Nói chung là không nên chơi với người chạy nhanh hơn mình làm gì các cậu ạ, thiệt thòi lắm ý. Mình thì chạy bán sống bán chết, chạy đến thở không ra hơi, thế nào mà ngẩng mặt lên đã thấy người ta lù lù trước mắt rồi.
Bảo thế có đểu không cơ chứ?
Đó, xong thì hai tay đột nhiên giữ eo tớ, nhấc bổng đặt lên yên sau xe. Á, chết mất. Tự dưng tai đỏ má hồng, tim thì đập nhanh tưởng nghẻo tới nơi rồi ý.
Á, nhấc thôi mà, chỉ là nhấc thôi mà, đâu có phải bế đâu? Sao tim gan ruột rà cảm giác như sắp lộn hết cả ra rồi thế? Khổ quá, quá khổ luôn.
Cậu ấy chẳng nói gì, đèo Thu như đúng rồi ấy.
Eo, ghét nhỉ? Buồn cười thế chứ, xe của Thu chứ xe của Khôi à? Rõ ràng Thu trả tiền sòng phẳng rồi mà, sao Khôi cứ làm như tài sản của mình vậy?
Ấm ức à, mà chẳng dám ý kiến.
Cũng không hẳn là thế đâu, người nó cứ lâng lâng ý, kiểu như có xương mắc ở họng, không làm sao mà mở miệng được, nói gì cũng thấy sai sai à.
Tối đó Khôi nhắn tin, bảo Minh ôn thi vất vả quá bị ngất nên cậu ấy đưa xuống phòng y tế.
Tớ ừ.
Thế thôi thì chẳng nói làm gì, ai ngờ cái kẻ quỷ quái nào đó còn bồi thêm tin nữa.
“Nếu Thu còn giận thì ngày mai Thu đứng ở cửa lớp, Khôi sẽ bế Thu chạy quay trường. :X”
Khuyến mại thêm hai mặt cười nữa nhá.
Uầy, quá đáng!
Đã biết người ta xấu hổ còn trêu, đểu đểu á, đúng là trông mặt không bắt hình dong được. Tớ xong phải lấy sách Toán ra làm, làm hết bài chương này thì làm trước bài chương sau, hì hục hì hục mãi mới quên được cái cảm giác ngượng ngùng khó chịu đó.
Chuẩn bị tinh thần cả đêm, sáng hôm sau Tây Thu rốt cuộc có buổi nói chuyện quan trọng với Cún đại ca.
-“Ê, nhỡ mai sau tớ chỉ đỗ đại học trong nước thì sao? Nếu Khôi được đi du học, cậu cũng vì tớ mà từ bỏ hả?”
Bạn gật đầu.
-“Thế nhỡ Thu trượt luôn ý, xong phải đi bán đậu, Khôi tính cả đời đi ship cùng Thu à?”
Khôi cười, cậu ấy đang cầm cái bút bi, tiện thể viết luôn lên tay tớ.
“Không bao giờ có chuyện đó đâu, Thu giỏi mà.”
Uầy, thật à? Thu giỏi thật á?
Trước giờ Thu chỉ nghĩ là mình chăm thôi, hôm nay được khen giỏi, khiếp, sướng run hết cả người. Tớ thẫn thờ luôn ý, thỉnh thoảng trong giờ cứ mở lòng bàn tay ra xem trộm chứ, eo ôi, thích ơi là thích.
Ừ nhỉ, nghĩ đi nghĩ lại thì Thu cũng giỏi đấy chứ. Đỗ học bổng trường này nè, tuy được Khôi nhường, nhưng thế là bờ rồ rồi còn gì. Dồi ôi, ai đó phát biểu có một câu mà khiến Thu tự tin ghê gớm luôn, hít một hơi thật sâu, quay sang đập bàn hùng hồn tuyên bố.
-“Được, Nguyễn Hoàng Trọng Khôi, cậu nghe cho rõ đây. Tớ sẽ quyết tâm nỗ lực hết mình, chắc chắn sẽ đi du học Mỹ. Thu nhất định không để Khôi chịu thiệt thòi.”
Cậu ấy cười cười, xoa đầu tớ, hai tay xỏ túi quần đủng đỉnh đi xuống căng tin. Ôi nhìn cái dáng đi kìa, eo, có người nào mà chỉ sải bước thôi cũng khiến con gái cả lớp bò rạp ra bàn tíu tít hết cả lên thế kia không?
Tâm trạng kiểu rất phấn khởi ý, mà về nhà nhìn ba lầm lũi trong bếp đếm tiền thấy buồn nẫu ruột à. Tính ra tháng này thu nhập khá đấy chứ, nhưng mà tiền thuốc của mẹ đắt lắm, mua xong thì dư ra được chút xíu à, chắc là cũng chẳng có tiền mua thịt đâu.
Tớ thì không sao, ăn đậu quen rồi, chỉ là trong lòng sôi sùng sục ý chí phấn đấu. Ba mẹ đợi Tây Thu nhá, đợi Thu đi du học về Thu xây nhà đẹp, mua thịt ngon cho ba mẹ ăn nha.
Ba thấy tớ đơ đơ ở ngoài thì gọi vào, thở dài dặn dò.
-“Thu mai sau chọn chồng thì nhớ đừng lấy người như ba.”
Phận làm con chưa kịp an ủi thì ma ma đại nhân từ đâu đã lù lù đi vào, thị uy rõ kinh.
-“Đúng rồi, người tốt như ba con tuyệt chủng hết rồi lấy làm sao được nữa…”
-“Mình…đang nhọc mà…vào nghỉ đi…”
-“Mẹ nói Thu nghe nè, chỉ cần lấy được người bằng một nửa ba là mẹ đã yên tâm rồi, nhưng phải cố gắng giữ gìn sức khoẻ nhé, đừng để ốm đau quanh năm như mẹ, thành gánh nặng của người ta…”
Ôi dồi ôi, hai đồng chí, cưng quá cơ. Ngần này tuổi đầu rồi còn làm màu làm mè. Từ hồi tớ lên năm tuổi đã được cô bán rau chỉ điểm, ba mẹ mà cãi nhau tốt nhất đừng khuyên, cứ lẳng lặng đi ra rồi nhốt hai ông bà ấy trong phòng là được, phòng càng bé càng tốt, vứt cho thêm chút đồ ăn thì xem như quá có hiếu.
Thu chưa hiểu nguyên do nhưng cách đấy rất là có hiệu quả nha. Lần nào cũng thế, có khi tưởng nát nhà tới nơi rồi mà chỉ cần ba bốn tiếng sau giọng ba lại trầm ấm thấy rõ, giọng mẹ thì ỏn ẻn khỏi nói luôn, không hiểu giảng hoà thế nào mà thần kì thế.
Lại nói chuyện hai cậu kia đi thi học sinh giỏi đều có thành tích cao, Minh được khuyến khích. Còn Khôi, điểm tuyệt đối, cao nhất hội thi luôn, còn giải gì nữa?
Tớ tóm lại cũng chẳng có gì bất ngờ cả. Điều choáng váng là hai bạn cùng đến rủ Thu đi ăn liên hoan mới máu chứ! Mà Thu thì chỉ có một Thu thôi, đâu có phân thân được đâu? Thôi đành, ba đứa đi chung.
Ăn đồ nướng với lang thang xem hàng chán chê thì Minh rủ vào trượt băng. Nhiều lúc tớ cũng thấy mình nai tơ thật đấy, nhìn người ta trượt cứ tưởng là dễ, đang nghĩ đi cái giày đó vào là lượn qua lượn lại sành điệu được ngay.
Ai dè, khó thế.
Suýt hôn đất mấy lần đó. Minh cũng tốt, cậu ấy đỡ tớ hoài à, còn chỉ dạy vài kĩ thuật nữa, hai đứa cười nói liên thiên luôn. Xong Minh trượt mẫu cho tớ xem nhá, cậu ấy mặc váy hoa rực rỡ, biểu diễn y như vận động viên thực thụ ý, thích hết cả con mắt.
-“Thu, tới đây.”
Ừ, đợi Thu với.
Tới ngay đây!
Kiểu tớ phởn quá quên béng mất trượt khác chạy, ối dồi ôi, cái này trơn quá cơ, không điều khiển nổi nữa rồi. Nó cứ đi băng băng ý, không thể nào mà kiểm soát được.
Cứ theo đà này chắc chưa đầy ba phút nữa đâu, Tây Thu sẽ đâm thẳng vào bờ tường kia mất.
-“Minh ơi cứu Thu với Minh ơi…”
Minh nghe tiếng tớ gọi cũng đang đi tới rồi, nhưng từ chỗ Minh ra đây xa lắm, tình hình này Thu tiêu rồi. Trời ơi là trời, biết thế cẩn thận hơn, hối hận quá đi mất. Làm thế nào đây? Nên giữ như này hay cứ thế nghiêng người để ngã luôn xuống?
Một là vỡ mặt, hai là sái chân. Chọn phương án nào đây?
Mặt thì xấu rồi, xấu thêm tý nữa chắc cũng không sao, nhưng chân đau là không đi ship hàng được. Thôi đành, hi sinh vậy, sau này có tiền phẫu thuật thẩm mỹ, lấy lý do bị tai nạn trượt băng cũng đỡ xấu hổ.
Tớ nhắm mắt chờ chết, thế nào mà lại không chết!
Như kiểu phép màu ý, tự dưng bụng có cái gì đó ngáng, rồi kéo giật trở lại. Qua cơn khủng hoảng mới ngộ ra không phải phép màu, mà là Khôi.
Cả người tớ ép sát vào người cậu ấy. Hình như đang có đà hay như nào cũng không rõ nữa, bọn tớ trượt một đoạn khá xa mới dừng lại được. Xong nhìn lên, chẳng phải mình Thu thấy nóng, mặt Khôi cũng đỏ quá à.
Tớ hơi lách người ra nhưng vẫn phải vịn vào bạn, sợ ngã mà. Mãi mới e hèm được vài từ.
-“Cảm ơn Khôi nha.”
Khôi cười mỉm, chỉnh đốn Thu đứng nghiêm trang rồi sau đó lượn ra phía sau. Tay bạn đặt khẽ lên hông tớ, có vẻ như cậu ấy hơi đẩy thì phải, Thu thấy người mình tiến về phía trước.
Ý, đang trượt này.
Cảm giác thích kinh khủng khiếp luôn ý, có Khôi giữ nên chẳng sợ bị ngã gì cả. Thỉnh thoảng quay lại bảo Khôi thử bỏ ra xem Thu có tự lực được không mà cậu ấy lắc đầu nguầy nguậy.
Chắc bạn sợ mình bị ngã, đáng yêu quá à. Mà tớ thấy thế này cũng tuyệt vời hơn đi một mình ý, nên kệ không đòi hỏi, thỉnh thoảng cười toe toét. Khôi với Thu chơi vui ơi là vui, lúc đi về mới ớ người ra, chẳng biết Minh giờ ở trốn nào nữa?
Xong từ hôm đó Minh nghỉ chơi với Thu, nhắn bao nhiêu tin cũng không thèm rep luôn. Thế là lại mất toi một con bạn nữ, lý do vì sao thì chưa thấu. Buồn đời quá à! Thôi, có một thằng bạn thân như Khôi là rất tốt rồi mà, đủ lắm rồi, không cần người khác nữa.
Thỉnh thoảng vẫn xin tớ đi ship hàng chung nhá, hẹn nhau ở cái ngách gần trường. Thu không ngần ngại ừ luôn, khổ nỗi hai mươi phút sau lại có tin nhắn, bạn bảo về luôn đi đừng qua chỗ đó nữa.
Chắc Khôi bận à? Chẳng hiểu sao thấy buồn ghê cơ. Người ta dặn thế rồi mà chân cứ vô tình đạp qua chỗ đó chứ, ngó ngó nghiêng nghiêng, tự dưng nghe tiếng đấm đá rồi tiếng rên tiếng xin rờn rợn.
Tớ sợ sợ à, nhưng chả nhẽ thấy người gặp nạn mà không cứu? Tội là sức hèn lực mọn vào đấy nhỡ bị đánh chết thì toi, đời còn đang đẹp ý! Thôi, chạy ra báo các chú công an vậy.
Thu định quay đầu xe mà thế nào lại thấy cái balô quen quen, cái mũ lưỡi trai cũng thế…trời đất ơi…Khôi mà…chắc chắn là Khôi…Khôi bạn thân nhất hệ mặt trời của Thu bị chúng nó bắt nạt.
Thu run hết cả người ý, vứt xe đấy chạy một mạch theo phía có tiếng kêu. Cuộc đời tớ, thề chưa từng chứng kiến cảnh nào kinh hoàng hơn thế. Máu me be bét, đứa nào đứa nấy bầm dập tím tái. Ngay cả tớ lúc này sống lưng cũng thấy lạnh toát luôn.
Tớ nhận ra bọn nó chính là mấy đứa chặn đánh tớ hôm nọ. Hai cái tát Thu đây vẫn còn nhớ, nhưng mà…vẫn không làm sao cho hết run được.
Khôi à, tớ biết bạn không giống như vẻ bề ngoài, tớ biết cậu ấy thuộc dạng không dễ bắt nạt. Tiếc là tớ thực sự không biết, bản tính cậu ấy lại máu lạnh man rợ tới vậy.
Cún điếc phải không? Điếc nên mới không nghe thấy tiếng van nài của người ta?
Không phải đâu, bạn không điếc, mà là ác, cực kì độc ác.
Tớ hoảng lắm, cố gắng lê đi, đầu nghĩ phải trốn thật nhanh, khổ nỗi chân cứng đơ, không sao mà chạy nổi. Suy cho cùng cũng không thoát khỏi tầm mắt của cậu ấy. Khôi càng tiến gần, mồ hôi của tớ càng đổ ra như nước. Rốt cuộc, cuống quá nói linh tinh hết cả.
-“Đừng…Thu xin lỗi….tớ…không cố ý đâu…chỉ là…vô tình…đi qua…”
-“Van Khôi….đừng giận…đừng đánh Thu…”
Cậu ấy không trả lời, nhưng ánh mắt buồn buồn kiểu gì ý, chẳng nhẽ tớ vừa nói sai cái gì sao? Làm bạn giận rồi?
-“Sao thế…không đồng ý à…nếu vậy…hay là đánh vào mông nhé…đừng đánh đầu đánh chân…nha…nể tình cùng lớp…”
Chẳng biết do cậu ấy đánh nhau chán rồi hay do Thu dẻo miệng mà hôm đó bạn tha không xử. Đêm về tớ gặp ác mộng nhé, cả mấy đêm sau cũng thế. Có lúc còn mơ bị Khôi đập cho một trận gẫy hết cả hàm răng xong phải nuốt nước cháo sống qua ngày ý.
Thế nên dạo đó tớ trông thấy bạn là sợ lắm, trốn miết à, xin xỏ bọn bên trên cho chuyển chỗ mà không đứa nào nhận. Một ngày đẹp trời đi học tự dưng có tin tốt, Khôi chuyển lên ngồi cùng với Chi và Huệ, ngồi giữa luôn.
Hot boy mà, chỗ trên đó rộn ràng hẳn lên. Lúc đầu tớ thoải mái lắm, kiểu nguy hiểm đi rồi thì nhẹ lòng thôi, không có gì phải căng thẳng nữa. Nhưng sau một thời gian lại thấy bơ vơ trống trải kinh khủng khiếp.