Siêu Cấp Máy Tính

Chương 121: Tự do!

Trần Húc lúc này đã có chút men say, mặc dù hắn biến mình nói cái gì, nhưng lại không biết có nên nói như vậy hay không.

Bất quá Quản Lão Gia Tử cũng không để ý lắm, cười nói:"Ý ngươi là... Được rồi, ngươi thử nói ta vì sao lại không tự do?" Bạn đang xem tại Trà Truyện - Trà Truyện

Trần Húc đã hơi say, cũng không quản nhiều lễ nghi nữa, dùng ngón tay nhẹ gõ gõ trên bàn nói:" Lão gia tử, nhìn khí độ của ngài, chắc hẳn gia sản cũng không ít? Nhưng nhiều tài sản như vậy chẳng lẽ không cần động tâm xử lí sao? Người đời thường nói thương trường như chiến trường, đến được trình độ như ngài, không biết đã trả giá bao nhiêu thời gian và trí lực để kiếm tiền, nhưng tiền đối với ngươi mà nói, trừ là mấy chữ tiền ra, còn có ý nghĩa gì khác sao?"

" Tiền sinh quyền, quyền càng thêm tiền. Đây là đạo lí ta ngộ được khi còn bé, mặc dù ta không lớn tuổi lắm nhưng những chuyện như vậy ta đã thấy không ít. Như cha ta vậy, mặc dù làm ăn lớn đấy nhưng cũng rất bận rộn, ngay cả thời gian cùng gia đình cũng không có. Vậy nhiều tiền có ý nghĩa gì?"

" Có tiền thì như thế nào? Bill Gates có tiền sao? Mắt nhìn thấy mình sắp về hưu, còn một lượng lớn tài sản xử lí sao đây? Cuối cùng cũng phải quyên góp từ thiện thôi. Forbes được mệnh danh là người giàu nhất thế giới còn không được tự do, huống chi là ngài!. Quản lão gia tử khẽ nhíu mày nói:" Tiểu Trần, ngươi nghĩ vậy không khỏi có chút tiêu cực rồi. Ở cái thế giới này mặc dù tiền không phải là vạn năng, nhưng không có tiền cũng khó sống. Người trẻ tuổi nên nghĩ sẽ làm nên sự nghiệp, sa sút vậy không có tốt."

"Sa sút?" Trần Húc nhấc chén rượu uống một hớp, cười nói:" Lão gia tử ngài hiểu lầm ý của ta rồi. Ta chỉ là đang nghĩ, tiền đủ dùng là được, Ta cho tới bây giờ không có cảm thấy tiền không tốt, nếu không có tiền, hiện tại ta sao có thể ngồi ở chỗ này, uống rượu Mao Đài như vậy? Chẳng qua là khi quá nhiều tiền thì tiền đúng bản chất là một gánh nặng, ta cảm thấy như vậy sẽ không có ý nghĩa."

" Có tiền không có nghĩa là có quyền, còn phải ra mặt gặp một số người có quyền. Giống như cha ta năm đó muốn quan hệ với một vị quan viên liền điển hỉnh 3 bồi, bồi ăn, bồi uống, bồi đùa. Ta cảm thấy như vậy không có ý nghĩa, làm chuyện gì cũng phải nhìn sắc mặt người ta, mà ta ghét nhất chính là việc đó."

Quản lão gia tử lúc này nghe Trần Húc nói cũng có chút hương vị, chép chép miệng nói:" A, người trẻ tuổi đúng là có chí khí, cái thế giới này nào có như mình mong muốn được đâu? Coi như là Tổng Thống Mỹ cũng không thể làm mọi chuyện khiến mình như ý được."

" Hàaa...!" Trần Húc cười một tiếng:" Ta cũng không muốn làm Tổng Thống Mỹ, so sánh với Bi La Đen trùm khủng bố, ta cảm thấy ông ấy có tiền đồ hơn. Ý của ta thật ra thì rất đơn giản, tựa như trong sách viết, ta muốn bình minh liền có bình minh, ta muốn lòng thanh thản liền có lòng thanh thản. Bất quá ta không yêu cầu xa vời muốn mọi người hiểu được ý ta, cũng không nghĩ muốn suy nhĩ của ta chỉ là ảo ảnh. Chỉ cầu tương lai ta và người ta yêu cùng nhau làm chuyện mà mình thích, quản làm đếch gì ông trời có làm gì ta, cũng đừng nghĩ làm được gì ta. Đối với ta mà nói, ta sẽ mãi tự do...."

Trần Húc nói cái gì, hắn cũng chả biết nữa. Đáng thương cho Trần Húc lần đầu uống rượu đế cứ như vậy mơ mơ màng màng nói ngất ngất một hồi, sau đó được Quản Lão Gia an bài một phòng ngủ.

Bất quá Trần Húc nói nhiều nhưng vẫn không nhắc đến một chữ nào liên quan đến Đại Thần SMMH cùng Siêu Cấp Máy Tính, bởi vì những bí mật này là những điều được bảo mật ở trong tiềm thức. Cho giù uống nhiều cũng không có nói ra.

Đem Trần Húc đưa vào phòng ngủ, sau đó Quản lão gia tử vẻ mặt rất là nghiêm túc, không biết đang nghĩ gì. Quản Dịch đứng một bên hận không thể đem Trần Húc dập cho bể mặt... Tiểu tử này vừa uống rượu một chút liền phát nói ghê gớm.

Tạ Chiến là người đã nhìn Quản Dịch lớn lên, tự nhiên biết tiểu thư nhà mình hiện tại đang suy nghĩ gì. Cho nên liền hỏi Lão gia:" A, lão gia tử, người xem người trẻ tuổi này như thế nào?"

Quản lão gia tử há hốc mồm, lúc này trái tim Quản Dịch tựa hồ như muốn nhảy ra ngoài. Quản lão gia tử nhìn con gái một cái mới nói:" Người trẻ tuổi chưa trải qua sóng gió, còn trẻ như vậy mà đã liều lĩnh rồi." Thấy sắc mặt Quản Dịch trong nháy mắt trầm xuống, Quản lão gia liền cười một tiếng nói:" Bất quá nói thật, bản thân ta rất là thưởng thức hắn."

"A?" mắt Quản Dịch lập tức sáng ngời. Quản lão gia nhìn thấy liền cười nói:"Thẳng thắn mà nói, bất ti bất kháng (không kiêu ngạo không siểm nịnh). Mặc dù ý nghĩ có chút ngây thơ, nhưng dù sao cũng là người chưa từng trải qua sóng gió, loại suy nghĩ như vậy cũng là bình thường. Ha ha, nếu quả thật giống như hắn nói, như vậy trên thế giới này sao có cái tự do? Tuổi còn trẻ, khẩu khí cũng không nhỏ, ta hiện tại cũng là rất mong đợi, về sau gặp sóng gió rồi hắn nếu hồi tưởng lại lời nói hôm nay thì sẽ có cảm tưởng thế nào a?"

" Cha!" Quản Dịch có chút bất mãn gọi một tiếng.

Quản lão gia tử ha hả cười một tiếng:"Ơ, nữ nhi bảo bối giận à? A, cha con cũng không phải là loại người hạ lưu, sẽ không cho người ngáng chân hắn đâu nha. Chẳng qua thế giới này rất phức tạp, mà suy nghĩ của hắn thật sự quá mức đơn giản. Cũng được, người trẻ tuổi ngây thơ một chút, thật cũng không có gì la không tốt, ngược lại ta có chút chờ mong rồi. Tốt lắm, con gái cứ yên tâm, ta đối với hắn coi như tạm thời hài lòng, đợi hắn tự tôi luyện thêm một thời gian rồi nói sau. Con gái, nửa năm rồi cha con mình mới gặp nhau, xem ra cuộc sống đại học của con rất nhiều màu sắc nha, nào, đến đây nói chuyện một chút, kể cho ta chút màu sắc cuộc sống nào?"

Hai cha con một bên ngồi nói chuyện phiếm vui ve, bên kia Trần Húc vẫn đang nằm ngủ ngon lành cành đào......... Khách sạn năm sao giường đệm rất là xa hoa... Ài, xem ra có tiền vẫn là tốt nhất!.

Sáng ngày hôm sau, khi Trần Húc tỉnh lại đã phát hiện mình nằm trong khách sạn, lúc này mới nhớ chuyện tình hôm qua. Vừa nghĩ tới hôm qua uống nhiều rượu rồi không biết đã nói những gì. Lúc này là lúc Trần Húc đang đi tiểu nhưng nghĩ đến chuyện hôm qua rất là khó chịu. Vội vàng gọi điện thoại cho Quản Dịch, điện thoại mới vừa mới vang lên liền nghe thanh âm nữ nhân đầu dây chuyển tới:"Ơ, Rượu tiên tỉnh à?"

Lời nói đó làm Trần Húc không nhịn được mồ hôi mẹ, mồ hôi con thi nhau chảy, nhỏ giọng hỏi:" Mỹ nữ a, cái đó, tối ngày hôm qua có nói sai gì không?"

Quản Dịch ở đầu dây bên kia điện thoại hừ một tiếng:" Ngươi có nói sai gì, hỏi ta làm chi?"

Trần Húc đổ mồ hôi, đoán chừng thật sự là chính mình đã nói một ít việc không nên nói, đang muốn giải thích thanh âm bên kìa đã vang lên:"Thôi, nhanh ra đây đi, ta đang ở bể bơi chờ ngươi."

Bể Bơi?

Trần Húc nhức đầu, trong khác sạn này thậm chí ngay cả bể bơi cũng có a? (Quê vãi, khách sạn nào có nhà hàng ma chả có bể bơi)

Nghĩ tới đây Trần Húc nhìn thời gian một chút liền hoảng hồn, nhanh như vậy đã 11 giờ 30p rồi! Chính mình sao ngủ lâu như vậy?!

Kể từ khi Tiểu Mẫn giúp mình tiến vào giấc ngủ sâu, Trần Húc cũng đã lâu không có cảm giác lười nhác như hôm nay. Vội vàng rửa mặt đánh răng, mặc quần áo vào, đi ra hỏi thăm một người nhân viên, không hổ là khách sạn 5 sao. Người nhân viên đó khoa tay múa chân nói là quẹo trái rồi quẹo trái, rồi quẹo trái nữa, rồi nhiệt tình đem Trần Húc vào thang máy lên tầng cao nhất. Thì ra là hồ bơi lộ thiên.

Trần Húc trong lòng không khỏi dấy lên cảm giác thật xa xỉ a, một bên cũng tìm kiếm Quản Dịch đang ở chỗ nào.

Trong hồ bơi cũng không nhiều người lắm, Trần Húc liếc mắt liền thấy được Quản Dịch, nàng lúc này đang bò lên từ lan can, nàng mặc một chiếc bikini làm lộ nguyên 2 cái đùi trắng phau vừa thon vừa dài, còn bộ ngực thì bị áo tắm ôm trọn, Trần Húc thiếu một chút hộc máu mũi rồi!.

Quản Lão Gia cùng Tạ thúc cũng không thấy ở đây, chỉ thấy Quản Dịch nhàn nhã ngồi lên cái ghế trúc gần đó bên cạnh lập tức có người đưa đồ uống lên. Đương nhiên không phải là mấy long coca rẻ tiền mà là một cốc sinh tố nước ép chanh vàng khè...

Quản Dịch lúc này cũng nhìn thấy Trần Húc, nhìn thấy hắn đần độn đứng một chỗ ở cửa liền không nhịn được cười khúc khích, ngoắc ngoắc tay kêu:"Này, ngươi đần mặt ra đó làm gì thế?"

Trần Húc lúc này mới phục hồi tinh thần, đi tới cái ghế bên cạnh chỗ nàng ngồi xuống, cười hắc hắc nói:" Nơi này còn có bể bơi nha? Mà ngươi biết bơi sao?"

Quản Dịch liếc hắn một cái, nói:" Lúc 3 tuổi ta đã đi học bơi, khi đó huấn luyện viên trực tiếp bế ta vứt xuống bể, sau đó ta liêng một bụng toàn nước, kể từ đó ta liền biết bơi. Ài, mà ngươi đúng là nhà quê, khách sạn 5 sao không có bể bơi thì ai gọi là khách sạn 5 sao. Mặc dù như vậy nhà hàng này cũng chưa tính là gì, coi như không tệ đi."

Trần Húc cố gắng không nhìn hai cái đùi trắng phau của nàng, khó nhọc nói:" Cái đó, tối hôm qua ta không nói gì ngu xuẩn sao?"

Quản Dịch hừ một tiếng, nói:"Cũng may, ngươi chưa chỉ thẳng vào mặt cha ta mà nói"

Trần Húc đổ mồ hôi, nhưng nhìn mặt nàng giống như cười liền yên lòng, xem ra hôm qua mình cũng không có nói gì khó nghe với người ta cả, càng không đem thân phận của mình nói ra, nếu không vẻ mặt của nữ nhân này tuyệt đối sẽ không như vầy.

Cho nên Trần Húc liền ưỡn mặt lên nói:" Hắc hắc, vậy cha ngươi đánh giá sao về ta? Có phải hay không cảm thấy ta đặc biệt thích hợp làm con rể?"

" Ngươi muốn chết!" Quản Dịch chửi hắn một tiếng, lúc này đột nhiên nhìn thấy một con chó cảnh ở cửa lập tức mặt hớn hở:" Oa, con chó kia dễ thương quá kìa, lông trắng quá a!"

Trần Húc sửng sốt, quay đầu lại liền nhìn thấy nó đang hướng mình xông tới!...