Không khí trong nà hàng đang im lặng, giọng nói tràn đầy vẻ kinh sợ của Đằng Tỉnh đã làm cho mọi người nghe rõ ràng.
"Bá!"
Trong phút chốc, trừ Mộ Khuynh Nhan và Trang Hiểu Vân ra thì toàn bộ ánh mắt của mọi người đều nhìn vào Bùi Đông Lai, chờ mong Bùi Đông Lai sẽ trả lời. Bọn hắn và Đằng Tỉnh đều giống nhau, thực sự muốn biết người dám đem Đằng Tỉnh quăng ra khỏi đây rồi lại chỉ nói 1 câu để cho Đông Văn Bân người phụ trách công ty giải trí Hồng Tinh phải cuốn gói ra đi, rốt cuộc người này là thần thánh phương nào?
Không trả lời, Bùi Đông Lai trả điện thoại lại cho Đằng Tỉnh rồi đi về phía 2 tên tuần cảnh kia:
- Cảnh sát tiên sinh, tội quấy rối tình dục thì nên xử lý như thế nào?
"Ách..."
Hai gã tuần cảnh cả kinh há to mồm, không dám mở miệng trả lời, bởi vì bọn hắn biết Bùi Đông Lai muốn lấy đạo của người trả lại cho người. Muốn lợi dụng cảnh sát để đối phó với Đằng Tỉnh.
Mà vừa rồi cấp trên của bọn hắn ra lệnh cho bọn hắn nhất định phải khống chế Bùi Đông Lai, hoàn toàn trợ giúp Đằng Tỉnh xử lý việc này.
- Nếu như các anh không biết như vậy thì để tôi gọi điện thoại cho Vệ xử trưởng vậy.
Bùi Đông Lai thấy hai gã tuần cảnh không lên tiếng, tiếp tục nói.
Vệ xử trường?
2 gã tuần cảnh nghe vậy thì sắc mặt không khỏi biến đổi.
Thân là tuần cảnh thì bọn hắn tự biết Vệ xử trưởng trong miệng của Bùi Đông Lai là ai.
- Tiên sinh, tội quấy rối tình dục này dựa vào pháp luật của Hồng Kông nhẹ thì tiến hành xử phạt bằng tiền, rồi tạm giữ.
Một gã tuần cảnh lộ ra vẻ khẩn trương, nói.
Bùi Đông Lai nói:
- Vừa rồi hắn gây rối với Mộ tiểu thư và Trang tiểu thư, tất cả mọi người nơi này đều có thể làm chứng. Như vậy các anh có thể mang hắn ta về cục cảnh sát để điều tra không?
- Vâng…Vâng.
Giờ phút này, thấy được Bùi Đông Lai chỉ mở miệng là có thể đuổi được Đông Văn Bân, hơn nữa lại quen với Vệ xử trưởng thêm vào đó là những lời gây bất lợi cho Đằng Tỉnh thì 2 gã tuần cảnh này liền lập tức thay đổi quyết định.
- Tiểu tử, mày là người của Uông Chu hả?
Lúc này đây Đằng Tỉnh đã bình tĩnh trở lại, hắn nhớ lại lúc này Bùi Đông Lai nói chuyện điện thoại với Đông Văn Bân thì gọi Uông Chu là Uông thúc, cho nên hắn cảm thấy được Bùi Đông Lai là người thân của Uông Chu.
- Lúc này ông đã có hành vi gây rối tình dục đối với Mộ tiểu thư v à Trang tiểu thư, chứng cớ đã rõ ràng. Xin ông hãy theo chúng tôi đến cục cảnh sát để điều tra.
Trả lời Đằng Tỉnh chính là giọng nói của 1 gã tuần cảnh.
Nghe được tên tuần cảnh kia nói như thế thì Đằng Tỉnh thiếu chút nữa ngã xuống đất, hắn chỉ vào 2 tên tuần cảnh, nói:
- Thằng…Thằng khốn.
Mắng xong, Đằng Tỉnh cũng hiểu được 2 gã tuần cảnh bị Bùi Đông Lai lợi dụng, hắn lập tức hướng về phía Bùi Đông Lai, lạnh lùng nói:
- Tiểu tử, cho dù mày là người của Uông Chu thì mày nghĩ tao sẽ sợ mày sao?
- Tao nói rồi, mày có thể tiếp tục gọi điện để tìm viện binh.
Bùi Đông Lai thản nhiên ngồi xuống.
- Tốt, tốt, tốt.
Đằng Tỉnh tức giận nói xong 3 chữ tốt, sau đó không đợi 2 gã tuần cảnh đi lên thì trực tiếp gọi điện thoại cho người phụ trách đại sứ quán NB ở Nam Cảng này.
- Y Bắc thúc thúc, ngài khỏe chứ, cháu là Đằng Tỉnh.
Điện thoại được chuyển, Đằng Tỉnh tự giới thiệu.
Đầu bên kia điện thoại, nghe được giọng nói của Đằng Tỉnh thì Y Bắc hơi ngạc nhiên, sau đó hắn cười a a, nói:
- Đằng Tỉnh, chú nghe được hôm nay cháu đến Nam Cảng, như thế nào mà gọi điện cho thúc thúc đây?
- Thật có lỗi, Y Bắc thúc thúc, trưa nay thì cháu vốn đã muốn gọi điện thoại đến cho chú nhưng mà sợ chú bận công việc.
Đằng Tỉnh khách sáo một câu rồi đi vào vấn đề:
- Y Bắc thúc thúc, cháu gặp một chút phiền toái, cần chú ra mặt giúp cháu xử lý.
- Oh? Chuyện gì?
Y Bắc nghe vậy thì ngẩn ra, sau đó hắn liền âm thầm cảnh giác, hắn chẳng những biết được thân phân của Đằng Tỉnh mà còn biết được Đằng Tỉnh chính là phó tổng của công ty giải trí Đông Hoàng, đang dẫn người đi đến khảo sát công ty giải trí Hồng Tinh, dưới tình hình như thế, lúc này Đằng Tỉnh gặp phiền toái thì chỉ cần gọi điện cho Uông Chu là được rồi, cần gì phải gọi cho mình?
- Cháu đang ở nhà hàng….dùng cơm, thì bị người ta đánh, hơn nữa đối phương còn nói cháu quấy rối tình dục bạn của hắn, muốn cảnh sát bắt cháu.
Đằng Tỉnh nói thẳng.
Y Bắc nghe vậy thì cũng không tỏ thái độ gì mà hỏi lại:
- Đối phương là ai?
- Không biết.
Đằng Tỉnh nói xong nhìn Bùi Đông Lai liếc mắt một cái.
- Như vậy đi, để chú gọi điện thoại cho cảnh sát Nam Cảng hỏi thăm một chút, xem thử đối phương là ai rồi sẽ giúp cháu xử lý chuyện này?
Y Bắc nghĩ một chút rồi nói.
- Vậy làm phiền Y Bắc thúc thúc rồi.
Đối với thái độ của Y Bắc thì dường như Đằng Tỉnh có chút không vui, hắn nhắc nhở:
- Trước khi đến Nam Cảng thì thúc thúc của cháu đặc biết nói cháu hướng về ngài để gởi lời thăm hỏi.
“Lộp bộp”
Nghe được câu nhắc nhở của Đằng Tỉnh thì trong lòng Y Bắc không khỏi cả kinh.
Y Bắc biết thân phân của Đằng Tỉnh, biết được người mà Đằng Tỉnh nói là ai, đó chính là Đằng Xuyên Nguyên người nắm quyền hắc đạo của NB, hơn nữa Đằng Xuyên Nguyên là một trong những người có ảnh hưởng nhất ở NB.
Chẳng…chẳng lẽ Đằng Tỉnh là chịu sự phân phó của Đằng Xuyên Nguyên, muốn đến Nam Cảng này để làm nhiệm vụ đặc thù?
Trong lòng Y Bắc vừa động, liền nói:
- Đằng Tỉnh, cháu cứ yên tâm, chuyện này thúc thúc sẽ giúp cháu giải quyết.
- Cháu ở đây chờ tin của Y Bắc thúc thúc.
Đằng Tỉnh nói xong thì cúp điện thoại, vẻ mặt cười lạnh nhìn vào Bùi Đông Lai, sau đó lại nhìn về phía 2 tên tuần cảnh:
- 2 người chúng mày sẽ bởi vì sự ngu xuẩn của mình mà phải trả giá rất nhiều, tao thề.
2 gã tuần cảnh nghe thế thì mang theo vài phần sợ hãi nhìn về phía Bùi Đông Lai, muốn Bùi Đông Lai giúp bọn hắn.
- Các anh không cần phải sợ, chỉ cần các anh làm đúng thì không ai có thể đụng vào các anh.
Đọc được ý tứ trong ánh mắt của 2 gã tuần cảnh thì Bùi Đông Lai nói ra 1 câu sau đó lấy ra điện thoại rồi bấm một số điện thoại.
- Bùi tiên sinh, nghe nói ngài đã đến Nam Cảng.
Điện thoại được chuyển, giọng nói của Vệ xử trưởng liền truyền vào giọng nói của Bùi Đông Lai, giọng nói vô cùng khách khí:
- Không biết khi nào thì ngài có thời gian, tôi sẽ mời ngài dùng một bữa cơm.
- Vệ xử trưởng, cảm ơn ý tốt của ngài.
Bùi Đông Lai cười nói:
- Ăn cơm thì cũng không cần, tôi nghĩ muốn nói một việc cho ngài biết.
- Xin mời ngài nói.
Giọng nói của Vệ xử trưởng vẫn tỏ ra vô cùng khách khí.
Khách khí là bởi vì hắn biết được sở dĩ hắn có thể trở thành nhân vật số 2 của Nam Cảng, hơn nữa lại có hy vọng trở thành nhân vật số 1 trong ngành cảnh sát hoàn toàn là do Bùi Đông Lai ban tặng. Một đoạn thời gian trước, tuy rằng Nam Cảng đã trải qua phong ba nhưng mà từ sau khi phong ba ở Nam Cảng kết thúc thì trị an của Nam Cảng liền trở nên thái bình, chẳng những những vụ phạm tội giảm xuống mà trị an so với trước đây thì tốt hơn nhiều.
Khách khí, là bởi vì hắn biết được năng lực khủng bố của Bùi Đông Lai ở trong quốc nội.
- Vệ xử trưởng, là như thế này.
Bùi Đông Lai cân nhắc một chút rồi nói:
- Có một tên NB ở trong nhà hàng ABC chọc phá Mộ tiểu thư và Trang tiểu thư, có 2 người tuần cảnh muốn dẫn hắn về cục cảnh sát đề diều tra nhưng mà hắn không có phối hợp hơn nữa lại còn gọi điện thoại cho đại sứ quán của NB ở Nam Cảng, rồi up hiếp 2 tuần cảnh kia, muốn khai trừ bọn họ.
- Hắc, khi nào thì người NB có thể làm chủ được ở Nam Cảng đó?
Vệ xử trưởng lăn lộn được lên tới đây thì tự nhiên là IQ sẽ không thấp, hắn liền hiểu được ý của Bùi Đông Lai, hắn lập tức tỏ thái độ:
- Xin Bùi tiên sinh yên tâm, cảnh sát Nam Cảng luôn luôn làm theo lẽ công bằng chấp pháp, tuyệt sẽ không để phần tử khủng bố nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, tôi sẽ lập tức phái người qua kia bắt tên NB kia về cục cảnh sát.
- Vậy làm phiền Vệ xử trưởng rồi.
- Bùi tiên sinh khách khí, giữ gìn xã hội trị an chính là nhiệm vụ của cảnh sát, lại nói tôi cần phải cảm ơn ngài nữa.
Vệ xử trưởng cười khách sáo nói.
- Vệ xử trưởng, vậy ngài cứ thu xếp đi, khi khách thì tôi sẽ mời ngài dùng cơm.
Bùi Đông Lai cười nói.
Vệ xử trường cũng cười nói:
- Bùi Đông Lai cứ yên tâm, đợi xử lý xong việc này thì tôi sẽ gọi lại cho ngài, hẹn gặp lại.
- Gặp lại.
Bùi Đông Lai cúp điện thoại nhìn vào 2 tên tuần cảnh kia, nói:
- Nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì rất nhanh 2 người sẽ nghe được mệnh lệnh của cấp trên.
- Cám ơn ngài, tiên sinh.
2 gã tuần cảnh biết vừa rồi Bùi Đông Lai đã gọi điện thoại cho Vệ xử trưởng cho nên lập tức cúi đầu cảm ơn.
Thấy một màn như thế thì Đằng Tỉnh có chút bất an.
Cùng lúc đó.
Cùng lúc đó, sau khi kết thúc cuộc gọi với Bùi Đông Lai thì Vệ xử trưởng lại cảm thấy điện thoại của hắn vang lên.
- Ngài khỏe chứ, Y Bắc tiên sinh.
Thấy số gọi đến thì Vệ xử trưởng liền nghe.
- Ngài khỏe chứ, Vệ xử trường.
Đầu bên kia điện thoại, Y Bắc mơ hồ đoán được lần này Đằng Tỉnh đến Nam Cảng là để làm một nhiệm vụ quan trọng cho nên hắn quyết định cần phải giúp Đằng Tỉnh cho nên liền nói thẳng:
- Tôi có một cần muốn phản ánh với ngài.
- Y Bắc tiên sinh, ngài cứ nói.
Vệ xử trưởng giả ngu.
- Nước tôi có một người tên là Đằng Tỉnh đến Nam Cảng để bàn việc làm ăn với công ty giải trí Hồng Tinh.
Y Bắc nghiêm mặt, nói:
- Vừa rồi hắn gọi điện thoại cho tôi nói hắn đang ở nhà hàng ABC dùng cơm thì bị người ta ném hắn ra khỏi nhà hàng, hơn nữa đối phương còn hãm hại vu cáo nói rằng quấy rối tình dục.
Nói tới đây, Y Bắc dừng một chút rồi nói tiếp:
- Vệ xử trưởng, trị an của Nam Cảng nối tiếng khắp thế giới, tôi tin rằng ngài có thể xử lý tốt chuyện này.
- Y Bắc tiên sinh, tôi cũng nhận được một cuộc điện thoại cho nên đã biết được chuyện này.
Vệ xử trường tỉnh bơ:
- Bất quá, dựa vào tin tức mà tôi có thì vị Đằng Tỉnh tiên sinh kia đích thực là có quấy rồi Mộ tiểu thư cùng Trang tiểu thư.
Hả?
Nghe Vệ xử trường nói như thế thì Y Bắc ngẩn ra, sau đó hắn nhớ tới những hành động của Đằng Tỉnh đối với những nữ nghệ sĩ của NB thì cũng biết được những lời của Vệ xử trường nói là sự thật, bất quá hắn cũng làm ra một bộ dạng tức giận, nói:
- Vệ xử trường, Đằng Tỉnh tiên sinh là phó tổng kinh lý kiêm đổng sự của công ty giải trí Đông Hoàng, là nhân vật như thế thì làm sao hắn có thể làm ra những chuyện vô sỉ như thế được? Vu cáo, đây tuyệt đối là vu cáo trắng trợn. Tôi hy vọng Vệ xử trường có thể điều tra lại chuyện này cấp lại cho Đằng Tỉnh tiên sinh sự trong sạch, ngài không nên vì những chuyện nhỏ như thế này mà làm ảnh hưởng đến tình hữu nghị của 2 nước.
- Y Bắc tiên sinh, so sánh với lời của ngài thì tôi càng tin lời của người vừa gọi đến cho tôi.
Mắt thấy Y Bắc ngưu bức, hò hét uy hiếp mình thì Vệ xử trường cười lạnh, nói:
- Còn nữa, cho dù những lời của người kia là giả thì tôi cũng coi là sự thật.
- Ông….
Y Bắc tức giận.
- Y Bắc tiên sinh, chớ nhắc tôi không nhắc nhở ông, người kia thì tôi không đắc tội nổi mà ông lại không thể.