe. Vốn Tần Mục đi rồi thì mang công tác chuyển giao cho Cố Xuân, nhưng mà qua ít ngày Trác Đại Trung cùng Cố Xuân phát hiện có một ít mạch suy nghĩ bọn họ không hiểu dụng ý của Tần Mục, mà hiệu quả vẫn rất không tồi. Trác Đại Trung cảm thán Tần Mục chứa cái gì trong đó, liền không ngại mất mặt đi lãnh giáo Tần Mục.
Lúc bắt đầu Trác Đại Trung còn bưng cái giá đỡ, nhưng khi biết được Tần Mục mang quyền lợi của dân chúng đặt lên trước nhất, kiên nhẫn cẩn thận giảng giải cho Trác Đại Trung nghe mạch suy nghĩ của mình. Thường xuyên qua lại như thế, hai người này từ mâu thuẫn bắt đầu thổ lộ chuyện mình cho nhau, Trác Đại Trung cảm thán, Tần Mục bộ dạng như vậy không giống như nhân vật trên quan trường.
Tần Mục cười khổ, có lẽ là do mình không đủ hung ác, không đủ tuyệt, cho nên mỗi lần đều đặt mình lên đầu sóng ngọn gió, nhưng mà nếu vì những chuyện này mà nghẹn lại, hắn đúng là không làm được.
Tuy những ngày này Tần Mục ở ký túc xá trường đảng, nhưng mà mỗi lần quay về Miếu Trấn thì Tần Mục đi tới nhà nhỏ của mình, cho nên rất ít ở tại trường đảng. Cộng thêm phòng ca múa cũng đã lọt vào mắt nhiều người, tiêu phí cũng cũng không tính quá cao, Lưu Đại Hữu có cơ hội thì đón Tần Mục qua uống chút rượu, cho nên Tần Mục ở trường đảng rất ít.
Thời gian đoàn tụ với Lưu Đan nhiều hơn, nữ nhân này cũng bỏ qua rụt rè của mình, mỗi lần gặp đều ngủ với Tần Mục, làm cho Tần Mục sinh ra một tia ảo giác, thời kỳ này cũng không khó qua.
Lưu Đan nhìn thấy năng lực của Tần Mục, mà kết quả kinh doanh của phòng ca múa rất tốt, mặt tiếp xúc rộng, cấp độ cũng cao, tầm mắt cao hơn nhiều, ở bên ngoài nàng mang diện mạo nữ cường nhân, chỉ có nằm ở trong ngực Tần Mục mới có thể khôi phục bộ dáng tiểu nữ nhân mềm mại, hết sức ôn nhu hầu hạ Tần Mục, khiến Tần Mục sinh ra thỏa mãn thật lớn. Mỗi đêm nghe tiếng người ngọc gáy khẽ, luôn làm Tần Mục thỏa mãn ngủ.
Nương theo thời gian này, Tần Mục đến trường đảng học tập đã ba tháng. Học kỳ cũng là ba tháng, nếu như không có mệnh lệnh mới, Tần Mục phải quay trở lại Miếu Trấn, mà kiếp sống chính trị của hắn đang nằm trong tay bí thư Quý Thu bên này, chỉ sợ khó tiến thêm một bước.
Thời gian đã bước vào tháng sau, thời tiết đã bắt đầu nóng lên. Lưu Đan mặc một bộ sườn xám xinh đẹp, hai chân xẻ tà rất nhỏ, hoàn toàn không có lớn mạt như lúc mới gặp Tần Mục. nàng hát một khúc Dạ Hương Lan, ở trong bếp chuẩn bị thức ăn cho Tần Mục. hôm nay chủ nhật, Tần Mục không cần đi trường đảng học tập, cho nên chán nản ở đây. Tuy mặc quần áo tử tế, nhưng mà hắn không muốn đứng dậy, chỉ nằm nghiêng đọc sách.
- Này, Tần Mục, anh cả ngày như vậy, cũng không sợ bị người ta đoạt chức quan sao?
Lưu Đan những ngày qua nói chuyện cũng lớn mật, dám nói "Này" với Tần Mục.
Tần Mục không có trả lời nàng, xoay người xem sách.
Lưu Đan bưng một bàn thức ăn đi vào phòng ngủ, quyết miệng nói ra:
- Không để ý tới anh, anh chơi bài lớn quá!
Tần Mục vui lên, ngồi dậy nghiêm trang nói ra:
- Nếu anh không có bài lớn, em có thể ăn trước mặt anh sao?
Lưu Đan oán hận khẽ cắn bờ môi, gắp thức ăn đưa vào trong miệng Tần Mục, u oán nói ra:
- Mỗi ngày hầu hạ anh ăn no bụng rồi cày ruộng, tại sao em còn chưa có thai?
Tần Mục sững sờ, cười khổ lắc đầu nói ra:
- Nếu nó không tới thì em có mong ngóng cũng vô dụng.
Cảm giác đề tài này có chút xúc động, hai người lảng tránh, liền một tay tiếp nhận chén đĩa, một tay ôm eo nhỏ nhắn của Lưu Đan, kéo Lưu Đan vào trong ngực, ôn nhu nói:
- Em không cần quá lo lắng, ai nói kết hôn không thể tìm em?
Lưu Đan nghe xong trong lòng sững sờ, lập tức thẹn thùng đầy mặt nói ra:
- Anh đấy, còn chưa kết hôn đã nghĩ ngợi rồi. Hừ, chờ em tìm được anh nào vừa ý, trực tiếp đạp anh đi theo người khác.
Tần Mục nghe xong Lưu Đan nói vui đùa, trong nội tâm tê rần, chăm chú ôm lấy Lưu Đan nói ra:
- Em muốn đi anh không ngăn cản em, nhưng chỉ cần em không đi thì anh sẽ không buông tha em.
Lưu Đan nghe được trong nội tâm sững sờ, khóe miệng nhếch lên, bộ dáng muốn khóc. Nàng vội vàng từ trong ngực Tần Mục nhảy ra, bày ra chẳng thèm quan tâm biểu lộ, nói:
- Anh nói thì thì làm được sao, còn phải xem em nguyện ý hay không đã.
Không chờ Tần Mục nói chuyện, giẫm giày cao gót đi vào phòng vệ sinh.
Tần Mục nhìn thấy dáng người Lưu Đan chập chờn, cười khổ một tiếng, chính mình chủ nghĩa nam tử quá lớn, thời điểm không cách nào đưa tới hôn nhân, nhưng không nguyện buông tay, muốn cho Lưu Đan vĩnh viễn buộc bên cạnh mình. Nhưng hắn lại không biết, tiến vào buồng vệ sinh, Lưu Đan nước mắt lăn dài, toàn thân vô lực ngồi trên sàn nhà, khóc không thành tiếng.
Lại qua mấy ngày, Tần Mục đang chấm dứt việc học ở trường, huyện ủy bên kia còn không có tin tức truyền tới, Tần Mục bất đắc dĩ tiếp nhận sự thật của việc này, cũng không có cáo tri bọn người Lưu Đại Hữu, liền rời khỏi thị trấn, lặng lẽ quay trở về Miếu Trấn.
Trác Đại Trung ngược lại không có cô lập Tần Mục, lại bảo Cố Xuân mang công tác giao trở lại trong tay Tần Mục. Từ đó có thể thấy được Trác Đại Trung đối với cách làm việc của hắn rất đồng ý, đối với Tần Mục còn tin tưởng, nếu không, một khi thu hồi quyền lực thì Tần Mục khó mà lấy lại được.
Chủ tịch trấn hai mươi mốt tuổi, trong lịch sử rất ít thấy. Tần Mục nhìn thấy một đống công việc bày ra trước mặt của mình, tâm lý phiền muộn buông lỏng một ít. Ổn vừa vững, hay vững và ổn mới tốt. Tần Mục thở dài ra, sau đó mang tinh lực vùi đầu vào kiến thiết.
Theo lý thuyết, xảy ra chuyện lớn như vậy có lẽ Tần Mục và Bạch Quang Lượng sẽ gặp mấy lần mặt, nhưng mà Bạch Quang Lượng đã từng gọi điện cho Tần Mục, nghiêm lệnh cấm Tần Mục bái phỏng mà không được phép của hắn, trong lời lẻ có nói sẽ lui về tuyến hai, làm cho Tần Mục thổn thức một hồi, không biết trả lời như thế nào.