Cả đại sảnh biến thành lặng ngắt như tờ. Toàn bộ đệ tử Trần gia, đều trợn mắt há miệng nhìn Trương Văn Trọng. Như thế nào cũng không dám tin những điều mình vừa nghe thấy lại là sự thật.
Là một võ học thế gia truyền thừa mấy trăm năm. Đệ tử Trần gia ngoại trừ am hiểu sự cường hãn của Tu Chân giả, đồng thời cũng biết con đường tu chân sẽ gặp phải bao nhiêu khó khăn.
Thế nhưng lúc này đây, không ngờ Trương Văn Trọng lại đi hỏi bọn hắn rằng, có muốn trở thành Tu Chân giả hay không?
Rốt cuộc là trở thành như thế nào đây.
Chẳng lẽ Trương Văn Trọng thật sự có biện pháp sao?
Bất tri giác, trong đầu của nhóm đệ tử Trần gia đều nảy sinh ra một cái nghi vấn giống nhau. Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt kinh dị vô định, bất quá lại không dám mở miệng lên tiếng dò hỏi.
Bầu không khí trong đại sảnh, nhất thời trở nên cổ quái dị thường.
Cuối cùng, vẫn là Trần Thục Ân khôi phục thần trí, bà ta cưỡng chế lại cảm giác kích động trong lòng, dùng thanh âm run rẩy hỏi: "Tông chủ...ngài nói như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ ngài có biện pháp để cho toàn bộ chúng ta trở thành Tu Chân giả sao? Điều này...điều này sao có thể?"
Nghe thấy Trần Thục Ân dò hỏi, nhóm đệ tử của Trần gia cũng sôi nổi quẳng ném ánh mắt về phía Trương Văn Trọng. Đều khẩn cấp muốn nghe, câu trả lời của Trương Văn Trọng.
Bất quá Trương Văn Trọng lại không hề vội vàng, vẫn bình thản bưng ly trà thơm lên thưởng thức. Theo sau mới mỉm cười, thản nhiên hộc ra một câu: "Vì cái gì không có khả năng?"
Nguyên bản đại sảnh đang lặng ngắt như tờ, nhất thời liền bị câu nói này của Trương Văn Trọng thiêu đốt lên. Có người đối với lời nói của Trương Văn Trọng cảm thấy khiếp sợ, cũng có người cảm thấy kích động, nhưng càng nhiều hơn đó chính là hoài nghi.
"Tu Chân giả! Tông chủ thật sự có khả năng đưa chúng ta bước vào thế giới tu chân ư?"
"Chẳng lẽ, ta cũng có cơ hội trở thành một Tu Chân giả ư! Điều này thật khó lòng tưởng tượng nổi."
"Tuy rằng tông chủ là Thiên Cấp cường giả, nhưng dù sao cũng không phải Tu Chân giả, bằng cách nào làm cho chúng ta trở thành Tu Chân giả đây?"
"Chẳng lẽ tông chủ đã đột phá bình cảnh Thiên Cấp? Lấy võ nhập đạo, bước chân vào hàng ngũ Tu Chân giả?"
"Tất cả yên lặng đi, để nghe tông chủ căn dặn xong đã!" Ước chừng khoảng năm phút sau, Trần Thục Ân đột nhiên mở miệng quát. Mặc dù tuổi bà đã cao, nhưng sau khi vận khí, thì thanh âm lại vẫn vang dội như chuông đồng. Chấn cho cả đám đệ tử đinh tai nhức óc, theo sau đó ngoan ngoãn ngậm miệng lại, đồng thời nhìn về phía Trương Văn Trọng, chờ đợi câu nói kế tiếp.
Trương Văn Trọng không muốn nhiều lời giải thích vô nghĩa, nhẹ nhàng vươn tay ra trước mặt, một đạo kiếm ý sắc bén lập tức phóng xuất ra. Nháy mắt...hóa thành một chuôi phi kiếm, lăng không phiêu phù ở giữa đại sảnh.
Trong lúc nhất thời, cả gian đại sảnh đều bị quang mang của phi kiếm bao trùm, rực rỡ phá lệ.
Mặc dù thoạt nhìn phi kiếm trông vô cùng thanh tịnh, nhưng đám đệ tử Trần gia cũng không dám coi thường nó. Bởi vì bọn hắn đều cảm nhận được hàn khí lạnh lẽo đang tản mát ra từ chuôi phi kiếm. Không thể nghi ngờ, nó chính là một thứ vũ khí bá đạo, uy lực vô cùng cao minh!
"Kiếm ý hóa hình? Tu Chân giả"
Biến cố xảy ra trước mắt, làm cho toàn bộ đệ tử Trần gia đều thất kinh. Trong ánh mắt nhìn về phía Trương Văn Trọng, cũng đã gia tăng thêm vài phần kính ý!
Từ trước đến nay, đám đệ tử Trần gia luôn nghĩ rằng, Trương Văn Trọng chỉ là một Thiên Cấp võ giả. Cho tới giờ khắc này bọn hắn mới thông suốt tất cả mọi chuyện. Hơn nữa, dựa vào cỗ kiếm ý phóng xuất ra, dám khẳng định Trương Văn Trọng còn là một Tu Chân giả có thực lực hùng hậu!
Trước đó, mặc dù bọn họ phụng mệnh Trương Văn Trọng làm việc, nhưng ở trong long vẫn còn một chút khúc mắc. Giờ phút này, khi đã biết rõ thân phận của Trương Văn Trọng là một Tu Chân giả, chút khúc mắc ở trong lòng kia nhất thời cũng tan biến không còn trông thấy tăm hơi bóng dáng.
Đúng lúc này, có một tên đệ tử Trần gia tu vi Địa Cấp đỉnh kỳ, không kiềm chế nổi cơn xúc động trong lòng, nhẹ nhàng vươn tay ra chạm vào chuôi phi kiếm màu lam đang phiêu phù ở giữa không trung.
Ngay khi hắn vừa mới tiếp xúc thân kiếm, thì đột nhiên một tiếng long ngâm chói tai chợt rít lên. Đồng thời phi kiếm cũng phóng xuất ra ngũ thải quang mang*, những tia sáng rực rỡ tụ lại cùng nhau, hóa thành một con phi long dữ tợn, há miệng đớp về phía tên đệ tử Trần gia kia. (*: ánh sáng năm màu.)
Gã đệ tử Trần gia mặc dù là Địa cấp cao thủ thân kinh bách chiến, nhưng vẫn bị khí thế cường hãn của con phi long này dọa cho hoảng sợ.
Tại hắn xem ra, tựa hồ mình đã cầm chắc cái chết trong tay rồi. Giờ phút này, hắn hối hận, vì sao mình lại tùy tiện đụng chạm tới phi kiếm đây?
Lòng hiếu kỳ, sẽ luôn luôn hại chết con người ta!
Thế nhưng...ngay lúc này thanh âm của Trương Văn Trọng lại chợt vang lên ở bên tai hắn: "Thu!"
Con phi long do kiếm ý hóa thành, lập tức bị thu vào trong nội thể của Trương Văn Trọng. Cả đại sảnh, nhất thời lại khôi phục về tình cảnh im ắng như lúc trước. Chỉ là đám đệ tử Trần gia, lúc này đều chìm vào trong nỗi khiếp sợ, khó có thể lấy lại được bình tĩnh. Bạn đang đọc truyện được copy tại Trà Truyện
"Bùm" một thanh âm muộn hưởng vang lên, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh ở trong đại sảnh.
Đệ tử Trần gia nhất tề quay đầu nhìn lại theo phương hướng phát ra thanh âm. Hóa ra là Trần Nhàn đang quỳ ở trên mặt đất, phục lạy khẩn cầu Trương Văn Trọng: "Tôi muốn trở thành Tu Chân giả, cầu xin tông chủ thành toàn cho!"
"Tôi cũng muốn trở thành Tu Chân giả, cầu xin tông chủ thành toàn!" Trần Hi theo sát phía sau, quỳ rạp ở trên sàn nhà, phục lạy cầu khẩn.
"Tất cả chúng tôi đều muốn trở thành Tu Chân giả, cầu xin tông chủ thành toàn!" Nhóm đệ tử Trần gia phản ứng cực nhanh, sôi nổi làm theo hai chị em Trần Nhàn, Trần Hi quỳ rạp trên sàn nhà, hướng về phía Trương Văn Trọng cầu khẩn.
Một khi trở thành Tu Chân giả, chẳng những năng lực khó lòng tưởng tượng, đồng thời còn có thể gia tăng thêm tuổi thọ. Cho dù không thành tiên nhân, cũng sẽ sống trên hai ba trăm năm thời gian. Hảo sự như vậy, sợ rằng chỉ có ngốc tử mới đi cự tuyệt!
"Tốt lắm, tất cả các ngươi đều đứng lên đi." Trương Văn Trọng nói dứt lời, liền vung tay ra.
Đám đệ tử Trần gia đang quỳ rạp trên mặt đất, chỉ cảm thấy có một cỗ lực lượng nhu hòa đột nhiên phóng mạnh tới đây, làm cho bọn hắn không tự chủ được, bị nâng lên. Có mấy võ giả tu vi Địa Cấp đỉnh kỳ vốn định chống cự, nhưng lại phát hiện ra, cỗ lực lượng nhu hòa kia căn bản là không thể ngạnh kháng. Rất nhanh sau đó, bọn hắn đã minh bạch, cỗ nhu kình vừa rồi do Trương Văn Trọng phóng ra, hẳn chính là thuật pháp. Nhất thời bọn hắn càng nóng lòng muốn trở thành Tu Chân giả.
Trương Văn Trọng đảo mắt ngắm nhìn chúng đệ tử xung quanh một vòng, mới chậm rãi nói: "Vốn, dựa theo tư chất thì ở trong mấy trăm người tại đây, có khả năng trở thành Tu Chân giả cũng chỉ có Trần Nhàn, Trần Hi cùng vài người ít ỏi nữa thôi. Ngoại trừ bao nhiêu đó ra, tư chất của những người khác đều quá lỏng lẻo."
Nghe được những lời này, nhóm đệ tử Trần gia tâm tư căng lên thẳng tắp. Nỗi vui sướng kích động vừa mới cách đó không bao lâu, đã nháy mắt bị dập tắt đi ít nhiều.
Trương Văn Trọng nói tiếp: "Nhưng hiện giờ, ta đang cần một môn phái tu chân trấn thủ ở Vân Thai thị, thay ta bảo hộ thân nhân bằng hữu. Cho nên, ta cũng đành xa xỉ một phen, dùng phương thức đặc thù, giúp các ngươi tẩy kinh phạt cốt, để các ngươi có thể hấp thu linh khí ở trong trời đất, mà lấy cơ sở tu luyện bước đầu, trở thành một thành viên nhỏ bé trong thế giới tu chân rộng lớn mênh mông. Bất quá, dựa theo phương pháp này, vô luận tu vi ngày sau của các ngươi cao siêu bao nhiêu, đều sẽ không thể hóa độ Thiên Kiếp trở thành tiên nhân! Bây giờ, ta muốn hỏi rõ ràng, các ngươi có nguyện ý trở thành Tu Chân giả không?"
Mặc dù đệ tử Trần gia không phải Tu chân giả, nhưng bọn họ cũng phi thường rõ ràng. Trong thời buổi này, linh khí rất thưa thớt mỏng manh, cơ hồ chẳng một ai có thể tu luyện thành tiên. Cho nên bọn hắn cũng không dám tham vọng quá đáng, chỉ cầu mong kéo dài tuổi thọ và có được năng lực cường đại mà thôi.
Vậy nên, sau khi nghe Trương Văn Trọng nói ra nguyên nhân sâu xa, bọn họ vẫn không thay đổi quyết định, đều trăm miệng một lời: "Chúng tôi nguyện ý!"
Trương Văn Trọng dùng sức vịn tay ghế, đứng lên trầm giọng nói: "Các ngươi đều đã nguyện ý, vậy thì hôm nay ta sẽ nghịch thiên một lần, tấn thăng cho các ngươi bước chân vào Tu Chân cảnh giới."
…
Đại khái chương bị thiếu là Trương Văn Trọng mang Hỗn Độn Lô ra nấu thuốc, để trùng tu lại xương cốt cho đệ tử Trần gia.