Hắn tắm rửa sạch sẽ mặc quần áo mới, trải đầu, ưỡn ngực hít một hơi thật sâu rồi thấy mình đẹp trai hơn. Hắn nói rõ lịch trình cho Lâm Thu Lan sau đó mới đi tới tập đoàn Tứ Hải gặp Lục Hồng Diên.
Hôm qua Lục Hồng Diên nói tặng hẳn đảo Elizabeth, hản cực kỳ biết ơn cô, từ sớm đã đến trước cổng tập đoàn Tứ Hải đứng ở đó. Ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao mấy chục tầng lại có đội ngũ bảo vệ nghiêm ngặt ở cổng. Tân Giang chợt nhận ra bản thân hắn không có số điện thoại của Lục Hồng Diên, vậy bây giờ làm thế nào để đi vào?
Phải biết rằng cách đây chưa lâu hắn còn bị nhân viên bảo vệ đuổi ra ngoài. Hai bảo vệ ở trước cổng tập đoàn có vẻ rất ngắt ngao. Đúng lúc này sau lưng hắn vang lên giọng nói.
“Tránh ra, tránh ra, chó thì đứng đứng chắn đường.”
Một giọng nói quen thuộc vừa nghe đã buồn nôn. Tân Giang quay đầu lại, vậy mà lại là Sở Hoài Ngọc và Chu Nhiên.
Sở Hoài Ngọc thấy người trước mặt là Chu Nhiên thì cũng vô cùng kinh ngạc, nhưng giọng nói khinh thường của Chu Nhiên lại vang lên: “Tân Giang anh không biết xấu hổ à? Sao lại đi theo tôi tới tận tập đoàn Tứ Hải, giữ chúng ta đã chấm dứt rồi, ngày mai tôi và Hoài Ngọc đính hôn rồi.”
“Tôi biết anh đi theo tôi tới đây, muốn níu kéo tôi sao? Tôi đã nói rõ anh đừng ôm vọng tưởng nữa, anh không xứng với tôi, chúng ta thật sự kết thúc rồi, đừng cố sống cố chết bám lấy tôi nữa được không?”
Tân Giang không nói gì. Cái gì mà đi theo bọn họ? anh ta tới đây đứng trước cơ mà? Mà cô ta kết hôn thì liên quan cái rằm gì tới hắn?
Nhìn thấy Tân Giang không nói gì Chu Nhiên càng thêm ác mồm: “€ó biết vì sao tôi ở đây không? Bởi vì tôi sẽ mời giám đốc Lục và thư ký Liều tới dự lễ đính hôn của tôi và Hoài Ngọc, mời bọn họ tới chứng kiến tình yêu vĩnh cửu của chúng tôi.”
Chu Nhiên dương dương tự đắc một hồi rồi lườm Tần Giang: “Nói mấy cái này với anh cũng vô ích, loại nghèo hèn như anh thì tới giám đốc Lục và thư ký Liễu là ai chắc cũng chả biết đâu.”
Tân Giang đúng là khóc không được cười cũng không xong, hän không chỉ không biết Lục Hồng Diên, còn ngồi cả xe của cô ta rồi. Hơn nữa Lục Hồng Diên còn tặng cả đảo. Elizabeth cho hẳn.
Đương nhiên hai người kia không cần biết mấy chuyện này. Tân Giang vẫn im lặng như trước, hắn muốn nhìn xem Chu Nhiên có thể ba hoa tới lúc nào.
Thấy Tân Giang không nói gì Sở Hoài Ngọc đi tới trước mặt hắn nói: “Không biết giám đốc Lục và thư ký Liễu là ai cũng không sao, tao làm người cực kỳ nhân đạo, tao có thể cho mày một cái thiệp mời, để mày đến hôn lễ của bọn tao mở mang tầm mắt, mà tao cũng đồng ý cho mày lấy thức ăn thừa về để ăn”
Nói xong hắn lấy từ trong túi ra một tấm thiệp rồi đập vào. người Tần Giang: “Ngày mai tổ chức lễ đính hôn, mày mà không đến chắc tao sẽ buồn lắm”
Tân Giang cười cười cầm lấy tấm thiệp nói: “Yên tâm, hôn lễ của mày, tao mà không đến tao cũng sẽ buồn lắm.”
Chu Nhiên nhìn hẳn lạnh lùng nói: “Thôi được rồi, cái cần nói chúng tôi đã nói hết rồi, anh mau đi đi.”
Nói xong cô ta còn vãy tay với hai bảo vệ trước cổng nói: “Đây là đại thiếu gia nhà họ Sở, tôi là thiếu phu nhân, chúng tôi cần gặp giám đốc Lục và thư ký Liễu. Còn con chó nghèo này các anh đuổi đi hộ tôi, đừng để hắn làm ảnh hưởng hình tượng. của tập đoàn Tứ Hải. Ngoài ra tôi nhắc các anh, tên này là tội phạm vừa cải tạo xong, cẩn thận hắn vào đây ăn trộm đồ.”
Hai bảo vệ quay ra nhìn Tân thiên thì nhớ tới hôm qua người này đỡ được giám đốc Lục vội vàng cung kính nói: “Thưa anh, tổng giám đốc ở trên lầu, mời anh...”
Tân Giang kinh ngạc! Cách đây chưa lâu người này còn đuổi anh sao hôm nay lại lễ phép như vậy.
Sở Hoài Ngọc và Chu Nhiên còn tưởng bản thân nghe nhầm.
Tân Giang ho hai tiếng rồi gật đầu đáp: “Được, tôi biết rồi!”
Sau đó hắn hiên ngang bước vào trong.