Siêu Cấp Tiên Y

Chương 434: Quái bệnh khó nói

Sau khi dựng lên Bích Không Minh Nguyệt Trận, Trương Văn Trọng cũng không vội vàng thu hồi Hỗn Độn Lô, mà lại tiếp tục ném thượng phẩm linh tài vào trong lò, bắt đầu tiến hành luyện chế pháp bảo hộ thân cho người nhà của mình.

Vì muốn để người thân của mình hưởng chút lợi lộc, cho nên Trương Văn Trọng không hề keo kiệt, toàn bộ đều là dùng Địa cấp bát phẩm linh tài. Chỉ tiếc ở trong tay hắn không có Thiên Cấp linh tài, nếu không cũng sẽ không do dự xuất ra, luyện chế pháp bảo hộ thân cho người nhà của mình.

Bốn giờ sáng, quá trình luyện khí cũng kết thúc.

Sau khi thu Minh Xà vào trong Càn Khôn Hồ, lúc này Trương Văn Trọng mới vẫy tay về phía đỉnh lô. Nhất thời bốn văn kiện pháp bảo lập tức bay ra khỏi đỉnh lô, chậm rãi dừng ở trên tay hắn.

Lấy kĩ năng luyện chế pháp bảo của Trương Văn Trọng, hơn nữa còn sử dụng toàn Địa Cấp bát phẩm linh tài, cho nên cấp bậc của bốn kiện pháp bảo này đều là Bát Phẩm Bảo Khí.

Có được nó, nếu bị Tu Chân giả bình thường tập kích, hẳn là cũng không có vấn đề gì nghiêm trọng. Mà nếu như tao ngộ cao thủ Tu Chân giả tập kích, thì chỉ cần khởi động trận pháp chứa trong pháp bảo, là nó sẽ trực tiếp dịch chuyển người ta đến Bích Không Minh Nguyệt Trận, để tạm thời trốn tránh nguy hiểm.

Có bốn kiện pháp bảo hộ thân cho người nhà của mình, Trương Văn Trọng cũng có thể yên tâm hơn rất nhiều.

Sau khi đã thu hồi Hỗn Độn Lô, Trương Văn Trọng liền thổi một ngụm linh lực vào trong bốn kiện pháp bảo này, tay trái bắt quyết, lớn tiếng quát: "Đi thôi."

Bốn kiện pháp bảo hộ thân lập tức hóa thành bốn đạo quang mang màu xanh ngọc. Trong đó ba đạo phân biệt bay đến phòng của Trương Thành Quý, Vương Hân Di và Tiểu Liên Nam. Mà đạo còn lại thì bay ra ngoài cửa sổ, phóng thẳng về phía Vân Thai thị.

Bốn kiện pháp bảo hộ thân này. Lần lượt rơi vào trên người Trương Thành Quý, Trương Trạch Thụy, Vương Hân Di cùng Tiểu Liên Nam. Hơn nữa quang mang màu xanh ngọc cũng phai nhạt đi, trở nên vô sắc vô hình, gắt gao dán tại trên người bọn họ. Kể từ đó, bọn họ cũng không có nhìn thấy bốn kiện pháp bảo này, sẽ không dại dột tháo nó xuống, mà mất đi tác dụng hộ thân.

Làm xong tất cả những chuyện này, Trương Văn Trọng quay trở về phòng ngủ của mình, khoanh chân ngồi trên giường, nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Nguồn truyện: Trà Truyện

Thời gian vùn vụt trôi đi, mặt trời cũng ló dạng ở phía sau đường chân trời, mọi người sôi nổi tỉnh giấc, bắt đầu rửa mặt thay quần áo mới. Lúc này, dì Tiễn cũng đã tỉnh, nhanh chóng làm bữa sáng bưng lên trên bàn ăn cho mọi người.

Trong thời gian dùng điểm tâm, Vương Hân Di tinh thần phấn chấn, cảm khái nói: "Đêm hôm qua ngủ thật thoải mái! Nhiều năm qua, con chưa từng thấy tinh thần của mình lại tốt như hôm nay ah!"

Trương Thành Quý và Tiểu Liên Nam nhất tề gật đầu, trạng thái tinh thần của bọn hắn sáng hôm nay cũng rất tốt, còn Trương Văn Trọng thì chỉ cười trừ mà không nói gì. Kì thật, sở dĩ ba người cảm giác như thế, đều là do tác dụng của Mê Hồn Dịch gây ra.

Chứng kiến bộ dạng tinh thần phấn chấn của ba người, đột nhiên Trương Văn Trọng thầm nghĩ, Mê Hồn Dịch này có tác dụng điều tiết giấc ngủ. Nếu sản xuất đại trà, tung ra thị trường, hiển nhiên sẽ thu được lợi ích không sai!

Bất quá, muốn tung Mê Hồn Dịch ra ngoài thị trường, đầu tiên cần phải công phá được cửa ải sản lượng.

Cái vấn đề khó khăn này, Trương Văn Trọng cũng không cần phải hao tâm tổn sức, hắn đã giao cho năm con Độc yêu ở trong Càn Khôn Hồ xử lí.

Sau khi nếm xong điểm tâm, Vương Hân Di liền tới đơn vị làm việc. Chiều ngày hôm qua bởi vì chăm sóc Tiểu Liên Nam, nàng đã xin nghỉ nửa buổi rồi. Mặc dù hôm nay rất muốn ở nhà chơi với Tiểu Liên Nam, nhưng gần đến tết âm lịch, nàng có nhiều công tác cần phải xử lí. Muốn nghỉ phép cũng là không thể được.

Cho nên, Trương Thành Quý đảm nhận trách nhiệm dẫn Tiểu Liên Nam tới công viên gần nhà chơi đùa. Dưới tác dụng đan dược cùng bài tập dưỡng sinh của Trương Văn Trọng, vốn cơ thể già nua của Trương Thành Quý hiện tại khỏe mạnh hơn rất nhiều, thậm chí so với hồi trung niên còn rắn chắc, cường kiện hơn. Mỗi khi hắn đến công viên tập dưỡng sinh, thì đều có không ít người hướng hắn lãnh giáo. Mà Trương Thành Quý cũng không giấu giếm, biết cái gì đều truyền thụ lại hết. Cứ như thế, nhóm người già trong xóm, thân thể đều khỏe mạnh, cường tráng hơn ít nhiều.

Vương Hân Di, Trương Thành Quý cùng Tiểu Liên Nam ra khỏi nhà xong, dì Tiễn cũng thu dọn bàn ăn, để lại Trương Văn Trọng ngồi một mình.

Tự rót cho mình một chén trà thơm xong, Trương Văn Trọng đem máy tính ra, một bên online cùng Vưu Giai, Tô Hiểu Hồng...một bên xem báo cáo luận văn của mấy trường y học nổi tiếng quốc tế.

Khoảng mười mấy phút sau, thì điện thoại di động của hắn vang lên, trên màn hình hiển thị một dãy số xa lạ.

Chuyển máy nghe, trong điện thoại truyền ra một giọng nữ nhân quen thuộc: "Trương đồng học, bạn quay về huyện Ẩn Ngạc, như thế nào không báo cho người bạn cũ này biết một tiếng đây? Hay là có bạn gái, đã quên mất bạn bè ở lớp cũ rồi? Nếu không xem bản tin thời sự buổi sáng, trong đó nói bạn hiệp trợ cảnh sát triệt phá đường dây lạm dụng trẻ em, thì tôi còn không biết bạn đã quay về Ẩn Ngạc đâu."

Trương Văn Trọng vừa nghe, liền nhận ra người gọi điện thoại tới, chính là cô bạn ngày xưa ngồi cùng bàn với mình thời cấp hai, hắn không khỏi lắc đầu cười khổ: "Xem bạn nói kìa, tôi sao dám quên bạn bè cùng lớp đây? Chỉ là hôm qua tôi mới quay về huyện, kết quả gặp đám lưu manh, cho nên mới chậm trễ thời gian như vậy."

Đầu dây bên kia, nhẹ nhàng thở dài một hơi, biểu tình trên mặt dường như có chút mất mác. Hiển nhiên, đối với Trương Văn Trọng, nàng còn chưa mất hết hi vọng. Tuy trong lòng mất mác, nhưng ngoài giọng lại vẫn bình thường.

"Một khi đã như vậy, chúng tôi sẽ tha thứ cho bạn. Trương đồng học, lần này tôi tìm bạn, là có chuyện muốn nhờ bạn giúp."

Trương Văn Trọng cười nói: "Bạn học cũ phân phó, tôi nào dám không nghe theo! Thế nào, có chuyện gì cần tôi hỗ trợ đây?"

Diệp Chân điều chỉnh tâm tình một chút, mới nói chính sự: "Tôi có một đứa bạn thân, nàng mắc phải quái bệnh khó giải thích. Lúc trước cũng từng đi xem qua không ít bác sĩ, uống không ít thuốc, nhưng bệnh tình vẫn không thấy có gì tiến triển. Khi nghe tin, bạn quay về huyện Ẩn Ngạc, cô ấy nhắn mình liên lạc giúp. Mong bạn thu xếp thời gian khám bệnh cho cô ấy. Ài...cô ấy rất đáng thương, đã giằng co với căn bệnh này hơn hai năm rồi."

Trương Văn Trọng dò hỏi: "Cô ấy mắc quái bệnh gì?"

Diệp Chân cười khổ đáp: "Cũng không biết, rốt cuộc là căn bệnh gì nha, mấy bệnh viện lớn trong thành phố đều tới khám thử rồi, chuyên gia xem qua không ít, nhưng không một ai có kết quả chính xác. Thậm chí, nhiều bác sĩ nói cô ấy mắc bệnh tâm lý, tinh thần xảy ra vấn đề. Thế nhưng, uống nhiều thuốc rồi mà vẫn không thấy có hiệu quả."

"Ủa? Lạ vậy ư?" Trương Văn Trọng không khỏi tràn đầy hứng thú, hỏi tiếp: "Cô ấy cảm thấy không thoải mái ở chỗ nào?"

"Điều này...bạn tự hỏi cô ấy đi..." Diệp Chân ấp úng, ngữ khí lại hơi có chút cổ quái.

Mặc dù Trương Văn Trọng rất kì quái, nhưng cũng không muốn hỏi nhiều, chỉ căn dặn: "Vậy được rồi! Đến đâu khám bệnh cho cô ấy nhỉ?"

Diệp Chân nói: "Bạn còn nhớ cái nhà trẻ nơi mình công tác không? Nếu có thể, bạn qua đó tìm mình đi."

"Nhớ rồi, vậy bạn đợi ở đó nhé! Tôi liền qua đó ngay." Dứt lời, Trương Văn Trọng liền cúp điện thoại, đóng máy vi tính, xuất môn đi tới cái nhà trẻ nơi Diệp Chân đang công tác.

Chừng mười phút đồng hồ sau, Trương Văn Trọng dừng xe tại bên ngoài cổng nhà trẻ. Hắn vừa mới xuống xe, Diệp chân đã chạy ra nghênh đón. Ngày hôm nay nghỉ lễ, cho nên Diệp Chân cũng đứng chờ ở ngay gần đó.

"Bạn tới rồi." Diệp Chân lúng túng nói. Trong khoảng thời gian ngắn, không biết mình phải nói cái gì mới tốt.

"Ưm." Trương Văn Trọng mỉm cười hồi đáp.

Vẫn là Trương Văn Trọng phá hủy cái bầu không khí xấu hổ này, hắn mỉm cười hỏi: "Diệp đồng học, cô bạn mắc bệnh đâu rồi?"

"À, cô ấy chờ ở trong nhà mình." Cuối cùng Diệp Chân đã kịp hồi phục thần trí, vội vàng giải thích: "Bạn đi theo mình, để mình dẫn đường."

Rất nhanh, Trương Văn Trọng đi theo Diệp Chân tới nhà của nàng.

Mà ở trong nhà Diệp Chân, cô gái trẻ mắc quái bệnh cũng đang lo lắng chờ đợi. Nàng ta khoảng hai mươi mấy tuổi, mặc trang phục công sở màu đen, đi giày cao gót. Dung mạo thoạt nhìn có điểm tịnh lệ.

Thế nhưng sắc mặt của nàng lại hơi tái nhợt, thần tình cũng mệt mỏi uể oải, làm cho cái nét duyên dáng tụt giảm đi đáng kể.