Sư Phụ (Hệ Liệt)

Quyển 1 - Chương 3

Thiên Cổ bị bắt đi là vì ta ngự kiếm rời khỏi Không Linh, để lại tiên khí mênh mông khiến ba vạn đệ tử đều biết ta đã tỉnh.

Còn việc làm sao ta tỉnh thì đám tiểu bối chỉ cần động não một chút cũng đoán được phần nào, trước đó ta biết sau khi ta đi e sẽ có người quay lại tra hỏi Thiên Cổ, nhưng ta không ngờ rằng đám tiểu bối lại bắt được Thiên Cổ. Còn Thiên Cổ lại cũng cam tâm tình nguyện bị chúng bắt đi, chịu chín chín tám mươi mốt đạo Phệ hồn tiên.

*Phệ: cắn; Tiên: roi

Tám mươi mốt đạo Phệ hồn tiên đánh xuống, ngay cả ta cũng chưa chắc chịu nổi, đừng nói đến Thiên Cổ.

Ta vội vã đến điện Trách phạt, trước điện có vô số đệ tử đang đứng, cả đại điện yên lặng như tờ, chỉ có thanh âm Phệ hồn tiên đang đánh lên lưng Thiên Cổ trên đài cao, từng roi từng roi điếc tai.

“Dừng tay.”

Ta bước qua con đường đá bạch ngọc giữa đám đệ tử. Ta hiếm khi nhúng tay vào sự vụ của phái Không Linh, rất nhiều tiểu bối thậm chí còn chưa từng thấy mặt ta, lúc này tuy quy tắc bắt chúng phải cúi đầu, nhưng ai nấy đều trợn to mắt, hiếu kỳ nhìn ra, trong đó có không ít lão già tóc bạc phơ.

Lão già râu bạc cầm roi lập tức dừng tay, lão là đồ đệ nhỏ nhất của tiểu sư đệ của ta, coi như là người lớn nhất ở đây.

Ta đứng trên đài cao, cầm lấy Phệ hồn tiên trong tay lão.

Mấy lão già bên cạnh lập tức hùng hồn nói: “Tiên tôn à, dù sao Thiên Cổ sư huynh cũng vi phạm môn quy của Không Linh, tám mươi mốt đạo roi này không thể thiếu được! Nếu không môn quy còn đâu…”

Bên cạnh có người phụ họa, Thiên Cổ bị treo trên không cũng quay đầu lại nhìn, sắc mặt nó tái nhợt, nhưng trong mắt có mấy phần tuyệt vọng mà ta nhìn không thấu.

“Không Linh ta từ ngàn năm trước đã có môn quy nghiêm ngặt, ta tuyệt đối không thiên vị ai.” Ta vỗ ngọn roi dài trong tay, trong khoảnh khắc đã có ba đạo rơi trên lưng Thiên Cổ. Da thịt trên lưng nó lập tức rách toạc, máu tươi đầm đìa, Thiên Cổ vẫn đang cắn răng chịu đựng cuối cùng cũng kêu đau thành tiếng.

Bên dưới có tiểu bối kinh hô, thậm chí có người quay đầu bịt mắt.

“Có điều đệ tử của ta mà để các ngươi đánh thì không đúng lắm, để ta đích thân xử trí nó mới là thích hợp nhất.”

Không ai lên tiếng nữa.

“Ba roi này là vi sư ban cho ngươi. Đánh ngươi tội đại nghịch bất đạo. Ngươi nói xem ngươi có cam lòng chịu đòn không?”

Thiên Cổ hơi thở thoi thóp, nhưng vẫn gật đầu.

Dù sao cũng là đứa trẻ mình nuôi lớn, là đồ đệ ta từng hứa sẽ thương yêu như bảo bối, thấy nó như vậy, lòng ta bỗng mềm đi, không nắm nổi ngọn roi nữa, ta thả Phệ hồn tiên xuống đất: “Từ nhỏ ngươi đã bái nhập làm môn hạ của ta, nay lại nảy sinh ý nghĩ xằng bậy, vi sư không thể nào dạy ngươi tu hành được nữa, sau ba roi hôm nay, ngươi không còn là Không Linh môn nhân, cũng không còn là đồ đệ của ta nữa, mong ngươi sau này tự liệu lấy thân.”

Kết quả này nằm trong dự liệu của tất cả mọi người.

Nhưng chỉ có Thiên Cổ dường như không thể nào đón nhận, nó giãy dụa quay đầu lại nhìn ta: “Sư phụ, đồ nhi cam nguyện chịu tám mươi mốt đạo Phệ hồn tiên, xin sư phụ đừng đuổi con đi!”

Đứa trẻ ngốc này, người sáng suốt đều biết tám mươi mốt đạo Phệ hồn tiên nhất định có thể đánh chết nó, ta đuổi nó đi rõ ràng là muốn tha cho nó một mạng, nó không yên lặng ra đi, ngược lại còn xin ta giữ nó lại, đúng là…

Không có đầu óc.

Ta vẫy tay, xích sắt trói hai tay Thiên Cổ đứt lìa, nó ngã xuống đất, nhưng lại giãy dụa bò về phía ta: “Xin sư phụ, đừng đuổi… đuổi đồ nhi đi…” Ta hít một hơi thật sâu, quay đầu đi không nhìn nó:

“Khiêng nó ra cửa núi. Từ nay về sau, không cho nó bước vào Không Linh ta nửa bước.”

Thiên Cổ bị đệ tử trói lại, nó liệu mình giãy dụa, khản cổ gọi ta “sư phụ”, máu đặc quánh nhuộm đỏ cả con đường đá bạch ngọc.

Trong điện vô cùng yên lặng, ta ho một tiếng, vừa tỉnh lại đã phải xử lý bao nhiêu chuyện như vậy, khiến huyệt Thái dương của ta đột nhiên hơi đau: “Giải tán, ai nấy về luyện công hết đi.”

Trở lại đỉnh Không Linh.

Ta ngồi trong đại điện trống không. Đầu thật sự đau ghê gớm, nhưng ta lại chẳng muốn nằm xuống giường chút nào, ta đưa mắt nhìn ra cửa sổ, tựa như thấy được Thiên Cổ lúc nhỏ đang luyện kiếm bên ngoài, chiêu thức non nớt nhưng vẫn mang theo tiên khí trầm ổn.

Ta lắc đầu, thu hồi ánh mắt nhìn nghiêng mực trên bàn, dường như lại nhìn thấy Thiên Cổ mười mấy tuổi đang ngồi đối diện với ta, cầm bút chép sách, sau đó ngước đầu nhìn ta cười: “Sư phụ, người ngủ còn lâu hơn con chép hết hai trăm quyển kinh nữa.” Ánh nến loang lổ, gương mặt nó rõ ràng rồi lại mơ hồ.

Ta cảm thấy mình không thể ngồi trong phòng này nữa, vậy là ta ra ngoài, nhìn thấy Tửu trì, ta lại nhớ đến hôm đó ta nằm bên Tửu trì chợp mắt, trên môi là xúc cảm ấm nóng như có như không, còn có tiếng gọi “sư phụ sư phụ” triền miên khàn đặc của nó bên tai ta, tựa như ăn vụng được thứ quý giá nhất trên đời này, thỏa mãn nhưng cũng áy náy.

Ta ôm mặt thở dài.

Cuối cùng ta thi triển thuật Độn thổ, âm thầm rời khỏi núi Không Linh, đuổi đến nơi Thiên Cổ bị trục xuất.

Nó bị ném ở một bãi đá, nước sông xối lên cơ thể nó, cuốn máu tươi ngoằn ngoèo chảy đi thật xa.

Ta kéo nó đến một sơn động gần đó.

Đêm đến, Thiên Cổ sốt cao, miệng vẫn mơ màng lẩm bẩm, sau khi bị Phệ hồn tiên đánh, nguyên thần khó tránh đại thương, trong tay ta không có thuốc, chỉ có thể lấy tiên khí cố áp chế khí huyết cuồng cuộn trong cơ thể nó.

Tròn ba ngày ba đêm, đầu nó gác trên gối ta, mồ hôi ướt đẫm y phục ta.

Mãi đến sáng sớm ngày thứ tư, hơi thở của nó mới dần dần bình ổn, ta thu lại tiên khí, lấy hòn đá cho nó gối đầu, xoa xoa đôi chân đã tê cứng không còn tri giác, bước ra khỏi hang động.

Sau khi rời đi, ta vẫn không nhịn được mà quay đầu nhìn lại, Thiên Cổ nằm dưới đất, tựa như yếu ớt mở mắt, sau đó nhắm lại, ngất đi.

Lúc đó ta ngây thơ tưởng rằng từ nay Thiên Cổ sẽ bước ra khỏi đời ta, không bao giờ xuất hiện nữa.

Ba tháng sau, Thiên Chỉ ra khỏi Linh Hư động, không thấy Thiên Cổ, sau khi nghe ngóng biết được chuyện ta đánh Thiên Cổ trục xuất ra khỏi sư môn. Tuy Thiên Chỉ thường ngày bị Thiên Cổ đánh rất nhiều, nhưng so với vị sư phụ truyền cho nó trăm năm tu vi rồi mất dạng như ta, Thiên Cổ giống sư phụ của nó hơn.

Thiên Chỉ tính tình nóng nảy, lập tức không nhịn được mà lớn tiếng chỉ trích ta: “Sư huynh liều cả tính mạng cầu thuốc cho sư phụ, cho dù biết sau này sẽ bị người đời khinh bỉ cũng phải cứu sư phụ, sư phụ tỉnh lại bèn đối xử với sư huynh như vậy đó sao?”

Ta uống trà không lên tiếng.

Thiên Chỉ nghiến răng nghiến lợi nhìn ta một hồi: “Con vẫn luôn tưởng sau khi sư phụ hiểu được tâm ý của sư huynh, cho dù trách mắng hành vi vượt quy tắc của huynh ấy nhưng cũng sẽ không xử phạt, Thiên Chỉ nhìn lầm sư phụ rồi.” Nói xong nó quay người bỏ đi.

“Con đi đâu đó?” Ta đặt ly trà xuống.

“Người tu tiên thật vô tình vô nghĩa, con không muốn tu tiên nữa, con phải đi tìm Tiểu Hồng, cùng nàng tung hoành giang hồ, ân oán phân minh!”

“Quay lại đây.”

Thiên Chỉ không đếm xỉa đến ta, ta lạnh mắt, vung tay lập một kết giới trước mặt nó, nào ngờ Thiên Chỉ cũng vung tay, một luồng tiên khí đánh thẳng vào kết giới, dùng tu vi của ta, sử dụng chiêu thức ta dạy, không hề tiếc sức đập vỡ kết giới, ngự kiếm bay lên.

Ta đập bàn: “Tên nhãi ranh này!” Rồi phi thân nhảy tới cản trước mặt Thiên Chỉ, ánh sáng trong tay Thiên Chỉ chuyển động.

Ta cười lạnh: “Hay lắm, muốn động thủ với vi sư đó à?”

Ta giáng xuống một bạt tai, Thiên Chỉ đưa tay lên đỡ, ta quyết lòng muốn đánh nó, nào dung thứ cho nó chống đỡ, một tát đập lên đầu nó, khiến nó choáng váng đầu óc, sau đó ta xách tai nó, đích thân đưa nó đến nhốt trong Linh Hư động.

“Đồ đệ ta thu nhận, cần hay không là chuyện của ta, không đến lượt con nói đi hay ở. Con ở đây bế quan cho ta, không biết sai thì không được ra ngoài.”

“Con không sai!” Thiên Chỉ sau lưng ta hét lớn, “Con không sai, sư huynh cũng không sai! Người sai là sư phụ! Sư phụ sai rồi!”

Ta không đếm xỉa đến nó. Ra khỏi Linh Hư động

Nửa tháng sau, dưới núi có đệ tử đến thông báo với ta rằng đã xảy ra chuyên lớn.

Ta vội đến nghe mới biết, thì ra Nguyệt Lão Hồng đã kéo Thiên Cổ từng là đại đệ tử của ta vào Ma đạo rồi…

Ta xoa ngực, quả là… ức chế mà.

***