- Sáng sớm nay chưởng môn Triệu của chúng tôi đã hẹn người tên là Kiều tiên sinh của Y thánh vũ tông ra ngoài, mọi người đi tản bộ rồi.
Mấy đệ tử Ỷ Thiên phái thoáng nhìn nhua thành thật trả lời hành động của chưởng môn Triệu Chí Thành.
- Các ông xem, tôi đã nói hôm qua Triệu Chí Thành này tiếp đón những người kia ắt hẳn có ý gì, quả nhiên là dụng tâm kín đáo.
Vị chưởng môn kia hừ lạnh một tiếng sau đó xoay đầu lại nói với mấy vị chưởng môn phía sau.
- Haha, chẳng lẽ cho rằng chúng ta đều là đệ tử của Ỷ Thiên phái bọn họ?
- Đúng thế, để ông ta làm minh chủ của chúng ta là đã cho ông ta thể diện, nhưng ông ta làm vậy lại chẳng giữ thể diện gì cho chúng ta.
- Triệu Chí Thành cũng quá khinh thường Hổ Quyền Tông của chúng ta rồi, cho dù Hổ Quyền Tông của chúng ta chỉ là môn phái nhỏ nhưng cũng không muốn ông ta làm minh chủ của chúng ta.
Mấy chưởng môn đứng phía sau người nọ đều tỏ vẻ tức giận, bọn họ rất bất mãn với hành động của Triệu Chí Thành. Nhất là sau khi nghe thấy Triệu Chí Thành mời người của Y thánh vũ tông, càng khiến họ không chịu được phải nói ra sự bất mãn trong lòng, không bận tâm chút nào.
- Được rồi, chúng ta ở đây nói cũng không có tác dụng gì, không bằng mọi người cũng xem Triệu Chí Thành sẽ xử lý chuyện kia thế nào.
- Được
- Đi, chúng ta cùng đi xem.
…
Ánh mắt người nói đầu tiên rất lạnh lẽo, rất vừa lòng với thái độ của những chưởng môn đứng phía sau, xoay người ông ta lộ vẻ tươi cười, nhìn mấy đệ tử Ỷ Thiên phái nói:
- Đi thôi, chúng ta sẽ đi cùng các cậu, xem rút cuộc Triệu Chấp Bính và người của Y thánh vũ tông kia có mâu thuẫn gì mà phải động tới đao kiếm.
- Cảm ơn chưởng môn Tạ, cảm ơn chưởng môn Tạ.
Mấy đệ tử này căn bản không biết lúc trước mấy chưởng môn này bàn luận cái gì, tuy nhiên nghe thấy họ đồng ý cùng tới ngăn cản trận đánh nhau này tất cả đều thở phào một hơi, vội vàng dẫn đường đi.
- Đây chẳng phải là chưởng môn của Linh Xà môn, Lăng Thiên Vân đó sao?
Đột nhiên phía sau mọi người truyền tới một giọng nói, mấy vị chưởng môn đang chuẩn bị đi về doanh địa nghe thấy tiếng nói này đều quay lại nhìn, bọn họ dường như không ngờ người này lại đột nhiên hiện ra phía sau họ.
Người nói kia chính là Triệu Chí Thành. Từ xa ông ta đã nhìn thấy mấy chưởng môn, đương nhiên cũng nhìn thấy mấy đệ tử của mình đang nói chuyện với họ, lúc này mới vội vàng lên tiếng gọi họ lại.
Về phần chưởng môn Lăng mà Triệu Chí Thành gọi kia chính là chưởng môn Linh Thiên Xà, Lăng Thiên Vân.
Còn phía sau Triệu Chí Thành là mấy vị trưởng lão của Ỷ Thiên phái cùng với Kiều Dịch Hồng mới tới hôm qua cùng Trương Dương.
- Lăng chưởng môn có mặt, Đỗ chưởng môn của Hổ Quyền Môn có mặt, Hách chưởng môn có mặt…
Liên tiếp gọi ra tên mấy vị chưởng môn, Triệu Chí Thành bước nhanh tới, đầu mày hơi nhíu lại, nhóm chưởng môn này đều là lực lượng trung kiên trong doanh địa của ông ta, nhưng bộ dạng của họ hiện nay có vẻ như trong doanh địa đã xảy ra chuyện gì rồi.
Triệu Chí Thành nói, mắt nhìn mấy đệ tử Ỷ Thiên phái kia, rõ ràng đang dùng mắt dò hỏi rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
Mấy đệ tử Ỷ Thiên phái nhìn thấy chưởng môn của mình tới đều lộ vẻ vui mừng, lập tức chạy tới, đứng trước người Triệu Chí Thành cúi người hành lễ.
- Haha, hóa ra là Triệu chưởng môn, ông xem, thật trùng hợp, chúng tôi đang nhắc tới ông thì ông tới luôn.
Nhìn Triệu Chí Thành vị chưởng môn Linh Xà Môn lập tức đi tới, cười ha hả nói, chợt ánh mắt ông ta dừng lại trên người Kiều Dịch Hồng phía sau Triệu Chí Thành, như thoáng chút suy nghĩ.
- Đã xảy ra chuyện gì? Nguồn truyện: Trà Truyện
Triệu Chí Thành cau mày, vung tay lên, không để ý tới Lăng Thiên Vân mà nhìn mấy đệ tử phía trước truy vấn.
- Chưởng môn, ngài mau trở về đi, đại sư thúc đang đánh nhau với người của Y thánh vũ tông.
Một đệ tử Ỷ Thiên phái vội trả lời.
- Cái gì, Triệu Chấp Bính đánh nhau với ai?
- Cậu nói ai với ai đánh nhau?
Nghe thấy đệ tử này nói, Triệu Chí Thành ngây ra một lúc, sau đó lập tức hỏi, Kiều Dịch Hồng nghe thấy cái tên Y thánh vũ tông, lập tức trong lòng căng thẳng, cũng vội đi tới hỏi.
- Đúng, Y thánh vũ tông mới tới đây hôm qua.
Đệ tử Ỷ Thiên phái bị truy vấn kia ánh mắt sáng lên nhìn Triệu Chí Thành, lại nhìn Kiều Dịch Hồng, lúc này mới thấp giọng nói.
- Kiều huynh, trong chuyện này hẳn có hiểu lầm.
Sau khi khẳng định đệ tử Triệu Chấp Bính của mình thực sự xảy ra xung đột với người của Y thánh vũ tông, Triệu Chí Thành thở dài thườn thượt, vội vàng quay đầu giải thích với Kiều Dịch Hồng.
- Đại đệ tử Triệu Chấp Bính của tôi bình thường rất thích trà đạo, nên là một người rất chín chắn, tuyệt đối sẽ không dễ dàng động thủ với người khác, thêm nữa đối thủ lại là người của chỗ Kiều huynh, tôi nghĩ trong chuyện này hẳn có sự hiểu lầm.
Triệu Chí Thành nói xong, trong lòng dâng lên một tia oán hận, lúc này ông ta và Kiều Dịch Hồng đang trò chuyện rất vui, thậm chí hiện tại chắc tới 80% Kiều Dịch Hồng sẽ rời Y thánh vũ tông rồi, nhưng nếu lúc này Ỷ Thiên phái và Y thánh vũ tông nảy sinh mâu thuẫn tất nhiên sẽ ảnh hưởng tới kế hoạc của Kiều Dịch Hồng gia nhập Ỷ Thiên phái.
- Haha, có lẽ đúng như lời Triệu chưởng môn nói, chắc đây là hiểu lầm, chúng ta tới đó xem thì sẽ biết.
Lúc đầu nghe thấy đối phương có người đánh nhau với Y thánh vũ tông, trong lòng Kiều Dịch Hồng có chút khẩn trương, nhưng sau nghĩ lại ông ta rất yên lòng.
Trương Dương có mặt ở doanh địa, cho dù ai dám động vào người của Y thánh vũ tông cũng khó có khả năng có kết cục tốt, cho nên hiện tại Kiều Dịch Hồng cũng không lo lắng nữa.
Triệu Chí Thành đã chú ý tới vẻ mặt Kiều Dịch Hồng, đã có một sự thay đổi.
Triệu Chí Thành đã chuyển từ sự khẩn trương ban đầu trở thành nỗi mừng thầm, ông ta phát hiện Kiều Dịch Hồng sau khi nghe thấy có người đánh nhau với người của Y thánh vũ tông lại không chút lo lắng, điều này giải thích Kiều Dịch Hồng đúng thật có khoảng cách với Y thánh vũ tông như ông ta đoán lúc trước, cho nên mới không chút hoang mang như vậy.
Nếu là như vậy vậy Triệu Chấp Bính đánh nhau với người của Y thánh vũ tông lại là chuyện tốt.
Đợi lúc bọn họ tới chỉ cần chọn đúng thời điểm, vào lúc Triệu Chấp Bính giáo huấn người của Y thánh vũ tông đúng lúc xuất hiện ngăn cản Triệu Chấp Bính như vậy vừa giữ được thể diện cho hai phía, vừa có thể khiến Kiều Dịch Hồng nhìn ra thực lực của Ỷ Thiên phái bọn họ, rõ ràng là hơn hẳn so với Y thánh vũ tông chẳng có chút tương lai nào này.
Đến lúc đó ông ta mời Kiều Dịch Hồng vào Ỷ Thiên phía thì càng dễ thành công.
Triệu Chí Thành nghĩ thầm, trên mặt cũng lộ ra một nụ cười thản nhiên nhìn Kiều Dịch Hồng, khẽ gật đầu nói:
- Vậy chúng ta cùng tới xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Tuy nhiên Kiều huynh yên tân, nếu là Ỷ Thiên phái chúng tôi không đúng trước, tôi nhất định sẽ bắt đệ tử nhận lỗi với Y thánh vũ tông.
- Haha
Kiều Dịch Hồng khẽ cười, âm thầm lắc đầu, nhưng trong lòng thì thầm cầu nguyện cho đệ tử kia, hy vọng cậu ta đừng đắc tội với Trương Dương quá lớn, bằng không cho dù là thần tiên tới cũng không cứu nổi cậu ta.
- Hừ…
Lăng Thiên Vân và mấy vị chưởng môn thì lại có vẻ như bị bỏ rơi ở bên cạnh, trên mặt họ chẳng còn tươi cười chút nào nữa, thái độ của Triệu Chí Thành đối với Kiều Dịch Hồng và đối với họ khác nhau một trời một vực, điều này khiến người ta làm sao có thể thoải mái được.
Mọi người cứ như vậy mỗi người một ý nghĩ, sau đó cùng đi vào doanh địa, tuy nhiên tốc độ không nhanh gì, hoàn toàn không giống bộ dạng vội vã vào doanh địa xử lý sự việc.
…
Trong doanh địa, Ỷ Thiên phái đã bị tất cả đệ tử các môn phái vây lại.
Cho dù trong thành phố mà có đám người đánh nhau thì cũng khiến người ta bu lại, huống chi nơi này lại là nơi tụ tập tu luyện.
Hơn nữa hai bên đánh nhau lại là đại đệ tử Triệu Chấp Bính của Ỷ Thiên phái và một cô gái dung mạo xinh đẹp trẻ tuổi, điều này càng khiến các đệ tử xung quanh hào hứng.
Thậm chí có những đệ tử của một vài môn phái sau khi tới gần còn âm thầm đặt tiền cược, người đặt cho Triệu Chấp Bính, người đặt cho cho nữ đệ tử Y thánh vũ tông không biết từ đâu tới thắng.
Tuy nhiên đại bộ phận đệ tử vẫn là đặt Triệu Chấp Bính thắng, bởi vì Triệu Chấp Bính là đại đệ tử của Ỷ Thiên phái, nội kình sớm đã đạt tới nhị tầng trung kì, có chút thanh danh ở doanh địa này, về phần Mễ Tuyết thì có vẻ yếu hơn nhiều.
Tuy rằng hiện tại Mễ Tuyết tạm thời giữ thế thượng phong, nhưng các đệ tử xung quanh vẫn cảm thấy Triệu Chấp Cán nhất định là nhường cho Mễ Tuyết, cho nên mới xuống thế, chỉ cần một lúc sau Triệu Chấp Cán cuối cùng sẽ thắng.
Mấy đệ tử xung quanh này căn bản không rõ giờ phút này Triệu Chấp Cán đang quần chiến với Mễ Tuyết trong lòng rất chua xót.
Triệu Chấp Cán hiện tại đã không còn tràn đầy tin tưởng như ban đầu nữa, càng giao thủ với Mễ Tuyết anh ta càng khiếp sợ.
Triệu Chấp Bính hiện tại cũng không còn xem Mễ Tuyết là một cô gái xinh đẹp yếu đuối mà nhường nữa, mà đích xác là không tìm thấy cơ hội phản kích cho nên vẫn bị Mễ Tuyết đánh.
Hai người tuy rằng đều là thực lực tứ tầng trung kì nhưng vì tâm pháp tu luyện khác nhau và vũ khí cũng không giống, những sự chênh lệch này khiến thời gian quần chiến không ngừng kéo dài, có thể nói cứ như vậy không qua vài hiệp nữa Triệu Chấp Bính nhất định sẽ thua.
Bên ngoài vẫn giữ sự cẩn thận nhưng giờ phút này trong lòng Triệu Chấp Bính hoàn toàn đã nổi sóng to gió lớn, về phần Mễ Tuyết, càng đánh càng thuận tay, cây roi trong tay càng thêm linh hoạt,Triệu Chấp Bính đối với cô mà nói giờ chỉ còn là một đối tượng luyện tập.
Ba
Mễ Tuyết lại rút roi ra đánh vào kiếm của Triệu Chấp Bính khiến cây kiếm chấn động nặng. Cây roi này suýt chút nữa khiến đánh rơi cây kiếm Nga Mi, cũng may Triệu Chấp Bính rút lui đúng lục, lại lần nữa thoát khỏi sự quần chiến của Mễ Tuyết vì vậy trường kiếm trong tay mới không rơi khỏi tay.
Có thể nói Mễ Tuyết và Triệu Chấp Bính, về cơ bản đã định rõ thắng bại.