- Quý bí thư, đoạn thời gian trước có ông hỗ trợ, có thời gian tới kinh thành mọi người ngồi chơi.
Quý Thu vội vàng khách khí, Tần Mục cũng không có quá luẩn quẩn, nhàn nhạt đổi chủ đề:
- Mấy ngày hôm trước Bắc Liêu có bạn tới, nói chuyện chợ phiên có người ngoại quốc trách cứ, nói cái gì loạn thất bát tao. Quý bí thư, ông phải cẩn thận lưu ý đấy, lúc kiến thiết kinh tế cũng không nên quên tinh thần kiến thiết văn minh a, phải cho người ta nhìn thấy chính sách của chúng ta, đừng cho bên ngoài sinh ra hiểu lầm gì đó.
Tần Mục lời này mang theo hương vị từ trên cao nhìn xuống, đây là rất bình thường, dù sao Quý Thu cũng là do hắn thao tác lên được vị trí bí thư thị ủy, đừng nhìn Tần Mục hiện tại cấp bậc không cao bằng Quý Thu, nhưng sau lưng nói hắn là lãnh đạo của Quý Thu cũng không quá.
Quý Thu nghe xong đã hiểu, Tần Mục đang chuẩn bị chơi thủ đoạn với Tam Tinh.
Chợ phiên hai bên là do một tay Tần Mục xử lý thành, giá trị kinh tế của nó thấp hơn giá trị chính trị, Quý Thu lúc trước vừa tới thành phố Đằng Long thì đã bị Tần Mục vụn trộm bố trí nhiều cờ ẩn, đây là vốn liếng chính trị, tuy không bày ra ngoài sáng nhưng trong lòng đã sớm tính trước, khi đó Quý Thu đã biết rõ, bằng lòng dạ cùng phách lực của Tần Mục, Tần hệ chỉ cần không qua sông đoạn cầu với Tần Mục thì không có gì, hôm nay Tần Mục ám chỉ Quý Thu cho xí nghiệp Hàn Quốc ăn đòn, vậy khẳng định là chuẩn bị có đại động tác, không có lợi ích mười phần thì Tần Mục không muốn vượt tỉnh chiến tranh.
- Tần bộ trưởng, ngài là lão Bắc Liêu, nhìn vấn đề tốt hơn những người vừa xâm nhập như chúng tôi.
Quý Thu nói một câu lấy lòng, mấy ngày hôm trước vượt qua tỉnh phá án, Quý Thu đạt được tỉnh ủy đánh giá cao, thậm chí năm nay còn cố ý báo cáo kinh thành về phách lực của hắn, ngày hắn đi theo Tần Mục, chuyện gì dính tới Tần Mục đều quái dị và rát tốt, tuy cũng rõ nhân quả trong đó, nhưng mà đến cuối cùng Tần Mục cũng đạt được thắng lợi lớn nhất, đối với chuyenejn này Quý Thu không phục cũng không được, hiện tại hắn nhìn thấy con của hắn đã thành lập mấy xí nghiệp lớn, lại không phải do hắn không tin.
- Không có gì!
Tần Mục cười nói, hắn đã sớm đoán ra Quý Thu sẽ không cự tuyệt chính mình, một bí thư huyện ủy nghèo đi tới được vị trí này, Quý Thu dựa vào không phải người khác, chính là Tần Mục cả.
Bắc Liêu bên này đã xem như bàn giao xong, Tần Mục cầm điện thoại do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn không có điện thoại cho Cao Phái, cho dù Tần Mục tại Bắc Liêu có làm không ít mờ ám, không có thông tri cho Cao Phái thì nói không qua, nhưng mà dù sao chuyện này là chơi trên đầu dao lưỡi kiếm, Tần Mục còn không muốn khiến Cao Phái gánh phong hiểm quá lớn, biết rõ và không biết ở trước quan hệ gia tộc không có trọng yếu như vậy, nhưng đặt ở trong mắt cao tầng thì đây là cách biệt như trời và đất.
Đằng Long bên này có Quý Thu chiếu cố, đối với cha của dòng chính cấp dưới rất yên tâm, Tần Mục rất rõ ràng, Quý Thu sở dĩ đối với Tần Mục nói gì nghe nấy như vậy, ngược lại không hoàn toàn đúng bởi vì hắn muốn trong bước cuối cùng tiến thêm một bước, nguyên nhân chủ yếu nhất là vì Quý Chí Cương có toàn bộ thân gia nằm trong tay Tần Mục, Quý Thu tính toán đâu ra đấy cũng là bởi vì nhân sinh sắp về chiều, thái độ của hắn với Tần Mục chính là vì lưu lại bùa bảo vệ tính mạng cho Quý Chí Cương, gần vua như gần cọp, Tần Mục tuy không phải hôn quân, nhưng mà người sáng suốt cũng biết chỉnh hợp nhiều tài nguyên như vậy, chỉ cần không xuất hiện vấn đề lớn, Tần Mục đang đi lên như diều gặp gió, đến lúc đó Quý Chí Cương có thể lúc nào đó bị Tần Mục tráng sĩ đứt tay cũng không chừng, cho nên Quý Thu cũng phải luu tình hương khói cho Tần Mục nặng một chút.
Quan trường chính là lợi ích, Tần Mục làm sao không nhìn thấu tâm tư của Quý Thu, mặc dù Tần Mục chưa có ý định biến Quý Chí Cương thành vật hy sinh, hắn cũng không có ý định nói toạc ra, điều khiển bí thư thị ủy, vốn liếng chính trị của Tần Mục hùng hậu như thế, hắn không thể hồ đồ.
Tam Tinh đang ở trong khu phát triển Đằng Long đang phô trương không nhỏ, nhưnglại kém Tây Túc ở thành phố Thanh Thủy, từ khi Quách Tự Tại đi tới Thanh Thủy, Tần Mục rốt cuộc cũng tháo gông cùm xiềng xích cho Diệp Thạch Bình, bắt đầu khua chiêng giống trống thi triển quyền cước, tuy hiện tại hắn chỉ là phó bí thư, nhưng Tần Mục nhận được tin tức thì nhiệm kỳ này hắn sẽ tăng lên, tỉnh ủy Tây Túc cũng có ủng hộ nhất định, vì vậy Tần Mục điện thoại không thể nghi ngờ khiến cho Diệp Thạch Bình đổ mồ hôi lạnh.
Tần Mục không có che giấu, dùng giọng điệu vô cùng thân mật, dùng ngữ khí thân tình hữu nghị:
- Lão Diệp ah, tôi nơi này đang mạo hiểm, có muốn trộn lẫn vào hay không?
Đối với Tần Mục, Diệp Thạch Bình có kiêng kỵ nhất định, dù sao tại Bắc Liêu hắn thua bỏ chạy, Tần Mục nhập chủ, dù địa vị của hai người có chênh lệch, nhưng mà hai người ngày xưa lưỡi lê dính máu với nhau trong thường ủy nên giờ vẫn còn khúc mắc, nếu Tần Mục dùng giọng điệu lạnh như Diệp Thạch Bình trực tiếp cự tuyệt, mà Tần Mục nói với Diệp Thạch Bình như bạn cũ lâu năm, chuyện kỳ quái như thế nhất thời khiến cho Diệp Thạch Bình hiếu kỳ, hiếu kỳ thì hiếu kỳ, nhưng Tần Mục nói như vậy thì Diệp Thạch Bình cũng hiểu, bởi vậy hắn cảm thấy tâm tư vô cùng lo lắng, lo lắng mình chịu đựng không nổi Tần Mục đầu độc.
- Ha ha, Tần phó bộ trưởng, khó được người ở bên thôn Tây Sơn biện hộ cho anh, Tần phó bộ trưởng, không phải tôi không cho anh mặt mũi, thôn Tây Sơn hiện tại lâm vào trạng thái không có trật tự, mọi người tự làm, nhưng mà tinh thần rất thiếu, cho nên trong thành phố dùng khu đất trống trong khu khai phát xây trường học, đây là cân nhắc về sau.
Diệp Thạch Bình có chút hiểu lầm, cho rằng mình trong thời gian này có chuyện gì đó rơi vào trong tai Tần Mục, mà Tần Mục há miệng không có hỏi thăm chủ đề này, hắn vội vàng che lại, để Tần Mục ra mặt cho thôn Tây Sơn, Tần Mục là lão thôn trưởng, bí thư chi bộ thôn Tây Sơn, cũng có cảm tình nồng đậm với nơi này, nếu như Tần Mục cầu tình thì Diệp Thạch Bình lại một câu từ chối, như thế lập tức hòa hoãn quan hệ của hai người, ở trong quan trường lại kiêng kị điểm này.
Tần Mục lập tức sững sờ, Diệp Thạch Bình nói tới thôn Tây Sơn có ý gì, là thị uy hay là lấy lòng, đoán không ra mạch suy nghĩ của Diệp Thạch Bình, Tần Mục tự nhiên sẽ không đi dính vào, lập tức cười nói:
- Diệp bí thư, thôn Tây Sơn nằm trong bản đồ của thành phố Thanh Thủy, cho dù không có bình tĩnh cũng là tỉnh Tây Túc giải quyết,cũng không quy bộ tô chức của Quảng Châu ah.
Hắn không muốn tiếp tục đề tài này, đem thoại đề chuyển hướng nói:
- Có bút đầu tư rất lớn, trong đó có hạng mục thích hợp cho Tây Túc, Diệp bí thư có muốn không...