Tân Giang đến văn phòng, Lục Hồng Diên và Liễu Chỉ Nhan đều đã ở đó.
“Chào buổi sáng!” Lục Hồng Diên cười nói, Liễu Chi Nhan cũng gật đầu, lễ phép nhìn Tân Giang một cái.
Sau khi biết Tân Giang là đồ đệ của lão Cố, thái độ của cô với Tần Giang thay đổi rất nhiều.
Tân Giang gật đầu: “Chào chủ tịch Lục, chào thư kí Liễu!”
Lục Hồng Diên cười nói: “Sau này anh cứ gọi tôi Hồng Diên là được, gọi cô ấy là Chi Nhan cũng không thành vấn đề.”
Tân Giang gật đầu.
Lục Hồng Diên chỉ vào chiếc ghế ở bên cạnh: “Mời ngồi.”
Tân Giang ngồi xuống.
Lục Hồng Diên rót cho Tân Giang một cốc nước: “Tân Giang, lần này tìm anh chủ yếu là vì muốn nhờ anh kiểm tra tình hình sức khoẻ của Chi Nhan.”
“Không phiền anh chứ?”
Tân Giang mỉm cười nói: “Không hề, chẳng hay là Liễu thư kí có đồng ý, có tin tưởng vào y thuật của tôi hay không?”
Dù sao thì hôm qua thư ký Liễu vẫn còn tỏ thái độ nghi ngờ y thuật của hẳn, cố tình nhằm vào hẳn.
Liễu Nhan nhìn Tân Giang một cái, lại quay sang Lục Hồng Diên, cuối cùng đi đến trước mặt Tần Giang nói: “Anh... mau điều trị đi, hãy giúp tôi!”
Tân Giang cũng không nói thêm gì nữa, mặc dù tính tình của Liễu Chi Nhan khá nóng nảy, nhưng chưa làm gì hắn cả.
Hắn nói: “Thư kí Liễu, cô phải vén áo lên tôi mới có thể loại bỏ vết bớt cho cô.”
Tân Giang nói xong, đột nhiên cảm thấy sự lạnh lo ập vào mặt, ánh mắt Liễu Chỉ Nhan đang nhìn hắn cực kì cảnh giác.
Lục Hồng Diên ở bên cạnh cũng cười như không cười nhìn Tân Giang, làm như hän là bi3n thái không bắng.
Tân Giang vội vàng giải thích: “ Chữa bệnh cần đến.”
Liễu Chi Nhan nhìn chằm chằm Tần Giang, gần như muốn nhìn thấu hẳn, cô trầm mặc một hồi lâu mới chậm rãi kéo quần áo lên cao một chút làm lộ ra bụng nhỏ bằng phẳng trắng nõn, cô nhắm mắt nói: “Anh bắt đầu đi.”
Bụng của Liễu Chi Nhan rất trắng, trắng tới phát sáng, thậm chí còn nhìn thấy rõ ràng rãnh bụng, chỉ là có vết bớt to bằng ba ngón tay giống như một đống phân ở trên bông hoa tươi, vô cùng xấu xí.
Đồng thời, đây cũng là nỗi đau của Liễu Chi Nhan.
Nhưng vẻ mặt của Tân Giang không hề có chút biến đổi nào, hẳn đến trước mặt Liễu Chi Nhan, tay phải ấn lên bụng cô †a, tiếp sau đó có luồng khí giống như vòi rồng cuồn cuộn ở bụng dưới, bắt đầu phát huy tác dụng.
Một phút sau, Tân Giang thu tay lại.
Liễu Chi Nhan và Lục Hồng Diên khiếp sợ, bởi vì vết bớt kia đột nhiên biến mất rồi.
Tân Giang lấy giấy bút ra, viết ra một đơn thuốc nói: “Vết bớt của cô đã được loại bỏ nhưng phải điều dưỡng kinh nguyệt, mua thuốc theo đơn đã được kê, uống thuốc đúng giờ đúng liều lượng, tháng sau sẽ trở lại bình thường.”
Hai người nhìn Tân Giang, im lặng không nói gì.”
Vốn tưởng răng Tần Giang sẽ lợi dụng sờ mó Liễu Chi Nhan, nhưng đến nhìn thôi Tân Giang cũng không thèm nhìn một cái.
Lục Hồng Diên hài lòng gật đầu, mà thái độ của Liễu Chi Nhan đối với Tân Giang thay đổi triệt để, nhưng không biết vì sao đáy lòng cô ta nổi lên một trận oán khí.
Tựa như, Tân Giang không thèm đếm xỉa đến mình mới làm cô ta rất tức giận.
Đúng lúc này, cửa phòng làm việc mở ra, Sở Hoài Ngọc với Chu Nhiên hai người cùng nhau đi vào, Chu Nhiên kính cẩn lễ phép nói: “Xin chào chủ tịch Lục, thư ký Liễu, tôi là vợ chưa cưới của Sở Hoài Ngọc, tôi hôm nay đến là muốn mời hai người... A Tần Giang, cái đồ tội phạm đang cải tạo nhà anh sao lại chạy đến phòng làm việc của chủ tịch Lục với thư ký Liễu chứ, nhất định là anh đến trộm đồ đúng không, cút ra ngoài, cút ra ngoài, đây là nơi anh muốn đến là đến được sao?”
Sở Hoài Ngọc và Chu Nhiên cực kì bất ngờ khi nhìn thấy Tần Giang.
Tuy rằng ở cổng tập đoàn Tứ Hải bọn bọn đã nhìn thấy Tân Giang đi vào tòa cao ốc Tứ Hải, nhưng họ tưởng rắng Tần Giang đến bộ phận nhân sự ứng tuyển làm bảo vệ, cho nên hai người bảo vệ trông cửa mới không làm khó hẳn ta.
Không ngờ rằng người này lại đến phòng làm việc của chủ tịch Lục và thư ký Liễu.
Cho nên cô ta liền nghĩ răng Tân Giang đến là đỏ trộm đồ.
Chu Nhiên đi lên phía trước cầm chặt tay của Tân Giang, muốn đuổi hẳn ra ngoài.
Lục Hồng Diên với Liễu Chi Nhan nhìn chăm chăm Chu Nhiên.